• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày hôm sau thức dậy, Cố Tiêu và Vu Lâm đều ăn ý giấu giếm chuyện đêm qua.

Sau một đêm tự huyễn hoặc bản thân, Hứa Giai Ninh nhìn Cố Tiêu đã không còn ngại ngùng nữa nhưng vẫn né tránh ánh mắt của hắn, Cố Tiêu dường như cũng nhận ra hôm qua bản thân có chút nóng vội, khiến cô gái nhỏ bị dọa, mèo nhỏ lập tức đề phòng khắp nơi khắp chốn cảnh giác tránh né hắn.

Mấy ngày tiếp theo bọn họ cơ hồ đều ở lại trong phòng luyện tập nâng cao tinh thần lực, Hứa Giai Ninh không quên đều đặn mỗi ngày chữa trị cho Vu Hiểu Lam, cả hai còn bắt đầu nấu thật nhiều đồ ăn rồi cất sẵn trong không gian dự trữ.

Từ tối hôm đó Cố Tiêu vẫn luôn án binh bất động, không hề có hành động kế tiếp, Vu Lâm vẫn luôn nghi vấn, đợi hai cô gái đi vào bếp, y liền xích lại gần nhỏ giọng hỏi hắn: “Cậu không có hành động gì sao?”
Cố Tiêu mở mắt, thoát khỏi trạng thái tu luyện, nhếch mép nở nụ cười hàm ý: “Tôi không vội.

Anh biết không tôi so với ai cũng đều mong gã vững chân ngồi lên cái ghế đội trưởng, thậm chí còn muốn giúp đỡ Tô Niệm có cơ hội quen biết cô con gái của vị đại tướng kia.”
Cố Tiêu cũng không phải nói chơi, hắn thực sự giúp Tô Niệm một tay thật, ngày ấy cô tiểu thư con gái Đại tướng xuống đường đi dạo, bị một gã ăn mày lao tới xin đồ ăn, Cô gái sợ hãi hét lên, người quân nhân làm nhiệm vụ bảo hộ cô đứng phía sau định lao lên thì bỗng thấy đầu đau nhói không khỏi đứng khựng lại, Tô Niệm chớp thời cơ từ ven đường lao tới đạp gã ăn xin ngã lăn xuống đất rồi quay đầu tỏ vẻ quan tâm vội vàng hỏi: “Em gái, em không sao chứ?”
Cô bé được bao bọc, bảo vệ cẩn thận mà lớn lên nên rất ngây thơ, lập tức tin tưởng mình được người phụ nữ xinh đẹp trước mặt cứu giúp, cô cười tươi, trên mặt còn vương nét sợ hãi khẽ nói: “Cảm ơn chị.

Em không sao.”
Gã ăn mày nhân cơ hội chưa ai để ý đến mình lập tức chạy thoát, mà ở trong góc tường cách đó không xa, Cố Tiêu cũng thu lại tinh thần lực quấy nhiễu người quân nhân rồi lặng lẽ rời đi.

Cứ thế ít lâu sau nghe nói Cố Thành và Tô Niệm được đích thân đại tướng mời tới dùng cơm, ông ta rất yêu thích vị đội trưởng quả cảm, thông minh lại rất biết cách nói chuyện này.

Tin tức cứ thế lan ra, một đồn mười, mười đồn trăm, dần dần mọi người đều biết tới Cố Thành, Vị Đội trưởng mang gương mặt tuấn tú có dị năng hệ băng cấp 2 hiếm có, đồng thời thân thủ cũng vô cùng lợi hại, cứ hễ dẫn đoàn đi thu thập vật tư đều trở về với bộn đồ mà không hề thiếu đi người nào, không những thế anh ta còn là hồng nhân bên cạnh vị tướng đứng đầu căn cứ.

Hứa Giai Ninh nghe được chuyện này vô cùng thấp thỏm, bất an quên rằng bản thân đang trốn tránh Cố Tiêu vội chạy tới kéo tay hắn đi ra ban công.

“Không trốn tránh tôi nữa rồi?” Cố Tiêu buồn cười nhìn cô gái nhỏ.

Hứa Giai Ninh xấu hổ hắng giọng xua tay: “Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói tới chuyện đó, Cố Thành càng ngày càng lập được uy vọng trong căn cứ, sao anh chẳng có phản ứng gì thế?”
Cố Tiêu bật cười nhìn mèo nhỏ đang gấp gáp quơ quơ móng vuốt.

“Chẳng phải em bảo tôi không nên tìm gã đối cứng sao?”
Hứa Giai Ninh nghẹn họng.

Hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Không bảo anh trực tiếp tìm gã, nhưng tìm cơ hội ngáng chân gã cũng được mà.”
Cố Tiêu thấy cô sốt ruột tới mức đỏ mắt, không nỡ trêu chọc cô nữa, khẽ vuốt ve tóc cô ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, tôi đã nắm được thóp của gã rồi.”

Hứa Giai Ninh nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: “Thật không? Sao mấy ngày nay chẳng hề thấy anh làm gì hết.”
“Khi tôi làm chẳng lẽ lại đi gọi em tới xem.

Mèo nhỏ, sao em còn gấp gáp hơn cả tôi thế?”
Lại đặt biệt danh lung tung.

Cái người này.

Hứa Giai Ninh tức giận nhìn hắn.

Thật đúng là hoàng thượng chưa vội thái giám đã gấp.

“Mặc kệ thế nào anh cũng không được để bản thân lâm vào nguy hiểm đâu đấy.” Hứa Giai Ninh trừng mắt với hắn, xem ra người này đã sớm lên kế hoạch xong xuôi rồi.

“Nếu tôi gặp nguy hiểm, em sẽ lo lắng sao?” Cố Tiêu sâu kín nhìn cô khẽ hỏi.

Hứa Giai Ninh sửng sốt đối diện với cái nhìn nóng bỏng của hắn vội vàng quay mặt đi, dạo này Cố Tiêu bị chạm phải mạch nào rồi, sao suốt ngày nói chuyện mập mờ thế.

Cíu với.

“Ai …Ai thèm lo lắng cho anh.” Hứa Giai Ninh không dám nhìn hắn, ấp úng trả lời.

Cố Tiêu ngắm nghía hai vành tai đỏ rực của người nào đó mà buồn cười quá chừng, hắn nín nhịn không dám nhếch khóe miệng sợ làm cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận.

“À…Thì ra em chẳng hề để ý.

Là tôi tự mình đa tình rồi.” Cố Tiêu bày ra vẻ mặt mất mát, thở dài thấp giọng nói.

Hứa Giai Ninh do dự nhìn hắn, sợ hắn tưởng lời giận lẫy của mình là thật, vội vàng đính chính: “Cũng không phải không lo lắng...”
“Vậy…Chính là em lo lắng cho tôi phải không?” Cố Tiêu mong chờ nhìn cô.

Hứa Giai Ninh đối diện với ánh mắt chăm chú của hắn nhận mệnh mà gật đầu.


Thôi bỏ đi, còn không bằng thẳng thắn thừa nhận.

Cố Tiêu lập tức thu lại sự mất mát trên mặt, vui vẻ nở nụ cười, hắn ngập ngừng khẽ hỏi: "Mèo nhỏ.

Tôi có thể ôm em một cái không?”
Hứa Giai Ninh tưởng mình nghe nhầm trừng mắt nhìn hắn.

Cái người này, từ lúc nào mắc chứng cơ khát da thịt thế, ôm đến nghiện rồi phải không.

“Không cho.” Hứa Giai Ninh dứt khoát từ chối.

Cố Tiêu thở dài, làm ra vẻ không còn cách nào khác mà nói.

“Không cho cũng được.

Vậy em về phòng ngủ sớm đi.

Đừng tu luyện quá sức.

Dục tốc bất đạt biết không?.”
Hứa Giai Ninh gật đầu, bỏ lại câu “anh cũng vậy” rồi quay về phòng.

Cố Tiêu nhìn cửa phòng cô khép lại liền thu lại biểu cảm trên gương mặt thong thả quay về phòng, vừa đi tới lại thấy Vu Lâm đứng khoanh tay dựa lưng ở cửa phòng dáng vẻ hứng thú đứng xem kịch vui.

“Chà…muốn đùa bỡn lưu manh lại bị người ta từ chối.

Sao? Không có can đảm thổ lộ à?”
Cố Tiêu chẳng buồn nhấc mắt nhìn y, hắn bước qua người y, thong thả đi vào phòng bỏ lại một câu phía sau: “Cái người mang danh phận anh trai suốt 27 năm thì có tư cách gì mà chê cười người khác.”
Vu Lâm:…

Mẹ nó.

Thế mà chẳng cãi lại được.

Y buồn bực đóng cửa phòng rồi đi vào.

“Nói đi.

Cậu định chờ tới khi nào thì tặng phần đại lễ kia cho gã? Đừng cho là tôi không biết đêm khuya cậu thường biến mất mấy tiếng đấy nhé.

Tìm Cố Thành nhiễu loạn tinh thần gã phải không?”
“Không làm việc ác thì ban đêm không sợ quỷ ghé thăm.

Chỉ là tăng thêm chút chứng cứ mà thôi, đến lúc lật bài ngửa chẳng phải sẽ càng thú vị?” Cố Tiêu cười khẩy, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cho nên cậu mới để gã tự do phát triển thế lực, còn vươn một tay giúp gã bám được cành cao.

Chờ gã thuận lợi bò lên càng cao thì rơi xuống càng đau?”
Cố Tiêu ngưng thần nhìn về phía xa, giọng nói trong trẻo, lạnh lẽo cất lên trong đêm tối: “Sai rồi.

Tôi không phải muốn gã đau..."
Cố Tiêu nheo mắt, nhếch môi nở nụ cười ác liệt." Tôi muốn gã tan xương nát thịt.”
LỜI TÁM NHẢM CỦA TÁC GIẢ: Chả là hôm nay tỉnh dậy tâm trạng cũng khá vui vẻ, mở cmt ra nhìn thấy độc giả nhà mình hô hào 2 chương 1 ngày không đủ mị hoảng đến suýt nữa cho điện thoại tiếp xúc thân mật với mặt luôn.

Thực ra bộ này không được xét ký hợp đồng với lý do quá lan man, không rõ nội dung.

Mà mị chả biết sửa kiểu gì cho vừa ý BTV nữa.

Lúc đó định drop luôn cho rồi.

Nhưng thấy độc giả nhà mị có vẻ thích, bình luận khen hay, nói thật những bình luận này đã khiến mị quyết định không xoá truyện.

Cho nên độc giả cứ bung xoã bình luận nhiều vào nha.

Vì mị khoái đọc cmt lắm.

Hơn nữa nó cũng là động lực tuyệt đối để mị cố gắng viết tiếp sau 2 lần bị từ chối ký hợp đồng.


Trở lại vấn đề 2c/ ngày.

Đây đã là con số khả quan nhất mị có thể gánh tại thời điểm hiện tại.

Cho dù bộ đam kia được lên đề xuất và đang trong giai đoạn xét duyệt thông tin để ký hợp đồng, mị cũng sẵn sàng bỏ ngang, drop tạm thời chỉ vì ham hố mấy cái bình luận của độc giả.

Tuy 2 chương/ngày cũng ko nhiều lắm nhưng mỗi chương đều hơn 2k chữ.

Không hề ít.

Nếu như là các tác giả khác đã có thể xẻ ra thành 4 chương rồi.

Cho nên nếu mình xé nhỏ ra rồi up 4c/ngày nó cũng vậy thôi à.

Nhưng cảm giác đọc liền mạch vẫn thích hơn chứ.

Cho nên không thay đổi nhé.

Nhân ngày đẹp zời, có tâm tình lảm nhảm, tán phét với các bạn.

Lại làm phiền các bạn phải đọc thêm những dòng chữ này cho nên tớ xin phép được bù đắp bằng một chương ạ.

Đêm nay sẽ phải cày deadline ngập mặt để bù cho chương này.

Thế nhưng miễn là độc giả thích truyện của tớ.

Thì tớ cảm thấy xứng đáng.

Cuối cùng chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện tới được đến chap 50 này ạ.

Hi vọng quãng đường kế tiếp lại được tiếp tục đồng hành cùng nhau.

Nhớ để lại bình luận động viên tớ nhaaaaa.

Love alllllllllllllllll.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK