• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7:
Sở Nghĩa cảm thấy để Tần Dĩ Hằng đưa hắn đi làm hành động này cứ kì kì, nhưng Tần Dĩ Hằng không có cho hắn có cơ hội cự tuyệt, nói xong lời này liền đứng lên.
Sở Nghĩa tầm mắt nhìn theo Tần Dĩ Hằng đứng lên, tiếp theo thấy hắn lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.
"Lái xe lại đây...... Tôi chở."
Không đến mười giây liền cúp điện thoại, tiếp theo hắn liếc mắt nhìn Sở Nghĩa một cái, Sở Nghĩa vội vàng đứng lên.
Lúc cùng đi ra ngoài, Sở Nghĩa đối với Tần Dĩ Hằng nói: "Kỳ thật không cần phải phiền anh như vậy"
Tần Dĩ Hằng ngữ khí nhàn nhạt: "Em đây là đang khách khí với tôi?"
Sở Nghĩa dừng một chút.
Hắn biết Tần Dĩ Hằng không phải đang khách khí với hắn, Tần Dĩ Hằng chính là đang hỏi vấn đề.
Sở Nghĩa nghiêm túc trả lời: "Không phải, em thấy anh rất vội, sợ chậm trễ thời gian của anh."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Qua lại 30 phút."
Sở Nghĩa nghe rồi cho rằng Tần Dĩ Hằng muốn nói không đáng ngại, nhưng không nghĩ tới Tần Dĩ Hằng lại nói: "Là rất chậm trễ."
Sở Nghĩa đầy mặt dấu chấm hỏi, người nam nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Sở Nghĩa đành phải lại lần nữa đề nghị: "Có thể cho Tiểu Trần đưa em."
Nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn là: "Tôi đưa."
Sở Nghĩa nghi hoặc: "Làm sao vậy? Vì cái gì không cho Tiểu Trần đưa?"
Tần Dĩ Hằng: "Không biết."
Sở Nghĩa:???
Xe đã tới rồi, Tần Dĩ Hằng đã lên xe, đề tài này cũng dừng ở đây.
Tần Dĩ Hằng lái xe rất vững, trên xe không mở âm nhạc, không mở đài phát, không mở cửa sổ, an tĩnh đến làm Sở Nghĩa có chút không khoẻ.
Xe đi trong chốc lát, Tiểu Triển gửi tới một tin , là bản nháp của đơn đặt hàng lớn buổi sáng, Sở Nghĩa cầm lấy di động phóng lớn chi tiết để quan sát, Tiểu Triển tiếp gửi đến một tin nữa, ting một tiếng.
Sở Nghĩa xem xong bản nháp liền đem hình ảnh tắt đi, nhìn tin Tiểu Triển gửi đến là một tin nhắn thoại, hắn vốn định bấm gửi kêu hắn nói, nhưng không nghĩ tới ngón tay dừng lại đột ngột liền bấm vào, giọng nói phóng ra.
"Lão đại ~ lão đại ~ lão đại ~ lần này có thể sao?"
Ngữ khí phi thường mềm mại, đại khái là bị đối phương khi dễ vào sáng sớm, lại là nam nhân cao to, cũng biến thành không còn cách nào khác đi.
Bất quá cách làm nũng này, Sở Nghĩa cảm thấy là Tiểu Triển học Dung Dung đi, Tiểu Triển khi ở phòng làm việc cũng không có như vậy.
Sở Nghĩa cúi đầu bấm chữ: Có thể, chia cho khách hàng nhìn xem, anh lập tức đến phòng làm việc.
Sở Nghĩa nhìn đến Tiểu Triển gửi tới một chữ tốt, liền đem điện thoại cất đi.
Xe còn cách một con phố nữa liền đến phòng làm việc, Sở Nghĩa lại không có chuyện gì, hắn nhìn cây ngoài đường, nhìn biến số xe của mấy chiếc xe phía trước, nghịch nghịch ngón tay.
Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Mới vừa rồi là nhân viên của em?"
Sở Nghĩa nghe thấy lập tức ngồi thẳng : "Vâng."
Hắn nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người liền giới thiệu một chút: " Hắn tới phòng làm việc của em đã hơn một năm, rất có ý tưởng ,cũng là có thể xem là em trai."
Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng, hỏi: "Độc thân sao?"
Sở Nghĩa không đoán được tại sao Tần Dĩ Hằng sẽ đem đề tài chuyển tới đây, lần trước hỏi Tiểu Triển độc thân hay không là bạn của mẹ hắn, hắn trả lời độc thân, sau đó dì kia liền giới thiệu đối tượng ngay cho Tiểu Triển.
Tần Dĩ Hằng hỏi vấn đề này, là muốn làm gì?
Sở Nghĩa trả lời: "Độc thân."
Tần Dĩ Hằng chỉ là ừ một tiếng.
Sở Nghĩa liếm liếm môi, đại khái là thuận miệng hỏi đi.
Nhưng Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Hắn bao nhiêu tuổi?"
Sở Nghĩa: "24 tuổi."
Tần Dĩ Hằng vẫn là ừ một tiếng.
Sở Nghĩa gãi gãi đầu, tuy rằng Tần Dĩ Hằng hỏi vấn đề này trình tự cực kỳ giống muốn xem mắt với Tiểu Triển, nhưng hắn vẫn tin tưởng, Tần Dĩ Hằng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Xe ngừng ở cửa phòng làm việc, Sở Nghĩa tháo đai an toàn, đối với Tần Dĩ Hằng nói cảm ơn.
Trước khi xuống xe, hắn nhớ tới một sự kiện.
"Cái kia," Sở Nghĩa đem điện thoại lấy ra : "Đêm qua dãy số gọi điện cho em là số của anh sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Ân."
Sở Nghĩa gật gật đầu, từ lịch sử trò chuyện lấy số ra, cũng nói thầm câu: "Hóa ra là anh có số của em"
Sở Nghĩa cúi đầu đem tên viết thành "Tần Dĩ Hằng", tiếp theo hắn hỏi: "Anh dùng Wechat không?"
Tần Dĩ Hằng: "Chính là dãy số này."
Sở Nghĩa gật đầu, ngón tay tìm kiếm trong Wechat quả nhiên thấy được thông tin của Tần Dĩ Hằng xuất hiện.
Hắn nhanh chóng thao tác, quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Em gửi cho anh lời mời kết bạn"
Tần Dĩ Hằng mở ra, chấp nhận.
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, cũng không còn chuyện gì, mà Tần Dĩ Hằng rất bận, hắn cũng không dám quá chậm trễ thời gian của hắn, vì thế hắn nói thêm một câu nữa: " Anh khi nào xuống máy bay nhớ nói cho em một tiếng"
Nói xong hắn chuẩn bị mở cửa xuống xe, nhưng Tần Dĩ Hằng lại hỏi hắn: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Sở Nghĩa nhất thời nghẹn họng.
"Không có việc gì, chính là......"
Tới nơi rồi liền nói cho người nhà biết là chuyện đương nhiên, Tần tổng ngài, chưa từng làm hay sao?
"Ha ha, trên đường cẩn thận." Sở Nghĩa đành phải xấu hổ cho xong chuyện, sau đó nói hẹn gặp lại rồi xuống xe.
Tần Dĩ Hằng chỉ gật đầu, rất nhanh liền rời đi, Sở Nghĩa nhìn xe biến mất, trong lòng thổn thức cảm thán.
Ai có thể nghĩ đến hắn tân hôn ngày đầu tiên, là cùng chồng mình tách ra, lại có ai có thể nghĩ đến, hắn tân hôn ngày đầu tiên, là cùng chồng minh lưu số điện thoại, thêm WeChat đâu.
Sở Nghĩa xoay người tiến phòng làm việc, mới vào cửa , hai vị nhân viên của hắn đột nhiên hét lên.
"Lão đại!" Dung Dung trượt ghế dựa lại đây, ngăn Sở Nghĩa lại: "Em nhìn thấy ai đưa anh đến rồi, là vị tiên sinh ngày hôm qua đúng không? Đúng không?"
Tiểu Triển cũng đi theo lại : "Hôm nay muộn như vậy mới đến, vẫn là vị tiên sinh kia đưa anh tới, có phải hay không là ở cùng với anh ta một đêm"
Sở Nghĩa liếc mắt nhìn Tiểu Triển một cái: "Vui vẻ như vậy, sửa xong bản thảo?"
Tiểu Triển cười rộ lên: "Đúng vậy! Rốt cuộc cũng sửa xong bản thảo!"
Sở Nghĩa vỗ vỗ bả vai Tiểu Triển : "Chúc mừng a." Hắn lại hỏi: "Các em chưa ăn cơm sao?"
Dung Dung: "Ăn qua."
Dung Dung cười nói: "Lão đại đổi đề tài nha, chúng em bình thường hỏi cái gì anh đều nói, lão đại trong lòng có quỷ! Nói nhanh lên."
Sở Nghĩa bị hỏi như vậy, không hiểu ra sao, đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác ngọt ngào, mà hắn lúc này lại nghĩ tới Tần Dĩ Hằng, vì thế là càng ngọt ngào.
Sở Nghĩa: "Được rồi, các ngươi nghĩ thế nào liền thế đấy, đừng hỏi nữa."
Sở Nghĩa muốn biểu hiện tự nhiên một chút, nhưng không biết vì cái gì, nói ra như vậy liền cảm thấy thẹn thùng.
Dung Dung trước tiên hét lên, Tiểu Triển đi theo vỗ tay: "Chúc mừng lão đại!"
Sở Nghĩa ý cười càng sâu: "Cảm ơn, buổi tối đãi hai người ăn cơm."
Sở Nghĩa trở về văn phòng của mình , đem thân thể chôn ở sô pha.
Tần Dĩ Hằng ở bên cạnh, Sở Nghĩa chín phần là thanh tỉnh, dư lại một phần là hoảng hốt, kết hôn đã thành sự thật, nhưng hắn vẫn muốn mở di động xem album chụp giấy hôn thú xác nhận đến mấy lần.
Cùng Tần Dĩ Hằng thời điểm ở bên nhau cảm xúc không có mãnh liệt như vậy, hiện tại hai người tách ra, Sở Nghĩa có cả trăm cảm xúc ngổn ngang.
Ngọt có, nghi hoặc có, vui vẻ có, cuối cùng còn cảm thấy có một chút buồn cười.
Sở Nghĩa sờ sờ đùi chính mình.
Tần Dĩ Hằng giống như thật sự thích con ốc sên này, hiện tại hắn đè một chút liền thấy có chút đau.
Trong đầu Sở Nghĩa đột nhiên hiện ra một ít hình ảnh, hắn không nhịn cười ra tiếng , cũng nâng tay lên che mặt lại.
A, công tác công tác.
Buổi chiều 4 giờ 13 phút, ở một thành phố khác có một máy bay đáp xuống.
Hứa Kính từ trên kệ để hành lý đem đồ của mình cùng của Tần Dĩ Hằng mang xuống dưới, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Bất đồng với không khí của thành phố A , trời âm u vô cùng.
Cầm hành lý ra sân bay, bên ngoài đã có người ở tiếp đón, tài xế tiếp nhận rương hành lý trong tay Hứa Kính , trợ lý của đối phương mời Tần Dĩ Hằng lên xe.
Trợ lý trước tiên mang hai người đến khách sạn, Hứa Kính đem hành lý của Tần Dĩ Hằng kéo vào trong phòng, Tần Dĩ Hằng từ trong hành lý lấy máy tính ra , hắn đột nhiên liếc đến trên bức tranh trên tường .
Sau cơn mưa ở trên bãi cỏ có một con ốc sên đang nằm.
Tần Dĩ Hằng rũ mắt, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra, trên máy tính lại truyền đến âm thanh của bưu kiện .
"Hứa Kính," Tần Dĩ Hằng kêu người bên cạnh, cũng đem di động cất đi: "Cậu gọi điện thoại cho Sở nghĩa"
Hứa Kính quay trở lại, móc di động ra, một bên kiếm số một bên hỏi: "Làm sao vậy a?"
Tần Dĩ Hằng click mở bưu kiện: "Không biết, hắn nói ta xuống máy bay nói cho hắn một tiếng."
Hứa Kính đã gọi điện thoại, nghe được lời này, thừa dịp chưa kịp kết nối, vội vàng cúp.
Tần tổng, ngài thật là, không dính khói bụi nhân gian a.
Hắn đem điện thoại cất đi, kiến nghị: "Tần tổng, cái này vẫn là tự gọi cho cậu ấy đi"
Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm bưu kiện, ngữ khí thập phần lãnh đạm: "Có cái gì khác nhau?"
Hứa Kính cân nhắc nội tâm, hay là khỏi nhúng tay vào việc này. Ai, vẫn là nói một chút đi.
Hứa Kính: "Sở tiên sinh ý muốn xác định là ngài an toàn, cậu ấy không có chuyện gì, ngài gọi điện thoại hoặc là gửi cho cậu ấy cái tin nhắn, cho cậu ấy an tâm là được"
Tần Dĩ Hằng rời tay khỏi bàn phím, quay đầu nhìn Hứa Kính, giống như đang xác nhận chuyện này là chuyện đương nhiên.
Vài giây sau, hắn gật đầu: "Tôi đã biết."
Nếu đã quản, Hứa Kính cũng không vội rời đi.
Tần Dĩ Hằng lựa chọn dùng WeChat, nhắn vào ba chữ "Tôi tới rồi" , rồi gửi qua.
Hứa Kính cười: "Tần tổng thêm Wechat của Sở tiên sinh rồi a"
Hứa Kính nói xong lời này liền hối hận.
Tuy rằng Tần Dĩ Hằng xác thật rất ít thêm WeChat của người khác, đặc biệt là có mục đích không được thuần khiết, nhưng Sở tiên sinh với Tần Dĩ Hằng là đôi vợ chồng, hắn hỏi cái này quá phí lời.
Cũng may Tần Dĩ Hằng không có nghĩ nhiều, chỉ là ân một tiếng: "Buổi sáng mới thêm."
Kết quả là, Hứa Kính muốn làm cho ông chủ cùng chồng mình thân cận một chút, liền đề nghị: "Tần tổng, ngài có thể nhìn xem vòng bạn bè của Sở tiên sinh."
Đối với nhận thức của hắn về Tần Dĩ Hằng , Tần Dĩ Hằng khẳng định lười lật xem vòng bạn bè của người khác.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng lại nói: "Xem qua."
Hứa Kính thoáng có phần kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc, hắn lại nghĩ, dù sao cũng là vợ chồng, không giống nhau không giống nhau.
Tần Dĩ Hằng nói: "Đều là đồ hắn thiết kế ."
Hứa Kính gật gật đầu.
Sở Nghĩa khả năng đang bận không có lập tức trả lời, Tần Dĩ Hằng liền thoát ra, nhưng khéo léo thay, hắn phát hiện trên thông báo xuất hiện điểm đỏ.
Hắn bình thường không có thói quen bấm vào, không biết như thế nào, bởi vì vừa rồi có xem của Sở Nghĩa, hắn liền bấm vào.
Càng khéo léo chính là, thế mà lại là Sở Nghĩa.
Tần Dĩ Hằng trực tiếp vào xem, trên cùng biểu hiện là Sở Nghĩa ba phút trước đăng lên vòng bạn bè.
Một tấm ảnh bầu trời, rất âm u , phía trên viết "Buổi sáng mặt trời còn chói chang, hiện tại liền muốn mưa"
Một động thái rất bình thường, Tần Dĩ Hằng xem xong không lướt xuống nữa, thuận tay rời khỏi .
Loại chuyện này cũng sẽ đăng trên vòng bạn bè.
Tần Dĩ Hằng nhìn màn hình máy tính, im lặng suy nghĩ.
"Hứa Kính." Tần Dĩ Hằng kêu hắn.
Hứa Kính đáp một tiếng.
Tần Dĩ Hằng nói: "Việc cùng tôi kết hôn, có đáng giá để chia sẻ không?"
Hứa Kính lập tức trả lời: "Đương nhiên đáng giá a."
Tần Dĩ Hằng nhỏ giọng một chút: "Vậy vì cái gì hắn không đăng lên vòng bạn bè."
Tui nên ghi đôi vợ chồng hay là chồng chồng đây :3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK