Đi xuống lầu, vừa mới đi ra khỏi khu ký túc xá, đang muốn lấy điện thoại gọi cho Trương Quang Bảo, Dương Ngân Hạ đột nhiên ngừng lại.
Trên con đường xi măng dẫn từ sân thể dục đến khu ký túc xá, có một nam một nữ đang sóng vai bước đi.
Nam là Trương Quang Bảo, nữ, cô ấy đã gặp qua, bạn gái cũ của Trương Quang Bảo, Trương Ngọc Tâm.
Ngày đó ở công viên Cửu Lý Đê, cô vội vàng nhìn thoáng qua, lúc đó bởi vì rất vội nên cô cũng không chú ý lắm, tuy nhiên vẫn có một chút ấn tượng.
Cô đứng tại chỗ, đợi hai người Trương Quang Bảo đi đến, Dương Ngân Hạ suy đoán, lần này Trương Ngọc Tâm đến đây là vì cái gì.
Lần trước, cô ta lấy túi đập lên đầu Trương Quang Bảo, lần này, sẽ không lặp lại một lần nữa đấy chứ?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Trương Quang Bảo đã phát hiện ra cô, mỉm cười đi đến.
"Ngân Hạ." Trương Quang Bảo rất tự nhiên, không hề cảm thấy xấu hổ bởi vì bạn gái cũ đang ở bên cạnh.
Đây cũng điều mà Dương Ngân Hạ hy vọng nhìn thấy, cô lịch sự lôi kéo tay anh, oán trách nói: "Anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Vừa rồi anh chạy đi đâu vậy?"
Trương Quang Bảo nhớ tới Trương Ngọc Tâm còn ớ phía sau, vội xoay người, cười nói với Trương Ngọc Tâm: "Nào, giới thiệu cho cô một chút, đây chính là đàn chị của tôi, Dương Ngân Hạ."
Trương Ngọc Tâm hơi hơi gật gật đầu, cẩn thận đánh giá Dương Ngân Hạ.
Người khá xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, có một loại phụ nữ, chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái, lập tức khiến cho người ta có cảm giác là một vợ hiền mẹ đảm, rất rõ ràng, Dương Ngân Hạ thuộc loại hình này.
"Xin chào, tôi đã nghe Quang Bảo nhắc đến cô." Dương Ngân Hạ rất lịch sự mỉm cười với Trương Ngọc Tâm.
Cô cũng đang cảm thán trước vẻ đẹp của Trương Ngọc Tâm, người phụ nữ này dường như được trời phú, chẳng những có được ngũ quan xinh xắn, dáng người cũng có cân xứng, bên trong mơ hồ để lộ ra một loại khí chất cao quý.
Có lẽ là có chút kiêng dè, làm cho người ta có cảm giác khó có thể tiếp cận.
"Rốt cục cũng được gặp cô." Trương Ngọc Tâm cười nói, nụ cười của cô ta có khó lường.
Dương Ngân Hạ nghe thấy lời này, cảm giác có chút không đúng, vì sao nói rốt cuộc gặp được mình? Cô vẫn rất muốn gặp tôi hay sao? Quang Bảo rất ít khi nhắc tới Trương Ngọc Tâm, bản thân cô ấy cũng không biết nhiều về Ngọc Tâm, nhưng từ lần trước khi cô ta lấy túi đánh vào đầu của Quang Bảo là có thể nhìn ra được đến, người phụ nữ này rất tùy hứng, hiện tại xem ra, cô ta chẳng những tùy hứng, thậm chí hơi hung dữ.
Trong giây lát, ba người đều không nói chuyện, bầu không khí có chút xấu hổ, Trương Quang Bảo mất tự nhiên ho khan hai tiếng, mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: "Ừm, cái kia, Trương Ngọc Tâm, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.
Cô chắc chắn chưa ăn cơm trưa, đúng không?"
Ánh mắt của Trương Ngọc Tâm vẫn không khỏi Dương Ngân Hạ, thuận miệng nói: "Không cần, tôi chỉ đi ngang qua Thành Đô, buổi chiều còn muốn đi chỗ khác, tôi đến đây chỉ là muốn nhìn một chút, xem người có thể cướp anh khỏi tay tôi là loại phụ nữ như thế nào." Lời vừa thốt ra đã khiến tràng cảnh đầy khiếp sợ.
Trương Quang Bảo hít một hơi khí lạnh, xong rồi xong rồi, Trương Ngọc Tâm chết tiệt, hình như là cố ý gây rắc rối.
Chị Dương nghe được câu này, tình hình còn không lập tức thay đổi hay sao? Hơn nữa, chị Dương vẫn luôn trầm tĩnh, làm sao có thể ứng phó với Trương Ngọc Tâm?
Quả nhiên, khi Dương Ngân Hạ vừa nghe thấy những lời này, có vẻ có chút không biết làm sao, nhìn Trương Quang Bảo bằng ánh mắt ngạc nhiên, giống như đang hướng anh cầu cứu.
Cô ấy thật sự không ngờ rằng Trương Ngọc Tâm lại nói những lời như vậy ngay trước mặt cô ấy và Trương Quang Bảo.
Đến lúc đàn ông nên đứng ra: "Ách, chuyện này..."
"Ha hả, tôi chỉ nói đùa với hai người thôi." Trương Ngọc Tâm đột nhiên bật cười khanh khách.
Trương Quang Bảo và Dương Ngân Hạ liếc mắt nhìn nhau cười khổ một cái, Trương Ngọc Tâm này, thật sự khiến cho người ta khó nắm bắt.
"Chị Dương." Trương Ngọc Tâm vốn muốn gọi Dương Ngân Hạ là đàn chị giống như Trương Quang Bảo, nhưng nghĩ lại thì cô ta cảm thấy không quá thích hợp, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cảm thấy gọi là chị thì tốt hơn: "Chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không?"
Chẳng những Dương Ngân Hạ không thể tưởng tượng được ra câu này, ngay cả Trương Quang Bảo cũng choáng váng, rốt cuộc hôm nay Trương Ngọc Tâm tới đây để làm gì? Vừa gặp mặt đã nói những chuyện không đâu, hiện tại không ngờ còn muốn nói chuyện riêng với chị Dương? Nói chuyện gì? Đàm phán? À, không không không, dù bản thân mình rất YY, nhưng mình cũng không phải bánh ngọt, có cần phải như vậy hay không?
Lần đầu tiên Trương Quang Bảo cảm thấy bị kẹt giữa hai người phụ nữ, hơn nữa một người là bạn gái cũ, một người là bạn gái hiện tại, tình cảnh này khó xử biết bao nhiêu.
Lúc này, chỉ có một cách, bạn chính là Trư Bát Giới soi gương, không phải người của hai bên, bên nào bạn cũng không chịu trách nhiệm nổi, cho nên, phương pháp tốt nhất chính là, đừng nói chuyện.
Nếu nói việc bị kẹt ở giữa hai người phụ nữ đã làm cho Trương Quang Bảo sứt đầu mẻ trán mà nói, như vậy, ba người phụ nữ, sẽ là tình huống như thế nào đây? Ông trời giống như đang trêu đùa Trương Quang Bảo, trong lúc anh đang hết nhìn đông tới nhìn tây, giả vờ như không có việc gì, đột nhiên thoáng nhìn thấy một người đi từ sân thể dục lên, vừa nhìn thấy, thật giống như tiếng sét giữa trời quang, một cú đập mạnh vào đầu, trong lòng thầm kêu một tiếng, chết rồi!
Bạn đoán xem người tới là ai? Triệu Cảnh!
Hôm nay cách ăn mặc của cô ấy vô cùng khoa trương, tóc uốn thành kiểu tóc xoăn đang thịnh hành, bồng bềnh giống như bờm sư tử, mặc một bộ đồ denim, thoạt nhìn vô cùng cá tính, lúc này, cô ấy không thay đổi bản tính của mình, chạy nhảy tung tăng đi lên trên.
Lúc ấy Trương Quang Bảo đã cảm thấy cảnh tượng này rất nguy hiểm, mình phải nhanh chân chạy trốn.
Nếu không, nếu ba người phụ nữ này gặp nhau, kết quả có thể sẽ nghiêm trọng hơn sự cố 11/9.
Trương Ngọc Tâm và Dương Ngân Hạ đang giao phong, nếu Triệu Cảnh lại nhìn thấy Trương Ngọc Tâm, với tính tình của cô ấy, chỉ sợ sẽ không có lời nào tốt đẹp cả, hai người nhất định sẽ cãi nhau, sau đó Dương Ngân Hạ sẽ biết sự việc trên QQ ngày hôm đó, chắc chắn sẽ không để yên cho mình!
Trời ạ, ông trời ơi, ông đang trêu đùa tôi, đúng không? Tôi có trêu ông chọc ông không? A, không phải chỉ mắng ông vài lần bắt nạt kẻ yếu hay sao? Ông cũng không cần phải như vậy chứ, chết tiệt!
"Này! Tên lưu manh!" Triệu Cảnh cũng phát hiện ra Trương Quang Bảo, ngạc nhiên nở nụ cười, đột nhiên tăng tốc chạy tới đây.
Nhìn thấy cô ấy chạy như bay lại đây như vậy, trong lòng Trương Quang Bảo cảm thấy lạnh lẽo.
"Ba!" Một cái vỗ thật mạnh, lại là bả vai, cô gái này dường như rất hứng thú với bả vai của mình.
Cũng may hai ngày này vết thương đã tốt hơn, cô ấy thích đánh thì cứ đánh đi.
Dương Ngân Hạ và Trương Ngọc Tâm đồng thời quay đầu, nhìn thấy ‘Kim mao sư vương’ trước mặt Trương Quang Bảo.
Dương Ngân Hạ nhíu mày, tại sao cô ấy lại đến nữa? Nơi này cũng không phải nhà cô ấy, ngày nào cũng chạy đến đây làm gì? Không phải có gì liên quan với Quang Bảo nhà mình đấy chứ?
Trương Ngọc Tâm nhận ra cô gái kia, không phải là cô gái ngồi trên người Trương Quang Bảo trong video ngày hôm đó hay sao? Lúc này nhìn thấy, trong lòng cô ta không nhịn được dâng lên một cảm giác ghen tuông.
Phụ nữ mà, một khi nhìn thấy người phụ nữ khác còn xinh đẹp hơn mình, cảm giác ghen tị trong lòng là thứ mà đàn ông không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Cảnh, bất kể là dáng người, hay là gương mặt, điểm nào cũng không yếu hơn cô ta, xem ra Trương Quang Bảo có diễm phúc, sau khi chia tay với cô ta thì có trái ôm phải ấp.
"Ấy! Chị Dương!" Triệu Cảnh hào sảng vỗ vỗ người Dương Ngân Hạ, lớn tiếng kêu lên.
Dương Ngân Hạ mỉm cười, xem như chào hỏi.
"Hử?" Triệu Cảnh phát hiện ra Trương Ngọc Tâm, nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu, sao lại cảm thấy người phụ nữ này nhìn quen mắt như vậy, dường như đã nhìn thấy ở đâu? Nhưng cô lại không nhớ ra được, vừa định hỏi Trương Quang Bảo, quay đầu nhìn lại, đã thấy anh không ngờ đang rón ra rón rén muốn rời đi.
Cô ấy nắm lấy cổ áo của Trương Quang Bảo, kéo trở về: "Lưu manh, anh muốn chạy đi đâu! Quay trở lại cho tôi!"
Trương Quang Bảo thầm than một tiếng, sau khi mang về bèn giả bộ tức giận, lớn tiếng quát: "Buông ra! Làm phản à! Làm gì vậy!" Triệu Cảnh trái lại không tức giận, nghịch ngợm thè lưỡi, buông Trương Quang Bảo ra, cười hì hì.
Ôi, tình hình này thu dọn thế nào mới tốt đây.
Một người là bạn gái hiện tại, một người là bạn gái cũ, còn có một người, còn có một người bị bệnh thần kinh! Ba người phụ nữ này nếu ở cùng một chỗ thì trời đất phải thay đổi! Không được, không được, phải tách các cô ấy ra, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
May mắn thay lúc này Dương Ngân Hạ đã cho Trương Quang Bảo một lý do: "Quang Bảo à, anh đi dạo với Triệu Cảnh, em nói chuyện với Trương Ngọc Tâm, được không?"
Cảm ơn trời đất, cảm ơn chị Dương, Trương Quang Bảo như tóm được một cọng rơm cứu mạng, kéo Triệu Cảnh đi, vừa nói: "Được được được, Ngân Hạ, hai người nói chuyện đi.
Nhỏ điên, đi theo tôi!"
Triệu Cảnh đang định đi theo Trương Quang Bảo, đột nhiên nhớ đến người phụ nữ mặc đồ trắng, vô cùng xinh đẹp kia là ai, vùng vẫy kêu lên: "À, tôi nhớ ra rồi, cô chính là, hôm ấy, ư ư…" Chưa kịp nói xong đã bị Trương Quang Bảo bịt miệng, xách đi như xách gà.
Dương Ngân Hạ ổn định cảm xúc phức tạp lại, cười nói với Trương Ngọc Tâm: "Đi thôi, chúng ta nói chuyện rõ ràng."
Trương Ngọc Tâm cũng cười, gật đầu, nhìn hai người Trương Quang Bảo đi xa, giả vờ như không để ý hỏi: "Cô gái kia là ai vậy?"
"Ồ, là bạn của Quang Bảo, đúng rồi, còn là đồng hương của mọi người." Dương Ngân Hạ đáp.
Trương Ngọc Tâm dường như suy nghĩ sâu xa, gật đầu, sau đó cười nói: "Chúng ta đi thôi, đi đâu vậy? Tôi là khách nên theo theo chủ vậy." Dương Ngân Hạ khẽ cười, dẫn đường xuống khoảng sân phía dưới.
Tình huống hơi tế nhị, dù nói về mặt nào thì hai người cũng không nên đứng cùng nhau, trong lòng Dương Ngân Hạ rối bời, không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.
Cô thật sự không ngờ Trương Ngọc Tâm sẽ đề nghị nói chuyện với cô, nhưng có thể chắc chắn rằng chủ đề bọn họ nói chuyện không phải gì khác ngoài Trương Quang Bảo.
Không ai lên tiếng trước, đều đang đợi đối phương có phản ứng gì đó.
Lúc hai người phụ nữ ở cùng nhau, không phải ai chiếm được cơ hội trước mà phải xem ai có thể nắm được kết cục.
Dương Ngân Hạ cảm thấy mình hơi nhát, mình mới là bạn gái của Trương Quang Bảo, sao lại làm như mình đang chột dạ.
Trương Quang Bảo rời khỏi cô ta, đó là do cô tự chuốc lấy, không thể trách người khác, ba lần bốn lượt đến Thành Đô tìm Quang Bảo, mình không cho cô ta biết mắt đã may cho cô ta lắm rồi.
Đúng, mình phải dữ một chút, tình cảm là ích kỷ, không có chỗ cho để thương lượng.
Nghĩ vậy, trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều, vừa định lên tiếng nhưng Trương Ngọc Tâm đã giành trước rồi.
"Tôi chia tay với bạn trai." Câu đầu tiên của Trương Ngọc Tâm khiến Dương Ngân Hạ hơi sững sờ, cái này có liên quan gì đến tôi? Nhưng vì lẽ lịch sự, cô vẫn hỏi: "Ồ, sao vậy?"
Trương Ngọc Tâm vẫn đang cười, nhưng nụ cười hơi chua xót, hơi bất đắc dĩ: "Ha ha, có thể là không hợp lắm.
Lúc trước ở cạnh Quang Bảo vẫn không có cảm giác gì, luôn nghĩ anh ấy là một tên lưu manh không có chí tiến thủ, không có trách nhiệm, bất tài…"
Tuy biết rõ những gì Trương Ngọc Tâm nói là suy nghĩ trước kia, nhưng Dương Ngân Hạ vẫn không nhịn được nói chen vào: "Quang Bảo không phải người như vậy.
Nếu nói về chí tiến thủ, trách nhiệm thì không ai hơn được cậu ấy.
Trương Ngọc Tâm, cô không hiểu Quang Bảo gì cả.
Uổng cho cô ở cạnh cậu ấy hơn năm năm…" Nói đến đây, hình như cảm thấy mình hơi bất lịch sự, nhưng trong thoáng chốc nóng lòng vẫn nói ra.
Dương Ngân Hạ không cho phép người khác nói điều không phải về bạn trai mình trước mặt cô, huống chi, đó hoàn toàn là những điều hiểu sai về Trương Quang Bảo.
Vậy là bất công với anh.
Trương Ngọc Tâm nhìn Dương Ngân Hạ sốt ruột, khẽ thở dài, nói: "Xem ra, cô thật sự rất yêu Quang Bảo."
"Đúng vậy, điều này tôi không phủ nhận, Quang Bảo là bạn trai tôi, tôi hy vọng cô đừng nói những điều không hay về cậu ấy trước mặt tôi."
Trương Ngọc Tâm khẽ cười, thờ ơ nhìn về phía xa, khẽ nói: "Có nhiều chuyện, qua rồi mới hiểu rõ, có nhiều người, sau khi bỏ lỡ rồi mới biết quý trọng, đáng tiếc…" Vừa nói vừa lắc đầu, tuy đã cố gắng kiềm chế, nhưng biểu cảm bi thương vẫn hiện rõ trên mặt cô ta.
Dương Ngân Hạ cảm nhận được uy hiếp, người phụ nữ này rất có sức nặng trong lòng Quang Bảo, tuy anh không nói như vậy, nhưng trong lòng mình rõ, năm năm, dù với ai thì đó chắc chắn vẫn là một khoảng thời gian rất dài.
Đến lúc tỏ rõ thái độ bản thân rồi.
Hít sâu một hơi, Dương Ngân Hạ dùng lại rồi sau đó nghiêm túc nói: "Cô Trương, có một câu, xin thứ cho tôi nói thẳng."
Trương Ngọc Tâm quay sang, bình tĩnh nhìn cô: "Mời nói, tôi rửa tai lắng nghe."
"Tôi thừa nhận, trong lòng Quang Bảo cô có sức nặng rất lớn, nhưng đó đã thành quá khứ rồi, bây giờ và tương lai Quang Bảo thuộc về tôi, tôi yêu người đàn ông này, tôi sẽ dùng mọi thứ của tôi để yêu cậu ấy.
Hy vọng cô có thể hiểu tâm trạng này, cô đã gây nên tổn thương quá lớn cho Quang Bảo, cô có biết sau khi cô chia tay với cậu ấy, cậu ấy đã náo loạn với gia đình, rời khỏi nhà, gần như cắt đứt liên hệ với cha mẹ, tự mình cáng đáng mọi thứ không.
Mấy ngày trước, cậu ấy vẫn làm việc trong quán cà phê internet, kiếm tiền học phí và tiền sinh hoạt.
Thử nghĩ, tình cảm năm năm trôi theo dòng nước, không có sự giúp đỡ của cha mẹ về mặt kinh tế, tất cả đều dựa vào đôi tay mình, vả lại cậu ấy còn vì bạn bè mà bị trường học xử lý giữ lại trường kiểm tra, áp lực như vậy lớn nhường nào, nhưng cậu ấy vượt qua rất xuất sắc, bây giờ cậu rất vui vẻ, trong lúc này, cô lại xuất hiện hết lần này đến lần khác, điều này là dằn vặt đối với Quang Bảo."
Những lời này không dễ nghe lắm, thậm chí còn hơi chói tai nhưng Dương Ngân Hạ vẫn nói, đứng trước tình cảm không được nhân nhượng, thứ ích kỷ nhất trên đời này chính là tình yêu.
Trong lòng Trương Ngọc Tâm chấn động, không thể hình dung được bằng lời, cô ta không ngờ Trương Quang Bảo đã trải qua nhiều chuyện như vây, trải qua nhiều khó khăn như vậy, nhớ lại dáng vẻ không để ý của Trương Quang ngày chia tay, biểu cảm thoải mái phóng khoáng, nhưng phía sau lại che giấu biết bao nhiêu bi thương và khổ sở.
Trước đây luôn nghĩ người đàn ông này thiếu gì đó, nhưng bây giờ xem ra là mình sai rồi, năm năm ở cạnh anh vẫn không hiểu anh bằng Dương Ngân Hạ, xem ra tất cả đều là ý trời.
Dương Ngân Hạ mới là người đã được định sẵn dành cho anh, đã vậy thì mình chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ thôi.
Bây giờ mới biết, đối với mình, Trương Quang Bảo vẫn là một ẩn số.
Mà người phụ nữ trước mắt này mới thật sự hiểu anh, yêu anh, dù là hiện tại hay tương lai, mình thật sự không nên xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ nữa.
"Tôi, tôi rất xin lỗi…" Trương Ngọc Tâm vẫn luôn tự đánh giá cao mình cũng hoảng loạn đến lạ.
"Cô Dương, xin lỗi, tôi thật sự không biết…" Giọng nói trở nên nghẹn ngào, nghĩ đến những khổ sở Trương Quang Bảo gặp phải khoảng thời gian này, Trương Ngọc Tâm không khỏi hơi đau xót.
“Quang Bảo, Quang Bảo...” Mắt Trương Ngọc Tâm đỏ lên, cô ta không ngờ Trương Quang Bảo trước đây trong mắt cô ta là một người lòng không chí lớn, cả ngày không có việc gì hết, lại còn có một mặt như vậy.
Nhìn thấy sự quan tâm và trân trọng của Dương Ngân Hạ dành cho anh, cô ta tự thấy hổ thẹn không bằng.
Đúng vậy, bản thân đã không còn tư cách ở bên anh nữa, thậm chí đến một suy nghĩ thôi cũng không xứng đáng có được, khi anh khó khăn nhất, là cô gái trước mắt đây đã ở cạnh anh, còn mình thì thật không nên đến.
Đợi sau khi tâm trạng ổn định lại, Trương Ngọc Tâm hít thở sâu, nghiêm túc lạ thường nói với Dương Ngân Hạ: “Cô Dương, tôi có một yêu cầu, nếu như cô đồng ý, tôi đảm bảo, sau này sẽ không đến tìm Quang Bảo nữa và sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa.”
Dương Ngân Hạ nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: “Nói đi.”
“Cô nhất định phải chăm sóc tốt cho Quang Bảo, tuy rằng bây giờ tôi cảm thấy mình không hề hiểu anh ấy, nhưng tôi biết, anh ấy là một người háo thắng, không bao giờ chịu thua người khác.
Tính tình anh ấy nóng nảy, một lời không hợp cũng có thể ra tay đánh người.
Ba năm cấp ba, gần như tuần nào họ cũng đánh nhau, từ trường học của chúng tôi đánh qua đến trường trung học số tám Xạ Hồng, lúc đó trong nhóm học sinh của thị trấn chúng tôi, không ai không biết đến tên Trương Quang Bảo.
Nói ra thì có thể cô không tin, Trương Quang Bảo lúc đó thật sự giống đại ca xã hội đen trong phim, anh ấy đi đến đâu cũng là dáng vẻ được tung hô, trong nhóm học sinh xảy ra chuyện gì cũng được ba chữ Trương Quang Bảo này dẹp yên.
Tôi từng hỏi anh ấy, tại sao phải đánh nhau, lẽ nào anh rất thích, rất say mê cảm giác hơn người đó sao? Đến bây giờ tôi cũng không hiểu câu trả lời của anh ấy.
Anh ấy nói: Không ai có thể thắng được Trương Quang Bảo, quá trình chinh phục là thứ khiến đàn ông say mê nhất.
Tôi rất lo lắng, tính cách này của anh ấy sẽ khiến anh ấy chịu thiệt trong cuộc sống sau này, vì thế, cô nhất định phải khuyên nhủ anh ấy, đừng để anh ấy làm xằng làm bậy như này, đây là yêu cầu duy nhất của tôi đối với cô, hy vọng cô có thể đồng ý.” Trương Ngọc Tâm rất thành khẩn, không có chút làm bộ làm tịch.
Cô ta cũng không cần làm bộ, cô ta và Trương Quang Bảo đã mãi mãi trở thành quá khứ, bây giờ cô ta hy vọng nhất là người đàn ông từng tổn thương vì mình này, có thể bình an, vui vẻ, ngoài ra, không còn mong gì nữa.
Dương Ngân Hạ ít nhiều cũng cảm động, thì ra, cô ta cũng quan tâm Trương Quang Bảo, lần này cô ta đến, có lẽ là thật sự như bản thân cô ta nói, chỉ đến xem xem người có thể cướp đi Trương Quang Bảo từ tay cô ta là người như thế nào.
Mà không phải muốn đến phá hoại cái gì, giành đi cái gì..
Danh Sách Chương: