Tòa án mở phiên tòa vào ngày thứ ba, phóng viên nằm vùng bên ngoài cửa kết hợp thành đội, chống máy quay lên, ra sức cố gắng giành được tin tức làm chấn động trong ngoài ngành này.
Ở Tòa án ngày nào cũng có người đi lại, có nguyên cáo cuồng loạn, phẫn nộ, bi thương cũng có bị cáo sợ hãi hoặc là trấn định như lợn chết không sợ nước sôi. Bọn họ thay nhau diễn câu chuyện hoàn toàn trái ngược nhau, người nghe đã nghe chán cả rồi, không ngờ hôm nay lại lật ra một vụ hay thế này.
Trên ghế bị cáo, Bối Tín Hồng ăn mặc lịch sự, xịt nước hoa, rõ ràng đã chuyên tâm ăn diện. Nhưng biểu cảm của ông ta tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm Trình Kiến Du, giống như muốn chọc một lỗ thủng trên người cậu.
Trái lại Trình Kiến Du thân là nguyên cáo ăn mặc âu phục rộng rãi cùng với sơ mi trắng, không thắt cà vạt, mở hai khuy áo bên trên. Hai cánh tay chống lên trên mặt bàn, nhàn nhã thoải mái giống như một người ngoại quốc được nghỉ về nước. Trông cậu còn giống luật sư tài giỏi hơn là luật sư Trương đầu hói phát tướng kia.
Vụ kiện thuận lợi giành phần thắng, luật sư Trương đưa ra từng chứng cứ, mời cả nhân chứng tới, có mấy người còn là đồng nghiệp ở studio của Bối Tín Hồng. Nhân chứng, vật chứng, bằng chứng vô cùng xác thực. Luật sư của Bối Tín Hồng lùi bước hết lần này tới lần khác, bị đánh tơi bời. Chỉ hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, hành vi liên quan tới việc xâm phạm bản quyền tác giả đã được phán định.
Trình Kiến Du hờ hững, không có cảm giác gì nhiều, trời sao biển rộng đang đợi cậu, không thể phí phạm thời gian ở vũng nước nhỏ được.
Khi ra khỏi Tòa án, vừa vặn là mười một giờ. Trên đường phố, hoa ngọc lan trắng đang nở rộ, cậu ngẩng đầu ngửi hương hoa thơm nồng, ánh nắng dạt dào chiếu nghiêng xuống, bao phủ lên người cậu một lớp tơ vàng mỏng manh.
Cuộc sống tươi đẹp đang ở ngay phía trước.
Giai điệu quen thuộc từ một khu thương mại ở bên cạnh truyền tới rất sát phong cảnh. Từ khi ca khúc “Thì Ra” do Giang Diễn tự tay phổ nhạc viết lời được tung ra trên chương trình giải trí. Chỉ trong vòng có nửa tháng ngắn ngủi, nó đã vọt lên bảng nổi bật của các nền tảng âm nhạc lớn. Bởi vì giai điệu có tiết tấu mạnh mẽ, bài hát này trở thành bài hát điền từ được ưa thích mới của bình luận trực tiếp trên trang web H, được thay nhau cắt nối biên tập video, vô cùng hot.
Dường như mỗi ngày Trình Kiến Du đều phải nghe ca khúc này, không chỗ nào không có, như bóng với hình. Bài hát viết cho cậu, nhưng dường như ngoài cậu cậu ra thì ai cũng thích nó.
Cậu không vội vàng quay lại studio, nhìn giờ trên điện thoại, vẫn còn thời gian rảnh, cậu lái xe tới Tây Đường Media một chuyến. “Khi Em Mỉm Cười” viết riêng cho Lâm Chiếu đã được duyệt, gần đây chuẩn bị bấm máy. Diễn xuất của Lâm Chiếu còn non so với Chung Lộ Niên nhiều, chưa từng được học lớp đào tạo chính quy, tất cả đều chậm rãi mài dũa từ đầu. Cũng may là tính cách Lâm Chiếu tốt, biết nghe ý kiến, bằng lòng cố gắng học tập, không hổ là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
“Những Chàng Trai Bay” ký thỏa thuận đánh cược với Tây Đường, Trình Kiến Du đã viết được một nửa rồi lại bị kẹt ở một cảnh tình yêu. Mấy kịch bản mà cậu từng viết đều không phải là kịch bản hòa thượng, nhưng mà kiểu kịch bản yêu thầm đau khổ, hai bên đều thích nhau, thân mật với nhau trước giờ cậu chưa từng viết.
Trong ngành có một câu, nhân vật dưới ngòi bút biên kịch đều ít nhiều đều có vài phần giống họ. Trước giờ Trình Kiến Du chưa từng trải qua tình yêu đến từ đôi bên, cùng nhau thân mật khăng khít, đương nhiên không thể viết ra được tình yêu ngọt ngào.
Họp xong cuộc họp ngắn ở Tây Đường, Trình Kiến Du mang theo máy tính đi ra khỏi phòng họp. Vừa đi được mấy bước, một thanh niên cao ráo đẹp trai, ăn mặc thời thượng, trang điểm nhẹ, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt đi tới trước mặt cậu. Nhìn sắc mặt không được tốt lắm, dáng vẻ giống như miệt mài quá độ.
“Anh Du.” Thanh niên cười lộ hàm răng trắng, chào hỏi thân thiết.
Trình Kiến Du chưa từng nhìn thấy người đó, không quen cậu ta, cậu chỉ gật đầu đi vòng qua cậu ta về phía trước. Thanh niên do dự mấy giây, vội bước đuổi theo sau Trình Kiến Du. Cậu ta vô cùng nhiệt tình, nói: “Em là Vương Chân, em là thực tập sinh của công ty Tây Đường, trong chương trình tuyển chọn mùa này Lâm Chiếu hạng nhất, em được hạng hai.”
“Có việc gì à?” Trình Kiến Du không quen việc tự dưng nhiệt tình thế này, cậu thoáng cảm thấy không phải chuyện tốt.
Vương Chân xem xét cậu từ trên xuống dưới, rất hài lòng, cậu ta cười nói: “Anh Du, bộ phim mà em thích nhất là ‘Sự Cố Hạ Chí’ em thực sự rất phục anh, còn trẻ như vậy mà đã viết được kịch bản ưu tú đến thế. Còn có mấy bộ phim của anh bị Bối Tín Hồng xâm phạm bản quyền em cũng đều xem cả rồi, bộ nào em cũng rất thích, em chính là fan trung thành của anh đấy.”
Trình Kiến Du thờ ơ vạch trần cậu ta, “Là ‘Sự Cố Cuối Hè’.”
Vương Chân mặt không biến sắc, vươn tay ra chống lên tường, cản đường Trình Kiến Du đi, ánh mắt dính chặt lấy cậu, “Nghe nói anh đã ký hợp đồng với Hoắc tổng nhà bọn em, anh có quyền lựa chọn diễn viên và đạo diễn, anh cảm thấy… em thế nào?”
Trình Kiến Du nhíu mày, cậu ta là Mao Toại tự tiến cử mình chắc, lại còn dọn dẹp sẵn giường chiếu chào đón sao?
(Mao Toại tự tiến: Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.)
“Anh Du, mọi người đều nói khi em hát rất giống Giang Diễn. Nếu như anh có hứng thú, có thể tới nhà em nghe em hát không?” Vương Chân chậm rãi lại gần cậu, hơi thở ám muội trêu chọc, “Anh có thể thử xem trình độ của em thế nào, tuyệt đối sẽ nhiều kiểu hơn thằng nhóc Lâm Chiếu kia nhiều.”
Thì ra là “cắm biển bán thân”, Trình Kiến Du vỗ vỗ vai Vương Chân, đẩy cậu ta ra mà không tốn chút sức lực. Ánh mắt mỉa mai nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, khóe môi cậu gợi lên nụ cười chế nhạo. Cậu không cần phải nói lời nào đã khiến cho Vương Chân thẹn quá hóa giận, mặt đỏ tai hồng.
Trình Kiến Du bước nhanh qua hành lang, Lâm Chiếu Đang đứng ở một góc. Cậu ta đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, nhìn cậu như muốn nói lại thôi, xem ra là đã nghe thấy cả rồi.
“Nói với Hoắc tổng của mấy cậu, nếu như diễn viên của Tây Đường đều thế này, vậy chúng ta không cần thiết phải hợp tác nữa.” Vẻ mặt Trình Kiến Du lạnh lùng, giọng nói giống như nước đóng băng.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ chuyện quy tắc ngầm sẽ rơi xuống đầu mình.
Tâm trạng tốt của Trình Kiến Du bị quét bay sạch, không phải vì Vương Chân quấy rầy mà là vì câu nói cuối cùng của Vương Chân. Rõ ràng là quan hệ của cậu và Lâm Chiếu không bình thường trong mắt những nhân viên ở Tây Đường, cho nên Vương Chân mới tin là thật, cũng muốn làm theo.
Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, cậu không hi vọng có bất cứ dính líu gì với con trai của bà chủ bên A.
Lâm Chiếu bước nhanh đuổi theo cậu, cau mày lại, kéo vành mũ xuống dưới, “Anh, em sẽ nói với mẹ, em còn tưởng rằng anh ta muốn chào hỏi anh, thực sự không ngờ rằng anh ta lại nói với anh mấy lời như thế.”
Biên kịch có tài hoa có trách nhiệm như Trình Kiến Du, khiến cho Lâm Chiếu cảm thấy như thuộc phạm trù học thuật cao quý lạnh lùng. Huống hồ, khí chất tự nhiên của Trình Kiến Du khó mà bỏ qua được, cậu luôn kháng cự người lạ, vĩnh viễn luôn là dáng vẻ thờ ơ không để ý tới người khác, vô cùng đoan trang sạch sẽ, không dễ bị khinh thường. Lâm Chiếu thực sự không ngờ rằng Vương Chân dám làm trò đó với Trình Kiến Du.
Trình Kiến Du ấn thang máy, ánh mắt lạnh lùng, “Lâm Chiếu, đặt tâm tư của cậu vào diễn phim, sẽ thu hoạch được nhiều thứ hơn so với đặt tâm tư lên người tôi.”
Biểu cảm của Lâm Chiếu kỳ quái, cậu ta nghẹn mấy giây rồi ho khụ khụ, “Em coi anh như anh trai, không có suy nghĩ bẩn thỉu kia.”
Nhận được một tấm thẻ anh trai, Trình Kiến Du liếc nhìn cậu ta, giọng điệu dịu lại, “Hi vọng cậu thực sự coi tôi là anh trai.”
“Anh cũng coi em như em trai là được.” Lâm Chiếu cất bước, lại gần bên cậu, giọng điệu thành khẩn: “Anh, em chuẩn bị thi vào trường Học viện hí kịch X, em sẽ làm phái thực lực, sẽ không làm anh mất mặt.”
“Cố lên.”
“Đợi sau nàu em sẽ bao anh, chúng ta cùng nhau giật giải Oscar.” Đất có bao nhiêu sản vật thì người có gan to bấy nhiêu, Lâm Chiếu hân hoan mơ tưởng.
Trình Kiến Du đập vào gáy cậu ta, đi vào trong thang máy, “Làm tốt việc trước mắt đã, tiến tới từng bước một.”
Lâm Chiếu ôm đầu, nhìn con số trên đèn, trong lòng vô cùng huênh hoang, nhìn xem, anh mình thực sự là đẹp trai, tài mạo song toàn.
Có lẽ ngày hôm nay không được tốt. Trình Kiến Du vừa mới tới công ty, đập vào mắt cậu là hoa tươi nở rộ không hề báo trước. Hoa hồng đủ mọi màu sắc và hình dạng đua nở, đặt chỉnh tề mọi ngóc ngách tiền sảnh của studio, đứng ở trong đó tựa như đang đứng giữa chợ hoa.
Giang Diễn ngồi ở chiếc ghế cao giữa rực rỡ sắc hoa, hắn dựa vào quầy lễ tân, hai khuỷu tay chống lên mặt đá cẩm thạch của quầy, điệu bộ phóng khoáng tùy ý, khẽ cười với cậu, “Tôi tặng hoa chúc mừng vụ kiện của em thắng lợi.”
A Thắng đứng bên cạnh, không dám nhìn Trình Kiến Du.
Đồ ngốc cũng biết được hoa hồng có ý nghĩa gì. Trình Kiến Du lạnh lùng đi qua, An An và Trần Khai đang vùi đầu trước quầy lễ tân, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cậu. Trần Khai giải thích: “Du Ca, mười công nhân tới đây, bọn anh không cản được.”
Trình Kiến Du khẽ “ừ” một tiếng, nhìn về phía Giang Diễn, “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng hoa thì không cần đâu.”
“Chưa ăn cơm phải không?” Giang Diễn coi như không nghe thấy, cầm điện thoại liếc nhìn thời gian. Hắn thờ ơ khẽ cười, “Hôm nay tôi rảnh, mời mọi người ăn bữa trưa.”
An An và Trần Khai liếc nhìn nhau. Sắc mặt Trình Kiến Du vẫn thản nhiên, hai người đã rất quen thuộc cậu, khi cậu không muốn hay không vui đều như thế này. Trần Khai lập tức lên tiếng: “Chúng tôi đã ăn rồi.”
“Ăn cơm rồi vừa khéo có thể ăn đồ ngọt.” Giang Diễn duỗi đôi chân dài, đứng dậy, đưa tay ra. A Thắng nhanh tay nhanh mắt đưa điện thoại lên, hắn không cầm lấy mà hất hàm với cậu ta, “Gọi mấy phần bánh ngọt mang tới đây, đừng quấy rầy bọn họ làm việc.”
Hai nhân viên ngoan ngoãn nghe lời nhìn Trình Kiến Du, dáng vẻ như để đại ca quyết định. Trình Kiến Du bình tĩnh tự nhiên, “Nếu muốn ăn, tôi mời mọi người ăn.”
Giang Diễn hơi sững người, trong lòng cảm giác khó tả, giống như bị chế nhạo trước mặt mọi người, hắn xấu hổ và lúng túng. Trình Kiến Du không muốn dính dáng tới hắn chút nào.
Ánh mắt A Thắng không tệ, lựa chọn một nhà hàng bánh ngọt kiểu Thượng Hải kinh điển. Chỉ qua một lát, túi lớn túi nhỏ đựng chiếc hộp đóng gói tinh xảo được bày trên bàn họp. Mùi hương đồ ăn thơm ngon hấp dẫn chuyển động trong không khí, công thêm rượu vải màu sắc đẹp đẽ, khiến người ta thèm ăn.
Mấy người ăn lặng lẽ như gà, trong không gian chỉ có tiếng nhấm nuốt.
Trình Kiến Du rót một tách cà phê, dựa vào ghế, gõ bàn phím lạch cạch viết kịch bản. Đối diện với đồ ăn ngon cậu vẫn trấn định như một hòa thượng, chẳng hề bận tâm. Giang Diễn lấy chiếc kẹo cai thuốc ra, ngậm trong miệng, nhàn hạ đi dạo trong phòng họp nửa vòng, dừng lại ở phía sau ghế Trình Kiến Du. Hắn chống một tay lên lưng ghế, tầm nhìn như vô ý rơi xuống.
Gần đây tóc Trình Kiến Du đã dài hơn một chút, đường chân tóc rõ ràng phía sau mọc lên những sợi tóc ngắn ngủn, giống như tóc máu mang từ trong bụng mẹ ra, thoạt nhìn vô cùng mềm mại. Xuống dưới chút nữa là cái cổ thon thả sạch sẽ, trên làn da mỏng manh đẹp đẽ có một nốt ruồi nâu nhạt giống như một chiếc móc câu nhỏ, câu khiến cho Giang Diễn miệng lưỡi khô nóng. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nâu kia, cảm giác khi liếm qua vẫn còn như mới.
Rất mềm mại, rất ngọt ngào, là nơi mẫn cảm của Trình Kiến Du, khi liếm hút Trình Kiến Du sẽ khóc tới mức toàn thân run rẩy, nhỏ giọng cầu xin hắn đừng nghịch nữa.
Giang Diễn đang nghĩ nhập tâm, một bàn tay che lại nốt ruồi kia. Trình Kiến Du quay đầu qua nhìn, biểu cảm nóng bỏng bất chính kia của Giang Diễn rơi vào trong đáy mắt cậu, thực sự rất quen thuộc.
Cậu rất dễ dàng biết được Giang Diễn đang suy nghĩ gì.
Vị bạc hà của kẹo cai thuốc ngọt lịm, làn da phía sau cổ Trình Kiến Du nóng lên. Ký ức Giang Diễn để lại cho thân thể cậu sâu tới điên cuồng, không thể phủ nhận và quên đi, “Khi nào thì anh mới đi?”
Giang Diễn dựa thẳng vào mép bàn, đôi chân dài thẳng đung đưa trước mắt Trình Kiến Du, giống như một con mèo cái trong kỳ động dục đang đong đưa cái mông, chẳng qua là giới tính trái ngược thôi, “Cậu tôi sắp về Ethiopia rồi, em có biết không?”
“Ừ.”
“Em không nhớ cậu à? Minh Kiến, Minh Kiến, ngày mai hai người không gặp được nhau nữa rồi.” Giang Diễn cười như không cười.
(Minh Kiến: Minh trong Ôn Nhạc Minh và Kiến trong Trình Kiến Du, cũng có nghĩa là ngày mai gặp.)
Không chỉ là ngày mai không gặp, ngày kia cũng không gặp cả đời này đừng gặp nữa. Giang Diễn ước gì Ôn Nhạc Minh phát hiện ra một người đẹp da đen ở Châu Phi, sau đó nhanh chóng lấy giấy chứng nhận kết hôn, ba năm sau có hai bé, nguy cơ lớn nhất có thể loại trừ, hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Trình Kiến Du lấy một chiếc bút trong ống đựng bút, khẽ gõ lên đầu gối hắn một cái. Giang Diễn lập tức ngồi ngay ngắn lại, không lắc lư nữa.
“Ăn bánh ngọt xong rồi thì các anh đi đi.” Trình Kiến Du làm như không nghe, không để ý tới lời trêu chọc của hắn.
Đáy mắt Giang Diễn tối sầm, hắng giọng, “Em muốn ăn bánh không?” Trình Kiến Du chưa kịp trả lời, hắn đã chọn lấy một hộp bánh mật kiểu dáng đẹp đẽ, nhanh nhẹn mở ra, một tay đặt bên cạnh máy tính, “Nhìn em ăn xong tôi sẽ đi.”
“Không cần.”
Trình Kiến Du đóng nắp hộp lại, rút một tờ giấy, cúi đầu lau tay, “Giang Diễn, đây là thứ mà chó cũng không ăn.”
Giang Diễn nghe thấy câu nói bóng gió này, giống như bị dao đâm vào tim, sắc mặt dần dần lạnh xuống. Trước mặt cấp dưới, Trình Kiến Du lại chẳng để cho hắn chút mặt mũi nào, lại còn dám nói đồ hắn mua là chó cũng không ăn!
Trình Kiến Du cũng không thèm nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng: “Anh đã quên lời mình nói rồi sao? Tết trung thu năm ngoái, bà tôi gửi cho tôi một hộp bánh mật bà tự làm, tôi lấy làm đồ ăn sáng, anh chê nó ngấy, lấy một hộp ra đút Druid, nó không chịu ăn, anh đã nói ‘Thứ mà chó còn không ăn mà tôi vẫn ăn được’.”
Khi còn nhỏ điều kiện không được tốt, trẻ con thích ăn đồ ngọt, lại không có tiền tiêu vặt để mua. Món đồ ngọt duy nhất là món bánh mật mà bà nội làm, dùng bột ngô bọc lấy táo đỏ cắt thành miếng nhỏ, sau khi chưng chín lại dùng thêm hoa quế trang trí, vừa thơm vừa ngọt, rất ngon.
Cho dù đã lớn rồi, rời xa quê hương, bà nội vẫn nghĩ tới cậu, gửi cho cậu món mà hồi nhỏ cậu thích ăn.
“Tôi không biết đó là của bà em gửi.” Giang Diễn bất ngờ không kịp phòng bị, giọng nói nhỏ dần. Hắn đau đầu, thật sự muốn xuyên không về quá khứ, dùng băng dính dán kín miệng mình lại.
Trình Kiến Du khẽ cười lạnh, quay đầu lại tiếp tục gõ bàn phím, “Cửa ở phía Nam, tiền điểm tâm ngọt tôi sẽ chuyển cho anh sau.”
Giang Diễn rũ mi, trong lòng nghẹn rất khó chịu, hắn không chịu được thái độ từ chối của Trình Kiến Du. Chuyện này còn khiến hắn khó chịu hơn việc Trình Kiến Du lên cơn nổi nóng với chứng cuồng loạn của hắn.
Trước đây, Giang Diễn đâu từng nếm trải thái độ lạnh nhạt thế này, chẳng qua bây giờ địa vị đảo ngược, đổi thành hắn mặt nóng áp mông lạnh.
Yên lặng một lúc lâu, Giang Diễn mở hộp bánh ra, cầm miếng bánh mật mềm mại lên, chậm rãi nuốt xuống, ngọt lịm, rất ngon.
Ăn xong miếng bánh mật này, hắn đứng dậy búng tay, A Thắng đang chán ngán vội vàng đi theo phía sau hắn rời khỏi. Trần Khai nhìn ngây ra, đây có còn là Giang Diễn hay sai bảo, kiêu ngạo không nghe ai nữa không vậy?