Người cảnh sát trẻ bĩu môi nói: "Hiểu rồi, đội phó... À? Cô có biết người đàn ông vừa rồi không? Tôi thấy anh ta nhìn chằm chằm vào cô, nửa cười nửa không..."
Trong mắt nữ cảnh sát hiện lên cảm xúc phức tạp, cô ấy lảng tránh mà nói vấn đề khác: “Phái một cảnh sát mặc thường phục theo dõi sát sao Lý Bình. Dù cô ấy nghe điện thoại hay gặp người nào thì đều yêu cầu anh ta báo cáo kịp thời. Với lại, gọi điện cho phòng kỹ thuật, bảo họ giám sát điện thoại di động của Lý Bình.”
Viên cảnh sát trẻ mở to mắt: “Đội phó, cái này... hay là xin cấp trên giấy cấp phép giám sát?”
Nữ cảnh sát tức giận nói: “Ngày đầu năm mới thì xin giấy cấp phép ở đâu? Không có đầu óc hải... Cứ nói giấy cấp phép ở trong tay tôi để bọn họ làm theo là được, có chuyện gì tôi sẽ tự mình lo liệu."
Viên cảnh sát trẻ tuổi biết rõ tính cách kiên quyết của vị đội phó này nên không nói thêm gì nữa, anh ta gật đầu đáp: “Hiểu rồi.”
Ở bên kia, khi Lý Bình nhìn thấy Sở Vũ Hiên, đột nhiên cô ta đứng dậy và bật khóc.
"Sở..."
Vừa thốt lên được một chữ, Sở Vũ Hiên đã năm lấy tay cô †a, ngón trỏ chạm nhẹ vào cổ tay cô ta, anh khẽ lắc đầu và quan tâm hỏi: "Cường tử thế nào rồi?"
Lý Bình sửng sốt một chút, cô ta suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của Sở Vũ Hiên, chắc chắn có người đang nhìn chằm chằm vào cô tal
Nghĩ như vậy, cô ta vô thức quay đầu lại nhìn.
Sở Vũ Hiên siết chặt tay cô ta, anh bình tĩnh nói bằng giọng chỉ có hai người họ nghe thấy: “Đừng cử động, cứ nói chuyện bình thường với tôi là được.”
Lý Bình nơm nớp lo sợ, cơ thể cứng ngắc, cô ta run rẩy nói: "Cường tử... bị ngã rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói bây giờ anh ấy vẫn chưa qua cơn nguy kịch."
“Haiz...” Sở Vũ Hiên giả vờ thở dài, anh kéo tay Lý Bình đi về phía phòng khám của bác sĩ.
Khi đi ngang qua một chiếc ghế dài, anh liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế cầm cuốn tạp chí trên tay, phát hiện ra người đàn ông đó có một hình xăm trên cổ tay, anh nghĩ thầm: “Xem ra không phải người của cảnh sát, ha ha..."
Hai người tìm được bác sĩ điều trị, bác sĩ nói với anh rằng tình trạng của Trần Cường không lạc quan cho lắm, não bộ bị tổn thương quá nghiêm trọng, cho dù có thể giữ được mạng sống thì rất có thể anh ta sẽ rơi vào trạng thái thực vật, khả năng tỉnh lại rất thấp.
Trong lòng Sở Vũ Hiên hơi lạnh lẽo nói: "Bác sĩ, xin ông nghĩ ra biện pháp cứu sống cậu ấy, bất kể tốn bao nhiêu tiền cũng được!"
Bác sĩ mím môi nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng kết quả thực sự không chắc chăn. Người nhà cũng nên chuẩn bị tỉnh thần đi."
Sở Vũ Hiên nghĩ: "Các bệnh viện khác có cơ hội hơn không?”
Bác sĩ lắc đầu: "Trong trường hợp của anh ấy, trình độ điều trị của bệnh viện chúng tôi là tốt nhất ở Giang Thành. Tôi không khuyên anh nên chuyển anh ấy đến bệnh viện khác."
Sắc mặt Sở Vũ Hiên hơi buồn bực, lễ phép cảm ơn bác sĩ, sau đó dẫn Lý Bình đi đến sảnh tầng một.
Vừa bước vào thang máy, người đàn ông có hình xăm đã đi theo họ.
Lý Bình dù sao cũng là phụ nữ, thân thể bắt đầu vô thức run rẩy.
Sở Vũ Hiên siết chặt tay cô ta, cười nói: “Chị dâu, tôi và Cường tử làm bạn hơn mười năm, nếu cậu ấy gặp chuyện như vậy, tôi sẽ không ngồi yên đâu, cô đừng lo lắng, tiền nong cứ để tôi lo."
Anh nói nửa câu đầu với Lý Bình, mục đích là để trấn an cô 1a.
Nửa sau của câu nói là để cho người đàn ông có hình xăm thả lỏng cảnh giác, chỉ nghĩ rằng anh là một người bạn đến trả tiền chữa bệnh cho Trân Cường.
Khi đến quầy thanh toán ở sảnh tầng một, bởi vì có quá nhiều người nên rất ồn ào, Sở Vũ Hiên nói rõ ràng với Lý Bình: “Tôi đã nghe mấy lời cảnh sát nói với cô, yên tâm, tôi sẽ đưa Trần Đình trở về an toàn, tin tôi. Việc cô phải làm là bảo vệ Trần Cường, và không tin bất cứ ai ngoại trừ tôi, cô có hiểu không?”
Lý Bình gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi! Anh Sở, cảm ơn anh rất nhiều!"
"Chúng ta đều là người quen, đừng khách sáo."
Sở Vũ Hiên nói một câu, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Lão Tam: "Trần Đình nằm trong tay bọn họ, hành động nhanh lên. Cảnh sát cũng có thể ra tay, chúng ta phải ra tay trước bọn họ!"
Danh Sách Chương: