Mục lục
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Cường chủ động yêu cầu gặp mặt, chẳng lẽ lời nói ngày hôm qua của anh đã có hiệu quả rồi, anh ta đã nghĩ thông rồi?

Sở Vũ Hiên kích động không thôi, vội vàng cùng Lão Tam tới bệnh viện.

Nhưng mà, vừa đến cửa phòng bệnh, cảnh tượng trước mặt lại cho anh một đòn cảnh tỉnh... Chỉ thấy bác sĩ chủ trị dẫn theo mấy y tá hoang mang rối loạn đi vào phòng bệnh, dụng cụ bên giường bệnh không ngừng vang lên tiếng tích tích. Lý Bình ở bên cạnh, mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt rơi xuống như mưa.

Trần Đình cũng giàn dụa nước mắt, thấy Sở Vũ Hiên tới, cô ấy mềm mại nhào vào lòng anh, khóc sướt mướt nói: “Anh Sở, anh em... Anh em... Hu hu...”

“Sao lại thế này?” Nhìn Trần Cường thở thoi thóp trong phòng bệnh, cả trái tim Sở Vũ Hiên đều bị nhấc lên cao.

Trần Đình khóc ròng nói: “Vừa rồi còn khỏe mà, đột nhiên...”

Sở Vũ Hiên nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Đình, đang an ủi cô ấy, Trần Cường đã được y tá đẩy ra, trông có vẻ như định đi cấp cứu.

Thấy tình huống này, Sở Vũ Hiên không thể làm được gì, cũng không dám quấy rầy bác sĩ, chỉ cảm thấy đầu óc rỗng. tuếch.


Mãi mới có tiến triển, sao đột nhiên lại...

Ngay khi y tá đẩy Trần Cường đi ngang qua người Sở Vũ Hiên, Trần Cường đột ngột nắm lấy tay anh!

Sở Vũ Hiên hơi sửng sốt, vội vàng cúi người xuống: “Cường Tử, có phải cậu muốn nói gì với tôi không?”

Trần Cường không nói được, dường như dùng hết toàn sức lực, run rẩy giơ một cái tay khác lên, chậm rãi hoạt động, cuối cùng chỉ về phía Lý Bình.

Bởi vì quá yếu mà chỉ mở hé mắt, tròng mắt liếc nhìn hướng Lý Bình.

Đôi mày của Sở Vũ Hiên dần nhíu chặt lại, chậm rãi quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Bình.

“Mau nhường đường, đừng chậm trễ!”


Y tá thúc giục, đẩy Trần Cường vào phòng cấp cứu, Trần Đình cũng theo sát.

Ngoài cửa phòng bệnh, chỉ còn lại Sở Vũ Hiên, Lão Tam và Lý Bình.

Lão Tam gãi đầu, trong lòng rất khó hiểu: “Có ý gì? Bảo. đại ca giúp anh ta chăm sóc vợ à?”

Cơ thể Lý Bình hơi run rẩy, ánh mắt né tránh, không dám đối diện với Sở Vũ Hiên.

Trong đầu Sở Vũ Hiên không ngừng hiện lên cảnh gặp Lý Bình ở quán ăn khuya năm đó. Người phụ nữ rất ít nói, tính tình thẹn thùng, mỗi lần bê đồ ăn lên đều không dám nhìn anh, ánh mắt luôn vô thức tránh né, mặc dù lúc ấy anh thấy hơi kỳ, nhưng nghĩ có lẽ là do tính cách nên không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì cô ta biết tung tích của Trần Hoành nên lần nào nhìn thấy anh đều sẽ thấy mất tự nhiên!

Nghĩ vậy, Sở Vũ Hiên bình tĩnh lại, bước hai bước đến chỗ Lý Bình, nhỏ giọng nói: “Em dâu, có phải Cường Tử muốn cô chuyển lời lại cho tôi không?”

Lý Bình lau sạch nước mặt trên mặt, nơm nớp lo sợ, lắc đầu.

Sở Vũ Hiên lạnh nhạt nói: “Vậy vừa rồi sao cậu ấy lại chỉ vào cô?”

Lý Bình mím chặt môi, cúi đầu, không nói một lời.

“Em dâu, tôi không thích vòng vo, nói cho tôi biết, Trần Hoành ở đâu? Tôi đã cam đoan với Cường Tử rằng sẽ không tổn thương anh ta, cô cũng thấy rồi đấy, vừa rồi Cường Tử thật sự muốn nói cho tôi tung tích của Trần Hoành! Coi như tôi cầu xin cô, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK