Thấy được tinh thần của đoàn trưởng, những người còn lại càng lộ ra vẻ quyết tâm của mình. Tiền bạc kiếm bằng mồ hôi cùng máu huyết của mình làm sao có thể hai tay dâng tặng người, nghĩ là vậy, tất cả đều chung một ý tưởng chiến đến cùng.
Tàn Kiếm lúc này thần tình thoải mái, thế nhưng đừng lầm tưởng vẻ mặt hời hợt của hắn mà cho rằng hắn là kẻ hiền lành. Tàn kiếm nơi tay, Trần Nguyên Hồng chưa bao giờ nhân nhượng với bất kỳ ai cả.
" Đến rồi!" – có người lẩm bẩm.
Đi đầu toán cướp, dưới ánh đèn đuốc dễ dàng có thể nhìn ra tướng cướp là một nam tử tuổi gần tam tuần, xách một thanh đoản đao to bản. Y mang một khuôn mặt chữ điền, tóc tai râu ria cùng lông mày cạo nhẵn, một vết sẹo dài chạy chéo từ góc trán bên phải xuống tận góc cằm bên trái, bộ dáng vô cùng hung tợn.
Bên cạnh tên tướng cướp là một nữ tử ăn mặc thiếu vải lộ da lộ thịt, dưới ánh lửa mở ảo của đuốc đèn, toàn thân ả toát lên vẻ mị hoặc, thế nhưng thoạt trông tuổi tác ả cũng không lớn lắm, dường như mới mười tám đôi mươi.
Đám giặc cỏ theo sau thì khỏi phải nói, nam nữ đều đủ, kẻ nào kẻ nấy đều khoác lên tầng trang phục kỳ dị.
Gần đến nơi, nữ tử trẻ tuổi lộ ra tiếng cười giễu cợt đầy mị hoặc:
" Ha ha ha! Còn muốn phản kháng? Các ngươi đều đã trúng Nhuyễn Cốt Hương, chẳng bao lâu nữa sẽ tự thân kiệt sức, vô lực hành động. Nếu nửa canh giờ nữa không có thuốc giải độc, các người chắc chắn sẽ bỏ mình. Tốt nhất đừng tốn công vô ích, ngoan ngoãn phủ phục dưới chân chúng ta chịu trói, Du Thiên Bang chúng ta sẽ tha chết cho."
Nghe được lời này, đám người Đỗ Hùng ai nấy đều cả kinh, thì ra mùi hương kỳ lạ lúc đấy lại là độc dược nổi danh giang hồ Nhuyễn Cốt Hương, cái này liền phiền phức. Nhuyễn Cốt Hương kỳ thực cũng không chỉ làm thân thể kiệt sức, mà nguy hiểm nhất ở chỗ nó khiến cho xương cốt cơ thể như bị ăn mòn, toàn thân tê liệt mà chết.
" Lũ tặc khấu đốn mạt chúng mày muốn nhai người nuốt cả xương! Lão tử cũng không có ngu." – Đỗ Hùng gằn giọng quát.
Đỗ Hùng nói cũng không hề quá lời, trước giờ tặc khấu cướp của cải còn cướp cả người, buôn bán cho các phường bán nô lệ, hầu như sẽ không bỏ sót thứ gì. Trong mắt lũ buôn thịt bán người này, mọi thứ trên đời đều là bảo, không thể phí phạm.
Tàn Kiếm lúc này cau mày, hắn thấy cái tên Du Thiên Bang này có chút lạ. Họ Trần kiếm khách xuất đạo từ sớm, từng đi rất nhiều nơi, biết rất nhiều người, cơ hồ cho rằng trên giang hồ không môn phái thế lực nào mà hắn không biết, chỉ là cái tên Du Thiên Bang này quá đỗi xa lạ, Chấn Xứ từ khi nào toát lên một cái bang phái như thế.
" Huynh đệ! Bắn tên." – Đỗ Hùng ra lệnh.
Lập tức một loạt tên thưa thớt từ trận doanh của họ Đỗ bắn về phía đám giặc cỏ. Không có cách, cung tiễn trong đoàn người có hạn, không đủ sử dụng.
Đám giặc cỏ Du Thiên Bang cũng là khôn khéo, tất cả dường như đã có chuẩn bị từ trước, thì ra chúng ăn mặc kỳ dị là bởi vì lớp áo ngoài là cỏ khô dấp nước lạnh. Lớp áo giáp ướt này vô tình khá hữu dụng trong việc ngăn chặn lửa từ mũi tên, đương nhiên vẫn có kẻ chịu thương thế.
Tên tướng cướp mặt sẹo cười lớn: " Ha ha ha! Ngu ngốc! Các huynh đệ đừng sợ, hạn chế châm hỏa, bảo toàn của cải, còn lại ai phản kháng liền giết."
Lời vừa dứt, hai bên lập tức lao vào giao chiến, đánh nhau đến rối tinh rối mù. Đỗ Hùng cũng là khôn khéo đến cực điểm, chủ động dẫn người ngựa bên mình đánh ra ngoài, không cho đám giặc cỏ kịp chạm đến khu lều tạm, dù sao trong đó còn có chút người già và trẻ nhỏ chưa kịp sơ tán hết, nên tranh thủ được khắc nào hay khắc ấy.
Trên thực tế, quân số tham chiến của thương đoàn Ly Xứ này cũng chỉ có trên dưới ba mươi người, không tính quá đông, bởi vì còn lại gần mười người trong doanh thì là người già hoặc trẻ nhỏ không có sức chiến đấu. May mắn thay, trong thương đoàn có ba thớt đại miêu lớn vô cùng dữ tợn, một hổ hai báo, chiến lực mỗi con phải bằng hai ba người bình thường. Dưới sự quản chế của đám người, ba lão đại miêu tỏ ra vô cùng dũng mãnh, khiến cho đám người ngựa Du Thiên Bang một phen nhốn nháo.
Du Thiên Bang mặc dù là bên tấn công nhưng quân số cũng không nhiều nhặn gì cho cam, cũng chỉ ngót nghét bốn mươi người. Có lẽ chúng đã nắm bắt được tình hình của thương đoàn cũng như tin tưởng tuyệt đối vào Nhuyễn Cốt Hương nên mới lớn miệng tự tin như vậy…
Tàn Kiếm vẫn còn im lặng tại chỗ quan sát trận địa, hắn chưa vội lao vào giao tranh vì muốn điều chân khí phong bế một số mạch quan trọng, tránh độc tính của Nhuyễn Cốt Hương gây hại…
Đêm tối, chiến trường cũng không dễ quan sát, thế nhưng bằng vào nhãm lực của mình, Tàn Kiếm có thể nhận ra rằng hai bên cũng không quá chênh lệch, điều này chứng tỏ rõ ràng đám người gọi là Du Thiên Bang này kinh nghiệm đi ăn cướp còn không có mấy.
Điều khiến cho Tàn Kiếm bất ngờ là, Đỗ Hùng tên kia thế mà bạo phát ra chiến lực tiệm cận tuyệt thế cao thủ, mạnh mẽ đến khó tin, đánh cho tên tướng cướp mặt sẹo không có lực hoàn thủ, phải đến khi hai tên thuộc hạ của y lao đến lấy thế ba người đánh một mới có thể cự lại họ Đỗ.
Lúc này, Đỗ Hùng tay cầm chiến kích, toàn thân như một chiến thần, thúc ngựa chạy chỗ, hết bổ trái lại chém phải, đánh cho có đi có về, cơ hồ không cho thế công của ba kẻ kia tiếp cận mình.
Thế nhưng là ba đánh một chẳng chột cũng què, lợi dụng hai tên bộ hạ sử dụng thương cùng khâu liêm kiềm chế Đỗ Hùng, tên tướng cướp ngả người cúi thấp, chém một đao thật mạnh theo hướng từ dưới lên trên, ý định chém đứt đôi thân thể Đỗ Hùng.
Đỗ Hùng cả kinh, vội thu hồi thế công của trường kích, nhưng khốn nỗi, tua rua đỏ ở trường thương của một tên cướp quấn lấy ngạnh kích khiến cho họ Đỗ nhất thời không thể thoát ra được…
" Ngu ngốc! Thả kích né người là được, còn cứng đầu." – Tàn Kiếm nhíu mày, mắng thầm.
Họ Trần kiếm khách đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, dù sao hắn cũng được đối phương tiếp đãi không tệ. Nghĩ là làm, trên thực tế Tàn Kiếm nhấc người phi về phía Đỗ Hùng từ trước, thành thử khoảng cách hai bên cũng chỉ có ba bốn trượng.
Lúc này, họ Trần kiếm khách điều chuyển ra chân khí, tay cầm kiếm gỉ làm động tác rút kiếm từ dưới đất lên trên đỉnh đầu, mu bàn tay hướng vào trong, vừa rút kiếm vừa đưa tay ra xa trước mặt. Mô tả thì lâu nhưng thực tế hành động vô cùng mau lẹ. Đợi đến khi mũi kiếm đã triệt để vượt khỏi đỉnh đầu, Tàn Kiếm chém một kiếm thật nhanh, thật mạnh về phía đường đao của tên tướng cướp.
" NHẤT KIẾM ĐOẠN HOÀNG TUYỀN!"
Kiếm phong mờ nhạt như gió bay, mang theo cỗ sát khí lạnh lẽo khiến tên tướng cướp cả kinh vội thu đao ra đỡ. Kiếm phong va chạm với đại đao, tạo ra một tiếng keng rồi lập tức biến mất, tên tướng cướp lảo đảo suýt chút nữa ngã ngựa.
Nhìn thấy chủ tướng thất thế, hai tên đồng bọn vội ruồng bỏ dây dưa với Đỗ Hùng, hợp sức đẩy y ra, sau đó lui về sau.
Giao tranh giữa đám người hời trùng xuống, tên thuộc hạ cầm thương thần sắc kiêng kỵ, lạnh giọng nói:
" Các hạ có thể phát ra kiếm khí, chả nhẽ là tuyệt thế cao thủ?"
Tàn Kiếm chỉ nhếch miệng cười, lộ ra thần sắc không quan tâm đến mảy may, biểu cảm này càng để đám người kia kiêng kỵ không thôi. Đỗ Hùng thì càng thêm kinh hỷ, hắn thật không có ngờ vị Tàn Kiếm này lại là một tuyệt thế cao thủ. Nói cũng thêm buồn, bản thân họ Đỗ tuy bái sư học nghệ từ sớm, thiên phú được đánh giá khá cao, thế nhưng tuổi ngoài ba mươi mà vẫn chỉ là nhất lưu cao thủ tiệm cận tuyệt thế, mặc dù nói nhất lưu cao thủ trên giang hồ đã là hàng hạc giữa bầy gà, song so sánh với thanh niên trước mặt khiến Đỗ Hùng không khỏi thở dài buồn chán.
Kỳ thực, Trần Nguyên Hồng cũng chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi, phát ra kiếm khí nào có đơn giản như vậy, một kích kia nhìn tuy mạnh mẽ nhưng thực tế đã lấy đi một phần ba chân khí có trong người hắn. Đây chính là lý do vì sao chỉ có tuyệt thế cao thủ nội công thâm hậu mới thường xuyên có thể phát ra kình khí khi thi triển chiến kỹ. Cách biệt một cảnh giới, rõ ràng chính là cái lạch trời.
" Đừng sợ! Hắn cũng không phải tuyệt thế cao thủ. Ấn đường y thâm đen lại, rõ ràng khí huyết y cũng không có mạnh đến vậy, hẳn là dùng bí pháp. Lại nói, hắn nhiễm Nhuyễn Cốt Hương còn chưa có giải khai, việc gì phải sợ." – Tên tướng cướp mặt sẹo lộ ra nhãn quan tốt hơn một chút, lập tức vạch trần hư thực.
Cái này khiến sắc mặt của Đỗ Hùng cùng Tàn Kiếm trầm xuống, họ Trần kiếm khách chửi thầm mẹ cái thằng này thế mà nhanh như vậy liền đoán ra, rõ ràng y cũng không phải hạng vô danh.
" Các hạ là ai! Nhất lưu cao thủ như các hạ hẳn không phải vật trong ao?" – Tàn Kiếm tiện mồm hỏi.
" Kỷ Kinh Dương. Còn các hạ hẳn là 'Tàn Kiếm', một trong Tứ Xuân Kiếm Khách?"– Tướng cướp lãnh ngạo trả lời. Y cũng không đoán bừa, vết han gỉ trên thanh kiếm kia trên giang hồ nổi tiếng chỉ có một người để như vậy, vì bình thường kiếm khách quý kiếm như mạng sống của mình, không ai lại để kiếm quý han gỉ cả.
Tàn Kiếm nghe vậy kinh ngạc: " Kỷ Kinh Dương? Ta từng nghe qua. Ngươi từng là một cái đạo sĩ Triều Âm Động, vì cớ gì phá giới đi làm cướp?"
Triều Âm Động, là một môn phái nhỏ Thái Cực Giáo ở bắc Khảm Xứ, thưa thớt người qua. Lão động chủ Triều Âm Động thế nhưng cũng được coi là một thế ngoại cao nhân, thoát khỏi hồng trần, danh tiếng cũng rất dậy trong lòng giang hồ thuở trước. Chỉ là Triều Âm Động trước giờ cũng ít khi va chạm giang hồ, cái này Tàn Kiếm rất rõ ràng, vì hắn từng đi ngang qua nơi đây một lần, hắn chỉ không rõ vì lý do gì một Thái Cực Giáo môn đồ lại có thể bỏ sáng theo tối như vậy.
" Hừ! Kinh Dương hay Kinh Âm cũng mặc. Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đánh đi." – Đỗ Hùng ở một bên quát lớn, xông vào. Kỳ thực hắn không dễ mất kiên nhẫn như vậy, nhưng hắn cảm thấy máu huyết trong người có chút lạ lùng, liền đoán ra độc tính Nhuyễn Cốt Hương đang phát tác, nếu không tốc chiến tốc thắng lấy lại thuốc giải thì chuyện hắn bỏ mạng chỉ là vấn đề thời gian.
Kỷ Kinh Dương cười lờn: " Đúng vậy! Dù sao cũng chẳng ai nói nhiều với mấy con sâu kiến làm gì, chiến."
" Tàn Kiếm huynh có thể sử dụng được mấy lần Nhất Kiếm Đoạn Hoàng Tuyền nữa liền đánh ra, nếu không đừng trách ngu đệ không có cho ngươi cơ hội."
Nói rồi y liền thúc ngựa lao vào đánh tiếp, hai tên bộ hạ theo sau cũng không chần chờ mà vào theo.
Tàn Kiếm nhướng mày, cũng không chần chờ lao vào theo, đối phương rõ ràng đã biết lai lịch của hắn mà vẫn muốn chiến, điều này chứng tỏ sự việc hôm nay vô lực mà vãn hồi hòa hoãn, vậy liền đánh đi…
...............................................
Lúc này, quần chiến đã rất loạn, tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, tiếng sột soạt của đao kiếm lưu trên da thịt, tiếng gào thét vang dội một góc Tương Giang.
Đã có nhiều kẻ ngã xuống, cả hai bên đều thảm thương nghiêm trọng. Bên thương đoàn Ly Xứ, đã có gần chục người thương vong, ba con đại miêu cũng đã có một con báo chết, một con què, còn lại một con hổ thì cũng đã đuối sức do nhiễm Nhuyễn Cốt Hương. Bên Du Thiên Bang liền có hơn chục kẻ nằm la liệt, một số khác bị thương thì lê lết ra góc khuất hòng tránh đầu giáo mũi thương kẻ địch, rõ ràng chiến lực bên Du Thiên Bang cần phải xem lại.
Ở một góc, Mộc Thù Nhi đang cầm roi da giao thủ với loan đao trong tay của nữ tử đầy mị hoặc kia. Nữ nhân vốn là những kẻ thích mang thù, đặc biệt là với đối phương có nhan sắc sàn sàn như mình, đánh nhau đều sử dụng ra hết thảy những chiêu độc ác nhất.
" Ha ha ha! Tiểu bà miêu, không cần đại ca ta ra tay, phu quân của ngươi chỉ một lát nữa sẽ bị độc tính phát tác mà chết. Ngươi cũng sẽ như vậy! Đối với những kẻ như là ngươi, bổn tiểu thư là thích để cho đám nam man dày vò một hồi, sau đó xẻ thịt nấu cho chó gặm. ha ha ha."
Nữ tử mị hoặc kia miệng mồm cũng đủ độc địa ngoa ngoắt, thế nhưng Mộc Thù Nhi cũng không có nửa điểm kém cạnh, cười lạnh nói:
" Tiểu súc sinh miệng mồm cũng còn non choẹt! Đổi lại nếu ngươi ở trong tay ta, ngươi sẽ trần truồng ngủ cùng lũ man thú kia chứ đừng nói là cùng nam nhân, đến lúc đó ta muốn xem bản thân ngươi muốn chết không được muốn sống không xong."
" Hừ! Già mồm, xem đao của ta." – Nữ tử mị hoặc tức giận gào lên.
Kỳ thực võ công của nàng cũng không tệ, chỉ là loan đao dưới thế công của roi da có chút thua kém, vì thế chỉ có thể bị động mà đánh. Mộc Thù Nhi cũng không dễ dàng, nàng vừa phải lo đối đầu với nữ nhân kia, vừa phải phòng bị đánh lén từ đám cướp xung quanh, hơn nữa độc tính Nhuyễn Cốt Hương đang phát tác khiến nàng cơ hồ tinh thần cũng rất mệt mỏi…
………………………………
Thời gian nửa canh giờ đã đến, Nhuyễn Độc Hương đã triệt để bạo phát, toàn quân của thương đoàn Ly Xứ lập tức tự gục ngã, chỉ còn ba bốn kẻ là nhất lưu cao thủ còn cự lại được một chút, nhưng nhanh chóng cũng bị khống chế. Toán cướp Du Thiên Bang cũng đủ độc ác, lợi dụng Nhuyễn Độc Hương phát tác, chúng nhanh chóng o ép và bắt sống nhiều người khác, lấy tình thân ra để cưỡng bức đám người Ly Xứ bỏ vũ khí đầu hàng.
Bên này, Mộc Thù Nhi cũng đã ngã gục xuống, miệng phun máu huyết, nàng đã hết sức. Nữ tử mị hoặc kia cũng không khá khẩm hơn, quần áo rách tả tơi, lộ càng thêm lộ, chỉ là ả còn đứng được vững.
" Ha ha ha! Coi như ngươi lợi hại, nhưng lúc này ngươi cũng chỉ như cá nằm trên thớt đợi người làm thịt mà thôi." – Nữ tử cười nham hiểm.
Ở đằng xa, nhìn thấy ái thê bị khống chế, Đỗ Hùng dù đã vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn dùng hết sức bình sinh lao về phía nàng. Hắn hét lớn:
" Ngươi động nàng một sợi tóc, ta đào mả mười tám đời nhà ngươi."
" Hừ! Ngươi còn chưa xong." – Tên tướng cướp thi triển khinh công lên phía trước chặn đường chạy của Đỗ Hùng. Y vung một đao toàn lực khiến họ Đỗ vội vã nâng ngang kích ra đỡ, chỉ là thể lực đã không còn nhiều, người ngựa lập tức bị dư uy của va chạm đánh đến ngã khụy nằm trên mặt đất, vô lực phản kháng.
Phía bên Tàn Kiếm, khỏi phải nói, Tàn Kiếm chính xác đã bị khống chế.
Cũng không phải do Tàn Kiếm yếu, hắn bạo phát ra chiến lực thuộc dạng mạnh nhất trong giao tranh này, thế nhưng hắn lại không có lợi thế về chiến mã, vừa rồi lại dùng hết chân khí chém chết tên cầm khâu liêm, thành thử chỉ có thể vô lực tự ngã xuống mà kêu trời.
Ngót nghét nửa canh giờ, thương đoàn Ly Xứ thảm bại.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"