Đứng trước cửa nhà, Lâm Thi Dĩnh lén lút nhìn cửa đối diện.
Cửa khóa, chủ nhân rõ ràng không có ở nhà. Không biết lần này sẽ đi bao lâu.
Ba ngày không gặp...
Lâm Thi Dĩnh nghĩ, ngày đó cô không liên lạc với Hàn Duẫn Nghiên, Hàn Duẫn Nghiên cũng vậy, một cú điện thoại cũng không gọi tớ.
Cậu không tin tôi sao?
Lâm Thi Dĩnh nằm trên ghế sofa, Mao Nhẫn nói mấy câu cũng rời đi.
Người nhàn rỗi sẽ suy nghĩ nhiều, Lâm Thi Dĩnh đang nhớ lại chuyện tình cảm của cô và Hàn Duẫn Nghiên.
Gặp lại sau sáu năm, loại cảm xúc không tên làm hai người bọn họ hấp dẫn lẫn nhau.
Cảm giác này không xa lạ gì đâu, ai trưởng thành đều có thể cảm nhận được. Hơn nữa hai người từng học chung cấp ba, tiếp đó lên tới đại học, tính đi tính lại cũng bảy năm, đánh nhau mấy năm trời, Lâm Thi Dĩnh sớm đã biết Hàn Duẫn Nghiên, Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng cũng hiểu Lâm Thi Dĩnh. Nhưng mà, chút tình cảm này có phải chỉ đơn giản là bởi vì năm đó vẫn còn.
Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, bọn họ cho rằng đã hiểu nhau, nhưng lại quên, giữa hai người khoảng cách chính là sáu năm.
Sáu năm, đủ để nhiều thứ thay đổi, ngay cả tình cảm cũng có thể biến chất đi nhiều.
Lâm Thi Dĩnh hỏi chính mình, chính mình còn yêu Hàn Duẫn Nghiên sao?
Cô yêu Hàn Duẫn Nghiên, đáp án này cô dám khẳng định. Thế nhưng tình cảm này vẫn chưa tới mức độ vững bền, cô đang đợi, đang đợi hạt giống này cắm rẽ, vững chắc rồi nảy mầm.
Nhưng mà hiện tại...
Cái thể loại diễn biến máu chó này đúng là chả khác nào mấy bộ phim được chiếu lúc 8 giờ tối.
Cô đương nhiên là vai chính rồi.
Lâm Thi Dĩnh khóe miệng vung lên nụ cười giễu cợt, không biết là giễu chính mình, hay giễu tình cảm quá kiên định của mình.
Hay là cứ cho nhau thời gian để xem lại tình cảm của chính mình đi.
Lần này bay đến La Mã, cũng giống như lần bay tới Italy, đều là sốt ruột bồi hồi, nhưng lần này không chỉ có sốt ruột, còn có cả phiền muộn và nhớ nhung đi cùng nàng.
"Duẫn Nghiên, chúng ta đi dạo phố đi." Mới vừa cất xong hành lý, Lâm Nhã Cầm và Khương Viên Huyên liền đẩy cửa phòng.
Hàn Duẫn Nghiên suy nghĩ rồi gật đầu. Nàng sợ ở trong gian phòng trống trải này, nàng sẽ lại điên cuồng nhớ đến Lâm Thi Dĩnh.
Lã Mã thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây mù. Bọn họ đi khắp nơi, khám phá lịch sử thành phố qua những con đường nhỏ, đương nhiên bọn họ cũng trở thành cảnh đẹp trong mắt mấy người đi đường.
Nàng cùng hai người Lâm Khương chia tay ở quảng trường, hai người kia muốn tiếp tục dạo phố mua đồ, còn nàng lại muốn ngồi ở hồ ước nguyện nghỉ ngơi.
Hồ ước nguyện là nơi nổi tiếng, nên ở đâu cũng toàn người là người. Hàn Duẫn Nghiên đứng ở một góc đánh giá hồ nước nổi tiếng, hồ ước nguyện rất rộng, giữa hồ còn có bức tượng hải thần to lớn, cưỡi xe ngựa, xung quanh được các vị thần phương tây bao bọc.
Mặc dù không hiểu nghệ thuật lắm, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm Hàn Duẫn Nghiên nhịn không được cảm thán.
"Hàn Duẫn Nghiên?" Giọng nữ mơ hồ vang lên sau lưng.
Hàn Duẫn Nghiên quay đầu.khuôn mặt xinh đẹp có thể dễ nhìn ra trong biển người.
"Hàn Duẫn Nghiên.!"
"Dương Tuyết Nhi?!" Hàn Duẫn Nghiên giật mình nói.
Hóa ra người đến là chủ nhà.
"Đã lâu không gặp." Dương Tuyết Nhi tiến lên 2 3 bước chân.
Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười "Đúng là đã lâu không gặp."
Đối với Dương Tuyết Nhi, tuy nàng gặp qua không nhiều, nhưng cảm giác không tệ.
"Du lịch một mình?." Hàn Duẫn Nghiên đi một mình, đương nhiên sẽ làm người khác nghĩ như vậy.
Hàn Duẫn Nghiên lắc đầu, nàng chỉ vào ngã ba sau lưng "Công việc thôi, bạn tôi ở chỗ đó mua đồ."
Dương Tuyết Nhi gật đầu, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này làm Hàn Duẫn Nghiên có chút khó hiểu.
Dương Tuyết Nhi thích thú nói "Tôi chỉ muốn nói, tôi với cô cũng thật có duyên."
Nghe đối phương nói vậy, Hàn Duẫn Nghiên cũng mỉm cười trêu chọc nói "Kiểu này chúng ta nhất định phải trở thành bạn rồi."
"Bạn sao?" DƯơng Tuyết Nhi nheo mắt cười "Không tệ nha."
"Cô du lịch giải buồn hả?"
Dương Tuyết Nhi gật đầu, nhún nhún vai "Công việc mệt mỏi quá mà, nên đi dạo phố quên buồn."
Hàn Duẫn Nghiên gật gật đầu, để quên buồn tốt nhất nên đi du lịch. Cơ mà đám người của Lâm Thi Dĩnh hình như càng đi du lịch thì lại có áp lực.
Nghĩ tới đây, nụ cười của Hàn Duẫn Nghiên vụt tắt.
Lâm Thi Dĩnh...lại là Lâm Thi Dĩnh...dù chuyện không liên gì cũng làm nàng nhớ tới người kia.
Trong lúc nói chuyện, Dương Tuyết Nhi phát hiện vẻ mặt không tốt của đối phương, tuy là miệng vẫn cười, nhưng đôi mắt rực rỡ kia rõ là đang buồn rầu.
"Sao vậy?"
Hàn Duẫn Nghiên khẽ lắc đầu "Không, không có gì."
Đây rõ ràng là nói dối.
Dương Tuyết Nhi nhíu mày, giọng điệu thẳng thắng "Tôi sẽ tin nếu vẻ mặt của cô không như vậy."
Lời nói thẳng thắng nào làm Hàn Duẫn Nghiên có chút kinh ngạc, gặp mặt có mấy lần thôi, Dương Tuyết Nhi có cần phải thẳng như ruột ngựa vậy không.
Dương Tuyết Nhi giơ tay, chỉ vào mắt của chính mình "Mắt của cô như là muốn nói, mau mau hỏi tui đi, tui đang rất buồn phiền."
Rõ ràng vậy sao?
Hàn Duẫn Nghiên nhìn ánh mắt tràn ngập thiện ý của Dương Tuyết Nhi, nàng chỉ biết cười khổ.
Ảnh hưởng của Lâm Thi Dĩnh đối với nàng lớn như vậy sao?
"Tuyết Nhi, nếu như cô phát hiện ra người cô thích không chút nào tin tưởng cô, cô sẽ như thế nào?"
Trong lúc mơ màng Lâm Thi Dĩnh cảm giác có một âm thanh ma quái kiên trì vang vang bên tai.
"F*CK!"
Chiếc gối bay qua nơi phát ra âm thanh, mà âm thanh càng lúc lại càng lớn.
Cuối cùng thì âm thanh đáng ghét cũng thành công lôi Lâm Thi Dĩnh từ trong mơ tỉnh dậy.
"Này.! Mấy người có biết bây giờ là 2 giờ sáng không hả? Có biết quấy rầy giấc ngủ của người đang bị thương sẽ bị thiên lôi đáng chết không? Cho mấy người ba giây để nói chuyện đó, nhanh lên, 1 2 3. Tạm biệt.!"
2
Dứt lời Lâm Thi Dĩnh gọn gàng nhẹ nhàng quăng cái điện thoại vào một nơi nào đó, tiếp tục đắp mền ngủ.
Đợi tới cô tỉnh táo cũng là lúc mặt trời treo cao, trên giường lớn chậm rãi xoay người. Thời gian trước cày như còn trâu, bây giờ có thể ngủ thẳng giấc, đúng là quá vi diệu.
Ăn được, ngủ được đúng là sướng như tiên.
Ngay cả điện thoại quấy rầy cũng không có, đúng là quá tuyệt zời.!
Ủa mà!?
Lâm Thi Dĩnh nhíu mày, nhớ ra hình như điện thoại từng vang lên, cơ mà điện thoại của cô đâu rồi????
Vị trí cố định bên gối không có, đầu giường không có, vật vã vén chăn cũng không thấy.
Đánh giá bốn phía, tầm mắt nhìn đến tủ sách thì dừng lại. Cái cục chữ nhật màu đen nằm trên đất quen mắt ghê nha.
Lâm Thi Dĩnh chật vật nhảy một chân đi tới lụm lên điện thoại.
Màn hình điện thoại có mấy vết nứt, dù cô ấn muốn lủng cái nút mở máy, điện thoại cũng không có bất kỳ phản ứng nào luôn. Hình như hồi khuya cô dùng hết công lực ném đi thì phải, vậy nên điện thoại chân chính hư cmnr.!
Hiện tại cô muốn khóc quá, bây giờ khác nào gọi giời giời không thấu, gọi đất đất không nghe? Đúng là qua may mắn.
Ọt ọt.
Trong phòng ngủ vang vang lên tiếng kéo quân, chắc là do tập hát, nên âm thanh này so với người thường lớn hơn nhiều.
Lâm Thi Dĩnh sờ sờ bụng. Cô đói bụng....
Chiều qua đến giờ cô chỉ có ăn một cái bánh quy thôi T^T ~ Vậy nên bụng cô đánh trống kéo quân cũng dễ hiểu mà.
Cô quyết định vứt bỏ buồn phiền trong lòng, hiện tại cái quan trọng là phải tế miếu ngũ tạng đã, nếu không, thì chưa mệt chết đã đói chết rồi.
Điện thoại không có, đâu có cách nào gọi thức ăn từ bên ngoài. Lâm Thi Dĩnh trước giờ coi điện thoại rất quan trọng, tại sao? Tại vì mấy cái số điện thoại của quán ăn đều nằm trong đó.
Nhưng mà vật quan trọng đó bây giờ chết rồi.......
Cô cà nhắc đi tới nhà bếp, mà nhà bếp là nơi cô ít tới nhất trong nà.
Bình thường cô về nhà, 1 là ở phòng khách, 2 là phòng tắm, ba là phòng ngủ.
Mắt cô nhìn trên nhìn xuống tủ lạnh, sau đó nhìn trái nhìn phải.
Wow~ tủ lạnh thật quá tốt.
Cao chừng 1m7, làm lạnh nhanh chóng, chống mùi hôi, chống đông tuyết, và đương nhiên trong tủ lạnh chỉ có thực phẩm hết hạn và mấy chai rượu. WOW~
Nói trắng ra, trong tủ lạnh chỉ có thứ ăn vào đau bụng, chứ không có cái gì chữa được đói bụng.
Bực mình đóng sầm cửa tủ lại, mấy bình rượu trong tủ lạnh va vào nhau tạo thành tiếng leng keng leng keng.
Ọtttttt
Bụng lại kéo quân, Lâm Thi Dĩnh tuyệt vọng ôm bụng ngồi xổm.
Dạ dày của cô, không thể nhận thêm bất kỳ sự ngược đãi nào nữa đâu.
Nếu không ăn, cô sợ chân trái vừa bước ra bệnh viện, chân phải đã được xe cứu cấp tống ngược trở lại.
Lâm Thi Dĩnh cắn răng, nhịn đau thay quần áo, tay cầm chìa khóa, liều mạng xuống lầu tìm cái ăn.
Cô cà thọt tiêu sái đi ra khỏi cửa lớn của chung cư, bên ngoài ánh mắt trời quá chói. Quá hại mắt người.
Lại nói, hôm nay của Lâm Thi Dĩnh, là ngày cực kỳ may mắn, cực kỳ măn mắn, may như được chó cắn.!
Đứng trước quầy, Lâm Thi Dĩnh nhìn nhân viên phục vụ, cô nở nụ cười cứng ngắc.
"...Cái này...thật ngại quá..." Lâm Thi Dĩnh mở miệng.
"Vâng, xin hỏi Winnie ngài cần gì?"
Nhân viên phục vụ nhiệt tình bao nhiêu thì Lâm thị lúng túng bấy nhiêu.
Bởi vì...
"Thật xin lỗi, tôi quên mang tiền theo..." Nói xong Lâm Thi Dĩnh đương nhiên cảm thấy mặt mình nóng rát.
Đúng đó, hôm nay vội vàng ra cửa nên quên cmn ví tiền...
Tình hình của cô bây giờ là, chân bị thương, đau dạ dày, bị người vây quanh, cùng với quên mang theo tiền, tình tiết máo chó đều rớt vào người cô hết rồi.
"Tôi không gọi món nữa." Nói xong Lâm Thi Dĩnh vội vàng xoay người, tuy bụng đói nhưng cũng không thể bá đạo ăn xong vong được.!
Cơ mà bởi vì động tác quá dứt khoát, Lâm Thi Dĩnh lúc xoay người cũng quên mất mất bản thân đang là liệt sĩ, chân trái chưa chạm đất, cơn đau đã xông thẳng lên đầu.
Bởi vì đau đớn, cô đương nhiên không thể duy trì tư thế, loạng choạng ngã nhào về một bên, mà bên đó, có một bức điêu khắc hơi bị lớn.
Xem ra hôm nay cô ra ngoài không xem lịch.!
Đúng vào lúc Lâm Thi Dĩnh sắp ngã, thì có một lực cực lớn nắm lấy tay cô, sau đó dịu dàng kéo người sắp ngã là cô vào lòng. Cái ôm thiệt là rất dịu dàng.
~~~~~~~
Ù ôi ~~~~~~
Danh Sách Chương: