Trần Bạch Hoàng lúc này đang chạy vội từ hướng chợ làng về nhà. Thiếu niên vừa mua một chút gia vị cùng chim bồ câu, ý định hầm tẩm bổ cho lão sư ở nhà. Lối nhỏ về nhà vẫn như mọi khi, tiêu điều và hoang vắng, khiến cho lòng người cô đơn khôn tả.
Trời đã ngả về chiều, ánh chiều tà le lói qua tán trúc, chảy trên làn da nhợt nhạt của thiếu niên, khiến cho hắn có chút thất thần trước cảnh sắc nơi đây. Đã thật lâu thiếu niên không có thong thả cước bộ, ngắm nhìn hoàng hôn nơi cuối trời, ngắm nhìn thế gian từ từ chìm vào bóng tối. Nếu không phải sức khỏe của lão nhân ở nhà đang ngày càng kém, Trần Bạch Hoàng cũng muốn riêng mình hưởng thụ một chút khoảng không tĩnh lặng này.
Đang ngây ngốc trước cảnh vật xung quanh, chợt thiếu niên nhìn thấy một vật màu xám to lớn bên cạnh khóm trúc trước mặt. Mặt đất rừng trúc vốn luôn trống trải, lại chỉ toàn một màu xanh nên rất dễ dàng phát hiện ra vật lạ trước mặt. Trần Bạch Hoàng còn chần chứ chưa định tiến đến, Tiểu Ô ở bên cạnh đã dứt khoát bay đến bên vật lạ.
Cảm giác đến một con quạ cũng can đảm hơn mình, Trần Bạch Hoàng không còn do dự nữa, liền tiến về phía khóm trúc xem xét. Thế nhưng khi tiến đến gần, một luồng mùi tanh của máu thịt lập tức xộc mạnh vào mũi của thiếu niên khiến hắn kinh nghi bất định, thì ra vật lạ đó là một người người đàn ông đang bị thương rất nặng, khí tức phập phù không ổn định, như đang đứng gần Tử Môn Quan.
Có vẻ như người này là một kiếm khách bởi vì bên thân y còn một thanh trường kiếm sắc bén màu đỏ máu. Trần Bạch Hoàng không thấy vỏ kiếm đâu, chỉ thấy chuôi kiếm màu xanh khảm bích ngọc, chạm trổ long phượng vô cùng tinh xảo, khắp thân trường kiếm tỏa ra một cỗ tà khí kinh người, giống như đã tắm qua vô vàn máu huyết, khiến cho không khí xung quanh nó vô cùng lạnh lẽo, khiến cho tâm người khó lòng thanh tỉnh.
Không dám suy nghĩ nhiều, Trần Bạch Hoàng lập tức xua đuổi Tiểu Ô sang một bên, chạy đến bên cạnh xem xét thương thế của người kia.
Người này mới nhìn có thể thấy tuổi tác trạc tam tuần, y mặc một thân áo xám, tóc búi đuôi ngựa, khuôn mặt góc cạnh nam tính lộ ra màu xanh xao vì mất máu quá nhiều, hai mắt y nhắm nghiền, bên dưới có những quầng thâm giống như luôn thiếu ngủ, sống mũi cao cùng bộ râu quai nón ngắn lún phún khiến cho hắn dù bị thương thê thảm những vẫn lộ ra khí thế mạnh mẽ, hiên ngang.
Toàn thân áo vải của nam tử thần bí loang lổ vết máu, mới nhìn qua khó xác định rõ vết thương thực sự ở phía nào. Trần Bạch Hoàng để ý kĩ thì thấy phần bụng có một vết rách trên áo, máu đỏ trào ra đậm màu hơn chỗ khác, xem ra đối phương bị thương ngay gần đan điền, rất nguy hiểm.
" Này! Đại thúc, ngươi còn tỉnh đấy chứ?" – Trần Bạch Hoàng lo lắng hỏi han.
" Chưa chết được! Ngươi là ai?" – nam nhân thần bí vẫn đều giọng dù bị thương nặng.
Trần Bạch Hoàng thấy đối phương vẫn còn nói tốt, liền đoán ngay nam tử này chưa có bị yếu hại đến sinh cơ, vẫn còn cứu được. Trước câu hỏi của đối phương, thiếu niên họ Trần chỉ đáp: " Ta là người sống ở đây. Ngươi bị thương rất nặng, để ta cõng ngươi đi về nhà của ta."
Nghe được lời vậy, hai mắt vốn nhắm nghiền của nam tử từ từ mở ra, nhìn chằm chằm vào Trần Bạch Hoàng, ánh mắt mang vô tận sát ý, khiến cho Trần Bạch Hoàng lạnh toát sống lưng.
Khi nhận ra trước mặt y chỉ là một thiếu niên tuổi nhỏ, cảm thấy bản thân dường như quá mức cẩn thận, nam tử liền thu hồi sát ý, chỉ nhàn nhạt nói: " Ngươi thật là người sống ở đây? Một mình ngươi?"
" Ta sống ở đây với sư phụ nữa. Thôi! Không nói nữa, để ta cõng ngươi, cần cầm máu càng nhanh càng tốt."
Lời dứt, Trần Bạch Hoàng không dài dòng nửa chữ, chỉ khom người ý định cõng nam tử kia đi. Mặc dù nam tử to lớn, song khí lực của Trần Bạch Hoàng cũng không nhỏ, vẫn đủ sức cõng kẻ này trên lưng.
" Từ từ! Cầm hộ ta thanh kiếm." – Nam tử vội nói.
Trần Bạch Hoàng nghe vậy cau mày, song cũng không từ chối, một chân hắn gảy thân kiếm bắn lên, tay trái lập tức bắt vào chuôi kiếm.
" Mạng còn không xong còn muốn dắt theo vật ngoài thân."- Trần Bạch Hoàng lầu bầu trong miệng.
Nam tử nghe vậy chỉ cười nhạt: " - Ngươi không hiểu."
Dáng bộ thiếu niên có chút khó khăn, một tay hắn cầm lồng bồ câu cùng trường kiếm, một tay giữ nam tử thần bí đằng sau cho khỏi ngã. Thế nhưng do đã quen thuộc với việc gánh nặng trên lưng, thiếu niên bước từng bước nhanh chóng về đầm nước mà không hề gặp chút trở ngại nào, điều này khiến nam tử cũng vô cùng nghi hoặc, giữa rừng rú hoang vu này lại có một thằng nhóc có thể lực mạnh mẽ như vậy.
" Ngươi tên là gì?" – Nam tử tò mò lên tiếng.
" Trần Bạch Hoàng. Còn đại thúc thì sao?" – thiếu niên cất tiếng.
" Bích Hải Triều!" – nam tử nhẹ nhàng trả lời.
Trần Bạch Hoàng nghe vậy trong lòng thầm khen danh tự Bích Hải Triều nghe thật hay, cũng không vội nói thêm cái gì. Im lặng một lúc, vì trong lòng quá tò mò, hắn mới hỏi tiếp: " Đại thúc là bị địch nhân đuổi giết sao?"
" Ừm!" – Nam tử nhàn nhạt cất tiếng – " Ngươi có sợ không? Sợ vì cứu ta mà bị liên lụy."
Kỳ tình nam tử cũng không cho rằng Trần Bạch Hoàng sẽ suy nghĩ điều gì quá phức tạp, bởi vì hắn có thể nhìn ra quyết định dứt khoát của thiếu niên khi cứu hắn. Thiếu niên vẫn là thiếu niên, giống như một manh chiếu mới chưa từng trải, tâm tư vẫn còn đơn thuần, nào có nghĩ sâu xa như đám người bọn hắn.
" Sợ? Cứu người như cứu mình, việc gì phải sợ?" – Trần Bạch Hoàng nghĩ gì nói đấy, không cần mảy may suy nghĩ.
" Cứu người như cứu mình, đạo lý thật tốt." – Bích Hải Triều cười cười, dáng vẻ bất cần – " Là sư phụ ngươi dạy ngươi sao?"
" Không! Là ta nghĩ vậy. Ta đọc sách, thấy sách phật nói về nhân quả, ta tin nhân quả, làm việc thiện ắt sẽ được thiện báo. Huống hồ mạng ta cũng là do rất nhiều người hi sinh cứu ra, giờ họ chẳng còn, ta chỉ có thể báo đáp bằng cách này." – Trần Bạch Hoàng thật thà trả lời.
" Không thể trả ân người đã khuất, vậy thì làm việc phúc đức trả ân đời cho chúng ta được sống tiếp! Đạo lý rất đúng! Tin tưởng họ ở Bờ Bên Kia cũng sẽ cảm thấy không tiếc nuối khi cứu ngươi." – Bích Hải Triều cảm thán.
Trần Bạch Hoàng tò mò hỏi tiếp: " Đại thúc vì sao bị truy sát?"
" Không có gì! Chỉ là vô tình dính vào lòng tham của người khác." – Bích Hải Triều cười nhạt.
Trần Bạch Hoàng là người có tâm lực bực nào, làm sao không nhận ra được ẩn ý trong lời nam tử họ Bích kia. Thiếu niên nói bóng nói gió: " Là do thanh kiếm kia?"
" Ừm! Xem như là thế đi." – Bích Hải Triều lười biếng trả lời...
Ngôi nhà nhỏ từ từ hiện ra giữa rừng trúc, Trần Bạch Hoàng vội vã thi triển khinh công về phía căn nhà, điều này khiến Bích Hải Triều được mở mang tầm mắt trước thực lực của thiếu niên.
" Nội công chân khí không tệ! Hẳn sư phụ ngươi là một tuyệt thế cao thủ a?" – họ Bích nói bâng quơ, cũng không thật sự cần Trần Bạch Hoàng trả lời.
Trần Bạch Hoàng cũng chỉ mỉm cười, không nói lời nào. Tiểu Ô đã nhanh nhảu bay về phía căn nhà trước, kêu 'quạ quạ' inh ỏi, như muốn báo cho Dương lão rằng chủ nó đã về.
" Có vẻ có chút chuyện khiến ngươi chậm chạp nhỉ?" – Dương lão vẫn ngồi tại ghế mây, nhắm mắt nhả khói. Lão đã nhận ra khí tức người lạ bên cạnh Trần Bạch Hoàng.
Trần Bạch Hoàng đã cõng Bích Hải Triều đến trước hiên nhà, thấy vị lão giả kia đang ngồi một mình trên ghế trúc, nam tử ra dấu cho thiếu niên thả hắn xuống.
" Trên đường về vô tình thấy vị đại thúc này bị thương, nên con tiện tay giúp đỡ." – Trần Bạch Hoàng thật thà lên tiếng.
Bích Hải Triều cũng là biết vị thế chủ khách của mình, cũng nhận ra lão giả kia là một vị cao nhân ẩn sĩ, nên cố gắng khom người hành lễ: " Vãn bối không may bị địch nhân truy sát lưu lạc đến đây, may mắn có lệnh đồ nửa đường xuất hiện cứu về. Nếu tiền bối không phiền, có thể cho phép vãn bối trú tạm nơi đây dưỡng thương một hai, vãn bối tuyệt đối không dám quên ân tình này."
Dương lão cũng không mảy may biểu tình, chỉ nhàn nhạt nói ra: " Người là do hắn cứu, để hắn định đoạt, lão phu vô sự."
Bích Hải Triều hiểu 'hắn' ở đây là Trần Bạch Hoàng, vì vậy một lần nữa cảm tạ thiếu niên. Trần Bạch Hoàng thấy sư phụ không có ý kiến gì, vội vã đưa nam tử vào trong phòng. Hai người mới đi đến ngang cửa, Dương lão đột nhiên mở mắt, buột miệng hỏi: " Khí tức này... Bích Huyết Kiếm! Thanh kiếm ngươi cầm là Bích Huyết Kiếm?"
Bích Hải Triều vốn đang được Trần Bạch Hoàng khoác vai dìu dắt, nghe thấy lão nhân nhận ra bảo kiếm của mình, hắn cũng là giật mình, chẳng lẽ lão nhân biết ra lai lịch hắn.
Cảm thấy chính mình đang bị thương nặng, lại đang thụ người cứu giúp, Bích Hải Triều cũng không có nhiều hi vọng bản thân có thể giấu giếm được nhãn thần của lão nhân. Mặc dù trong lòng có nỗi lo bảo kiếm có thể bị lão nhân cường ngạnh đoạt lấy, thế nhưng tình thế không cho phép hắn có thể phản ứng chống đối, nam tử chỉ có thể gật đầu đáp lời: " Chính là Bích Huyết Kiếm thưa tiền bối."
Dương lão đầu ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Bích Hải Triều, hỏi: " Ngươi là người Bích U Cung? Là con cháu Bích gia? Hay chỉ vô tình nhận được bảo kiếm?"
Bích Hải Triều nhận ra lão nhân đã khám phá được thân phận mình, liền thật thà trả lời: " Vãn bối Bích Hải Triều, gia phụ chính là 'Vân Nham Kiếm Thánh' Bích Vân Nham. Hẳn là tiền bối cũng đã biết."
Nghe thấy câu trả lời, Dương lão cười cười nói: " Thì ra là vậy!... Ừm! Mau vào rửa vết thương đi."
Trong lòng còn nghi vấn, mặc dù vết thương còn chưa có hoàn toàn thôi chảy máu, Bích Hải Triều vẫn gắng gượng lên tiếng hỏi: " Dám hỏi đại danh của tiền bối?"
" Dương Vân Châu."
Bích Hải Triều nghe vậy liền sinh ra cảm giác ngờ ngợ trong lòng, dường như hắn đã nghe được cái tên này ở đâu đó, nhưng tạm thời hắn không thể nhớ ra.
Nhận thấy hai người đã không còn gì để nói, Trần Bạch Hoàng liền dìu Bích Hải Triều về giường, dự định chuẩn bị dược liệu cho nam tử tắm rửa...
Thiếu niên tâm như hồ nước, cảm thấy đã cứu thì cứu cho trót, không dám cẩu thả chuẩn bị đồ cứu chữa cho Bích Hải Triều. Nhìn thấy thiếu niên bận rộn giúp đỡ mình, Bích Hải Triều không khỏi cảm khái tâm tư thiện lương của Trần Bạch Hoàng, giá như giữa người với người chỉ đối xử với nhau bằng tấm lòng nhân hậu mà không phải là lòng tham cùng đố kỵ thì tốt biết bao...
Nhìn thấy đệ tử bận rộn cứu người, Dương lão ngồi một bên cũng chỉ cười khẩy, nói với Trần Bạch Hoàng: " Thật không ngờ vi sư một đời lãnh khốc vô tình, hôm nay lại thu một cái đồ đệ lương thiện đến ngờ nghệch."
Trần Bạch Hoàng nghe vậy chỉ biết cười trừ: " Làm gì đến nỗi ngờ nghệch! Sư phụ cứ nói xấu con."
" Chả ngờ nghệch thì không! Cứu người mà chẳng để ý sâu xa, không sợ rước vạ vào thân sao?"
Trần Bạch Hoàng lắc đầu, đáp: " Không sợ! Chỉ cần sau này con cường đại như sư phụ năm đó, sợ gì ai ám hại, lúc đó muốn cứu người cần quản chi xuất thân kẻ đó ác hay thiện. Mà kể cả có bị người ta lấy oán trả ơn, con cũng chẳng có gì phải hối hận, dù sao bản thân cũng làm việc tốt, chỉ là không may mắn thôi mà."
Dương lão cười nhạt: " Tâm tính không tệ! Nhưng sau khi sư phụ đi rồi, ngươi không thể cứ ngây thơ như thế được, cần cẩn thận một chút, lòng người thâm sâu khó dò, hiểm ác hay lương thiện khó mà nhìn bề ngoài mà đoán được."
" Cái kia nghe sư phụ đấy, nhưng người đừng có nói đến cái chết được không." – Trần Bạch Hoàng ra vẻ nhướng mày khó chịu.
Dương lão lắc đầu, chỉ nói: " Sự thật dẫu tàn nhẫn vẫn là sự thật, phải khảng khái đối mặt! Biết mình sắp chết liền lo sợ thì nhân phẩm tích lũy một đời của ta thật bị chó gặm, như thế chết đi thật thẹn với lương tâm."
Trần Bạch Hoàng chỉ cúi mặt, không dám nói gì, hắn rất không muốn khơi gợi lên cái hiện thực tàn nhẫn này nhưng hắn biết điều đó cũng không thay đổi được gì. Thời gian không đợi người, Dương lão nói đúng, phải đối mặt liền đối mặt, không được trốn tránh...