• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng thượng, việc này hình như có chút không ổn đi?” Ngay lúc Lạc Tử Hân đang bàn tính suy nghĩ tìm đối sách, may mắn Thái hậu đã mở miệng.

Thái hậu giao hài tử lại cho Lạc Tử Hân, đứng lên, đi vài bước về phía trước, cúi đầu nhìn thoáng qua Vệ Dịch Hiên đang quỳ trên mặt đất, nói: “Mặc kệ nô tài này là thật hay giả, dù sao trong phòng này còn có mấy người phụ nhân chúng ta, rất bất nhã rồi.”

Ánh mắt của Mục Nguyên Trinh hoà hoãn lại, khẽ gật đầu với Thái hậu, nói: “Mẫu hậu nói rất đúng, đây là nhi thần nộ hoả công tâm (lửa giận thiêu đốt), cơn tức bốc lên đầu, thế nhưng không đúng mực rồi.”

Hoàng hậu cũng phụ hoạ theo: “Hoàng thượng, nô tì thấy không bằng như vậy, để cho Phó Hổ mang đến Kính sự phòng kiểm tra thực hư một phen đi. Nếu là thật sự vậy liền thôi, nếu là giả, liền trực tiếp tịnh thân tại Kính sự phòng, vậy là được rồi. Tiểu Vệ Tử bên cạnh Hoàng thượng đó cũng coi như có năng lực.”

“Lời này nói có lý, vậy liền truyền Phó Hổ đi.” Hoàng thượng gật gật đầu, lại như như nghĩ đến việc gì, nói: “Nhưng mà, mấy ngày nay hình như Phó Hổ bị bệnh rất nghiêm trọng, có thể lực bất tòng tâm hay không?”

Hoàng hậu cười cười, nói: “Tuy Phó Hổ lớn tuổi, thân thể cũng không làm được việc gì, nhưng nói như thế nào cũng là thái giám tổng quản trong cung, chuyện này vẫn nên để hắn tới xử lí mới đúng. Cũng chỉ là chuyện nghiệm thân, tin chắc không làm khó được Phó Hổ đâu.”

Hoàng thượng có thâm ý nhếch nhếch môi, đến gần Vệ Dịch Hiên, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Nếu như tên nô tài này đúng là giả mạo như lời người khác đã nói thì bản lãnh thật đúng là không nhỏ, chỉ sợ Phó Hổ cũng sẽ bị hắn tìm cách đe doạ.”

“Hoàng thượng, nô tài không dám.” Vệ Dịch Hiên gắt gao cắn chặt hàm răng, nhưng vẫn cứ hèn mọn dập đầu.

Hoàng thượng khẽ hừ một tiếng, nói: “Để cho hoàng hậu ở bên cạnh Phó Hổ trông chừng, để đề phòng ngộ nhỡ. Chỉ có điều trẫm hi vọng, ngươi thật sự bị oan uổng.”

Vừa dứt lời, Hoàng đế lại nhìn lướt qua Lạc Tử Hân, đột nhiên nói: “Nếu không, Hoàng quý phi cũng đi theo cùng giải quyết đi.”

Trong lòng Lạc Tử Hân hơi chững lại, chẳng qua là chuyện tra xét một gã thái giám là thật hay giả, vậy mà Hoàng thượng dùng cả thân phận của Hoàng hậu và Hoàng quý phi, có thể nghĩ, Hoàng thượng vô cùng để ý chuyện này. Thế nhưng, Lạc Tử Hân cũng đoán được, sở dĩ Hoàng thượng sẽ để ý chuyện này như vậy, không ngoại trừ có người nói gã thái giám giả này có léng phéng với Hoàng quý phi nàng, đó mới thật sự là chuyện Hoàng thượng muốn kiểm chứng nhất. Cho nên đột nhiên Hoàng thượng mới bảo Lạc Tử Hân cùng nhau điều tra rõ giải quyết việc này, đó là mang theo một chút ý nghĩ sâu xa rồi.

Nhưng mà mặc kệ Hoàng thượng phái người nào đi giám sát tra xét việc này, sự thật sẽ rất nhanh nổi trên mặt nước thôi. Chỉ cần Vệ Dịch Hiên vừa đến Kính sự phòng, tất nhiên thân phận thái giám giả chắc chắn sẽ bại lộ. Nếu theo lời Hoàng thượng nói, một khi phát hiện là thái giám giả liền tịnh thân ngay tại chỗ. Hắn đường đường là một vị Vương gia, làm sao có thể rơi vào kết cục như vậy, đây chẳng phải là còn bị nhục nhã hơn so với giết hắn sao? Trong lòng Lạc Tử Hân như bị roi quất, liên tục co rút đau đớn.

Bởi vì Phó Hổ bị bệnh, chuyện kiểm tra thực hư này liền được sắp xếp vào ngày mai, nhưng mà đêm nay, Lạc Tử Hân lại không có cách nào bình tĩnh. Nàng không biết nên tiếp tục làm như thế nào để chu toàn chuyện này.

Chuyện này, mặt ngoài thoạt nhìn thì chẳng qua là Hoàng thượng vì tra xét một nội giám thôi, suy nghĩ sâu xa chính là đang nghĩ tới vị Hoàng quý phi nàng. Như vậy nói ngược lại, mục đích của kẻ mật báo đó không phải là Vệ Dịch Hiên, mà là nàng rồi. Vậy kẻ mật báo ấy là ai?

“Hoàng thượng nói là tối hôm qua nhận được mật báo. Tối hôm qua ư?”Lạc Tử Hân thì thào tự nói.

Đột nhiên, hai hàng lông mày của Lạc Tử Hân nhếch lên, liền gọi Tích Như đi vào: “Tích Như, ngươi đi điều tra một chút, đêm qua Hoàng thượng thị tẩm ai?”

Tích Như đáp lại một tiếng, lúc này mới đi vài bước liền quay người nói: “Nương nương, không cần điều tra nữa, nô tỳ biết đêm qua người nào thị tẩm ạ.”

“Hả? Đó là ai?”

“Chính là Hoa tần nương nương ạ.” Tích Như cười nói: “Nương nương, người đã quên ạ, buổi sáng hôm nay Hoa tần vẫn cùng nói chuyện với người đấy.”

Lạc Tử Hân hơi nhớ lại, nhất thời nhớ tới quả thật có một việc như vậy. Thế nhưng vừa nghĩ tới, nàng liền kinh ngạc trong lòng, ba chữ ‘Lục Nguyệt Nặc’ ấy tự bật ra trong đầu nàng!

Lạc Tử Hân khẽ vung tay, lại cảm thấy khả năng này cũng không lớn lắm, nhưng vẫn cảm thấy nếu là lời Hoa tần đã nói, ngược lại chuyện này cũng hợp lí. Bởi vì Lạc Tử Hân nhớ lại ngày đó ở chùa Phạn Quang, khi nàng và Vệ Dịch Hiên nắm tay trở về chùa quả thật vừa khéo bị Lục Nguyệt Nặc nhìn thấy. Chỉ là, chuyện này đã qua một năm, sau đó Lục Nguyệt Nặc hẳn là không thể từng nhìn thấy cái gì mới đúng. Bây giờ, nếu như nói thật sự là Lục Nguyệt Nặc làm, vậy sau lưng nhất định có cái gì đó mà nàng chưa phát hiện ra.

Lạc Tử Hân xoa xoa trán, cảm thấy việc này cực kỳ kỳ lạ, song nhất thời cũng không đoán ra, đành buông tha cho việc suy nghĩ, bắt đầu đổi suy nghĩ tìm đối sách cho ngày mai.

“Tích Như, ngươi qua đây, giúp bản cung làm một chuyện.” Lạc Tử Hân liền nói nhỏ vài lời bên tai Tích Như.

“Nương nương, người sẽ không nghi ngờ kẻ mật báo ấy là nô tỳ sao?”Tích Như nghe Lạc Tử Hân sai bảo xong cũng không lập tức rời đi. Chuyện hôm nay nàng đã nghe thấy, bây giờ nàng là nô tỳ hầu hạ thân cận của chủ tử, nếu nói rõ ràng, nàng mới là người rõ ràng nhất mọi chuyện của chủ tử và Vệ Dịch Hiên. Cho nên, nghiêm khắc mà nói, nàng hẳn là đối tượng đáng hoài nghi nhất.

Lạc Tử Hân thấy nàng đặt câu hỏi như vậy, không khỏi nở nụ cười, nói: “Ngươi hại bản cung, có lợi ích gì cho ngươi à?”

Tích Như gãi gãi đầu, rốt cục ngại ngùng nở nụ cười, đỏ mặt nói: “Cảm ơn chủ tử đã tín nhiệm, nô tỳ đi làm ngay đây.”

Sau khi Tích Như rời đi không bao lâu, Lạc Tử Hân lại suy nghĩ thật lâu, nhưng trong lòng vẫn không có căn cứ nào, còn cảm thấy đè nén phiền muộn, liền chậm rãi ra khỏi cung Thanh Dương, tuỳ ý bước đi.

Lúc đang đi tới, lại thấy được hai bóng người ở phía xa, vốn cũng không nghĩ nhiều, đang muốn chuyển hướng khác rời đi, trong nháy mắt lúc vừa xoay lại liền sửng sốt. Ngay sau đó, nàng liền nghiêng người trốn vào một góc, ánh mắt nhìn về phía hai bóng người kia.

Chủ nhân của hai bóng người ấy đúng là Hoàng hậu và Hoa tần, hình như các nàng đang nói gì đó, vẻ mặt Hoa tần cung kính, còn Hoàng hậu giống như đang căn dặn việc gì đấy. Mà cuối cùng, Hoàng hậu lại lấy ra một thứ gì đó giống như trân bảo giao cho Hoa tần, Hoa tần liên tục gật đầu, giống như đang cảm tạ.

Một cảnh này rơi vào trong mắt Lạc Tử Hân, nhất thời trong mắt ẩm ướt, ý niệm đó là thật sự mọc rễ ở trong lòng. Trong lòng nàng hiểu ra, hoá ra khả năng suy đoán trước đó thật sự không hề sai, Lục Nguyệt Nặc phản bội nàng, cấu kết với Hoàng hậu, trái lại giúp đỡ Hoàng hậu tới hại chính người mà luôn coi nàng ta là bằng hữu tốt. Quả nhiên, không có tình nghĩa gì đáng nói trong hậu cung này.

Lạc Tử Hân xoay người cấp tốc trở về cung Thanh Dương, vì chuyện Lục Nguyệt Nặc vừa rồi mà cảm thấy canh cánh trong lòng. Lúc này, Tích Như đã trở lại.

“Nương nương, làm thoả đáng rồi.”

Lạc Tử Hân phục hồi tinh thần, khẽ gật đầu, thầm nghĩ, hi vọng ngày mai có thể thuận lợi đi. Lúc này mới nhớ lại, vậy mà Hoa tần đã đến đây rồi.

“Tỷ tỷ, đã trễ thế này không quấy nhiễu giấc ngủ của tỷ chứ?” Hoa tần vừa thấy nàng liền cười, nói.

Nhìn nụ cười yêu kiều kín đáo giống như quyến rũ của Lục Nguyệt Nặc, lần đầu tiên Lạc Tử Hân cảm giác được loại dối trá này, cũng là lần đầu tiên cảm giác được ý thù địch bên trong nụ cười kia, trong lòng khẽ rùng mình.

“Không có, còn chưa ngủ đâu. Muội muội đến trễ như vậy, là có chuyện gì sao?” Lạc Tử Hân tận lực ổn định tâm tư.

Hoa tần dịu dàng cười, nói: “Vâng, không ngủ được, muốn tìm tỷ tỷ cùng ra ngoài đi dạo với muội một chút, thuận tiện muội muội muốn tới nhìn một chỗ nhìn xem, hi vọng tỷ tỷ có thể theo giúp muội.”

“Nơi nào?” Lạc Tử Hân hỏi.

“Đi là biết thôi.” Hoa tần ra vẻ thần bí chớp chớp mắt.

Lạc Tử Hân chăm chú nhìn nàng ta một hồi lâu, rốt cục nói: “Được, chờ ta một chút, ta thay y phục rồi đi.”

“Được.” Hoa tần xoay người về phía cửa: “Muội chờ tỷ ở cửa.”

Lạc Tử Hân nhìn bóng lưng nàng ta, trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, dự cảm ấy càng lúc càng mãnh liệt, tràn lan trong lòng nàng. Tuy nàng thật sự hi vọng đó chỉ là ảo giác của nàng thôi, nhưng rất nhiều chuyện cần cẩn thận vẫn hơn, nhất là hiện tại nàng phát hiện ra Lục Nguyệt Nặc có chỗ không ổn.

Lạc Tử Hân thay y phục xong, liền đi theo Hoa tần ra cửa.

Đoạn đường này, Hoa tần đều tán gẫu nói chút chuyện phiếm, chậm rì rì đi về phía trước, giống như là chẳng có mục đích, nhưng lại giống như rất có tính toán mục tiêu. Bởi vì rất nhanh Lạc Tử Hân đã phát hiện ra hai người càng đi càng lệch, hình như đã đến một chỗ ít dấu chân người. Trên cơ bản Lạc Tử Hân sớm đã xác định chuyện xảy ra tiếp theo là gì, trong lòng không khỏi thở dài.

Thật ra nàng đã chết một lần, sau khi sống lại đã sớm hiểu rõ rất nhiều chuyện, trong cung này làm sao có tình bằng hữu thật sự chứ? Còn không phải quan hệ lợi dụng lẫn nhau à, nàng và Lục Nguyệt Nặc cũng là như vậy.

“Muội muội, đây là muốn đi đâu?” Lạc Tử Hân chất vấn.

“Là ở phía trước rồi.” Hoa tần đi phía trước dẫn đường, chỉ chốc lát sau liền đến một gian phòng, nàng ta mở cửa đi vào.

Nhưng Lạc Tử Hân không có bước vào, hình như có chút do dự nhìn căn nhà kia, nói: “Tại sao tới nơi này?”

Hoa tần có vẻ hơi nóng nảy, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi vào rồi nói sau.”

“Được, vậy muội vào trước đi, muội biết ta sợ bóng tối mà.” Lạc Tử Hân vẫn chưa bước vào.

Hoa tần mỉm cười, kéo cánh tay của nàng, nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi vào.”

Lạc Tử Hân liếc nhìn Hoa tần một cái, đáy mắt nàng ta thoáng qua một sự lo lắng. Lạc Tử Hân cũng không chần chờ nhiều nữa liền theo nàng ta vào phòng. Nhưng hai người mới vừa bước vào phòng, Lạc Tử Hân lại buông tay Hoa tần ra, Hoa tần còn chưa kịp phản ứng, đã nghe phía sau ‘rầm’ một tiếng, quay đầu, dĩ nhiên cửa bị đóng chặt rồi. Trong phòng một mảnh tối đen, trong lòng của nàng ta đột nhiên sợ hãi.

“Tỷ tỷ, tỷ làm gì?” Ở bên trong, Hoa tần gõ cửa chính bị đóng chặt.

“Bản cung cho rằng, ngươi dẫn ta tới nơi này, chuyện muốn làm chính là chuyện hiện tại ta đang làm với ngươi đi?” Lúc này giọng nói của Lạc Tử Hân lạnh như băng.

Trong lòng Hoa tần một hồi khẩn trương, nói: “Tỷ tỷ, chuyện này không phải là chủ ý của muội.”

“Như vậy, ngươi đang thừa nhận đưa ta tới nơi này, chủ ý là muốn nhốt ta lại, phải không?” Lúc này giọng nói của Lạc Tử Hân vô cùng nghiêm khắc.

“Muội... Muội sai rồi, tỷ mau thả muội ra đi.” Hoa tần vội la lên.

“Vậy bây giờ ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi tố cáo với Hoàng thượng, hoài nghi thân phận thái giám của Tiểu Vệ Tử hay không?” Lạc Tử Hân vẫn không có ý mở cửa như cũ, đứng ở ngoài cửa nói.

Ở trong phòng, Hoa tần trầm tĩnh một hồi, nhưng chưa nói một câu.

“Nếu ngươi không nói, vậy ngươi cứ ngốc ở bên trong tiếp đi, tin chắc chỗ này sẽ không có ai phát hiện ra đâu, có thể còn sống để ra ngoài hay không phải dựa vào vận may của chính ngươi rồi.” Lạc Tử Hân thản nhiên nói.

“Đừng, ta nói.” Dù sao Hoa tần cũng thiếu kiên nhẫn.

“Được, vậy bây giờ ngươi trả lời ta, vì sao ngươi cho rằng thân phận thái giám của Tiểu Vệ Tử là giả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK