• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình yêu, chính là muốn mỗi giờ mới phút đều có thể nhìn thấy đối phương, ở cạnh đối phương, đối với kiểu nói này, Lâm thị trước kia sẽ cười nhạo khinh bỉ.

Chỉ là khi cô và Hàn Duẫn Nghiên chính thức xác định mối quan hệ, cô phát hiện ra, mặc dù không đến nỗi mất đi sự sống, cơ mà vẫn có thể hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên một hai lần. Nếu Cố Thanh Sứ và Dương Huyên Ngọc biết được ý nghĩ này của Lâm thị, hẳn là sẽ thấy cõi đời này cái quần hòe gì cũng có thể xảy ra, nhớ năm đó Hàn Duẫn Nghiên và bộ ba yêu nữ của Lâm Thi Dĩnh xảy ra đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nghĩ lại vẫn có chút bồi hồi ý.

Trước đây mà nói, nếu cô và Hàn Duẫn Nghiên xuất hiện cùng một chỗ mà vẫn ôn hòa bình tĩnh, thì lúc đó thế giới đã bước sang một thế giới mới rồi.

"Aizzzzzzzz~" Lâm Thi Dĩnh thở dài, y như oán phụ nhìn chầm chầm vào điện thoại.

Nhìn tin nhắn gần nhất, cách đây đã 3 tiếng 10 phút 26 giây, Lâm Thi Dĩnh cụt hứng nằm dài trên bàn.

Cô thiệt muốn chết mạ cho zồi, ở đây có ai yêu đương mà khổ như cô không? Ngay cả Từ Mộng Âm cũng có thể gặp mặt nửa kia một hai lần khi ở công ty, nào có giống cô đâu T^T ~

Sau hôm ấy, Hàn Duẫn Nghiên lại bắt đầu hành trình chân không chạm đất, dù về nhà nàng cũng không ở quá 12 tiếng, sau đó lại tiếp tục thu dọn đi tiếp.

Mà cũng bởi vì công việc của cô, nên luôn bỏ lỡ những lần tiễn Hàn Duẫn Nghiên ra sân bay.

Rõ là ở đối diện nhau, nhưng sau muốn trông thấy nhau lại khó khăn quá.

"Haiz~~~~~...." Nếu được cô cũng muốn đi làm tiếp viên hàng không, hoặc phi công, ít ra như vậy cũng sẽ dễ chịu hơn bây giờ.

"Winnie, sao vậy?"

Quách Vũ Nhàn vừa đi làm tóc ra đã hấy Lâm thị buồn bã ỉu xìu "Cơ thể có gì không tốt à?"

Nằm sấp trên bàn Lâm thị gật gật lắc lắc đầu

Quách Vũ Nhàn tự nhiên ngồi cạnh Lâm thị, giương mắt "Làm gì mà vừa lắc vừa gật??"

Lâm Thi Dĩnh há miệng, nhìn thấy vẻ mặt hứng thú của Quách Vũ Nhàn là miệng liền nín, lắc đầu nói "Cậu không hiểu đâu."

Quách Vũ Nhàn nghe xong, tay đang chống cằm cũng trượt xuống, khóe miệng giật giật, chỉnh lại tư thế ngồi, gân xanh trên trán mém tí cũng xuất hiện luôn.

Quách Vũ Nhàn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói "Có phải chuyện tình cảm xảy ra vấn đề hơm? Có muốn chế đây giúp cưng cái gì hơm?"

??????

Lâm thị quay đầu, ánh mắt hừng hực nhìn Quách Vũ Nhàn đang đóng tròn vai chị hai.

À, cá căn câu cmn, Quách Vũ Nhàn dụng tâm "Winnie bé nhỏ, không lẽ cưng quên chị đây lăn lộn tình trường không ít sao?"

Đù, đúng nha ~~~ Cô sao có thể ngu ngốc như vậy, sao có thể quên người trước mặt có biệt danh là "Vạn hoa tùng trung (Đào hòa, sát ái, vô vàn người tình)" sát thủ tình trường.!


"Sư phụ.!"

Quách Vũ Nhàn hài lòng nhận lấy ánh mắt sùng bái của Lâm thị, cô bắt chéo hai chân, cô không giống Hàn Duẫn Nghiên yêu mi pha thêm chút nữ vương, động tác của Quách Vũ Nhàn giống như là.

Nữ vương, xin khai sáng.!

Nữ vương, xin chỉ điểm.!

Nữ vương, xin hãy chà đạp.!

À ừm...hơi hơi lạc chủ đề rồi.! Trở lại vấn đề chính đi.

Lâm Thi Dĩnh tròn mắt, giống như hươu con Bambi nhìn hươu mẹ, vô tư hồn nhiên "Vũ Nhàn, chị Vũ Nhàn ~~~ Chúng ta là bạn tốt đúng hơm????"

"Ừm ừm, sao nào??"

Từ vai chị hai trong nhà, lắc mình một cái Quách Vũ Nhàn đã biến thành nữ vương sát ái, chậm rãi vểnh tai lên nghe chuyện của Lâm thị.

"Aiz nha ~ Bạn bè với nhau á, nên trợ giúp lẫn nhau đúng hơm???"

Quách Vũ Nhàn nâng cầm, gật gật đầu "Giữa chúng ta, sao có thể dùng tiêu chuẩn phàm nhân để đo đạt???"

Lâm thị sẽ không để câu nói này đả kích đâu, nếu nhẹ nhàng mềm mỏng không được, vậy thì tàn nhẫn cực đoan đánh trả, đánh đối phương đến không kịp phản ứng.!

Lâm thị lập tức nắm lấy tay Quách Vũ Nhàn, ánh mắt lên án, vẻ mặt y như đang nhìn kẻ bạc tình bạc nghĩa.

"Vũ Nhàn, không lẽ cậu quên chuyện đêm đó rồi sao?"

Ối đm~

Câu này y như có nguyên trái boom, mấy người trên sân khấu đang uống nước lập tức phun như mưa rào, vật người gì cũng thi nhau té nhào. Phòng hóa trang lập tức hỗn loạn.

Mấy lúc như vậy, Lâm thị sẽ không thèm để ý đâu, cô đang nhìn vẻ mặt hững hờ của Quách Vũ Nhàn, với thị lực 1/100 ủa không 100/100 của cô, cô đương nhiên thấy khóe mắt ai kia có chút giật giật.

Có bom rồi, nên cô quyết định chơi luôn miếng lửa.!

Vẻ mặt đang lên án trong nháy mắt biến thành rưng rưng.

"Ngày đó cậu rõ ràng còn dịu dàng gọi tớ là tiểu Dĩnh Dĩnh...hôm nay sao cậu có thể...."


tiểu Dĩnh Dĩnh???!? Cái đm.!!!

Lửa cháy là bom phải nổ thôi, nên nếu bảo Quách Vũ Nhàn vẫn giữ vẻ mặt hững hờ như cũ là không được, vẻ mặt nữ vương giống như vừa nuốt nguyên con zuồi, nguyên một con zuồi luôn.!

"Được rồi...Tớ chịu thua.!"

Aiz nha~ nhanh như vậy đã thua rồi.

Lâm Thi Dĩnh tiếc nuối kết thúc đoạn tình ngắn ngủi. Vũ Nhàn thiệt chán quá đi hà.

"Nói đi, có chuyện gì?!"

Ấn huyệt thái dương đến mức đau nhói, Quách Vũ Nhàn khôi phục hình tượng nữ vương.

"Là vậy nè" Lâm Thi Dĩnh ngồi bên cạnh "Tớ ý, có một người bạn, cậu ấy gần đây đang in relationship."

"Thì sao? Relationship thì cứ relatioship, có gì đâu ghê gớm."

"Nhưng vấn đề là, bạn gái của bạn tớ là tiếp viên hàng không, vì vậy nên cả hai rất ít khi gặp được nhau á, vậy nên bạn tớ đương nhiên buồn phiền rồi, cậu nói xem, làm gì để có thể gặp mặt nhau nhỡ?"

"Vậy thôi hả?" Quách Vũ Nhàn nhíu mày.

Lâm Thi Dĩnh gật gù "Ừm, vậy thôi đó."

"Đơn giản thôi mà." Quách Vũ Nhàn giễu cợt "Chúng ta cũng toàn bay tới bay luôn đó tôi, cậu ở sân bay có thể gặp người ta mà."

"Tớ cũng có nghĩ vậy đó, mà cuối cùng có gặp đâu."

Lâm thị phiền muộn đá ghế, trước đó trốn thì cứ gặp, giờ muốn gặp thì lại méo thấy đâu.

Cơ mà trong lúc vô tình, Lâm thị hình nhưng quên là cô đang đặt giả thuyết là bạn cô, hơm phải cô.! okie~?

Quách Vũ Nhàn vỗ vỗ vai Lâm thị an ủi "Hết cách rồi, nghề của bọn mình là vậy đó, cậu cũng quen rồi còn gì?"

"Aiz~" Lâm Thi Dĩnh thở dài.

"Có điều," Quách Vũ Nhàn sờ sờ cằm "Vị nhà cậu thật sự rất rất đẹp nha, không đi làm idol đúng là lãng phí."

"Đâu chỉ là idol, làm nữ hoàng điện ảnh còn được đó." Lâm thị lẩm bẩm.


"Xinh đẹp kiểu đó khẳng định nhiều người theo đuổi lắm nha~ hơn nữa còn làm tiếp viên hàng không, công việc này cũng rất được nhiều người thích nữa ý ~ à còn nữa, còn có thể mỗi ngày gặp được đại gia này, phi công cũng đâu có tệ, đúng không Winnie?" Thời điểm phun ra câu này, Quách Vũ Nhàn cười cực kỳ tà ác.

Cơ mà câu này khác nào sấm vang giữa trời quang??? Rõ là đang cảnh báo Lâm thị rồi, cô làm sao quên được chuyện Hàn yêu nghiệt kia đi tới đâu là có thể câu dẫn một đống tới đó nhỡ?

Lâm Thi Dĩnh xù lông, xù hết cả lông, lông gì cũng xù lên hết, nữ thần kiêu ngạo lo lắng đi tới đi lui trong phòng làm tóc, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Người khởi xướng Quách Vũ Nhàn lại vô cùng thoải mái ngồi một chỗ, một chút áy náy cũng không có.

"Tính sao bây giờ? Tính làm sao????"

Trong đầu cô bây giờ hiện lại các loại tiểu thuyết cẩu huyết hay tả về về chuyện tình trong phi công và nàng tiếp viên.

Ôi cái uỵt bẹ! Noooo noooo~

Càng nghĩ càng lo lắng rồi nha~~~ Máy bay đúng là nơi hay phát sinh ra các loại JQ nhất ý. (JQ là gian tình.)

Đang lúc Lâm thị lo tới trào gan trào ruột, điện thoại di động đã sang lên hai lần, trên màn hình là 3 chứ lớn. Hàn Yêu Nghiệt.

"Này."

Đầu bên kia vẫn là âm thanh quen thuộc, tuy là giọng nói uể oải cơ mà Lâm Thi Dĩnh vẫn biết chính là người cô yêu.

"Hàn Duẫn Nghiên.! Tôi nói cho cậu biết, tôi không cho phép cậu đối với tôi hồng hạnh leo tường (ngoại tình) đâu đấy. Cậu là của tôi, có nghe chưa?"!

Hàn Dẫn Nghiên vừa xuống máy bay đã lập tức lấy ra điện thoại, mặc kệ là đang đối mặt với ánh mắt trêu ghẹo của Lâm Nhã Cầm, nàng vẫn rất bình tĩnh mở điện thoại.

Mở lại điện thoại, màn hình sáng không tới ba giây, điện thoại phải chạy chương trình trong vài giây, sau đó không ngừng run lên, đèn thông báo cũng lóe sáng liên tục. Chờ đến điện thoại thôi báo tin, nàng mở mục tin nhắn, tất cả đều là từ Lâm Thi Dĩnh gửi tới, rất rất nhiều.

Hàn Duẫn Nghiên cúi đầu, không để cho ngời khác thấy mình đang cười.

Nàng kệ vẻ mặt đang trêu ghẹo của Lâm Nhã Cầm mà đi tìm chỗ yễn tỉnh.

"Này." Mềm mại nhẹ nhàng cùng nghịch ngợm chỉ nói một chữ.

Mà bên kia điện thoại không như tưởng tượng của nàng, là hưng phấn ngạo kiều, ngược lại, chính là tức đến nổ phổi, giọng điệu bá đạo vang vang từ micro.

"Hàn Duẫn Nghiên.! Tôi nói cho cậu biết, tôi không cho phép cậu đối với tôi hồng hạnh leo tường đâu đấy. Cậu là của tôi, có nghe chưa?"!

Gì đây???

Hàn Duẫn Nghiên mà biết khi cô gọi điện nghe được câu này, xác định để đối phương nhớ cô đến héo hon cũng méo thèm gọi đâu.

Lâm Thi Dĩnh bên đây không nghe động tĩnh gì, tuy là thùng giấm chua trong lòng đang chao đảo cơ mà vẫn quan tâm.

"Hàn Duẫn Nghiên.! Hàn Duẫn Nghiên.! Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?!"


Bị gọi tên vài lần, Hàn Duẫn Nghiên coi như phục hồi tinh thần, nàng cau mày vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm chỉnh " A Dĩnh, mau đi uống thuốc.!"

"...!!" Dừng lại ba giây, Lâm Thi Dĩnh phun ra lửa la lớn "Hàn Duẫn Nghiên.!"

Lâm Thi Dĩnh tự nhiên xù lông lên như vậy, nàng cũng chả biết phải làm sao, cơ mà lúc cô ấy gọi lớn tên Hàn Duẫn Nghiên, nàng quả thật cảm thấy rất buồn cười, nàng phát hiện ra, nàng càng lúc càng thích trêu chọc Lâm Thi Dĩnh nha~ như vậy thì phải làm sao đây??

"Cậu vừa nói gì với tôi ý?"

Lâm Thi Dĩnh cuồi cùng cũng bình tĩnh lại. Nghe đối phương không mặn không nhạt hỏi ngược lại cô, lòng có chút xíu hồi hộp.

Ở trên thế giới này, nếu Lâm Thi Dĩnh nói đứng thứ hai về khoản hiểu Hàn yêu nghiệt, thì không ai dám nói xếp thứ nhất đâu.

Nghe được mưa bão trong lời nói, nên cô đương nhiên cũng tưởng tượng ra được cảnh Hàn yêu nghiệt kia cười xán lạn, chuẩn bị mài dao đi tới cô.

"Haha, cái này, cậu xuống máy bay rồi hả?"

Lâm Thi Dĩnh lập tức đổi chủ đề.

"Ừm, vừa tới Bỉ, đang chuẩn bị rời sân bay ý. May bay tới Pháp."

Hàn Duẫn Nghiên lần này có thể nói là du lịch Châu Âu luôn.

"Bỉ hả? chocolate của bọn họ ngon lắm ý."

"Muốn tôi mua cho cậu không?"

"Ừ.!"

"Nhiều hay ít?"

Nhiều hay nhỡ?

Suy nghĩ một chút, Lâm Thi Dĩnh lại nói ra lời người kia đã đoán được, cô cười nói "Hàn Duẫn Nghiên,mua ít thôi, nhưng tôi hi vọng cậu đi tới đâu cũng có thể mua cho tôi quà lưu niệm của nơi đó, được không?"

Hàn Duẫn Nghiên từng nghe lời này của rất nhiều người, nhưng êm tai như vậy chỉ có một người.

"Được." Nàng gật gù.

Nghe trả lời như vậy, Lâm thị thở phào tự động nở nụ cười.

"Có điều, có thể giải thích cho tôi biết, tôi hồng hạnh leo tường bao giờ vậy, A Dĩnh?"

Nụ cười lập tức biến cmn mất rồi.....

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có má nào quỡn lên Her chơi với mị đi XD~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK