Tiếng lách cách xào nấu từ phòng bếp vọng tới, có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn. Cậu mở to mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, sau đó trở mình vùi cả khuôn mặt vào gối đầu hít một hơi thật sâu. Cậu siết chặt tay thành nắm đấm, đấm thật mạnh vào gối đầu, cho tới khi ngón tay cũng tê ra. Giang diễn trêu chọc: “Em đang làm gì thế?”
Trình Kiến Du dừng động tác cố gắng điều chỉnh nhịp thở, hai tay chống giường ngồi thẳng dậy. Giang Diễn đeo tạp dề dựa vào khung cửa, khuôn mặt thoải mái sạch sẽ, khóe miệng gợn lên nụ cười trêu chọc.
“Gối đầu có hơi lõm, em dồn bông lại.” Trình Kiến Du bình tĩnh nhìn hắn, không cảm xúc nói.
Giang Diễn liếc mắt nhìn chiếc gối tròn phồng, đuôi mắt càng cong hơn, hắn rũ mắt cúi đầu cười, “Ăn cơm bây giờ luôn hay là đợi lát nữa?”
Trình Kiến Du xuống giường, cơ thể bị giày vò quá độ phản ứng mãnh liệt, eo vừa mỏi vừa căng, bắp chân mềm nhũn không còn sức lực, khó khăn lắm mới đứng vững: “Em đi rửa mặt.”
Cậu lướt qua Giang Diễn xấu xa, đi thẳng về phía nhà vệ sinh ở phòng ngủ chính, đóng cửa cái “cạch”, xoay người dựa vào tường gạch lạnh lẽo, chậm rãi thở ra, cảm thấy sự việc phát triển quá nhanh. Skill miệng và lưỡi của Giang Diễn thật sự quá tuyệt vời, cậu sống thanh tâm quả dục cả một năm trời, chưa từng được hưởng thụ phục vụ thoải mái thế này, t*ng trùng xông não, chỉ sơ ý chút thôi đã bị ăn sạch rồi.
Không thể phủ nhận là rất sướng, cậu không câu nệ hay áp đặt gì cả, nhưng có một số việc nhất định phải có cảm giác nghi thức, nếu không lấy gì làm kỷ niệm đây?
Chẳng bao lâu, Trình Kiến Du khai thông tư tưởng cho mình, chịch cũng chịch rồi, Giang Diễn đẹp trai, dáng người và thể lực cũng thuộc dạng một người trên ngàn người, coi như phương thức giải tỏa áp lực công việc cũng được.
Trên bàn ăn có một bát cháo trắng mềm mại còn nóng hôi hổi, cùng một đĩa rau xào xanh mướt. Trình Kiến Du cảm thấy hơi đói, cầm thìa khuấy cháo trắng, nuốt xuống một miếng làm ấm dạ dày. Giang Diễn còn đang ở nhà bếp mân mê đồ ăn gì không biết, áo jacket không kéo khóa, dáng người cao lớn bắt mắt, cho dù chìm trong khói bếp thì cũng rõ ràng sạch sẽ.
Giang Diễn bưng một đĩa nộm ngó sen, dâng lên trước mặt Trình Kiến Du như hiến vật quý: “Anh vừa mới học được, em nếm thử xem.”
Trình Kiến Du liếc mắt nhìn, cúi đầu gắp thử một đũa, sau đó cau mày uống ngụm nước: “Mặn quá.”
Giang Diễn lấy điện thoại ra, thuận tay ghi chú lại. Hắn kéo ghế ngồi xuống, một tay chống dưới cằm, không nhịn được cong khóe môi, “Tối hôm qua anh biểu hiện thế nào?”
“Khi em ăn cơm đừng nhắc tới những thứ này.” Bình thường Trình Kiến Du cũng sẽ không trả lời kiểu câu hỏi như thế.
Giang Diễn lại ghi chú một hàng trên điện thoại. Nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm tao nhã lịch sự của cậu, cảm giác hạnh phúc trong lòng hắn nhanh chóng dâng lên, vui sướng mà chẳng rõ lý do. Trình Kiến Du không quen nhìn nụ cười vô cớ của hắn, cậu chậm rãi lau miệng, đi vào trong phòng ngủ thay quần áo, “Anh về nhà đi, em phải đi làm.”
Thế nhưng Trình Kiến Du đã xem nhẹ trình độ dính người của Giang Diễn. Khi Giang Diễn không dính người giống như cái nồi không có nắp, chẳng ai có thể khiến hắn vướng bận. Nhưng khi đã học được dính người, hắn giống y như keo 502, có cạo cũng cạo không ra.
Giang Diễn lái chiếc Aston Martin, vui vẻ làm tài xế, hình dáng chiếc xe bắt mắt trở thành thứ nổi bật nhất trên con đường này. Trình Kiến Du dựa vào ghế phụ, cúi đầu nhìn mail công việc trong điện thoại, một thư mời điện tử tới giải thưởng Kim Hoa của Chung Lộ Niên gửi cho cậu, thư mời thực tế thì vẫn còn đang trên đường tới.
File đính kèm là một tấm ảnh tự sướng của Chung Lộ Niên ở trong đoàn làm phim, vẫn đẹp trai rực rỡ như bình thường.
Chuyện điện ảnh và giải thưởng này giống như con gà với trứng gà. Trứng gà càng được phần lớn người xem yêu thích, bình luận càng nhiều, gà sẽ càng chất lượng, càng quyền uy. Giải thưởng Kim Hoa là giải thưởng chất lượng nhất ở Trung Quốc, nổi tiếng với ánh mắt soi mói hàng đầu. Ba mươi năm kể từ khi xây dựng giải thưởng tới bây giờ, mỗi bộ phim được bình chọn là xuất sắc nhất đều ghi danh trong sử sách, cũng khiến cho địa vị của giải Kim Hoa càng tăng cao.
Trình Kiến Du đã muốn tới giải thưởng này từ lâu để gặp những tiền bối trong giới điện ảnh, xin chỉ dạy những kinh nghiệm trong công việc, thuận tiện ôn chuyện với Chung Lộ Niên đã lâu không gặp. Còn về phần có thể nhận giải thưởng hay không, trong lòng cậu cũng không mấy chắc chắn, quan trọng là tham dự thôi.
Nhân viên ở studio đã lục tục đi làm rồi, Trình Kiến Du lười biếng dẫn theo Giang Diễn đi xem một vòng. Khu vực mới xây có đủ các thể loại, cậu mở tủ lạnh trong phòng trà nước ra, chọn coca đưa cho Giang Diễn: “Trước mắt chỉ có vậy thôi, tạm thời không định mở rộng thêm.”
Giang Diễn dựa vào bàn trà, một tay cầm lon nước, chậm rãi liếc nhìn xung quanh: “Phòng trà quá nhỏ, anh mua thêm một cái tủ lạnh đựng đồ ăn vặt nữa, em đói thì có thể ăn.”
“Bình thường em không hay đói.”
“Lỡ như em đói thì làm thế nào?” Giang Diễn lại gần, ôm lấy bờ vai cậu nhẹ nhàng xoa bóp: “Em nên ăn nhiều vào, trên người chẳng có tí thịt nào cả.”
Trình Kiến Du lạnh lùng liếc hắn, bình thản đáp: “Em không cần phải thêm thịt.”
Giang Diễn lẳng lặng nhéo vào hông cậu, thuận tay ôm vào trong lòng: “Anh mua rồi, khi nào em muốn ăn thì ăn, có được không?”
Trình Kiến Du cũng hết cách, chỉ đành thờ ơ hỏi: “Anh xem em còn thiếu gì nữa không?”
“Thiếu một thư ký.” Chóp mũi lạnh lẽo của Giang Diễn cọ vào khuôn mặt lạnh lùng của cậu, hắn đặt coca sang một bên: “Anh rảnh sẽ tới làm thư kí cho em, em mệt, anh sẽ xoa bóp vai cho em, em khát, anh sẽ bưng nước cho em, hầu hạ em thoải mái.”
Mấy nhân viên vừa mới bước vào nghe thấy vậy, da gà da vịt nổi hết cả lên, khó mà tưởng tượng được Giang Diễn ở bên ngoài luôn tự cao tự đại lại có thể nói ra được lời thế này.
“Khi Em Mỉm Cười” phát sóng trên các nền tảng mạng xong, lại được các kênh đài truyền hình thành phố lớn tranh nhau mua. Bộ phim nổi tiếng với khí thế hừng hực với cả ba thế hệ cao tuổi, trung niên, thanh nhiên. Lâm Chiếu diễn vai nam chính nên vô cùng hot, chỉ riêng hoạt động quảng cáo thôi cũng xếp lịch trình nguyên cả tháng, hợp đồng mời đóng phim cũng bay tới như hoa tuyết, công ty Tây Đường thắng ngay từ trận đầu tiên, tiền kiếm đầy túi.
Cho nên lần này, Lâm Chiếu tới đây phải quấn kín mít từ đầu tới chân, nhìn từ xa trông cậu ta chẳng khác gì đặc vụ. Lâm Chiếu cẩn thận đi vào trong văn phòng Trình Kiến Du, tháo mũ, khẩu trang và kính râm xuống, ngã vào sofa thở hổn hển, bắt đầu kể lể.
Làm nghệ sĩ đã khó, làm nghệ sĩ hot còn khó hơn, hàng nghìn hàng vạn ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình. Không phải nghệ sĩ nào cũng có bản lĩnh lẫn gia thế, không thèm để ý tới truyền thông và vòng bạn bè như Giang Diễn. Lâm Chiếu nói bản thân mình bây giờ hay gà gật trong chương trình giải trí, đời sống sinh hoạt riêng tư trở nên hỗn loạn, ăn lắm phát phì, trở nên buồn bực rầu rĩ, buông tha cho việc quản lý vóc dáng.
Lâm Chiếu thở dài, “Anh, nếu em có thể giống như Giang Diễn thì tốt rồi.”
Trình Kiến Du ngẩng đầu lên khỏi máy tính, liếc cậu ta một cái, tiếng gõ bàn phím lách cách tạm dừng chốc lát, sau đó tiếp tục vang lên: “Quen là tốt thôi.”
Lâm Chiếu hắng giọng kêu rên, cậu ta đứng dậy khỏi sofa, thế giới đau khổ của một thằng nhóc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh: “Em vừa nhìn thấy Giang Diễn ở bên ngoài, anh đoán xem anh ta đang làm gì?”
“Làm gì?” Trình Kiến Du thuận miệng hỏi.
Lâm Chiếu ôm ngực, biểu cảm sùng bái: “Anh ta vừa mới trang bị cho tất cả nhân viên trong công ty của anh Macbook và Iphone, còn cả thẻ mua hàng ở cửa hàng tổng hợp XX trị giá mười nghìn, bây giờ mọi người đang sôi nổi chia đồ kìa…”
Trình Kiến Du làm như không có chuyện gì, nhìn kịch bản trên màn hình, thong thả nói rõ từng chữ: “Mật ngọt chết ruồi.”
Lâm Chiếu cười, tò mò hỏi: “Anh ấy là bạn trai của anh hả?”
Trình Kiến Du rất thoải mái thừa nhận: “Bây giờ đúng là như vậy.”
Ánh mắt Lâm Chiếu nhìn cậu rất chân thành, nghiêm túc nói: “Anh, em đã xem “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch” mùa này rồi, em cảm thấy Giang Diễn rất đàn ông, em rất sùng bái anh ta, hai người ở bên nhau quá tốt rồi, em mừng thay cho anh đó.”
“Cảm ơn.” Trình Kiến Du nhìn cửa, rồi liếc mắt xuống đồng hồ ở dưới góc phải màn hình. Rất nhanh nữa thôi, Lâm Chiếu sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Quả nhiên, cánh cửa studio được mở ra, Giang Diễn bưng một cái đĩa bước vào, ánh mắt lạnh lùng quét qua Lâm Chiếu. Hắn lập tức đi tới trước bàn làm việc, cầm bình cafe lên rót vào trong tách, gắp mấy viên đường bỏ thêm vào, ngón tay thử độ ẩm ổn rồi mới đưa cho Trình Kiến Du, “Uống chút cafe rồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Trình Kiến Du cầm tách cafe lên nhấp một ngụm, thờ ơ hỏi hắn: “Của khách đâu?”
Giang Diễn sững người, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chiếu, khóe miệng gợn lên nụ cười hung tợn, không giống như là đang rót cafe mà giống như đang đổ thạch tín hơn. Hắn đặt tách xuống trước mặt Lâm Chiếu, giọng rét lạnh: “Mời dùng.’
Lâm Chiếu bưng tách cafe lên, uống ừng ực một hơi hết sạch, vẻ mặt vô cùng ngốc nhếch: “Đại ca à, cảm ơn nhé!”
Giang Diễn quay lưng lại với Trình Kiến Du, rũ mắt nhìn Lâm Chiếu, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại vô cùng ôn hòa, “Tôi là bạn trai của anh cậu, cậu gọi em ấy thế nào thì gọi tôi như thế.”
Ong bướm đuổi thế nào cũng không đi, Giang Diễn nhìn thấy Lâm Chiếu thôi đã ghét rồi, muốn xách cổ Lâm Chiếu quăng xuống dưới tầng, còn đòi uống cafe cà pháo gì nữa.
“Anh chỉ có một, còn đại ca thì có rất nhiều.” Lâm Chiếu cười híp mắt nhìn hắn, không sợ chết khịa: “Hay là tôi gọi anh là chị dâu nhé?”
Máu nóng của Giang Diễn bốc lên tận đỉnh đầu, miệng cười nhưng trong lòng không cười, hắn nói: “Không sao, cậu gọi là gì cũng được.”
“Chị dâu!” Lâm Chiếu gọi một tiếng thân thiết, sau đó nghiêng đầu qua nhìn Trình Kiến Du, hưng phấn nói: “Anh, em có chị dâu rồi.”
Giang Diễn không biểu hiện gì nhưng ánh mắt như dao chọc lên người Lâm Chiếu, “Tôi cũng rất vui đấy, làm bạn trai của anh trai cậu, còn có thể quen được người em trai ngoan ngoãn thế này.”
Hắn cố ý gằn rõ hai từ “bạn trai”.
Trình Kiến Du còn tưởng rằng Giang Diễn sắp ghen, không ngờ quan hệ lại hòa hợp thế này. Cậu khép máy tính, duỗi hông: “Lâm Chiếu này, cậu tìm tôi có chuyện gì thế?”
Lâm Chiếu sửng sốt, gãi gãi đầu, ngại ngùng mở miệng: “Em xem CV của anh thấy sắp tới sinh nhật anh rồi, mẹ em rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh với Tây Đường cho nên muốn thưởng cho anh một căn nhà, anh cứ tùy ý chọn rồi gửi địa chỉ cho mẹ em để bà ấy trả. Coi như là quà sinh nhật hai sáu tuổi cho anh.”
Cảm giác nguy hiểm của Giang Diễn lập tức dâng cao, Thượng Hải tấc đất tất vàng, một căn hộ đơn giản cũng giá tầm mười triệu. Tặng bên hợp tác món quà sinh nhật như vậy, e rằng không thể dùng từ có tiền chịu chi để hình dung, nhất định là có ý đồ khác. Hắn đút hai tay vào trong túi áo khoác, liếc mắt nhìn Trình Kiến Du, cười như không cười: “Trùng hợp thật, anh cũng định tặng nhà, em nhận của Hoắc tổng rồi anh sẽ không vui đâu.”
Trình Kiến Du dựa vào câu này từ chối luôn món quà lớn của Lâm Chiếu. Tây Đường trả thù lao cho cậu cũng đủ nhiều rồi, không cần phải thưởng thêm nữa, huống hồ Trình Kiến Du không muốn nhận bất cứ tài sản gì của Hoắc Nhạn Thanh cả, cậu không hứng thú dây dưa quan hệ gì.
Sắc mặt Lâm Chiếu có vẻ thất vọng, nhìn Trình Kiến Du trông rất đáng thương, “Anh suy nghĩ thêm đi, mẹ em thật lòng muốn thưởng cho anh, anh nghĩ thêm đi!”
Giang Diễn đi tới bên cạnh Trình Kiến Du, hắn học theo Lâm Chiếu, cúi người khẽ khụt khịt, đè thấp giọng nói: “Em bảo cậu ta đi đi, hai mẹ con họ đều không phải người tốt, em muốn hái sao anh cũng hái xuống cho em, có được không?”