Mục lục
Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

------

Mạt Lị nhìn mọi người ở đây lúc này, một nụ cười khẽ, "Tất cả mọi người ở chỗ này làm gì vậy?"

Thu Bạch Bạch trợn mắt, "Nga, hiệu trưởng nói muốn tìm tớ nói chuyện nhân sinh."

“Hừ!” Phương Dữ nghiêng đầu.

Tầm mắt Mạt Lị rơi vào trên người Thu Thiên ,  Thu Thiên mở miệng đáp: "Tớ nhờ Phương ca ca đến tìm hiệu trưởng..."

"Phương ca ca, anh trai? "Phản ứng của Mạt Lị và Thu Bạch Bạch rất giống nhau, âm dương quái điệu đi theo một câu, lại không nói nên lời nhìn về phía Phương Dữ.

"Ha ha ha, Mạt Lị , có phả rất mắc cười không!" Thu Bạch Bạch cơ hồ muốn vỗ tường cười to, "Cậu ta gọi hắn là ca ca, ha ha ha!"

Mạt Lị nhàn nhạt nhìn lướt qua chân cô, cô vội vàng thành thật đứng lại.

"Thật ra... Gọi ca ca cũng không có gì sai. "Mạt Lị  do dự nói một câu, Phương Dữ bất quá so với bọn họ hơn mười tuổi, gọi ca ca cũng rất bình thường mà.

Không, nó không bình thường!

Phương Dữ lúc này mới ý thức được một chuyện, Thu Thiên cùng Mạt Lị cùng tuổi, Mạt Lị là cháu gái của hắn, Đuờng Nhiễm Mặc lại là chú của Mạt Lị, nếu như Thu Thiên gọi hắn là anh trai, vậy hắn không phải so với Đường Nhiễm Mặc thấp hơn một bậc sao!

“Thu Thiên, sau này phải gọi tôi là chú!”

Thu Thiên  ngây người, "Tại sao ..."

"Không có vì sao, tôi và thầy của cô là bạn, cô hẳn là gọi tôi là chú" Phương Dữ nói không thể nghi ngờ.

Trước kia là không có Mạt Lị, Thu Thiên  gọi thế nào cũng tùy cô, nhưng hiện tại có Mạt Lị ở đây, Đường Nhiễm Mặc kia còn hết lần này tới lần khác có quan hệ với Mạt Lị, hắn phải sắp xếp bối phận một chút!

Thu Thiên siết chặt tay, nhìn Mạt Lị , nhu thuận đáp: "Em biết rồi, Phương ca ca... Chú Phương."

Chuyện này có liên quan gì đến tôi? Sau khi nhận ra sự thù địch của Thu Thiên đối với mình, Mạt Lị dở khóc dở cười.

Phương Dữ nói với Mạt Lị : "Nơi này không có chuyện của cháu, cháu đi ra ngoài."

"Nơi này đuơng nhiên có chuyện của tôi, tôi tới tìm Bạch Bạch, hiệu trưởng cũng cho người gọi tôi tới đây, hẳn là muốn gặp tôi."

Phương Dữ ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía người đang uống trà, chén trà trong tay lão hiệu trưởng run rẩy, "Cái này... Không phải Phương tiên sinh nói muốn gặp bạn học Tiêu sao?"

"Tôi đã nói khi nào?"

"Bạn học Tiêu, chính là người thay thế danh ngạch bạn học Thu Thiên a. Phương tiên sinh nói sẽ gặp em ấy, tôi sẽ để cho em ấy tới. "Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, năm đó Phương Dữ ở trường không để cho người ta bớt lo, hiện tại chạy về vẫn khiến người ta không yên lòng, ông ta thật sự nên nghỉ hưu sớm một chút.

Mạt Lị nháy mắt, "Cậu... Anh muốn gặp em chứ?"

Ánh mắt cô lộ ra một ý tứ, chữ "gặp" này, hình như không phải rất hữu hảo a.

Phương Dữ: "..."

Hắn vốn nhận được điện thoại, nghe nói Thu Thiên bị người thay thế danh ngạch, lại nghe Thu Thiên khóc thương tâm như vậy, đầu óc nóng lên liền xông tới, Thu Thiên chính là người phương Dữ hắn che chở, dựa vào quan hệ Thu Thiên có thể tùy tiện đứng ở vị trí trên cùng Bạch Tuân, nhưng có người hết lần này tới lần khác nhảy qua Phương Dữ, quan hệ đến Thu Thiên, Phương Dữ thật khó chịu, khi nghe hiệu trưởng nói là có một học sinh chủ động thuyết phục tất cả giáo viên, dùng thành tích để giáo viên đổi tên, Phương Dữ vỗ bàn, cười lạnh, "Tôi ngược lại muốn nhìn xem cô ta có bản lĩnh gì, gọi cô ấy tới đây. Tiểu gia muốn gặp cô ấy."

Mạt Lị đến gặp hắn, nhưng hắn lại giống như nuốt một con ruồi, biểu tình rối rắm hấp dẫn người khác.

Thu Thiên  tưởng mình nghe lầm, "Bạn học Tiêu, cậu vừa mới gọi chú Phương là gì?"

"Cậu nha."

"Hả... Cậu?”

"Đúng vậy, cậu không biết sao?"

Mạt Lị cười nói: "Cháu cũng không biết cậu lại có một chức nữ ở đây, trách không được cậu không thích cháu, thì ra cậu muốn Thu Thiên làm cháu gái nha."

"Nói bậy cái gì đó! Tôi không có cháu gái nào khác ngoài cháu!"

Phương Dữ nóng nảy, "Cậu ngược lại muốn yêu thương cháu, cháu rời khỏi tên Đường Nhiễm Mặc kia, đi theo cậu, cậu cam đoan cháu là tiểu công chúa bảo bối nhất Phương gia!"

"Cháu không muốn đi theo chú đâu, Chú của cháu sẽ không vì người khác không đoạt giải nhất để được tham gia cuộc, mà chạy đến chỗ hiệu trưởng thay đổi danh ngạch."

"Cậu khi nào nói muốn thay đổi!?"

"Cậu đến đây không phải vì lí do đó sao?"

Phương Dữ á khẩu không nói nên lời, trước khi biết được người kia là Mạt Lị , hắn đích xác là tính toán như vậy.

"Bất quá, nếu như là lời yêu cầu của cậu, cháu có thể từ bỏ cơ hội này, cậu yên tâm, cháu sẽ không cảm thấy khổ sở, a, nói không chừng biểu hiện khổ sở một chút, chú của cháu còn có thể cho cháu càng nhiều tiền tiêu vặt."

Phương Dữ vừa nghe Mạt Lị  nhắc tới Đường Nhiễm Mặc liền giống như xù lông, "Ai bảo cậu muốn không cho cháu thi! Lần thi đấu này chính là cháu đi tham gia, ai dám động đến danh ngạch của cháu, tiểu gia ta để cho hắn cả đời chỉ có thể nằm úp sấp đi!"

Khuôn mặt nhỏ bé của Thu Thiên trắng bệch.

Thu Bạch Bạch cắn mu bàn tay ức chế tiếng cười, ha ha ha, trộm gà không thành mất nắm gạo, Thu Thiên này đúng là ngốc nghếch! Muốn tìm hậu viện, kết quả không nghĩ tới hậu viện của mình là cậu ruột của Mạt Lị!

Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, "Cho nên Phương tiên sinh không yêu cầu đổi người? ”

"Đổi cái gì! Cháu gái của lão tử ai muốn đổi! ”

Mạt Lị  không có cảm giác gì, "Thu Thiên cô ấy..."

Thu Thiên âm thầm nắm chặt góc áo, không nói gì.

Phương Dữ nhìn Thu Thiên một lát, xoa dịu cảm xúc, nửa là tùy ý, nửa là khuyến khích nói: "Học tập thật tốt, lần sau cố gắng."

"Phốc!" Thu Bạch Bạch bật cười, ngay cả cô cũng có thể nhìn ra Phương Dữ nói có lệ.

Phương Dữ liếc nhìn Thu Bạch Bạch một cái, đi tới trước mặt cô, hung tợn nói: "Nữ nhân điên, thù hận giữa chúng ta chưa dứt! ”

“Được, coi như tôi sợ anh a!”

  ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK