Nói tới điều này cũng buồn cười, chân trước mới nhận được lá thư phụ thân dặn dò phải tự bảo trọng, còn chưa kịp làm gì, thì chân sau đã rơi xuống nước, đây coi như là một loại châm chọc sao? Là trời cao đừa giỡn sao?
Không, nàng không nên mới có mà đã bị đánh ngã, mặc kệ là ai hại nàng thành như vậy, nàng đều muốn lấy lại công đạo cho mình. Còn nữa, nàng cũng phải nghe theo lời khuyên của phụ thân, cố gắng bước lên vị trí cao nhất của Hậu cung, như vậy mới có thể chân chính bảo vệ được bản thân, bảo vệ được người nhà.
Chỉ là, bây giờ bị trở thành cung nữ, dường như là chuyện gì cũng không làm được. Không sao, nhất định nàng sẽ ngóc đầu trở lại, thậm chí còn tốt hơn so với trước kia. Lạc Tử Hân nắm thật chặt quả đấm, móng tay từ từ khảm vào trong thịt, một chút đau đớn làm cho thần kinh của nàng tỉnh táo.
Những ngày làm cung nữ tất nhiên sẽ kém hơn so với khi làm chủ tử, nhưng nàng cũng đã từng làm tỳ nữ của người ta, những công việc nặng nhọc này cũng không làm khó được nàng, coi như hoàn hảo. Nhưng mà, khổ cũng không phải vì những công việc này, mà là có một số người cố ý gây khó khăn.
Hôm nay mới giặt xong tất cả y phục của mọi người, liền thấy Phạm Lương Đệ lắc mông đi tới, trong tay tỳ nữ bên cạnh đang ôm một đống lớn y phục, nhìn thấy vẻ giễu cợt trong ánh mắt của nàng ta làm cả người nàng trở nên phát hỏa.
Nhưng mà, bản cô nương có thể nhịn! Lạc Tử Hân âm thầm cắn răng, ngẩng mặt lên, bộ dạng tươi cười sáng lạn, nói: “Phạm Lương Đệ đưa y phục đã tới sao? Để xuống là được.”
Một tiếng hừ lạnh phát ra từ lỗ mũi Phạm lương đệ, vẻ giễu cợt tràn ngập cả Hoán Y cục, lạnh nhạt nói: “Viên Tiêm Vũ, ngươi cũng có thể chịu được, làm những công việc nặng nhọc này cũng thoải mái như vậy, thật là khiến người khâm phục.”
Lạc Tử Hân cười nói: “Phạm Lương Đệ quan tâm như vậy, ngược lại còn hại chết nô tỳ. Bất quá những việc này cũng không làm khó được nô tỳ.”
Nói xong liền chủ động lấy quần áo đang được cầm trên tay của tỳ nữ bên cạnh Phạm Lương Đệ, đặt ở bên cạnh mình. Dù sao nàng cũng nhìn ra được, dù nàng không chủ động lấy những y phục này, Phạm Lương Đệ cũng sẽ đưa nó cho mình, thay vì để cho nàng ta đưa, còn không bằng chủ động lấy.
Ngược lại Phạm Lương Đệ không ngờ rằng nàng sẽ rộng lượng như vậy, hơi sững sờ, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng cười cười, nói: “Vết bẩn phía trên những y phục này rất đậm, phải dùng thêm chút sức mới được, còn có, hạt châu trên y phục này trân quý, tuyệt đối đừng làm mất.”
Nói xong, Phạm Lương Đệ liền ngồi xổm xuống bên cạnh bồn nước bên cạnh nàng, giả vờ lấy một bộ y phục đính châu trong đó lên, đặc biệt chỉ cho nàng nhìn. Vậy mà, khi tay Lạc Tử Hân cầm bộ y phục này thì tay Phạm Lương Đệ dời qua một cái, trang sức bén nhọn trên y phục bỗng dưng quệt một vết máu dài trên mu bàn tay của Lạc Tử Hân.
“A” Lạc Tử Hân không tự chủ rút tay lại, mà Phạm Lương Đệ cố tình hất văng nước lên vẩy vào vết thương kia, làm nàng bị đau đến kêu thành tiếng.
“Ôi, thật ngại, là ta truợt tay.” Nét mặt Phạm Lương Đệ tươi cười như hoa, hả hê nhìn nữ nhân đáng thương đang cầm thật chặt cổ tay của mình.
“À, đúng rồi, quên nói với ngươi, những y phục này ngày mai ta sẽ tới lấy, ngươi phải giặt sạch nó.” Phạm Lương Đệ cười cười, xoay người lại lập tức rời khỏi Hoán Y Cục.
Lạc Tử Hân nhìn bóng lưng của nàng ta, thu hồi lại nụ cười dối trá mới vừa rồi. Tay nàng bị nữ nhân này làm cho bị thương, còn phải ngâm ở trong nước rét lạnh như băng, bàn tay này không bị hỏng mới là lạ. Hổ lạc đồng bằng bị người khinh, lúc này nàng lại một lần nữa cảm nhận được loại tư vị này. Chỉ là Phạm Lương Đệ, ngươi cũng không cần đắc ý sớm như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ ngóc đầu trở lại. Lạc Tử Hân oán hận nhớ kĩ, hai mắt lại nhìn đến chồng y phục trên mặt đất, lại nhìn một chút vết thương trên tay, trong lòng không khỏi kêu rên, mặc kệ tương lai như thế nào, trước mắt vẫn phải vượt qua mới được.
“Người này, ngươi đã đến chỗ quỷ quái này, cũng đừng hy vọng có thể đi ra ngoài.” Sau lưng một cung nữ khác chậm rãi đi tới, cầm một bồn nước lớn ngồi xuống ở bên cạnh nàng, không chút để ý nói.
Lạc Tử Hân quay đầu lại, cung nữ này rất gầy, hiển nhiên là ăn uống không đầy đủ dinh dưỡng lâu ngày, trong đôi mắt đều là tang thương, nhưng lại đầy mệt mỏi. Gương mặt vốn sinh đẹp lại trở nên tái nhợt, hoàn toàn không có sức sống.
“Ta cũng cũng đã từng như ngươi vậy, nhưng mà bây giờ, thì sống ở chỗ này cả đời, còn không bằng sống ở lãnh cung.” Cung nữ kia kéo khóe miệng. Tuổi của nàng ta không lớn, nhưng mà lời vừa nói ra thì giống như rất già dặn kinh nghiệm, hoàn toàn không có một chút tức giận.
Lạc Tử Hân tò mò nhìn nàng, thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng cũng là cung phi bị giáng chức hay sao?
Quả nhiên, cung nữ kia lại mở miệng: “Tên của ta gọi Liên Vãn Lộ, có nhớ ta không?”
Trong đầu Lạc Tử Hân xoay chuyển một hồi, hoàn toàn không nhớ được chủ nhân của cái tên này là ai, sững sờ nhìn nàng ta một hồi lâu.
Cung nữ kia thản nhiên cười cười, nói: “Xem kìa, còn có người nào nhớ ta đâu? Ở nơi này lâu như vậy, dù có chết thối ở chỗ này, cũng không có ai quan tâm. Cho nên, hết hy vọng đi.”
“Ngươi là Uyển Tần?” Lạc Tử Hân giật thót mình, nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, không thể tin được nữ nhân trước mắt này chính là Uyển Tần khi đó.
Liên Vãn Lộ lên tiếng cười, nói: “Khó có được ngươi còn nhớ rõ ta...ngay cả ta cũng đã quên bản thân từng là một Tần phi.”
Lạc Tử Hân nhớ rõ, Uyển Tần này là bởi vì lúc ấy đắc tội Hiền phi, sau này lại không biết xảy ra chuyện gì, nàng lại bị Hoàng đế biếm làm cung nữ, lúc ấy chỉ cảm thấy thủ đoạn Hiền phi thật sự lợi hại thôi. Không ngờ, hôm nay ở chỗ này lại có thể gặp nàng ta, chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi, làm sao nàng lại trở nên tiều tụy như vậy, khó có thể nhận ra.
“Viên Tiêm Vũ, ở chỗ này thời gian dài, ta đã trở nên như vậy, hiện tại ta mong đợi cuộc sống này kết thúc sớm một chút, chết sớm một chút.” Liên Vãn Lộ buồn bã cười một tiếng, vùi đầu bắt đầu giặt quần áo.
Lạc Tử Hân lẳng lặng nhìn nàng, trái tim một hồi kinh ngạc, cũng vào giờ phút này, ham muốn được sống lại nổi lên một lần nữa, lòng tin lại kiên định một lần nữa, nàng muốn vùng lên.
Gần như không có thời gian ăn bữa tối, rốt cuộc nàng cũng giặt xong tất cả y phục của Phạm Lương Đệ, chỉ là nàng cũng đoán được, sau này sẽ bị dày vò không ít.
Lúc này mới chuẩn bị trở về phòng, lại nghe được một giọng nói ôn hòa vang lên ở sau lưng: “Ngươi có khỏe không?”
Lạc Tử Hân ngẩn ra, quay đầu lại, đúng là Sở Lăng Thiên.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lạc Tử Hân gặp được hắn đúng là có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng có chút hiểu rõ. Nhưng mà làm phó viện sứ Thái Y Viện, tự mình đến thăm một tiểu cung nữ như nàng, xem ra mặt mũi của nàng cũng khá lớn.
“Ta lo lắng cho ngươi, nên mới đến thăm ngươi.” Sở Lăng Thiên thắm thiết nhìn nàng, trong mắt lóe ra ánh sáng kì quái, giống như đồng tình, cũng giống như khổ sở.
“Ta ở nơi này rất tự tại, mỗi ngày đều bận rộn nhưng cuộc sống lại rất phong phú.” Lạc Tử Hân cười khổ.
Sở Lăng Thiên cười nhạt nói: “Ngươi là đang lừa dối mình sao? Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư, phải chịu những khổ sở này mà còn nói là phong phú?”
Thiên kim đại tiểu thư sao? Đó là chuyện cách đây bao lâu rồi? Lạc Tử Hân không khỏi tự giễu mà cười thầm, thản nhiên lắc đầu với hắn một cái.
“ Tiêm Vũ......” Sở Lăng Thiên đột nhiên giữ tay nàng lại, kích động nói: “Thật ra thì ngươi có thể lựa chọn một con đường khác, thí dụ như, ta......”
Tay Lạc Tử Hân bị hắn cầm khẽ run lên, sững sờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải rút tay trở lại, lạnh nhạt nói: “Lăng Thiên, ta hiểu tâm ý của ngươi, nhưng mà từ đầu đến cuối chúng ta cũng không thể.”
“Bởi vì ngươi là phi tử của Hoàng thuợng sao? Nhưng bây giờ thì không phải, ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi xuất cung, sau đó chúng ta có thể......” Sở Lăng Thiên vẫn vầm hai tay nàng không buông.
“Lăng Thiên, nhưng mà ta đã yêu.....” Nàng dừng một chút, nhìn ánh mắt mong đợi của hắn, rốt cuộc vẫn phải nói ra câu, “Hoàng thượng.”
Sở Lăng Thiên run rẩy buông lỏng tay của nàng ra, đáp án như vậy cũng không ngoài ý muốn.
“Thật xin lỗi.” Sở Lăng Thiên cười khổ cúi thấp đầu xuống, khi đảo mắt thì vừa đúng lúc nhìn thấy tay của nàng, nói: “Tay của ngươi bị thương, cho ta xem một chút đi.”
Không chờ nàng đồng ý, hắn liền cố ý vì nàng kiểm tra vết thương, cũng vì nàng mà băng bó.
Lạc Tử Hân tập trung nhìn ánh mắt chuyên chú của hắn, trong ánh mắt kia còn hiện lên nhàn nhạt ưu thương, hiểu được lời nói vừa rồi đã làm thương tổn hắn. Tình cảm Sở Lăng Thiên đối với nàng, nàng đã sớm thấy rõ, cũng cảm động hắn vì nàng mà trả giá lâu như vậy, đã từng một lần sinh ra một chút cảm giác đặc biệt đối với hắn. Nhưng mà, hiện tại nàng chỉ có thể cự tuyệt hắn, như vậy cũng là báo đáp và bảo vệ tốt nhất đối với hắn. Ít nhất, hiện tại nàng cho là như vậy.
—— Tuyết Hàm 《 Mơ ước hậu vị 》 ——
Sau đó trong vòng hai tháng, mỗi ngày Lạc Tử Hân cũng đều giặt quần áo, quét dọn, mỗi ngày cũng chịu khó làm việc, may mắn là ma ma phụ trách trông coi nàng cũng xem như tốt bụng, không bởi vì nàng là phế phi mà cố ý hành hạ, mà ngược lại còn có chút chiếu cố đối với nàng, cho nên cuộc sống trôi qua cũng không tính là khó khăn. Chỉ là, đám nương nương ở hậu cung ngay từ đầu còn tới gây khó dễ cho nàng, nhưng dần dần cũng cảm thấy không thú vị, cho nên cũng không có sóng gió gì.
Sau đó, nàng liền bị bệnh một trận, trong miệng Lâm ma ma càu nhàu mắng nàng quen được chiều chuộng nên không chịu được khổ sở, nhưng sau lưng lại chăm sóc nàng rất nhiều, còn đặc biệt đi đến Thái Y Viện mời thái y chữa trị cho nàng, mà trong khoảng thời gian này Sở Lăng Thiên cũng tới thăm nàng mấy lần, mặc dù không nói gì, nhưng mà vẫn chăm sóc nàng chu đáo, vẫn quan tâm nàng như lúc trước. Lạc Tử Hân biết, hắn chưa chết tâm đối với nàng.
Thật ra thì trong cung không tồn tại bí mật gì, làm phó viện sứ Thái Y Viện, Sở Lăng Thiên lại đi chăm sóc một tiểu cung nữ là không phù hợp với thân phận, dĩ nhiên sẽ khiến người khác chú ý, nhưng Lâm ma ma lại nói cho mọi người đó là ý của cấp trên, cho nên những cung nữ khác cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nàng.
Nhưng mà, rốt cuộc tại sao Lâm ma ma có thể chiếu cố nàng như vậy, ngay cả nàng cũng không hiểu, nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng cấp trên nhất định không phải ý chỉ của Hoàng đế.
Ngày hôm nay, vừa mới rời giường để chuẩn bị làm việc, liền nghe thấy một số tiếng kinh ngạc của cung nữ, bên cạnh cũng có không ít cung nữ lục đục đi về phía bên kia.
Đang cảm thấy kỳ quái, liền nghe thấy giọng nói của Liên Vãn Lộ: “Chuyện như vậy đâu có gì kỳ quái, ngạc nhiên.”
Trong lòng Lạc Tử Hân nổi lên hiếu kỳ, cũng đi về phía đám người kia, thò đầu vào quan sát, nhất thời chấn động.