• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Duyên thổ huyết mà nhìn Minh Hiên ôn nhuận như ngọc trước mắt, trong lòng mỉa mai, tuy rằng không phải mẹ ruột của nữ chủ, nhưng tuyệt đối cũng không phải là mẹ kế của ngươi a! Bạn nhỏ nam chủ! Ngươi nghìn vạn lần không thể hãm hại mẹ ngươi a!

“Tiểu sư muội, Vân Ca đâu?” Minh Hiên không nhìn thấy Vân Ca, trong lòng có chút mất mác, hắn cho rằng từ nơi cực hàn trở về, giao tình của hai người chắc là nâng cao một bước, kết quả đến Vân Phù Môn, ngay cả mặt của Vân Ca cũng không nhìn thấy.

Ánh mắt Lâm Duyên phức tạp, hài tử đơn thuần, ta phải làm thế nào nói cho ngươi biết tin dữ này đây? Đơn giản mà nói, đó chính là bạn nhỏ nữ chủ nguyên phối của ngươi hắc hóa thành công rồi! Không cần ngươi nữa! Nàng không cần thì cũng thôi đi, cũng không cho sư tôn của nàng nhặt lấy, lại muốn mẹ ruột của ngươi là ta đây đến thu dọn rác thải…

“Đại sư tỷ hai ngày nay không được khỏe!” Lâm Duyên thốt ra, sau đó lại cảm thấy giọng của mình không đúng lắm, bồi thêm một câu: “Minh Hiên sư huynh nếu có chuyện gì có thể tới tìm ta.”

Minh Hiên vẫn cảm thấy rất kỳ quái, trong lòng Minh Hiên cũng không nghĩ đến Vân Ca sẽ cự tuyệt nói thân phận đạo lữ này, bởi vì từ khi đề xuất chuyện này, Vân Ca chưa từng cự tuyệt.

…….

Không thể không nói, không hổ là nam chủ nữ chủ, tuy rằng vai nam chính phía sau còn một đống người, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến sự ăn ý của hai người, vì vậy trong cùng lúc này, Huyễn Mạt giả vờ vô ý mà hỏi thăm, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía Vân Ca, mà chỉ nhìn tấm chăn lông dài màu trắng cách đó không xa, nếu như nhìn chăm chú sẽ thấy trong đôi mắt như lưu ly có nhỏ vụn khẩn trương, thậm chí còn có tình tự ảm đạm không rõ bắt đầu khởi động!

Vân Ca sửng sốt một chút, hiển nhiên thật không ngờ đồ đệ nàng lại hỏi vấn đề này, thật ra Vân Ca đã nghĩ đến sẽ cự tuyệt, nhưng sau đó Vân Ca đột nhiên nhớ đến một vấn đề nghiêm túc, có nữ phối nào dám cực tuyệt nam chủ sao? Nàng có thể để cho nữ chủ nhặt rác cho nàng sao? Có thể sao?

Nói cho cùng nữ chủ cũng đã xuất hiện, hai người thiên lôi địa hỏa, Loli và phú nhị đại, rơm khô lửa nóng, không bao lâu sẽ không có chuyện của nàng nữa, vậy cần gì tự tìm khó chịu! Vừa nghĩ như thế, Vân Ca liền không hề phát biểu cách nghĩ của nàng bản thân về chuyện này!

“Đây là một vấn đề nghiêm túc, ngủ trước, sau đó vi sư nói với ngươi, có được không?” Vân Ca kéo góc chăn cho tiểu đồ nhi, không biết nên giải thích thế nào với đồ nhi về hào quang thần kỳ của nữ chủ.

“Sư tôn….” Giọng nói của Huyễn Mạt có chút cấp bách, không biết vì sao, Vân Ca nghe được một tia ẩn nhẫn thống khổ, Vân Ca chỉ xem như ảo giác, xoa đầu tiểu đồ nhi: “Được rồi, nên ngủ thôi.” Vân Ca nói xong liền chuẩn bị đến bên kia tĩnh toạ tu luyện.

Còn không đứng lên, liền cảm giác vạt áo của mình bị kéo lại.

Vân Ca quay đầu lại liền thấy đôi mắt ẩm ướt như nai con, tiểu đồ nhi nhìn nàng, đáng thương mà nhìn nàng: “Sư tôn, ta sợ….”

Vân Ca bật cười, chỉ nghĩ bởi vì chuyện giữa nàng và Minh Hiên khiến hài tử này không có cảm giác an toàn, vì vậy lại ngồi xuống: “Được rồi, sư tôn ngủ cùng ngươi.”

Vân Ca liền nằm bên cạnh Huyễn Mạt, theo thói quen đem Huyễn Mạt ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

Huyễn Mạt không nói gì, thật sâu hít một hơi, đôi mắt máu đỏ bị mí mắt che phủ gắt gao, không ai phát hiện dị thường của Huyễn Mạt.

Không có người nào là vĩnh viễn lý trí, Huyễn Mạt mới hiểu được bản thân trước đây có bao nhiêu ấu trĩ, đã từng, nàng nghĩ người này ở bên cạnh nàng là được rồi, có thể thấy người này là được rồi, nhưng là bây giờ, nàng thầm nghĩ người này chỉ thuộc về một mình nàng! Là ý nghĩ tham lam cỡ nào a! Khóe miệng Huyễn Mạt nhếch lên một nụ cười khổ!

Sau khi Vân Ca ngủ say, người bên cạnh mới mở mắt, dày đặc thống khổ, tuyệt vọng, bi ai, Huyễn Mạt giờ khắc này mới hiểu được thì ra địa ngục chính là thế này.

Ngươi thích nữ hài tử ngây thơ, ngón tay của Huyễn Mạt nhẹ nhàng lướt qua cánh môi no đủ của Vân Ca, cho nên ta liền trở thành một hài từ như thế…

Ngươi thích hài tử ỷ lại vào ngươi, cho nên ta liền trở thành như vậy…

Ngươi thích hài tử thuần lương, cho nên ta khắc chế ɖu͙ƈ vọng thích giết chóc của bản thân, trở thành người như thế….

Hiện tại…. Ngươi nói cho ta biết ngươi chán ghét nữ hài tử nặng tâm kế, chán ghét bị người mưu tính, chán ghét….

Ta nên làm gì bây giờ?…. Sư tôn….

Nếu như…..

……..

Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

……..

Vân Ca không thể nào luôn trốn tránh không gặp Minh Hiên, nếu không gặp, đừng nói Quy Nhất Tông muốn ý kiến, cho dù là Vân Phù Môn cũng phải tìm nàng nói chuyện!

Lúc Minh Hiên thấy Vân Ca, Lâm Duyên còn đang liu lo giới thiệu kiến trúc của Vân Phù Môn.

Thấy Vân Ca cùng sát thần bên cạnh Vân Ca, Lâm Duyên phản xạ có điều kiện co rụt thân thể một cái, cố gắng đem cảm giác về sự tồn tại của mình giảm xuống thấp nhất.

Vài người ở đây cũng không hề bỏ qua động tác này của Lâm Duyên, chỉ là trong lòng của mỗi người cách nghĩ bất đồng mà thôi.

Vân Ca lại càng không thích nữ chủ Lâm Duyên này, trong lòng còn có một tia nghi hoặc, nữ chủ giả làm Bạch Liên Hoa này thật là nữ chủ sao? Vì sao nàng luôn cảm thấy nếu như nữ nhân này là nữ chủ, vậy nhân khí của quyển tiểu thuyết này không nên cao như vậy a!

Muốn dùng động tác này chứng tỏ điều gì? Nàng khi dễ nàng ta? Hay là mang giày của nàng ta rồi? (ý nói động đến nam nhân của nữ chủ hàng nhái a)

Lâm Duyên ở trong lòng nói thầm, các ngươi không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không thấy ta…

“Vân Ca.” Minh Hiên bước đến: “Đã lâu không gặp.”

“Ân, chuyện lần trước đa tạ ngươi.” Vân Ca mặt không biểu tình nói hai câu, cầu nguyện trong lòng hy vọng nữ chủ không thiện lương này không nên ghi hận!

Huyễn Mạt ở bên cạnh một câu cũng không nói, Lâm Duyên lại cảm thấy tận thế sắp đến rồi….

Ai mau đến cứu nàng a! Nữ chủ lại muốn hắc hóa! Ánh mắt đó! Lướt lướt lướt lướt! Nữ chủ! Ngươi nói! Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì với gian phu ɖâʍ phụ này a! Ta không có năng lực a! Thật sự không câu dẫn được (một trong số) nam chủ a!

Lâm Duyên xin thề sau này nàng không bao giờ viết H văn nữa, lại càng không bởi vì đám tiểu yêu tinh lăn lộn khóc lóc bên dưới mà viết loại H văn nữ chủ cao lãnh, cấm ɖu͙ƈ bị đẩy ngã, quả thật rất kϊƈɦ thích, nhưng….một khi hắc hóa, quả thực muốn chết a! Lâm Duyên hiện tại vẫn không hiểu rốt cuộc là sai ở chỗ nào, hảo hảo một nữ chủ thế nào liền biến thành bộ dạng này!?

Minh Hiên cũng chú ý đến nữ nhân dáng vẻ bình thường bên cạnh Vân Ca, nhưng lại được Vân Ca nắm tay, Minh Hiên cảm thấy nghi hoặc, Minh Hiên chỉ từng thấy Vân Ca thân mật như vậy đối với tiểu đồ nhi gầy yếu của nàng.

Mà bên kia, Vân Ca đã giới thiệu: “Đồ đệ ta mới thu nhận, Mạt Mạt.”

Minh Hiên hắc tuyến, đạo lữ này của hắn rốt cuộc là có bao nhiêu thích thu đồ đệ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK