• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tự tin là thành công một nửa, còn có lý do gì hoài nghi người trẻ tuổi này sẽ thành công? Thứ duy nhất chúng ta phải làm chính là chờ đợi, chờ đợi thành công của anh, chia sẻ âm nhạc của anh.
“Tôi cầu chúc cậu sẽ thành công, tôi cũng tin tưởng cậu sẽ thành công.” Trương Nam Tĩnh đứng lên, đưa tay ra.

Trương Quang Bảo mỉm cười, đứng dậy bắt tay anh ta.
Hơn một giờ thăm hỏi, Trương Quang Bảo cảm thấy mình đã học được không ít thứ.

Trương Nam Tĩnh nói không sao, lăng xê trên mạng giống trong hiện thực, không biết lăng xê, không biết tuyên truyền, cũng chỉ có thể không có tiếng tăm gì.

Mặc kệ anh có thích hay không, đây chính là sự thật, muốn làm phải học được vào đời.

Làm chuyện lớn không thể câu nệ tiểu tiết.
Đoạn thời gian gần nhất, tác phẩm của anh lấy được tiếng vang tốt trên mạng, trong lòng anh hiểu rõ, hoặc nhiều hoặc ít có chút tự mãn, tưởng rằng mình ghê gớm cỡ nào rồi.

Bây giờ nghe lời Trương Nam Tĩnh nói, bản thân kém xa đến cỡ nào.

Không đủ không sao, mấu chốt là bản thân phải hiểu rõ bản thân, không nên bị vẻ ngoài che đậy.

Hăng hái tiến lên mới là đạo lý.
Đang chuyên tâm suy nghĩ công việc, ánh mắt ấm áp một trận, đột nhiên bị ai đó che lại.

Ngửi được mùi thơm nước Cổ Long quen thuộc kia, Trương Quang Bảo cười nói: “Chị, tôi biết là chị.” Thì ra mình đã vô tình trở về trường học.
Dương Ngân Hạ buông ra, nhìn Trương Quang Bảo cười nói: “Nghĩ gì thế, nghĩ đến mất hồn như vậy? Phỏng vấn vẫn thuận lợi chứ?”
Trương Quang Bảo nở nụ cười, không nói gì thêm, anh ôm Dương Ngân Hạ đi về phía cầu thang ký túc xá.
Một ngày này với Trương Quang Bảo mà nói là một ngày vô cùng quan trọng, không chỉ bởi vì lần đầu tiên tiếp nhận bài tin tức của phóng viên, nhiều hơn chính là hiểu rõ một chút đạo lý bản thân nhất định phải hiểu.
Dù rằng Trương Quang Bảo cũng không muốn, thế nhưng trong lòng anh vẫn thật sự cảm nhận được cuộc sống của mình bắt đầu thay đổi.
Trường học đã nghỉ học rồi, cuối tháng sẽ phải tiến hành cuộc thi tốp nghiệp.

Trương Quang Bảo rất nhanh sẽ quên đi những việc này, vừa muốn ôn tập vừa muốn làm cái này, anh không có quá nhiều tinh thần và sức lực để nghĩ những việc này.
Dù sao cũng là học sinh, lâm trận mới mài gươm, không sắc thì cũng sáng.


Xem sách luôn không phải xấu, nếu không ba năm tiếp tục đọc, ngay cả cuộc thi tốt nghiệp cũng không qua được, văn bằng cũng không lấy được, vậy xem như oan quá.
Lý Đức bọn họ hình như cũng bắt đầu vội vàng, trước kia mỗi tuần đều phải ra khỏi phòng mấy lần, bây giờ đàng hoàng hơn.

Ngày ngày trốn trong phòng ngủ, lúc đầu muốn xem một ít sách, nhưng nhìn qua nhìn lại xong đã chạy lên mạng.

Bọn họ cũng phát hiện Trương Quang Bảo có chút danh tiếng trên mạng, cũng nói đùa, không ngờ trong anh em chúng ta còn có được một danh nhân.
Mỗi lúc này, Trương Quang Bảo luôn cười trừ, không đáp lại lời nào.

Danh nhân? Ha ha, gặp quỷ rồi.
Ngày hôm ấy, là ngày 20 tháng 11, Trương Quang Bảo giống như thường ngày, đến quán net đi làm.

Vừa đến cửa, trông thấy khách bên trong vây quanh hàng thứ ba, nhiệt liệt bàn tán gì đó.

Anh đi qua xem thử, thì ra là em gái thường xuyên đến quán net lên mạng, nói đúng là muốn xem phim Hàn ấy.
Cô ta hưng phấn chỉ vào màn hình, lớn tiếng nói với người xung quanh: “Các anh nhìn đi, như vậy có giống anh trai quản trị mạng không! Phía trên còn nói chính là quay ở Thành Đô đấy! Oa, anh trai quản trị mạng thật sự ăn ảnh, trông còn có chút đẹp trai nữa.”
Trương Quang Bảo đưa đầu qua nhìn kỹ, giật nảy cả mình.

Trên màn hình có một tấm ảnh chụp khá mơ hồ, người trong ảnh không phải là mình sao? Dưới góc ảnh chụp bên trái, bản thân đang đút hai tay vào túi, nhìn phương hướng hẳn là đang trên đường trở về trường học, mà cửa quán cà phê phía sau, đậu một chiếc xe, mấy người đang lên xe.

Trên bức ảnh hiện ra cận cảnh đầu của một người, vậy mà là một ngôi sao.
Dưới sự nóng vội, anh túm lấy con chuột, cẩn thận lật xem, còn may còn may, bọn họ chỉ chụp ngôi sao kia, cũng không phải tới chụp mình, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Thật sự không ngờ ngôi sao kia vậy mà cũng ở chung quán cà phê, anh ta là một ca sĩ kiêm người dẫn chương trình anh vô cùng yêu thích, thật sự đáng tiếc, không tận mắt nhìn thấy anh ta.
“Anh trai quản trị mạng! Có phải là anh không?” Em gái nhìn thấy Trương Quang Bảo, lập tức hưng phấn kêu to.

Cô ta hỏi một câu như vậy, các vị khách khác cũng ồn ào theo, đều muốn Trương Quang Bảo thành thật giải thích, có thấy ngôi sao hay không.
Trương Quang Bảo khẽ mỉm cười, thuận miệng nói: “Nào có thể? Người ta là ngôi sao lớn, nhân vật cấp Thiên Vương, có thể để tôi gặp được?” Anh nói xong thì bắt đầu tuần tra quán net.
Đám người suy nghĩ một chút, cũng là a, anh chẳng qua là quản lý quán net, nghe nói vẫn là sinh viên, người thế thế nhưng là ngôi sao lớn, làm sao lại gặp anh chứ? Nhất định chỉ là giống người thôi.

Không bao lâu tất cả mọi người đều tan rã.

Chỉ có em gái kia vẫn nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo, so sánh với ảnh chụp trong tin tức.
Anh thầm may mắn bản thân không bị chụp, Trương Quang Bảo cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi giúp khách trong quán net giải quyết vấn đề, thấy không có chuyện để làm, anh bèn ngồi trước máy tính chuyên dụng của quản trị mạng, mở QQ ra.
Tin tức láo liên không ngừng, Trương Quang Bảo xem xét, thì ra là Trương Nam Tĩnh.

Ảnh chụp anh ta hỏi đến là chuyện gì xảy ra? Trương Quang Bảo vốn đang hoài nghi là anh, chẳng lẽ anh ta cũng không biết tình hình?
Dưới sự dò hỏi, Trương Nam Tĩnh thề thốt, tuyệt đối không biết chuyện này, với lại trước đó đã nói rồi, chỉ là ghi chép trên giấy, cũng không chụp ảnh, nhưng đội chó săn vì chụp ảnh vị Thiên Vương kia, trong lúc vô tình cũng chụp được Trương Quang Bảo, trùng hợp mà thôi.
Trương Quang Bảo cũng không suy nghĩ nhiều, Trương Nam Tĩnh nói cho anh biết phỏng vấn hôm đó đã ra rồi, bảo anh đi xem.
Trương Quang Bảo nghe xong, anh mở trang web lên, click vào trang giải trí đầu.

Xem ra trang web thật đúng là cất nhắc mình, còn đăng một vị trí dễ thấy: “Tiếp xúc không khoảng cách ca sĩ sáng tác mạng cậu Bảo.

Tiêu đều khá nhỏ, trạm phóng viên tôi trước tiên xin phép tiến hành đưa tin về cậu Bảo.”
“Trong một quán cà phê nào đó ở Thành Đô, phóng viên gặp được ca sĩ sáng tác tiếng tăm vang dội gần đây trên mạng, cậu Bảo.

Lúc đầu gặp cậu Bảo, cảm giác đầu tiên chính là đây thật sự là một sinh viên đại học bình thường hơn bình thường.

Tóc có hơi rối bời một chút, sắc mặt không tốt lắm, có thể là bởi vì nghỉ ngơi chưa đủ.

Anh mặc một bộ áo vest màu đậm, nhìn rất trang nghiêm, càng giống một lãnh đạo thành công.

Sau khi bắt đầu phỏng vấn, phóng viên ngạc nhiên về tài ăn nói của người trẻ tuổi này, tư duy rõ ràng, cử chỉ lễ phép, không hề có dáng vẻ căng thẳng ngại ngùng.

Tài ăn nói của anh rất tốt, nhìn ra được là một người hoạt bát sáng sủa.

Tiếp đó là màn thăm hỏi của phóng viên và vị ca sĩ này.”
Một đoạn dài phía sau đều là ghi chép cuộc nói chuyện lúc đó, Trương Quang Bảo nhìn một chút, gần như hoàn toàn dựa theo lời mình mà viết, cũng không có thêm mắm thêm muối.
Đoạn đầu tiên: “Trước khi phỏng vấn kết thúc, phóng viên đã từng hỏi thăm cậu Bảo, phải chăng có hứng thú tiến vào ngành giải trí phát triển, nhưng lấy được đáp án lại khiến cho phóng viên thất vọng, người trẻ tuổi này hình như không quá quan tâm ngành giải trí, kiên quyết lắc đầu.


Thật đáng tiếc, âm nhạc bản gốc nội địa có thể sẽ bởi vậy mà mất đi một vị ca sĩ thần tượng, nhưng người có chí riêng, chúng ta vẫn hy vọng cậu Bảo có thể kiên trì sáng tác, dâng hiến cho một người một bài lại một bài hát hay.”
Sau khi xem xong, Trương Quang Bảo xém chút cười thành tiếng, đây là mình sao? Mình tốt như vậy sao? Tại sao cảm thấy giống như đang viết tiểu thuyết?
Lật qua đánh giá phía sau, nào ùn ùn kéo đến, nào hay, nào cao cấp, nào tán dương, nào chửi rủa, nhiều như rừng.

Trương Quang Bảo nhìn thấy lời khen anh, ủng hộ anh sẽ rất vui vẻ, nhìn thấy lời mắng anh, anh cũng sẽ tức giận.

Anh vốn là một người bình thường, một người trẻ tuổi còn bình thường hơn bình thường.
“Cậu Bảo, chúc mừng anh.” Tiểu Mã lập tức gửi tin nhắn tới.
Trương Quang Bảo nhanh chóng đáp lại: “Chúc mừng cái gì? Một bài phỏng vấn mà thôi.”
“Ý tôi nói không phải cái này.” Tiểu Mã hình như ám chỉ điều gì khác.

Trương Quang Bảo biết anh ta nói có lẽ là chuyện bị chụp ảnh kia.

Chuyện của mình, anh ta biết hết, vốn dĩ không cần giấu giếm, không bằng dựa theo tình hình thực tế nói cho anh ta biết.
“Ừ, anh thấy rồi đó, đây chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng không ngờ mình sẽ bị chụp ảnh.

Bọn họ hình như là chụp ảnh vị Thiên Vương kia, tôi nghĩ là một chuyện trùng hợp thôi.”
Tiểu Mã cũng đồng ý quan điểm này: “Ừm, tôi cũng nghĩ thế, chẳng qua anh đi tới đó tiếp nhận phỏng vấn, tại sao trùng hợp như vậy, vị Thiên Vương kia cũng ở đó? Trước đó anh cũng phát hiện sao?”
“Thật sự không có, tôi đi ngay tới đó tiếp nhận phỏng vấn, trò chuyện một hồi với phóng viên, tôi đoán có lẽ bọn họ không tìm thấy tin mới gì có thể viết, ngay cả tôi cũng chú ý đến, ha ha.” Trương Quang Bảo thành khẩn nói.
“Ừ, chẳng qua cho dù thế nào, có truyền thông chú ý tới anh, tóm lại là chuyện tốt, người anh em, làm rất tốt.

Nói không chừng anh sẽ là Thiên Vương sáng tác mạng kế tiếp đấy.”
Trương Quang Bảo vui vẻ: “Dẹp đi, còn Thiên Vương, tôi mà giống Thiên Vương à? Chẳng qua là chơi đùa mà thôi, có điều bây giờ tôi mới biết tôi còn kém rất xa.”
“Cậu Bảo à cậu Bảo, tôi cũng từng nói nhiều lần như vậy rồi, tạo sai anh lại không động lòng? Anh có thể tới công ty của chúng tôi, chúng tôi có trung tâm huấn luyện nghệ sĩ chuyên môn, thiếu sót của anh, đều có thể được bổ sung ở đây, nhóc à, suy tính một chút đi.

Cơ hội hiếm có, cũng là anh em coi trọng anh, đổi thành những người khác, muốn có cơ hội này còn không có.” Thằng nhóc Tiểu Mã này lại bắt đầu khuyến khích Trương Quang Bảo.
“Nhóc con, anh vẫn chưa chết tâm với tôi à, Tiểu Mã, đừng phí tâm tư này nữa, Anh em thật sự không có ý đó, được rồi, như vầy, nếu anh em ngày nào đó thật sự cùng đường bí lối, lăn lộn ngoài đời không nổi nữa, chắc chắn tới tìm anh, có được không? Đến lúc đó, anh muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó, anh bắt tôi đi PUP nhảy thoát y dụ dỗ phù bà tôi cũng đi, được rồi.” Cậu nói này của Trương Quang Bảo chẳng qua là một trò đùa, nhưng không ngờ ngày sau chính bởi vì câu nói này, khiến cho Tiểu Mã nắm được thóp.
“Được, đây chính là anh nói! Tôi nhớ kỹ câu nói này!”
Trương Quang Bảo hút điếu thuốc, không trả lời.

Anh tiện tay liếc nhìn tieba đám dân mạng thành lập thay mình, Trương Quang Bảo vừa hút thuốc vừa không tự chủ bật cười.

Đám người này quá thú vị rồi, chẳng những chuyển tin tức hôm đó vào trong tube, còn thắt chặt bài bình luận như thế.
“Ừm, từ trong bài tin tức này.

Tôi nghĩ có lẽ là một tiểu nam sinh mang theo khí chất u buồn, từ trong lời bài hát của cậu ta lập tức có thể nghe được phần sầu triền miên trong Tập Nguyệt, lưu luyến chia tay trong Đừng Nói Gặp Lại, đều có thể nhìn ra được, cậu Bảo là một người tình cảm đặc biệt phong phú.
“Ồ! Thì ra đại ca cũng chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, tôi nói thế nào luôn cảm thấy đại ca thiếu chút gì đó, ừ, chẳng qua không sao, tin chắc đại ca chúng ta chắc chắn sẽ càng ngày càng giỏi.”.

W????b đọc nhanh ????ại ﹙ Тrù ????Тru????ện.????n ﹚
“Mấy tên lầu trên chỉ toàn đánh rắm! Nói cho các cậu biết, tôi đoán đại ca chúng ta chắc chắn là một đại ca xã hội đen! Các cậu tin không, nghe thử Người Anh Em là biết, đánh nhau, tán gái, hút thuốc, uống rượu, chuyện người trẻ tuổi thích làm, đại ca đều làm, chắc chắn là thành niên nóng máu.”
Trương Quang Bảo ngược lại có hơi đồng ý với vị cư dân mạng này, trừ giống xã hội đen ra, những cái khác đều nói rất đúng.

Bản thân những năm này không phải cái gì cũng từng làm sao? Hễ là thứ thanh niên thích, một đám anh em của mình đều đã làm.

Tuổi trẻ ngông cuồng.
“Haizz, cậu Bảo, vẫn còn chứ? Nói cho anh biết một chuyện, Jay gì đó được công ty đĩa hát Phi Nhạc ký kết rồi.

Nghe nói không lâu nữa sẽ ra mắt bài hát so lo, có thể là bài hát Tập Nguyệt kia của anh.”
Trương Quang Bảo không hề cảm thấy kỳ quái, có sự ủng hộ hết sức của trạm trưởng Điểu kia, ký kết là chuyện nhanh chóng.

Huống chi anh ta hoặc nhiều hoặc ít có chút tài hoa, có lẽ vẫn lách qua được.

Quản anh ta làm gì, lách được hay không là chuyện của anh ta, không liên quan tới mình.
“Quản anh ta chi, người nhân phẩm có vấn đề, chẳng đáng để ý.”
“Ha ha, chính là anh nghĩ thoáng.

Được, gần đây khá bận rộn, một ca sĩ sắp ra album rồi, off trước nhé, lần sau trò chuyện.” Tiểu Mã nói xong câu đó thì đã log out.

Trương Quang Bảo cũng không suy nghĩ nhiều, ẩn QQ đi, bắt đầu bận rộn chuyện của mình.
“Anh Trương, có người tìm.” Tiểu Đường ở quầy phục vụ bên ngoài kêu lên.


Trương Quang Bảo đang bận rộn, anh có lên tiếng nhưng không đứng dậy, anh nghĩ có lẽ là Dương Ngân Hạ, ngoại trừ cô ấy, không có ai đến quán net tìm mình.

Bản thân cô ấy biết mà tự đi vào.
“Nhóc lưu manh, cậu bận rộn nhiều việc nhỉ?” Một giọng nói vang lên sau lưng, không phải Dương Ngân Hạ.
Lần nữa nhìn thấy Triệu Cảnh, lại là một cảm giác khác.

Cô ấy mặc một bộ đồ màu xanh, tóc thẳng xõa xuống, cảm giác như cô gái nhà bên, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.

Trương Quang Bảo nở nụ cười, đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, vị trí quan trọng cũng khiến đôi mắt để ý tới.
“Tại sao lại đến đây? Cô không cần lên lớp sao?” Trương Quang Bảo hỏi.

Triệu Cảnh nhìn xung quanh một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên màn hình máy tính quản lý mạng.

Cô ấy đi qua kéo con chuột, phát hiện Trương Quang Bảo thế mà cũng ở đây xem tin tức này.
“Ừ? Anh cũng biết cậu Bảo sao? Anh cũng thích anh trai đó?” Triệu Cảnh có chút ngạc nhiên hỏi.

Trương Quang Bảo “ặc” một tiếng, cố ý nói: “Đúng vậy, rất thích, làm sao, cô cũng biết anh ta?”
Triệu Cảnh khẽ gật đầu, mừng rỡ nói: “Đó là đương nhiên! Tập Nguyệt và Đừng Nói Gặp Lại, tôi thích nhất hai bài hát này, mặc dù trên mạng rất nhiều người đều bất ngờ với anh ấy, chẳng qua tôi tin anh ấy sẽ càng ngày càng tốt.

Haiz, anh có biết không, tôi nhìn thấy tin tức trên mạng nói anh ấy vốn dĩ không vào giới giải trí làm ngôi sao, thật sự quá có cá tính.”
Trương Quang Bảo nói: “Cô cho rằng giới giải trí dễ gia nhập như vậy? Không có chút tài năng, cô tiến vào ngay cả cơm hộp cũng không có mà nhận.”
Triệu Cảnh lườm anh một cái mắng: “Ngu muội! Người ta có tài hoa, anh cho rằng giống anh sao, một tiểu lưu manh.”
Triệu Cảnh đột nhiên cười kỳ quái nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo, nửa ngày không nói lời nào.

Trương Quang Bảo nhìn thấy ánh mắt cô ấy sáng lên, trong lòng có chút chột dạ, thế nào cảm thấy nhỏ này không có lòng tốt nhỉ?
“Tôi nói, ánh mắt này của cô tại sao nhìn không thoải mái? Không phải đang có ý nghĩ xấu xa gì chứ?”
Triệu Cảnh cười ha ha: “Không sai! Bữa cơm lần trước còn chưa ăn no nhỉ? A?”
“Ừ, hình như là vậy, làm sao? Hôm nay còn muốn mời tôi một bữa?” Trương Quang Bảo hỏi.

Triệu Cảnh đập một phát vào vai Trương Quang Bảo: “Nghĩ hay lắm, đến mà không trả lễ thì không hay, tiểu lưu manh, sao nào, hôm nay anh cũng phải mời tôi một bữa chứ?”
Cuối cùng Trương Quang Bảo đã hiểu, thì ra hôm nay cô nhóc này đến là muốn chuyện này.
Anh lập tức mỉm cười, thuận miệng nói: “Được, có điều tôi là kẻ nghèo hèn, mời không ngon nổi, nếu như cô có kiên nhẫn thì đợi ở đây đi, đợi đến lúc tôi tan làm, tôi dẫn cô đi ăn cơm.” Anh nói xong cũng mặc kệ cô ấy, kéo một cái ghế qua ngồi xuống, tiếp tục làm việc của mình.
Triệu Cảnh không hề phật lòng, vội vàng kéo một cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống: “Ha ha, vậy thì tốt, tôi bưng ghế đẩu qua ngồi trước.”
Trương Quang Bảo xem website, tra một chút tin tức cần thiết, ngẫu nhiên cũng giải quyết vấn đề của đám khách.

Triệu Cảnh ngồi yên lặng bên cạnh anh, cứ xì xèo không yên.

Một hồi kể vài chuyện lý thú của mình trong trường, một hồi lại vung tay múa chân với nội dung Trương Quang Bảo đang tra.

Khiến cho Trương Quang Bảo dở khóc dở cười, một cô gái như cô không thể yên tĩnh chút sao?
“A! Lưu Phong rất đẹp trai! Hôm qua tôi mới mua album của anh ấy, bên trong còn có Tập Nguyệt của cậu Bảo.” Khi Trương Quang Bảo mở ra trang đầu tin tức giải trí xem tin tức, Triệu Cảnh đột nhiên kêu lên.
“Ôi, bà nội của tôi, coi như tôi xin cô được không? Cô để tôi yên tĩnh chút được không?” Lời vừa nói đến đây, anh đột nhiên kịp phản ứng: “Cô nói cái gì, trong album của Lưu Phong có Tập Nguyệt?”
Triệu Cảnh ngóc đầu lên, quệt miệng nói: “Hừ, không phải chê tôi ồn ào sao? Không nói cho anh biết.”
Trương Quang Bảo cười khổ lắc đầu: “Được, tôi sợ cô rồi, đi thôi, đi ăn cơm.” Triệu Cảnh nghe xong, mừng rỡ nhảy dựng từ trên ghế lên, lôi kéo tay Trương Quang Bảo không ngừng thúc giục anh đi mau.

Trương Quang Bảo vừa cảm thán cô nhóc này quá sinh động vừa tắt máy tính.
“Haizz, nhưng tôi nói rồi, tôi là sinh viên nghèo, cơm trưa của tôi chính là hai cái bánh bao thêm một ly nước sôi để nguội.”
“Tôi mới mặc kệ, anh ăn cái gì tôi sẽ ăn cái đó.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK