Cái lông gì, tạo sao hai người còn là một bộ quan hệ thuần khiết, đáng sợ hơn là tin tức Liêm trưởng lão truyền đến, đại điển kết làm đạo lữ là vào tháng sau. Thời gian đã định.
Trong lòng Vân Ca thình thịch nhảy động a! Nam chủ, nữ chủ các ngươi muốn làm gì? Lẽ nào chờ đến lúc cử hành đại điển mới hủy hôn sao?
Tiểu đồ nhi trong khoảng thời gian này cũng luôn không thấy bóng dáng, Vân Ca bởi vì tu vi lâm vào bình cảnh, hơn nữa tiểu đồ nhi khéo léo bảo đảm nàng chỉ là đến Tàng Thư Thất tìm sách, nên Vân Ca cũng không có tinh lực để chú ý việc này.
Trong lòng Vân Ca đã sắp xếp một đường lui cho nàng và tiểu đồ nhi, nếu quả như thật đến nông nỗi không thể vãn hồi, cùng lắm thì dẫn theo tiểu đồ nhi bỏ trốn vài năm.
Buổi tối, tiểu đồ nhi trở về, Minh Hiên cùng Lâm Duyên đều ở đây.
“Mạt Mạt.” Vân Ca luôn cảm thấy vẻ mặt của tiểu đồ nhi có chút sai, Vân Ca chỉ nghĩ là vấn đề ở mặt nạ.
Lâm Duyên nhìn thoáng qua khuôn mặt đã đen đến có thể vắt ra nước của nữ chủ nhà nàng, lặng lẽ lôi kéo góc áo của Minh Hiên, hình như động tác này có thể biểu thị nàng thật sự có dụng tâm câu dẫn nam nhân mưu toan tranh giành sư tôn của nữ chủ!
Đáng tiếc Minh Hiên cũng không nể tình, toàn bộ ánh mắt đều ở trêи người Vân Ca, nhu tình trong mắt, khiến Lâm Duyên hận không thể trực tiếp che đôi mắt vô tri kia lại, ngươi có thể đừng ngu như vậy hay không a! (Một trong số) Nam chủ ta rõ ràng đã sắp đặt ngươi là bề ngoài ôn nhuận như ngọc, thực tế rất phúc hắc, không phải sao? Cái lông gì mà hiện tại chỉ có thấy được ngây ngô ngu xuẩn? Không nhìn thấy nguyên phối của ngươi đã hận không thể đem ngươi lột da rồi sao? Có chút đầu óc đi! Nam chủ!
Lâm Duyên còn không mỉa mai xong, liền thấy Minh Hiên làm một động tác tìm đường chết!
Lẽ ra ba người cùng một chỗ nghe Minh Hiên nói một ít về chuyện của Quy Nhất Tông, kết quả Vân Ca thấy Huyễn Mạt đã trở về, đứng lên nắm tay Huyễn Mạt, kết quả là bởi vì lúc Vân Ca đứng dậy, ngọc trâm trêи tóc trong lúc vô ý rơi xuống, sự tình chính là đúng lúc như vậy, Minh Hiên liền đứng sau lưng Vân Ca.
Phản xạ có điều kiện mà bắt lấy ngọc trâm đang rơi xuống…
Lâm Duyên che mắt, cảnh tượng này, đơn giản là muốn chết a!
Nếu như nói là những người khác, có thể cũng không có gì nhưng Lâm Duyên đã biết tính chiếm hữu đến biến thái của nữ chủ…..
Lúc Lâm Duyên phi thường xác định Vân Ca nhận lấy ngọc trâm Minh Hiên đưa tới, ánh mắt bánh trôi nhân hạt mè của nữ chủ nhà nàng hồng quang chợt hiện…..
Hồng quang a! Hồng quang a! Thật là muốn đi tìm cái chết! Nữ chủ ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a!
Cho dù là nữ chủ trong nguyên tác bị áp bách, bị cưỡng bức, bị làm nhục, thậm chí tôn nghiêm đều bị hung hăng chà đạp, cũng không nhập ma a! Ngươi thế nào lại nhập ma rồi!
Sau khi biết Huyễn Mạt là nữ chủ, Lâm Duyên trêи cơ bản liền ở Vân Phù Môn âm thầm nghe ngóng lai lịch của Huyễn Mạt.
Kỳ thực cũng không xem là lại lịch gì, bởi vì không có người nào hiểu rõ lai lịch của nữ chủ hơn tác giả như nàng, bàn tay vàng* nàng suy nghĩ lâu như vậy a! (một chi tiết rất quan trọng dẫn dắt mọi tình tiết trong một câu chuyện)! Bối cảnh phô trương cùng những tình tiết ngược tâm ngược thân quanh co, nàng đều biết, bất quá, nàng không biết nữ chủ rốt cuộc vì sao không phải là đệ tử của Liêm trưởng lão, cũng không phải là Lâm Duyên nữa!
Về sau Lâm Duyên mới biết được, thì ra là Vân Ca xuống núi mang Huyễn Mạt về, vừa gặp như đã quen a! Trực tiếp thu làm đồ đệ, thậm chí còn muốn nhận làm đại đệ tử, nói cho cùng theo như lời của các sư đệ sư muội của Vân Phù Môn mà nói, đại sư tỷ rất thương yêu tiểu đồ đệ này, đi tới chỗ nào đều phải cưng chìu ôm theo, không ngừng dỗ ngọt!
Như vậy vấn đề đến rồi, Lâm Duyên trăm mối không thể giải a! Là cái lông gì sao lại trưởng thành rồi, nàng không chỉ không có “Tinh khiết thiện chi tâm”, ách… Cũng không phải là không có Tinh khiết thiện chi tâm, mà là vì sao “Tinh khiết thiện chi tâm” lại biến dị kỳ lạ như vậy, biến dị thì cũng được đi, nàng còn nhập ma?
Lâm Duyên phi thường xác định nữ chủ đen như hạt mè hiện tại nhất định đang muốn làm một chuyện đại sự gì đó, trong khoảng thời gian này cũng không nhìn thấy Băng Thú cùng tinh phách của thần thú bất lực kia!
Nhưng nàng cái gì cũng không làm được a!
Ví dụ như, hiện tại, Lâm Duyên trơ mắt nhìn Vân Ca cưng chìu xoa đầu Huyễn Mạt. Sau đó mắt cũng không thèm nhìn nàng và Minh Hiên một cái, trực tiếp đi lấy thức ăn cho Huyễn Mạt.
Ha ha… Đại sư tỷ…Phẩm chất mặc định của ngươi là tự mình ngu xuẩn sao?
Lâm Duyên cuối cùng chỉ có thể lôi kéo Minh Hiên cùng ra khỏi động phủ của Vân Ca.
Minh Hiên có chút không vui nhưng khi nhìn biểu tình không đúng lắm của Huyễn Mạt, cuối cùng cũng liền theo Lâm Duyên cùng đi ra ngoài.
Huyễn Mạt nhìn động phủ tràn đầy hơi thở của kẻ khác, nhắm hai mắt lại, không có bất kỳ động tác gì, một lát sau, mới mở mắt.
Lúc Vân Ca đi ra liền thấy đồ đệ thân thể đơn bạc đứng trước cửa động phủ, không biết đang suy nghĩ gì, hoa tuyết rơi trêи mái tóc đen nhánh, Vân Ca đột nhiên có loại cảm giác rầu rĩ…
“Làm sao vậy? Thế nào đứng ở chỗ này không vào trong?” Vân Ca đem thức ăn bưng ra, sau đó đặt ở trước mặt Huyễn Mạt.
“….” Ánh mắt của Huyễn Mạt lúc này mới tập trung, nhìn Vân Ca trước mặt mình: “Sư tôn….”
Vân Ca có chút đau lòng, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Huyễn Mạt: “Vi sư ở đây.”
Vân Ca cũng không nói cho Huyễn Mạt biết nàng đã chuẩn bị xong, nếu như hôn sự này vẫn tiếp tục, Quy Nhất Tông không đề cập đến việc hủy bỏ, nàng liền dẫn theo tiểu đồ nhi cùng rời khỏi đây, Vân Ca sợ là có chuyện ngoài ý muốn, cho nên cũng không nói cho tiểu đồ nhi biết.
“Sư tôn, hôm nay ta xem rất nhiều thứ…” Huyễn Mạt nghiêng đầu tựa vào vai Vân Ca, cả thân thể tựa vào lòng Vân Ca, không muốn tách rời.
“Ân?” Vân Ca luôn cảm thấy Huyễn Mạt tâm tình không tốt, có thể là bởi vì hôm nay đã đọc được chuyện không vui gì đó, đồ đệ của nàng là Phật Tu thuần lương, chính là điển hình Lâm muội muội kiêm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn a!
“Sư tôn, ngươi cảm thấy ma tu thế nào?” Huyễn Mạt nhắm mắt lại, nàng không muốn hỏi, nhưng đến cuối cùng nàng vẫn hỏi.
Nếu như nói Phật Tu nhất định phải có một đối cực, như vậy nhất định sẽ là ma tu, tương phản với Phật Tu phổ độ chúng sinh, vạn vật bình đẳng, ma tu nổi danh thích giết chóc, xem sinh mạng như cỏ rác.
Trong lòng Vân Ca vừa suy nghĩ, liền đè lại đầu của Huyễn Mạt: “Đừng sợ, vi sư sẽ không để cho bọn chúng tổn thương ngươi.”
Huyễn Mạt không nói gì, tâm lại không ngừng trầm xuống, càng trầm xuống.
Nàng nghĩ, nếu như cả đời này không gặp được người này, như vậy vô luận gặp phải chuyện gì, vô luận chuyện đáng sợ khó chịu đến mức nào, nàng cũng không thể đột phá nỗi nhục được gọi là Tinh khiết thiện chi tâm kia đi? Cũng sẽ vĩnh viễn không nhập ma đi?
Bởi vì tâm đã chết, hết thảy đều không có ý nghĩa.
Nếu như không gặp phải, tâm cũng sẽ không đau như thế này? Nhưng nếu như không gặp phải, nàng sống có ý nghĩa gì?
Huyễn Mạt ôm chặt người kia, thật sự không buông ra được, thật sự không thể buông ra được, vậy thì cho ngươi lựa chọn một lần, chỉ một lần…..