Mục lục
Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện…Chuyện gì đã xảy ra?

Lục Kiếm từ từ tỉnh dậy, thấy xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, nghi hoặc không thôi.

Nghi hoặc rất nhiều, Lục Kiếm lại cảm thấy từ trên mặt truyền đến cơn đau, cũng nhớ lại cảnh mình bị Diệp Phàm tát.

Dựa theo bản năng, hắn ngẩng đầu lên để xem thử Hà Phượng Hoa có ra mặt cho hắn hay không.

Mới ngẩng đầu lên, Lục Kiếm đã thấy Diệp Phàm đứng cách hắn 2m, mà bên cạnh hắn là những công tử ca kia.

-Mje nó, bọn mày còn đứng đó làm gì?

Mắt thấy Diệp Phàm bình yên không tổn hao gì, Lục Kiếm lại không tìm thấy Hà Phượng Hoa, một bên giãy dụa đứng lên, một bên gầm lên giận dữ.

Gầm lên giận dữ là bởi vì hắn cảm thấy mình bị Diệp Phàm đánh mà mấy tên kia còn đứng đó, quả thật là con mje nó.

-Hà... Hà thiếu !

Có lẽ là tiếng rống giận của Lục Kiếm quá lớn, những công tử ca kia đều là như ở trong mộng mới tỉnh, trước sau từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, nhưng không có đi về phía Lục Kiếm mà chạy nhanh về cửa.

Hiển nhiên, đối với bọn họ mà nói thì an nguy của Hà Phượng Hoa còn quan trọng hơn, huống chi bọn họ còn sợ hãi Diệp Phàm, muốn mượn cơ hội này để cách xa Diệp Phàm một chút.

Hả?

Hành đông của những công tử ca kia làm cho Lục Kiếm ngẩn ra, sau đó nhìn lại cửa thì thấy Hà Phượng Hoa giống như là một con chó chết nằm trên mặt đất.

Thấy một màn này, Lục Kiếp liền xụi lơ xuống mặt đất.

Hà thiếu làm sao vậy?

Hắn tỏ ra nghi ngờ.

-Hà thiếu, anh không sao chứ?

Mất tên công tử kia đến trước người Hà Phượng Hoa, luống cuống đỡ Hà Phượng Hoa lên.

Lúc này Hà Phượng Hoa chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như là đã gãy hết, vô cùng đau đớn.

Người kia rốt cuộc là ai?

Tại sao ngay cả Hà thiếu mà hắn cũng dám đánh?

Mắt thấy sắc mặt Hà Phượng Hoa trắng bệch, trong lòng Lục Kiếm cũng đoán được Hà Phượng Hoa bị Diệp Phàm đánh, thiếu chút nữa là tè trong quần rồi.

Trước cửa, sau khi được những tên công tử ca kia nâng lên, Hà Phượng Hoa liền vẫy tay ý bảo mình không có chuyện gì, để đám công tử ca buông tay.

Những công tử ca kia thấy thế liền buông tay ra rồi đi sau lưng Hà Phượng Hoa.

Hiển nhiên... Bọn hắn đều cho rằng Hà Phượng Hoa muốn nói cái gì đó.

-Lục Kiếm, đứng lên đi.

Hà Phượng Hoa mở miệng, cũng không giống như suy nghĩ của đám công tử ca kia là kêu gào với Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh, mà là bảo Lục Kiếm rời đi.

-Vâng... Hà thiếu !

Lục Kiếm không có suy nghĩ nhiều, liền đứng dậy đi nhanh về phía Hà Phượng Hoa.

Đợi Lục Kiếm trở lại bên người, Hà Phượng Hoa mới nhìn Diệp Phàm, ánh mắt tràn ngập vẻ hàn ý lạnh lẽo.

Nhận thấy được hàn ý trong ánh mắt của Hà Phượng Hoa, Diệp Phàm cũng tỏ ra bình tĩnh, không một chút sợ hãi.

Mắt thấy Hà Phượng Hoa không nói tiếng nào dẫn người rời đi, đám người phe phái của Hà gia liền lấy lại tinh thần, đứng lên rồi rời khỏi.

Mà những người bên Tô gia cũng đứng dậy, sắc mặt tỏ ra phức tạp nhìn Diệp Phàm, rồi chào tạm biệt với Tô Vũ Hinh.

Bọn họ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại những nhân viên của tập đoàn Lục Hồ.

Trong đó, vẻ mặt Từ Vĩ Trạch ngây ngốc mà nhìn Diệp Phàm, so với màn lật ngược thế cờ của cuộc đấu thầu thì hành động giáo huấn Hà Phượng Hoa cùng Lục Kiếm của Diệp Phàm đã mang lại cho hắn cảm giác rung động lớn hơn.

Hắn thật không tưởng tượng nổi, Diệp Phàm dựa vào cái gì mà làm ra chuyện này?

Tô gia sao?

Từ Vĩ Trạch không cho rằng Tô gia có thể bảo vệ Diệp Phàm.

Dựa vào hiểu biết của hắn với Hà Phượng Hoa, từ hôm nay trở đi, Hà Phượng Hoa sẽ dùng mọi cách để khai chiến với Tô gia.

Mà bằng chuyện hôm nay, Hà Phượng Hoa sẽ mượn năng lực của Hàn Quốc Đống, cho nên Tô gia bảo vệ bản thân đã khó, làm sao có thể bảo vệ cho Diệp Phàm?

Hiểu được điểm này còn có Dương Miêu Miêu, ánh mắt nàng tỏ ra bội phục, thưởng thức, càng nhiều là lo lắng khi nhìn Diệp Phàm.

So ra mà nói, đám người Trương Thiết Quân tỏ ra chán ghét khi nhìn vào Diệp Phàm.

Đúng vậy.

Là chán ghét.

Bọn hắn cảm thấy hành động này của Diệp Phàm sẽ mang lại phiền toái lớn cho tập đoàn Lục Hồ cùng Tô gia, quả thực chính là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

-Đúng rồi Tô tổng, tại sao giá báo thầu của chúng ta lại thay đổi?

Trương Thiết Quân hỏi.

Trương Thiết Quân vừa thốt lên xong, tất cả mọi người đều nhìn về Tô Vũ Hinh.

-Lần này trúng ta có thể trúng thầu hoàn toàn là công lao của trợ lý Diệp.

Diệp Phàm là anh hùng vô danh của công ty thì thôi, hiện giờ đám người Trương Thiết Quân lại tỏ ra bất mãn với Diệp Phàm, hiểu lầm càng tăng lên, điều này đã làm cho Dương Miêu Miêu cảm thấy Diệp Phàm chịu ủy khuất, thế cho nên không đợi Tô Vũ Hinh trả lời, nàng liền nói ra sự thật.

-Cái…Cái gì?

Nghe Dương Miêu Miêu nói như thế, đám người Trương Thiết Quân giống như là nghe phải chuyện buồn cười nhất trên thế giới.

Bởi vì ở trong mắt bọn hắn, Diệp Phàm là con sâu mọt lớn nhất của tập đoàn, trừ việc chơi game trong giờ làm ra, hắn còn chưa làm ra một chuyện nghiêm chỉnh nào.

Mà hiện giờ, Dương Miêu Miêu lại nói đây là công lao của Diệp Phàm.

Đây cũng chính là nói nếu không có Diệp Phàm thì mọi công lao của bọn hắn sẽ trở nên công cốc.

Loại tương phản này làm cho bọn hắn rung động.

Trong phút chốc,mọi người liền nhìn thẳng vào Diệp Phàm, cảm giác giống như đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy Diệp Phàm vậy.

Không riêng gì Dương Miêu Miêu, Tô Vũ Hinh cũng không muốn Diệp Phàm bị mọi người hiểu lầm, xem thường, lúc này thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của mọi người thì nàng nói:

-Trợ lý Dương nói không sai, nếu không có trợ lý Diệp thì chúng ta cũng không thể thắng được hạng mục này.

Hả?

Nghe được Dương Miêu Miêu nói ra thì bọn hắn đã khiếp sợ rồi, lúc này Tô Vũ Hinh mở miệng, đám người Trương Thiết Quân càng há to miệng.

Tại sao người kia lại trở thành công thần lớn của tập đoàn?

Mọi người đều nghĩ như thế, cố gắng đoán kết quả, nhưng mà cho dù vắt hết óc cũng không nghĩ ra nguyên cớ.

-Tô tổng, tại sao lại nói vậy?

Cuối cùng, Trương Thiết Quân không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.

-Vấn đề này hãy để phó tổng Từ trả lời thì càng tốt hơn.

Ánh mắt Tô Vũ Hinh lạnh như băng nhìn vào Từ Vĩ Trạch, ngày đó Diệp Phàm đưa USB cho nàng, trong đó là băng ghi âm cuộc nói chuyện giữa Từ Vĩ Trạch và Hà Phượng Hoa, do đó xác định Từ Vĩ Trạch là nội gian mà Hà Phượng Hoa phái tới, nàng liền dựa theo đề nghị của Diệp Phàm, áp dụng sách lược tương kế tựu kế.

“Lộp bộp”

Có lẽ là có tật giật mình, nghe Tô Vũ Hinh nói thế, trong lòng Từ Vĩ Trạch liền run lên.

-Tô tổng, tôi không biết chuyện này.

Mặc dù khẩn trương, bất quá đối mặt với ánh mắt phẫn nộ lạnh như băng của Tô Vũ Hinh và Dương Miêu Miêu, đối mặt với sự tò mò của đám người Trương Thiết Quân, Từ Vĩ Trạch hết sức khống chế tâm tình của mình.

-Từ Vĩ Trạch, ngươi thật sự không biết sao?

Dương Miêu Miêu nghe thế liền lập tức nổi giận.

Hả?

Dương Miêu Miêu phát hỏa làm cho đám người Trương Thiết Quân cảm thấy ngoài ý muốn, bọn hắn liền tìm kiếm liên hệ giữa Diệp Phàm và Từ Vĩ Trạch trong chuyện này.

-Từ Vĩ Trạch tiết lộ giá thầu lần này của chúng ta,hắn là nội gian mà Hà thị xếp vào tập đoàn Lục Hồ của chúng ta.

Không đợi mọi người nghĩ ra nguyên cớ, Tô Vũ Hinh liền nói:

-Trợ lý Diệp biết được chuyện này, liền tương kế tựu kế để chúng ta thuận lợi thắng được hạng mục này.

Từ Vĩ Trạch là nội gian?

Nghe được Tô Vũ Hinh nói thế, đám người Trương Thiết Quân hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, Từ Vĩ Trạch là người có năng lực, được Tô Hồng Viễn tin tưởng, được mọi người trong tập đoàn ngưỡng mộ, tiền đồ không thể đong đếm, tại sao…tại sao là nội gian?

Kinh ngạc rất nhiều, theo bản năng đám người Trương Thiết Quân đưa mắt nhìn về phía Từ Vĩ Trạch.

Dưới ánh đèn, bọn hắn thấy rõ khuôn mặt của Từ Vĩ Trạch tỏ ra hoảng sợ.

Từ Vĩ Trạch luống cuống.

Đúng.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được kết quả này thì hắn vẫn luống cuống.

Đám người Trương Thiết Quân vốn còn hoài nghi lời nói của Tô Vũ Hinh, nhưng lúc này thấy được vẻ khác thường của Từ Vĩ Trạch thì bọn hắn biết Tô Vũ Hinh nói không sai, nếu Từ Vĩ Trạch không phải là nội gian thì hắn sẽ phản bác, chứ không phải tỏ ra hoảng sợ như thế này.

-Từ Vĩ Trạch, sao anh phải làm vậy?

-Từ Vĩ Trạch, mày quả thật quá ghê tởm.

-Đúng vậy, Tô tổng và lãnh đạo tập đoàn đối xử với mày tốt như vậy mà mày lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế.

-Tô tổng, tôi đề nghị báo cảnh sát để bọn họ xử lý chuyện này, Từ Vĩ Trạch nhất định phải trả giá.

Sau khi biết Từ Vĩ Trạch là nội gian thì đám người Trương Thiết Quân vô cùng phẫn nộ.

Chân mày Từ Vĩ Trạch nhíu lại, giữ im lặng, dường như đang nghĩ kế tiếp phải làm gì.

-Xin lỗi trợ lý Diệp, lúc trước chúng tôi đã hiểu lầm anh, xin anh tha thứ cho.

Sau đó, Trương Thiết Quân lại nghĩ tới điều gì, quay đầu nói xin lối với Diệp Phàm.

Nói xong, Trương Thiết Quân cảm thấy thành ý của mình chưa đủ, lại cúi đầu.

Mà 8 nhân viên tập đoàn Lục Hồ khác thấy vậy cũng cúi đầu.

Thấy một màn như thế, Dương Miêu Miêu có cảm giác mở mày mở mặt, giống như người trở thành anh hùng phía sau màn là nàng, chứ không phải là Diệp Phàm.

Thậm chí ngay cả Tô Vũ Hinh cũng có chút kích động.

-Không sao.

Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra bình tĩnh, từ đầu đến cuối cũng không quan tâm thái độ của đám người Trương Thiết Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK