Trên sân Bệnh viện quân y số 6.
Cả nhóm đàn ông đầu húi cua mắt to trừng mắt nhỏ với…một con mèo?
Con mèo không thèm liếc đám đàn ông lấy một cái, nó nhìn Hứa Giai Ninh xong thì quay đầu nâng cằm ngạo nghễ liếc nhìn đám chuột xung quanh cảnh cáo.
Tức thì lũ chuột biến dị rụt người lại lùi vài bước đề phòng nhìn chằm chằm con mèo đen.
Tình thế giằng co kéo dài đến gần chục phút đồng hồ, sau đó đám chuột bắt đầu phát động công kích toàn lực về hướng mèo đen.
Con mèo bình tĩnh nhìn đám chuột lao tới, không hề có chút nao núng, sau đó nó bắn ra những chiếc gai nhọn bằng băng ghim chặt từng con chuột xuống nền đất.
Đám quân nhân lập tức trợn mắt há mồm.
Con mèo nhanh nhẹn nhảy lên, quơ móng vuốt sắc bén tát bay một con chuột biến dị, sau đó lại bắn ra một chuỗi băng nhận tiêu diệt con chuột khác, cơ thể nhỏ bé, mềm dẻo của nó bay qua bay lại nhanh như thiểm điệm, khiến người ta cơ hồ không thể nắm bắt phương hướng di chuyển của nó, chỉ thấy một vệt màu đen chớp nhoáng lao vút trong không khí, cho tới khi con mèo khoan thai nhẹ nhàng đáp xuống đất không gây ra chút tiếng động, hất cằm kiêu ngạo đi về, đứng bên cạnh Hứa Giai Ninh, đám đàn ông đầu húi cua xung quanh mới khẽ nuốt nước bọt lùi lại.
“Mẹ kiếp.
Con này là...mèo phải không?” Cung Thừa Ân nuốt nước bọt run tay chỉ cái thứ đen kịt ngồi dưới đất chẳng thèm liếc bọn họ lấy một cái.
Tống Dữ ôm vết thương trên tay vả “Bốp” một cái lên đầu hắn lầm bầm “Ngu ngốc.
Chưa thấy mèo bao giờ à?”
“…Là chưa thấy con nào lợi hại như nó.” Cung Thừa Ân ngốc nghếch xoa xoa đầu máy móc trả lời.
Hứa Giai Ninh nhìn hai tên ngốc đơ mặt lầm bầm qua lại có chút buồn cười.
Cô ngồi xuống đối diện với tầm mắt của con mèo đen, nó cũng im lặng ngước đầu nhìn cô.
“Bạn nhỏ.
Cảm ơn mi.” Hứa Giai Ninh cảm kích cười với nó.
Con mèo đen khẽ meo một tiếng như đáp lời rồi lao vụt đi, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Cố Tiêu chạy lại lôi kéo chân tay cô xem xét, không thấy vết thương nào mới thở phào một hơi, y hơi liếc về phương hướng con mèo đen biến mất hỏi: “Nó là con mèo đen mà em đã trông thấy sao?”
Hứa Giai Ninh bật cười gật đầu.
“Đúng vậy.
Hóa ra không phải em hoa mắt.
Đêm qua nó còn tới tìm em nữa đấy.”
Nhóm quân nhân cũng tò mò lại gần hóng chuyện.
Hứa Giai Ninh kể lại tình huống đêm qua cho mọi người nghe.
Sau khi cô dứt lời nét mặt ai nấy tràn đầy kinh ngạc.
“Là lúc em ra ngoài ban đêm sao?” Phương Duật xoa cằm nhớ lại.
“Đúng đó.
Lúc ấy nó vừa đi khỏi, em muốn ra tìm thử nhưng không thấy bóng dáng nó đâu nữa.”
“Vậy có lẽ tiếng động anh nghe được đêm qua là do nó phát ra rồi.” Phương Nhan cũng nhíu mày hồi tưởng.
“Nó đây là tới trả ơn sao?” Vu Lâm cười suy đoán, cảm thấy con mèo này rất thú vị.
“Có lẽ vậy, ban nãy nó bắn ra băng nhận sao.
Động vật biến dị hệ băng?” Trình Tranh nghiêng đầu nói lên nghi vấn của mình.
Mọi người gật gù, có vẻ cũng tán thành phỏng đoán của anh.
Sau khi giết xong tang thi và đám chuột biến dị, cả đoàn đau đầu nhìn hai chiếc xe bị phá tan nát.
“Không thể sử dụng tiếp được rồi.” Vương Hạo Nhiên kiểm tra chiếc xe khẽ thở dài.
Hứa Giai Ninh nháy mắt với cậu cười tinh nghịch: “Nhiên ca.
Đừng lo.”
Dứt lời cô phất tay, hai chiếc xe hummer đen bóng, mới cóng đồng thời xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đám quân nhân trợn tròn con mắt, vội vàng chạy tới sờ soạng, yêu thích không nỡ buông tay.
“Vừa lúc em còn hai chiếc xe dự bị.” Hứa Giai Ninh cười rộ lên, để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Mọi người vui vẻ, đi vòng quanh hai chiếc xe xuýt xoa như bảo bối, Hứa Giai Ninh kéo tay Tống Dữ chữa trị vết thương do chuột biến dị cắn trên cánh tay hắn xong, cả nhóm lại bắt đầu lên đường.
Đoàn xe tiếp tục lăn bánh, bỏ lại bệnh viện quân y sừng sững phía sau, không ai nhìn thấy một vệt đen thoáng vụt lao tới bám sát phía sau đoàn xe.
Cố Tiêu nhấc máy bộ đàm bấm nút thử giọng: “Trình Tranh?”
“Cố Tiêu có chuyện gì vậy?” Trình Tranh lập tức nhấc bộ đàm trả lời.
Cố Tiêu quan sát tình huống hai bên đường sau đó nghiêm túc dặn dò.
“Xuất hiện động vật biến dị rồi, anh nhắc nhở mọi người nâng cao cảnh giác, cẩn thận ứng biến.”
“Được.”
Cố Tiêu im lặng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hứa Giai Ninh có chút tò mò nhìn chiếc bộ đàm, những thứ này bọn họ lấy được ở Căn cứ lục quân, đã chia cho mỗi xe một chiếc để tiện liên lạc trong những tình huống cấp bách.
Hiện tại bọn họ đang đi ngang qua thành phố tới Phòng thí nghiệm quân đội ở phía đông.
Dọc đường nhìn thấy một số cửa hàng vật tư vẫn còn nguyên vẹn, Hứa Giai Ninh không nhịn được giật tay áo Cố Tiêu muốn xuống thu vào không gian.
Sau này xây dựng căn cứ, vật tư cần phải có rất nhiều, không sợ dư thừa.
Nhóm quân nhân cũng không có ý kiến, lên tinh thần cảnh giác nhảy xuống tiên phong bước lên chém giết mở đường cho Hứa Giai Ninh thu thập hàng hóa.
Thành phố F quả nhiên vẫn còn rất nhiều vật tư bị bỏ lại, bọn họ một đường vừa thanh lý tang thi vừa thu ghém hết đủ loại hàng hóa, nhất là vật liệu xây dựng, thứ này rất cần cho việc xây dựng căn cứ trong tương lai của họ.
Để cố gắng thu gom đủ, nhóm Hứa Giai Ninh thực sự rất liều mạng, gần một tuần mệt mỏi càn quét mới thu gom được gần 2/3 hàng hóa trong thành phố.
Tống Dữ lắc lắc cổ tay nhức mỏi than thở: “Con mẹ nó, cả đời làm quân nhân của tôi chưa bao giờ giật kíp lựu đạn nhiều như hôm nay.”
Tang thi quá nhiều, bọn họ phải sử dụng đến vũ khí sát thương diện rộng như lựu đạn để có thể giải quyết tang thi một cách nhanh nhất và để có thể tiết kiệm sức lực cùng dị năng.
Thật may vì kho vu khí khổng lồ kia tha hồ dư dả cho bọn họ hoang phí, Nhóm quân nhân vui vẻ chém giết, tuy mệt mỏi nhưng lại rất sảng khoái, có vũ khí quân dụng trong tay quả thật giống như hổ mọc thêm cánh vậy.
Dọc đường thu hoạch được rất nhiều tinh hạch, Cố Tiêu giao lại cho Vu Lâm và Vương Hạo Nhiên phân phát cho mọi người, không hề giữ lại, Cố Tiêu vừa mới tấn giai lên cấp bốn, là dị năng giả mạnh nhất trong đoàn, theo sau là Vu Lâm và Trình Tranh đều ở đỉnh cấp 3.
Những người khác cơ bản đều tiến giai vào cấp hai và cấp ba, đặc biệt qua hướng dẫn của Hứa Giai Ninh, bọn họ bắt đầu tìm hiểu các hình thái tấn công để tạo cho mình cách thức chiến đấu riêng biệt, nhưng vô hình chung lại khiến sức mạnh bình quân của của cả nhóm tăng vọt.
Nhóm Trình Tranh vốn đã có sự ăn ý tích lũy lâu năm, có đội của Cố Tiêu ra nhập lại chẳng hề có sự lạc lõng mà phối hợp rất ăn ý, dần dần bọn họ đã trở thành một quân đoàn vô cùng lớn mạnh và đoàn kết.
Mỗi người đều có thể tin tưởng tới mức không tiếc giao mạng sống cho đối phương.
Lại thêm hai tuần, thành phố F về cơ bản đã bị bọn họ càn quét tương đối, nhóm người nghỉ ngơi dưỡng sức rồi bắt đầu lên đường tìm tới phòng thí nghiệm.
Khoảng hơn hai giờ đồng hồ sau khi khởi hành bọn họ đã tới được địa điểm được nhắc tới.
Tòa nhà nghiên cứu của quân bộ đứng sừng sững giữa một khu đồi, xung quanh là rừng cây khá hoang vu.
Nhóm người cho xe tiến thẳng vào rồi dừng lại trước một cánh cửa bằng thép kiên cố.
Một lát sau bên trong đột ngột phát ra tiếng nói: “Người bên ngoài là ai?”
Nhóm người giật mình nhìn nhau, thật không ngờ nơi này vẫn còn người sống sót.
Trình Tranh liếc Cố Tiêu, hắn khẽ gật đầu, anh hắng giọng lên tiếng: “Xin chào.
Chúng tôi là quân nhân.
Có thể mở cửa không?”
“Bên ngoài không có tang thi chứ? Có người nào bị thương không?”
“Đều không có.” Trình Tranh trả lời.
Một lát sau cánh cửa thép từ từ mở ra, bên trong là một người đàn ông và một người phụ nữ cầm súng, đề phòng nhìn nhóm người bọn họ.
Nhóm Cố Tiêu toan lên tiếng giới thiệu thì đột nhiên không hề báo trước, người phụ nữ trẻ tuổi kia mở to mắt kinh hỉ nhìn một người trong số họ vui mừng tiến lên phía trước gọi: “Đàn anh?”.
Danh Sách Chương: