Ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì, Mạc Hoài Song đỏ mặt tới mang tai vặn vẹo thân thể muốn chạy trốn, “Ngươi bình tĩnh đi, chúng ta vẫn nên nói chuyện.”
Thân thể ma sát kích thích dục vọng của Diên Thiệu Bách, rất nhanh thứ vốn bán nhuyễn liền cứng rắn chọc vào bụng dưới của Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song nhất thời không còn dám động nữa, hắn nỗ lực khắc chế giận dữ cùng xấu hổ trong lòng mình, cưỡng ép chính mình bình tĩnh nhìn về phía Diên Thiệu Bách.
Con ngươi nam nhân sâu thẳm mà thâm trầm, bên trong là tình triều cùng khát vọng không thể nào che giấu được, hắn vô cùng khát vọng đem mình đặt ở dưới thân.
Nhận thức rõ ràng như vậy khiến cho Mạc Hoài Song tê cả da đầu, hắn đối với người này có sự yêu thích không tên, thế nhưng cái này không có nghĩa là hắn muốn bị ép, hơn nữa còn bị một người xa lạ áp, vì vậy hắn nhất định phải tự cứu.
“Thân thể ta còn —— ô —— ”
Một nửa câu nói phía sau liền bị Diên Thiệu Bách bá đạo nuốt chửng, hắn dùng sức gặm cắn duẫn hấp, khí lực lớn đến mức Mạc Hoài Song có cảm giác như muốn ăn chính mình.
Mạc Hoài Song giãy dụa, đưa tay đẩy mạnh người nam nhân trên người mình ra, Diên Thiệu Bách vẫn không nhúc nhích, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay phản kháng của Mạc Hoài Song, đem tay hắn cố định lên trên đầu.
Mạc Hoài Song giãy dụa lợi hại hơn, hắn trừng lớn mắt căm tức nhìn Diên Thiệu Bách, trong ánh mắt hận không thể phun ra lửa đem người này thiêu sạch sành sanh, không nghĩ tới người này ra vẻ chính trực, lại mạnh mẽ không để ý đến ý nguyện của người khác, cường bạo hắn, thực sự là một cái tra nam.
Dưới sự tức giận cùng phẫn hận không chút nào che giấu của hắn, cuối cùng Diên Thiệu Bách không có tiến thêm một bước, hắn chăm chú nhìn Mạc Hoài Song, buông tay cố định tay hắn ra, đứng dậy ra ngoài, bóng lưng vẫn kiên cường hư cũ, nhưng tâm lý tiêu điều bị thương tổn đều không giấu được lộ ra ngoài.
Trong lòng như bị người khác ngắt một cái, một loại khó chịu chưa bao giờ xuất hiện tràn ngập trong lòng Mạc Hoài Song, hắn cắn môi nhìn cửa, trong nháy mắt hắn thậm chí không kìm lòng nổi muốn giữ người đàn ông này lại, chỉ cần hắn không cần để lộ loại đau lòng cô đơn này, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, mãi đến tận khi hắn đóng cửa ra ngoài Mạc Hoài Song cũng vẫn không nói một tiếng.
Vươn ngón tay, chạm qua đôi môi bị xâm phạm, một loại buồn bực không thể đè nén được khiến cho hắn muốn hét to, bị quản chế bởi loại tâm tình chưa bao giờ có vậy, cuối cùng Mạc Hoài Song đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
“Thật con mẹ nó đồ phá hoại!” Mạc Hoài Song đấm mình một cái, thầm hận chính mình không có tiền đồ, nhưng trong lòng lại thật sự không bỏ được người nam nhân kia.
Ra cửa, Mạc Hoài Song trực tiếp hướng về phía cửa lớn, vừa này lúc hắn mở cửa phòng có nghe thấy âm thanh đóng cửa từ đằng kia truyền đến, chắc là Diên Thiệu Bách đi rồi. Hắn hiện tại chỉ muốn đem người mang về, còn chuyện sau khi đoạt về làm thế nào, sau này lại nói!
Mở cửa lớn ra, một luồng hơi lạnh xông thẳng vào nhà, Mạc Hoài Song không hề chuẩn bị bị đông cứng. Hắn “Ầm ——“ một tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng trở về phòng ngủ tìm áo khoác khoác lung tung lên người, đổi giày, sau đó mở cửa đi xuống dưới tầng.
Lúc này ước chừng tám giờ tối, màn đêm đã xuống từ lâu, trong tiểu khu đèn đường mờ nhạt, trên đường đi cũng không thấy người nào.
Mạc Hoài Song không có chìa khóa, nhà cũng không có khóa cửa nên cũng không dám đi xa, sau khi đi một vòng tìm người, chỉ có thể phẫn nộ trở lại.
“Người này đi cũng quá nhanh rồi!” Hắn vừa đi về vừa oán giận.
Trên thực tế, Diên Thiệu Bách căn bản không đi xa, thậm chí ngay cả nhà cũng không có ra, chỉ có điều xuống dưới tầng mà thôi.
Tầng dưới giống như tầng trên, chỉ có điều nơi này không có mở hệ thống sưởi, trong phòng ngoài phòng đều lạnh giống nhau, chiến sĩ từ trước đến giờ có tố chất thân thể cường hãn cũng không thèm để ý chệnh lệch giữa ngày và đêm.
Tông Tần thấy hắn xụ mặt mở cửa, trêu tức nhíu mày, con mắt liếc nhìn dục vọng của hắn có chút phồng lên. Tình huống của Mạc Hoài Song hắn cũng rõ ràng, vì vậy hoàn toàn có thể dự kiến được lão đại từ trước đến giờ vẫn hung hăng ở trước mặt lão bà mình ăn canh cấm cửa thế nào.
Diên Thiệu Bách nhàn nhạt liếc hắn một cái, xem như là cảnh cáo hắn không nên cười trên sự đau khổ của người khác!
Tông Tần không để ý lắm nhún vai một cái.
Trong phòng cũng không chỉ có Tông Tần, trên ghế salon còn có một vị giấu mặt dưới mũ áo đang ngồi đó. Hắn thấy Diên Thiệu Bách bước vào cũng chỉ hơi nhếch lên mí mắt một chút.
Diên Thiệu Bách nhìn thấy người này, sau đó nhìn Tông Tần một chút, sau đó nhanh chân đi đến bên người kia, hiện ngang ngồi xuống.
“Liên Quân, chuyện có ý định thương tổn đoàn viên Cửu Bác này, ngươi muốn giải thích thế nào?”
Người kia nghe vậy cười “Khà khà” một tiếng, tiếng cười quái dị mà nham hiểm, khiến cho gian phòng vốn lạnh lẽo càng thêm một luồng hàn khí.
Diên Thiệu Bách không hề bị ảnh hưởng tiếp tục mở miệng, “Xét thấy hành vi thương tổn thành viên Cửu Bác của ngươi, ta phán ngươi tiên hình hai mươi (*đánh hai mươi cái*), một tuần cấm cửa, hi vọng ngươi chịu đủ giáo huấn, không có lần sau!”
Liên Quân vừa nghe thấy đột nhiên ngừng cười, con mắt hung tàn nhìn Diên Thiệu Bách, “Ngươi có tư cách xử phạt ta? Ngươi cùng lắm chỉ là một con độc giác thú do cha ta nuôi, có tư cách gì ngồi đây giáo huấn ta? Dựa vào cái gì? Năm đó mạng của cha ta…”
Liên Quân càng nói càng kích động, đem tất cả ác ý đều hướng về phía Diên Thiệu Bách. Thanh âm của hắn như từng bị hỏa thiêu thô ráp khàn khàn, bởi vì tốc độ nói, rất giống như ác quỷ bò lên từ vực sâu, khiến cho người ta nghe xong toàn thân nổi da gà.
Diên Thiệu Bách nghe chất vấn của hắn xong, hắn lạnh mặt nhìn hắn, bên trong không có một chút nhiệt độ nào.
Tông Tần tiến lên một bước đá vào trên người Liên Quân, “Con mẹ nó, ngươi chính là độc giác thú không nuôi được, năm đó nếu như không phải ngươi có ý nghĩ kì lạ muốn đi ám sát Nguyên Quân Đường, cậu sao có thể chết?”
Liên Quân bị một đá này của Tông Tần, tinh thần cả người đột nhiên bị kích thích, hắn giống như người điên dùng âm thanh khàn khàn rít gào, “Tại sao người chết năm đó không phải là ngươi——?
Nói xong đột nhiên nhảy lên đánh về phía Diên Thiệu Bách,”Đều là ngươi! Đều là ngươi! Tại sao người chết không phải là ngươi!”
Tông Tần thấy thế nhanh chóng dùng cán dao đem người đánh ngất đi, vứt lên ghế salon, sau đó xoa xoa thái dương, sau khi ngồi xuống áy náy nhìn về phía Diên Thiệu Bách, “Thiệu Bách——“
Mặt Diên Thiệu Bách không hề có cảm xúc phất phất tay, ra hiệu hắn không cần tiếp tục nói nữa, “Mặc kệ thế nào, tóm lại hắn là hài tử duy nhất của thầy, là đệ đệ ta, hơn nữa——“
Diên Thiệu Bách dừng một chút, âm thanh lạnh nhạt nói: “Hắn là An Tổ, nỗi khổ trong lòng hắn chúng ta không thể nào hiểu được.”
Tông Tần thở dài một tiếng, “Hắn quá cố chấp, lần này lại không nói gì một mình hành động, bỏ thuốc lung tung, khiến người ta cho rằng Mạc Hoài Song là An Tổ, suýt chút nữa hại chết ngươi cùng Hoài Song, trong lòng ta…”
Diên Thiệu Bách không tra tiếp. Những câu kia của hắn cùng Tông Tần chỉ là những câu khách sáo. Trên thực tế, từ xưa đến nay hắn đều không thích Liên Quân. Thời niên thiếu, tính cách người này cực đoan âm u, căn bản không cùng một con đường với hắn.
Chờ đến thành niên, người này càng là ỷ vào mình có mấy phần thiên phú về chế dược, mù quáng kích động muốn độc giết Nguyên Quân Đường, đập nát nhuệ khí của Thánh giáo. Nguyên Quân Đường được bảo vệ tầng tầng lớp lớp há lại có thể dễ dàng ám sát như vậy, thầy vì cứu hắn, gạt mình dẫn theo tử sĩ tiến vào cứu người.
Trận chiến đó, máu Cửu Bác nhuộm đỏ cửa Thánh giáo, thầy bỏ mệnh tại chỗ, ba trăm tử sĩ không ai sống sót, chỉ vì đổi một cái mạng của Liên Quân.
Hắn có thể lý giải cách làm này của thầy, nhưng đối với Liên Quân sau khi sống sót trở về đem tất cả sai lầm đổ cho người khác liền cảm thấy chán ghét.
Nếu như người này không phải là hài tử của ân sư hắn, lấy tính nết của hắn, tuyệt đối không cho phép hắn sống sót liên lụy đến Cửu Bác.
Những năm này, người này trắng trợn không kiêng dè ở bên ngoài tàn nhẫn giết người, bảo là muốn báo thù cho tất cả An Tổ đã chết, còn sự thực thế nào, Diên Thiệu Bách không muốn bình luận. Vì có thể đảm bảo tính mạng của hắn, hắn cùng Tông Tần hao hết tâm lực, vì khắc phục hậu quả của hắn, không biết bao nhiêu người của Cửu Bác đã bỏ vào.
Lần này, khi Tông Tần nói cho hắn, đằng sau sự kiện này có bóng dáng của người điên này, hắn thực sự không nhịn được muốn đem người này chặt làm ba khúc làm thức ăn cho độc giác thú. Nói thật hắn đã không thể xác định chính mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
“Có thể đem hắn mang về cũng không dễ dàng, lần này nhất định phải xem chừng hắn, đừng làm cho hắn lại đi gây rắc rối nữa.” Cuối cùng Diên Thiệu Bách đem tất cả tâm tình hóa thành một câu nói này.
“Ta biết.”
Diên Thiệu Bách nói xong đứng dậy cũng không thèm nhìn Liên Quân một chút rời đi.
Tông Tần liếc nhìn Liên Quân đã hôn mê, cũng không tâm tư đi trêu chọc Diên Thiệu Bách bị lão bà ghét bỏ, trực tiếp tìm dây thừng đem người trói lại.
Mà trên tầng, Mạc Hoài Song tìm một vòng vẫn không thấy người liền trở về mở ti vi ra giết thời gian, lần thứ hai trở về giường ngủ.
Sau khi lăn lộn một lát, buồn ngủ lần thứ hai vọt tới, hắn mê mang ngủ thiếp đi.
Trong hư không, kim nguyên phù lần nữa xuất hiện, trong lúc đó, một vài cảnh tượng Mạc Hoài Song hẳn là quen thuộc nhưng bị lãng quên xuất hiện xung quanh nó.
Mạc Hoài Song hiếu kì bàng quan, ký ức…
Trong giây lát, hắn quát to một tiếng, rùng mình một cái đem mình tỉnh lại, lau mồ hôi vốn không tồn tại trên trán một cái, thở mạnh.
Chờ sau khi tâm tình bình phục, hắn kéo chăn bông trùm lên đầu, thời khắc kí ức hoàn toàn trở lại này, hắn thực sự có cảm giác mình dại dột đến mức không có mặt mũi gặp người.
Mạc Hoài Song thấp giọng kêu rên một tiếng, xoay xoay. Trong lòng nghĩ làm thế nào đem người bị hắn chọc tức dỗ trở về, hơn nữa còn giải thích sự kiện lung ta lung tung này thế nào.
Đương nhiên lấy trí thông mình hoàn toàn bình thường trước mắt của hắn của hắn cũng không khó để nghĩ đến, lần này mình là chết——chắc——rồi!
Sau khi làm tốt công tác chuẩn bị trong lòng, Mạc Hoài Song than thở rời giường rửa mặt.
Ở trong phòng tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy một cái máy truyền tin ở trong thư phòng, Mạc Hoài Song lấy dũng khí ấn xuống dãy số của Diên Thiệu Bách.
Được rồi, hắn từ trước đến giờ dám làm dám chịu. Nhưng mà loại cảm giác biết được hậu quả còn nhất định phải thực hiện này, thật mẹ nó khiến người ta khó chịu!
Máy truyền tin rất nhanh liên lạc được.
Mạc Hoài Song liền da mặt dày, nịnh hót, “Thiệu Bách, ngươi ở đâu vậy?”
Đối phương không trả lời, trực tiếp cúp máy truyền tin. Nhìn máy truyền tin trong tay, Mạc Hoài Song gãi gãi mũi, còn hẹp hòi đến như vậy a!
Ba mươi giây sau, cửa lớn truyền đến tiếng chìa khóa, Mạc Hoài Song kéo dép xoạch xoạch đi ra ngoài. Liền thấy Diên Thiệu Bách đứng ở cửa chuẩn bị đổi giày, biểu hiện trên mặt nghiêm túc, một chút cũng không có ý tứ muốn buông tha hắn.
Mạc Hoài Song tự giác đuối lý sờ sờ mũi. Được rồi, đổi vị trí, nếu như Diên Thiệu Bách dám to gan đem hắn quên mất, hắn thề chính mình cũng tuyệt đối không dễ dàng đem hắn buông tha như vậy, huống chi trong lúc đó hai người bọn họ, còn không đơn giản như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người, hắn quyết định chân chó một chút để có thể được cơ hội “Thẳng thắn khoan dung” !
Nghĩ tới đây, Mạc Hoài Song đem dép đưa tới, “Ngươi muốn ăn cái gì, ta làm điểm tâm cho ngươi.”
Diên Thiệu Bách mặt không hề cảm xúc tiếp nhận giày, đổi, không để ý đến hắn.
Mạc Hoài Song cũng không ngại, phi thường suy bụng ta ra bụng người suy nghĩ một chút, ôm cổ Diên Thiệu Bách, lại mạnh bạo hôn một cái, “Nể tình ta vẫn còn bệnh, đừng giận ta có được hay không?”
Diên Thiệu Bách xem xét hắn một chút, không lên tiếng, ý kia rất rõ ràng, một cái hôn nhẹ như liền đổi được ta tha thứ, làm sao có khả năng!