Mục lục
Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ coi như Lưu Thiên Quân làm theo yêu cầu của Tư Đồ Thần, tặng một món quà lớn cho Nam Thanh Hồng, cả thế giới ngầm thành phố Hàng Hồ sôi trào náo loạn hết cả lên thì Diệp Phàm cũng hoàn toàn không hề biết gì cả.

Hôm nay là ngày tiêu hao nội kình nhiều nhất kể từ khi xuống núi. Lúc chạng vạng, hắn trở về biệt thự số hai của Tô gia, sau đó trở về phòng mình minh tưởng khôi phục kình lực.

Diệp Phàm tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xếp bằng trên giường lớn, quanh thân có khí lưu lượn lờ.

Theo từng lần hô hấp, dòng khí kia sẽ điên cuồng tiến vào cơ thể hắn, sau đó vận chuyển theo lộ tuyến tiểu chu thiên. Chúng rửa sạch dơ bẩn trong nội thể, đồng thời làm cơ bắp khí huyết của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Sau khi kình lực sinh ra sẽ bị gọi về, hóa thành chín đạo, phân biệt tiến vào chín đại huyệt đạo trong "tiểu chu thiên".

Trong khi Diệp Phàm minh tưởng, kình lực dự trữ trong chín đại huyệt đạo cũng khôi phục về trạng thái toàn thịnh.

Nhận thấy điểm này, Diệp Phàm đình chỉ minh tưởng.

Bởi vì bắn biết, cho dù có minh tưởng như thế nào đi chăng nữa thì kình lực trong cơ thể cũng không tăng thêm một phân một tấc nào.

Trừ khi hắn có thể tiến nhập cảnh giới Tiên Thiên, khiến kình lực vận hành theo con đường "đại chu thiên" thì kình lực mới có thể lưu trữ thêm trong huyệt đạo của "đại chu thiên".

- Hay là thử trùng kích vào Tiên Thiên cảnh một chút?

Thấy kình lực trong cơ thể đã bão hòa, Diệp Phàm đột nhiên nghĩ như thế.

Khi còn ở Linh sơn, bởi vì Chử Huyền Cơ yêu cầu hắn phải đạt tới Tiên Thiên mới có thể xuống núi, vì thế mỗi ngày hắn đều thử trùng kích vào Tiên Thiên tới mấy lần.

Lần này xuống núi, hắn còn chưa thử lần nào, hiện tại đột nhiên nảy sinh ý nghĩ như vậy.

Diệp Phàm hắn vốn không phải là một kẻ nhùng nhằng không quả quyết.

Nghĩ là làm, Diệp Phàm tập trung ý chí, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Đợi cho tới khi tâm như mặt nước phẳng lặng, Diệp Phàm liền bắt đầu. Kình lực trong cửu đại huyệt đạo giống như binh lính được tướng quân triệu tập, lũ lượt cùng bay vọt ra.

Kình lực tuôn trào, dưới sự dẫn dắt của Diệp Phàm, chúng hội tụ vào một chỗ, giống như chín con suối nhỏ chảy về một dòng sông. Kình lực như cơn sóng dữ chạy dọc trong kinh mạch rồi phóng về phía một huyệt đạo trên lộ tuyến "đại chu thiên"!

Huyệt đạo kia là lối vào lộ tuyến vận hành "đại chu thiên", chỉ cần Diệp Phàm có thể khống chế kình lực tràn vào thì có thể coi là thành công một nửa!

Trùng!

Diệp Phàm hạ quyết tâm, khống chế toàn bộ lực lượng trùng kích vào huyệt đạo đầu tiên.

Cảm giác kia giống như một vị tướng thống lĩnh ba quân đánh giặc, một tiếng hạ lệnh, vạn quân trào lên!

Giống như từng đã từng làm vô số lần, kình lực nháy mắt đã nhắm trúng vào huyệt đạo kia, dùng toàn sức muốn phá cửa mà vào. Nhưng cánh cửa kia quá kiên cố, kình lực chỉ có thể quậy phá ở ngoài, không thể tiến thêm vào tới nửa bước!

Bình chướng!

Đây là tình cảnh từng võ giả phải gặp khi tăng lên cảnh giới mới.

Chỉ có phá tan bình chướng mới có hi vọng bước chân vào cảnh giới mới.

Lần đầu tiên trùng kích thất bại, Diệp Phàm cũng không cam lòng, lại khống chế kình lực để nó xung phong lại lần thứ hai, khí thế mãnh liệt hơn lần đầu.

Lần này vẫn không thể phá được như cũ.

Liền tục hai lần thất bại khiến Diệp Phàm có chút buồn bực, chẳng qua hắn lại không từ bỏ mà cắn răng tiếp tục. Mãi cho tới lần thất bại thứ mười, hắn mới ngừng lại.

Cỗ khí nóng hầm hập trào ra khỏi lỗ chân lông khiến hắn cảm thấy bản thân như bước chân vào trong Tiên cảnh. Sau đó, sương trắng hóa thành mồ hôi, toàn thân ướt đẫm.

Nhất thời, hắn có một loại cảm giác kiệt lực không nói lên lời, kinh mạch trong cơ thể truyền đến cơn đau nhức như bị xé nứt.

Đây là di chứng khi trùng kích thất bại, chẳng những nội kình tiêu hao nghiêm trọng mà kinh mạch lại còn bị tổn thương.

- Xem ra sư tỷ nói chẳng sai, mình vẫn chưa thể tiến vào Tiên Thiên, chỉ có thể cởi bỏ tâm kết trong lòng thì tâm linh mớ có thể đột phá.

Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Diệp Phàm thở dài một hơi. Hắn bước xuống giường, nhìn cảnh đèn điện sáng trưng của thành Hàng Hồ.

- Mọi người ở đâu?

Nhìn rồi lại nhìn, Diệp Phàm lầm bầm tự hỏi.

Ánh trắng chiếu lên khuôn mặt kiên nghị của hắn, làm cho người ta có thể nhìn thấy tia khát khao trên đó.

Dường như, hắn đang khát khao được gặp lại cha mẹ mình.

...

Hàng Hồ, trong tòa tòa nhà đại biểu cho quyền lực Giang Nam.

Người đứng đầu Giang Nam Diệp Văn Hạo đang ngồi trong phòng làm việc của mình, cầm một phần báo cáo.

Người đứng đầu cảnh sát Giang Nam Hậu Kiến ngồi phía đối diện Diệp Văn Hạo. Nhìn đầu lông mày đang nhíu lại của Diệp Văn Hạo, Hậu Kiến cảm thấy bản thân đang ngồi trên bàn chông, khuôn mặt hiện rõ nét kính sợ và lo lắng.

Kính sợ là bởi vì hắn biết Hàn Quốc Đống sở dĩ bị hạ bệ hoàn toàn bởi vì người đàn ông ngồi ở phía sau này. Hàn Quốc Đống bị liên lụy bởi sự kiện Hà gia, bị phía trên điều tra, đào ra một chuyện lúc trước.

Thân là người đứng thứ hai Giang Nam Hàn Quốc Đống, sau lưng có chỗ dựa vững chắc Bạch gia vậy mà lại bị đẩy ngã xuống một cách nhục nhã như vậy? Đưa mắt nhìn khắp Hoa Hạ, ngoại trừ thế lực do người đàn ông này đại biểu ra không còn một thế lực nào có thể làm được.

Hậu Kiến tin chắc vào điều đó!

Kính sợ cũng bởi vì hắn biết, người đàn ông đối diện không đơn giản chỉ là một thành viên của Diệp gia, mà còn là người cạnh tranh tốt nhất cho vị trí gia chủ Diệp gia trong tương lai!

Thân phận như thế, không nói đến hắn, ngay cả mấy lão già ngang cấp với người này khi thấy cũng phải kinh hồn táng đởm.

Cũng vì nguyên nhân này, từ khi người đàn ông này luân chuyển công tác từ thủ đô tới Giang Nam, các bộ ủy ban trung ương đều mơ hồ có chút thoái ẩn. Hết thảy công việc cơ bản đều do người kia phụ trách.

Ngắn ngủi ba ngày, tên kia dùng phương thức nhảy dù, nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối. Quả là hiếm thấy trong lịch sử Hoa Hạ!

Nhưng cho dù thế nào, các quan lão gia ở Giang Nam vẫn được các lão đại ở đó chú ý đều không thấy gì khó hiểu.

Ngược lại, bọn họ thấy, nếu người đàn ông đó không làm được như vậy mới là bôi nhọ cái danh người cạnh tranh kế thừa gia chủ Diệp gia đời thứ ba.

Còn về phần lo lắng...

Điều đó rất đơn giản!

Bởi vì vụ án giết người tại Linh Ẩn tự, Diệp Văn Hạo vô cùng bất mãn với hiệu suất làm việc của cảnh sát địa phương. Hắn giao trách nhiệm cảnh sát nhất định phải bắt hung thủ về quy án trong vòng bốn mươi tám giờ.

Hiện giờ, vụ án Linh Ẩn tự vẫn chưa kết thúc, thế giới ngầm Hàng Hồ lại tiếp tục phát sinh chuyện các phe phái sống mái với nhau, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ.

Dưới tình hình như thế, Hậu Kiến sợ Diệp Văn Hạo giận giữ lấy luôn cái mũ trên đầu hắn.

Chuyện này với Diệp Văn Hạo chỉ đúng bằng một câu nói!

- Căn cứ theo báo cáo, nạn nhân án giết người tại Linh Ẩn tự là người của Đông Hải bang. Kẻ bị bắt cóc chính là con gái của ông chủ đứng sau Đông Hải bang - Tư Đồ Thần. Chuyện này đúng là do Nam Thanh Hồng trả thù Đông Hải bang mới gây án!

Thật lâu sau, Diệp Văn Hạo xem hết báo cáo, ngẩng đầu nhìn về phía Hậu Kiến.

- Đúng thế, Diệp tỉnh trưởng!

Ngạc nhiên khi nghe Diệp Văn Hạo hỏi, Hậu Kiến trước tiên đứng dậy, thân mình đứng thẳng như trường thương, trả lời một cách cung kính.

- Vậy ông nói cho tôi biết, con gái Tư Đồ Thần hiện đang ở đâu? Người bắt cóc Tư Đồ Thần là ai?

Diệp Văn Hạo hỏi.

Chẳng biết tại sao, giọng điệu bình tĩnh như nước của Diệp Văn Hạo lại khiến Hậu Kiến cảm thấy áp lực vô cùng, ngực cứ như bị đè một khối đá lớn.

Hắn điều chỉnh cảm xúc, nói:

- Diệp tỉnh trưởng, vừa rồi tôi nhận được tin tức mới nhất, Tư Đồ Thần hôm nay mang người tới Hàng Hồ, giữa trưa trở về Đông Hải. Chúng tôi theo dõi qua camera, phát hiện khi Tư Đồ Thần trở về, con gái ông ta ngồi trong xe. Vậy có nghĩa là ông ta đã dẫn người cứu con gái mình ra.

Nói tới đây, Hậu Kiến dừng lại một chút, thấy Diệp Văn Hạo chưa tỏ thái độ gì, lại tiếp tục nói:

- Còn về người bắt cóc Tư Đồ Thần, tạm thời chưa tra ra được. Nhưng mà... chúng tôi nghi ngờ, bọn người kia đã bị Tư Đồ Thần sát hại. Trước mắt vẫn tiếp tục toàn lực điều tra...

- Điều tôi muốn không phải là nghi ngờ gì mà là chân tướng và chứng cứ!

Diệp Văn Hạo vô cảm cắt đứt lời của Hậu Kiến.

Hậu Kiến cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo vầng trán. Hắn vội vàng lau đi, lập tức lớn tiếng trả lời:

- Xin Diệp tỉnh trưởng cứ yên tâm! Chúng tôi nhất định dựa theo chỉ thị của ngài, phá án Linh Ẩn tự trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ.

- Việc Linh Ẩn tự không phải quan trọng nhất hiện tại, khẩn cấp trước mắt là phải bình ổn sự kiện sống mái này, cho nhân dân một lời giải thích hợp lý!

Diệp Văn Hạo trầm giọng nói:

- Tôi không cần biết các ông dùng biện pháp gì, tôi chỉ xem kết quả! Nếu các ông không thể cho người dân một câu trả lời thỏa đáng, hoặc lại để tôi thấy những chuyện tương tự phát sinh, ông cứ tự động xin từ chức đi là vừa!

- Vâng!

Mồ hôi Hậu Kiến rơi như mưa, giọng điệu ngưng trọng.

Diệp Văn Hạo không nói nữa, tiếp tục cúi đầu xem một phần văn kiện khác.

Hậu Kiến thấy thế liền cẩn thận rời khỏi phòng. Hắn cảm thấy bản thân vừa mới dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, toàn thân đều ướt nhẹp mồ hôi.

Không giận mà uy .

Cho tới bây giờ, Hậu Kiến mới thấm ý nghĩa của bốn chữ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK