Chương 50:
Đường đến sân bay cũng không phải rất xa, rất nhanh Tiểu Trần đã chạy đến cửa sân bay.
Vừa rồi Sở Nghĩa ở nhà còn nói không quá buồn ngủ, thế nhưng cùng Tần Dĩ Hằng xem cái video kia, lại ngủ mất rồi.
Xe sau khi dừng lại, Hứa Kính quay đầu xuống, thoạt nhìn muốn nói cái gì, Tần Dĩ Hằng giơ tay ý bảo Hứa Kính đừng nói.
Hứa Kính đành phải im lặng, cho Tiểu Trần một ánh mắt.
Hai người ở phía trước im lặng mà xuống xe, sau đó từ cốp xe lấy hành lý ra.
Hứa Kính lại vào trong xe, mắt nhìn Sở Nghĩa đang dựa vào vai Tần Dĩ Hằng, nhỏ giọng gọi: "Tần tổng."
Trên máy tính của Tần Dĩ Hằng vẫn còn phát video kia.
Video kỳ thật không dài, nhưng bởi vì người chủ trì nói chuyện thật sự là quá mức vững vàng trầm thấp, quả thật rất dễ dàng mà khiến người xem ngủ thiếp đi.
Tần Dĩ Hằng đối với cái video này thật ra cũng không phải là cảm thấy hứng thú, ngay từ đầu chỉ là muốn xem một chút mà thôi.
Nhưng hiện tại, đã lặp đi lặp lại nhiều lần.
Hứa Kính gọi Tần tổng, thấy Tần Dĩ Hằng không có nhúc nhích, nghĩ thời gian còn kịp, cũng không thúc giục nữa, chậm rãi đóng cửa lại, cùng Tiểu Trần ở bên ngoài chờ.
Sở Nghĩa ngủ rất say, trán đè nặng lên vai Tần Dĩ Hằng, vùi đầu, tóc che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Di động còn đang trên tay, cầm rất lỏng, thoạt nhìn rất nhanh sẽ rớt xuống.
Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn chằm chằm tóc hắn, duỗi tay sờ một chút, ánh mắt nhìn xuống một chút, nhìn thẳng đến tay hắn.
Trong lúc đầu óc còn chưa kịp nghĩ, tay đã thế hắn quyết định muốn làm cái gì, hắn nhẹ nhàng chậm rãi rút điện thoại của Sở Nghĩa ra, tiếp theo, bỏ tay mình vào, cầm chặt tay của Sở Nghĩa.
Chắc do cảm nhận được làm phiền từ bên ngoại, Sở Nghĩa đột nhiên tỉnh lại.
Hắn hoảng hốt vài giây, tiếp theo đột nhiên ngẩng đầu, tay cũng theo bản năng mà thu tay lại.
"Tới rồi?" Sở Nghĩa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tần Dĩ Hằng gật đầu, đưa điện thoại qua: "Tới rồi."
Sở Nghĩa nhận lấy, nhìn lên hàng ghế phái trước: "Bọn họ đâu?"
Tần Dĩ Hằng: "Ở bên ngoài."
Sở Nghĩa mới vừa tỉnh lại, có chút không thanh tỉnh: "Cái gì? Chúng ta tại sao còn ở trong xe? Máy bay bay rồi?"
Tần Dĩ Hằng cười rộ lên: "Máy bay tại sao lại bay rồi?"
Sở Nghĩa không hiểu được Tần Dĩ Hằng đang cười cái gì, còn đang trong tưởng tượng cảu mình hoảng loạn, hắn nhìn đồng hồ trên tay, ngẩng đầu: "Mới hơn tám giờ, ân?"
So sánh với đó, Tần Dĩ Hằng thập phần trấn định.
Trấn định mà cười với Sở Nghĩa, lại trấn định mà xoa đầu Sở Nghĩa.
"Tới kịp," Tần Dĩ Hằng nói: "Em không cần xuống xe, tôi cùng Hứa Kính đi vào."
Nghĩ cũng không thừa bao nhiêu thời gian, Sở Nghĩa gật đầu nói: "Được."
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Tôi đi công tác, em mỗi ngày phải làm gì?"
Sở Nghĩa: "Gọi điện thoại cho anh."
Tần Dĩ Hằng vừa lòng: "Ừm," tiếp theo hắn chủ động nói: "Tôi tới rồi sẽ gửi tin nhắn cho em."
Sở Nghĩa vui vẻ lên: "Được a."
Tần Dĩ Hằng rốt cuộc cũng xuống xe, Hứa Kính vẫn luôn nhìn thời gian thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sở Nghĩa bấm cửa sổ xe xuống cùng hắn nói hẹn gặp lại, rồi nhìn theo hắn vào sân bay.
Chờ Tần Dĩ Hằng biến mất trong tầm mắt, Tiểu Trần mới khởi động xe, rời khỏi sân bay.
"Sở tiên sinh," trong giờ cao điểm, Tiểu Trần hỏi hắn: "Đưa ngài đi phòng làm việc sao?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Ừm."
Tiểu Trần lại nói: "Tần tổng phân phó, trong khoảng thời gian cậu ấy không ở thành phố A, tôi là tài xế của ngài, kế tiếp ngài muốn đi đâu tôi đưa ngài đi."
Sở Nghĩa mở miệng muốn từ chối, nhưng nghĩ nếu Tần Dĩ Hằng cũng đã nói, hắn nói không Tần Dĩ Hằng khả năng sẽ không vui.
Có tài xế không có gì không tốt, vì thế Sở Nghĩa liền đáp ứng: "Được, làm phiền anh."
Tiểu Trần cười: "Sở tiên sinh không cần khách khí."
Tiểu Trần là tài xế, không chỉ có đưa Sở Nghĩa đến phòng làm việc, còn thuận đường lái xe của Sở Nghĩa trở về nhà.
Sở Nghĩa tức khắc cảm thán, có tài xế thật tốt.
Buổi sáng làm nhiều chuyện như vậy, Sở Nghĩa thế mà còn có thể trước 9 giờ đến phòng làm việc.
Ông chủ vào mùa đông đã lười thành thói quen, hôm nay đột nhiên tới sớm như vậy, Dung Dung cùng Tiểu Triển sợ tới mức cho rằng Sở Nghĩa đột nhiên tới khảo sát công việc.
Nhưng Sở Nghĩa sau khi nói không phải, Dung Dung suy nghĩ một hồi, đột nhiên linh quang hiện ra, hỏi: "Lão đại, không phải là lão công anh hôm nay lại đi công tác đi?"
Sở Nghĩa nhướng mày: "Sao em biết?"
Dung Dung cười rộ lên, một bộ biểu tình quả nhiên chính là chuyện này: "Lão đại lần trước sớm như vậy đã tới công ty, cũng là bởi vì lão công đi công tác, lão công ở nhà, lão đại anh đều không tới sớm như vậy."
Tiểu Triển đột nhiên cười rộ lên, đáp lời: "Dung Dung cậu nói như vậy, giống như lão đại buổi sáng cùng lão công ở nhà làm gì."
"Ai ai ai," Dung Dung che mặt: "Tôi không có ý này a."
Sở Nghĩa: "......"
Đoán có điểm chuẩn a.
Nói xong như vậy, Sở Nghĩa lại nhớ lại sáng nay bị mẹ chồng hù cho một trận.
Không nói nhiều nữa, Sở Nghĩa nói câu làm việc cho tốt rồi vào văn phòng.
9 giờ 34, Sở Nghĩa nhận được tin nhắn trên WeChat, làTần Dĩ Hằng gửi tới.
Tần Dĩ Hằng: Đã lên máy bay.
Sở Nghĩa trong lòng nảy sinh một cảm giác Tần Dĩ Hằng đã trưởng thành.
Hiện tại xuất phát đều sẽ báo cho hắn biết a.
Sở Nghĩa: Được
Sở Nghĩa cho rằng như vậy liền xong rồi, không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng lại gửi tới tin nhắn.
Tần Dĩ Hằng: Bối cảnh trên giao diện nói chuyện của em là cái gì?
Tần Dĩ Hằng: Là chuyên môn cho tôi?
Sở Nghĩa hít hà một hơi.
Không nghĩ tới Tần tổng ngài trăm việc bận bịu như vậy còn lưu ý việc nhỏ như vậy.
Sở Nghĩa đành phải: Đúng
Sở Nghĩa lại gửi tới: Anh cùng người khác không giống nhau
Đại khái là cảm thấy mình giống như ve vãn với Tần Dĩ Hằng , Sở Nghĩa sau khi gửi đến lời nói này, tay chân đều run lên.
Cũng chờ mong Tần Dĩ Hằng sẽ trả lời như thế nào.
Đối phương đang nhập......
Sau đó.
Tần Dĩ Hằng: Tôi biết tôi cùng người khác không giống nhau
Tần Dĩ Hằng: Tôi thấy Triệu Tín
Tần Dĩ Hằng: Hắn cùng tôi không giống nhau
Sở Nghĩa nhất thời phán đoán lại sự mập mờ từ câu nói của mình.
Không phải đâu anh, em không có ý tứ này.
Sở Nghĩa đành phải: Đúng
Tần Dĩ Hằng: Gửi cho tôi
Tần Dĩ Hằng: Tôi cũng muốn đem của em làm thành cái như vậy.
Tần Dĩ Hằng lại phát huy tinh thần học theo Sở Nghĩa.
Nhưng cái khác là đều có thể, nhưng cái trương đồ này thật sự......
Sở Nghĩa bấm vào album, nghiêm túc mà nhìn nguyên trạng (1) của trương đồ này, vẫn là cảm thấy, có chút không quá được. [ (1): nguyên trạng – Hình trạng vốn có, trạng thái từ trước đến giờ ]
Vì thế hắn bỏ ra chút thời gian, sửa lại chữ ở gọc phải bên dưới, bổ sung thêm vài cảnh, gửi cho Tần Dĩ Hằng.
Ngay lúc Sở Nghĩa cho rằng không có sơ hở nào, Tần Dĩ Hằng bên kia đột nhiên gửi tới một câu: Nhớ rõ tôi ghét nhất cái gì không?
Cái Tần Dĩ Hằng ghét nhất, là lừa gạt.
Sở Nghĩa nuốt nước miếng, trong lòng chỉ nghĩ được hai từ không xong.
Tần Dĩ Hằng lại gửi đến: Cái kia của em có chữ viết
Tần Dĩ Hằng: Lừa tôi?
Đay lòng Sở Nghĩa chợt lạnh, vội vàng bấm chữ.
Sở Nghĩa: Không phải không phải
Sở Nghĩa: Thực xin lỗi thực xin lỗi
Sở Nghĩa: Em không phải cố ý
Sở Nghĩa nắm tay lại, khẽ cắn môi, vẫn là phải gửi cái trương đồ kia qua.
Hắn muốn khóc cũng không kịp khóc, còn muốn cùng Tần Dĩ Hằng giải thích.
Sở Nghĩa: Bởi vì là chữ này, cho nên em có chút ngượng
Hắn gửi xong, trực tiếp ném điện thoại lên bàn, cả người đều héo.
Tần Dĩ Hằng là ma quỷ gì aa, hắn vì sao phải trải qua chuyện này.
Không bao lâu, điện thoại đột nhiên leng keng một tiếng, Tần Dĩ Hằng đã gửi tin nhắn lại.
Tần Dĩ Hằng: Rất sáng tạo
Tần Dĩ Hằng: Nhưng cho tôi bối cảnh đó không quá thích hợp.
Tần Dĩ Hằng nghiêm trang như vậy, Sở Nghĩa không biết nên khóc hay cười.
Sở Nghĩa: Anh có thể dùng tấm không có chữ đặt làm bối cảnh
Sở Nghĩa: Thoạt nhìn cũng giống nhau.
Tần Dĩ Hằng: Không cần.
Tần Dĩ Hằng: Em giúp tôi làm một tấm.
Tần Dĩ Hằng đột nhiên biến thành khách hàng, Sở Nghĩa cực kì thuần thục lại bắt đầu trình tự.
Sở Nghĩa: Yêu cầu chữ gì?
Sở Nghĩa: Bối cảnh giống nhau sao?
Sở Nghĩa: Vị trí chữ ở đâu?
Tần Dĩ Hằng:Bối cảnh giống nhau, trí của chữ cũng giống nhau
Tần Dĩ Hằng: 【 hình ảnh 】
Tần Dĩ Hằng: Chữ đó
Sở Nghĩa mở hình ảnh ra, phát hiện cái Tần Dĩ Hằng gửi tới là trang hắn viết yêu thích
Tần Dĩ Hằng thế nhưng lại trộm chụp được.
Sở Nghĩa: Toàn bộ sao?
Sở Nghĩa: Có chút nhiều.
Tần Dĩ Hằng: Không phải.
Tần Dĩ Hằng: 【 hình ảnh 】
Tần Dĩ Hằng: Chỉ cần đoạn này
Xác thật là học được hoàn toàn, trương đồ này của Sở Nghĩa chỉ chừa một hàng thích của Tần Dĩ Hằng, đến trương đồ của Tần Dĩ Hằng cũng chỉ chọn một hàng thích của hắn.
Yêu thích của Sở Nghĩa, đoạn Tần Dĩ Hằng vòng lại là ở hàng thứ nhất.
Thích ngọt.
Sở Nghĩa: Nhận được.
Sở Nghĩa: Mười phút có thể làm xong.
Tần Dĩ Hằng: Lập tức tắt máy.
Sở Nghĩa: Xuống máy bay là có thể nhận được.
Tần Dĩ Hằng: Được.
Tần Dĩ Hằng: Bao nhiêu tiền?
Sở Nghĩa nhìn thấy những lời cuối cùng này của Tần Dĩ Hằng bị chọc cười đến ho lên.
Thật đúng là khách hàng a.
Sở Nghĩa: Không cần.
Tần Dĩ Hằng: Cần.
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, vẫn nên đừng từ chối Tần Dĩ Hằng, tùy tiện nói con số: 20
Tần Dĩ Hằng: Quá tiện nghi
Tần Dĩ Hằng sau khi gửi tới, trực tiếp chuyển khoản cho Sở Nghĩa: 2000.
Sở Nghĩa cả kinh, 20 là tiện nghi, nhưng cũng không mắc đến mức là 2000 như vậy đi.
Trong lúc do dự, Tần Dĩ Hằng lại gửi tới: Nhận đi
Sở Nghĩa lập tức nhận lấy.
Tần Dĩ Hằng: Ngoan.
Tần Dĩ Hằng: Xuống máy bay rồi liên hệ.
Sở Nghĩa: Vầng
.Sau câu nói này, Tần Dĩ Hằng không có gửi lại nữa, chắc cũng do máy bay cất cánh rồi đi.
Sở Nghĩa uống một ngụm nước, đem trương đồ của kia Tần Dĩ Hằng mở trên máy tính.
Nhưng chuyện cũng không giống như hắn tưởng tượng đơn giản như vậy, tấm này của Tần Dĩ Hằng là do mở đèn bàn ở thư phòng chụp, ánh sáng rất mờ, cũng chụp không nghiêm túc, chắc hắn cũng chỉ nghĩ có thể thấy chữ là được.
Hơn nữa chụp một tấm lớn, cho nên sau khi cắt ra, Sở Nghĩa nhìn đến đoạn chữ kia, cực kì mơ hồ.
Sở Nghĩa nói mười phút cũng không phải là mười phút, chỉ một đoạn chữ này, Sở Nghĩa bỏ ra không ít thời gian.
Hắn cuối cùng thậm chí còn muốn làm lại tấm mới, còn muốn bớt việc.
Bất quá hắn không có làm như vậy, vẫn rất kiên nhẫn mà làm xong đơn đặt hàng của ông chủ Tần.
Kiểm tra rồi không thành vấn đề, mới gửi cho Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng còn đang ở trên máy bay, Sở Nghĩa mở trang web tra chuyến bay hôm nay của Tần Dĩ Hằng, đại khái còn có hơn bốn mươi phút mới đến W thị.
Hắn tắt trang web đi, bắt đầu làm việc.
Hôm nay đơn đặt hàng khó rất ít, cho nên trước khi Tần Dĩ Hằng tới, Sở Nghĩa đã làm xong một đơn đặt hàng của khách.
Sau đó hắn thu nhỏ phần mềm, rót cho mình ly nước, nhìn màn hình có dòng chữ tiểu tiên sinh ngủ ngon, chờ Tần Dĩ Hằng trả lời.
Cùng thời gian trên trang web không sai biệt lắm, khoảng 11 giờ, Tần Dĩ Hằng gửi tin nhắn cho Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng: Tôi tới rồi.
Tần Dĩ Hằng: Đồ đã nhận được.
Tần Dĩ Hằng: Không tồi.
Cực giống khách hàng lên tiếng, Sở Nghĩa thiếu chút nữa liền theo bản năng trả lời cảm ơn ngài.
Đến lúc này, Sở Nghĩa nghĩ chuyện vừa rồi còn chưa có nói đến, vì thế hắn lại gửi tin cho Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa: Anh vì sao lại thích đoạn lời nói em ăn ngọt.
Sở Nghĩa: Anh thích em ăn ngọt?
Tần Dĩ Hằng: Rất thích.
Sở Nghĩa tiếp tục: Vì sao?
Tần Dĩ Hằng: Không biết.
Tần Dĩ Hằng: Chỉ là thích.
Sở Nghĩa lo chính mình vui vẻ lên.
Hắn bên này đang nghĩ ngợi làm sao để tiếp tục ve vãn đây, Tần Dĩ Hằng ở bên kia đột nhiên gửi tin nhắn.
Tần Dĩ Hằng: Nói như vậy.
Tần Dĩ Hằng: Vậy cái em thích kia.
Tần Dĩ Hằng: Em cũng thích cùng tôi làm tình?
Sở Nghĩa nước trong miệng còn chưa kịp nuốt, phụt một tiếng phun ra.
Hắn vội vàng lấy giấy, lau khô nước trên bàn.
Sau đó run rẩy mà trả lời Tần Dĩ Hằng: Ân
Này qua đi, rất nhanh, Tần Dĩ Hằng lại gửi tin nhắn.
Tần Dĩ Hằng: Thích vì sao không viết vào?
Danh Sách Chương: