Đường Nhiễm Mặc không nói gì.
Mạt Lị mềm mại trong lòng ngực hắn, nhè nhẹ vỗ vỗ hắn, "Tiểu Nhiễm Mặc không tức giận, sau này có Mạt Lị tới, lúc chạy bộ cháu sẽ đưa nước, lúc đánh bóng rổ cháu sẽ vì thúc thét chói tai, thi đấu thua cháu sẽ ôm thúc một cái."
Cô ý muốn chính là an ủi tiểu hài tử!
Sắc mặt Đường Nhiễm Mặc thập phần vi diệu, lúc cô bắt đầu vỗ vỗ nhẹ, thân thể hắn liền cứng đờ. Nói chung vẻ mặt hắn rất ít khi biến chuyển, nhưng hiện tại hắn xanh mặt, đại khái đây là biểu hiện khi hắn gian nan, trời đất làm chứng, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại cảm giác gian nan này.
Mỗi người đều từng có tuổi dậy thì, Đường Nhiễm Mặc cũng không ngoại lệ. Ai đi vào lứa tuổi dậy thì đều muốn được người khác phái chú ý, cho dù đường đường là tổng tài Thịnh Thế, hắn cũng đã trải qua đoạn thời kỳ ngu xuẩn kia. Đường Nhiễm Mặc thời niên thiếu còn chưa có khí tràng, cũng không có diện mạo sắc bén như bây giờ, thoạt nhìn thật bình dị gần gũi, tuy nhiên có một thứ không thay đổi, đó chính là tính tình cực đoan của hắn, đối với sự vật hay người hắn không có hứng thú, thái độ của hắn là lạnh nhạt đến độ người khác muốn mặc thêm quần áo che chắn, có bạn học nữ bị khuôn mặt của hắn mê hoặc, không cam lòng muốn làm người đầu tiên thuần phục hắn, nhưng cho dù vượt qua tường băng kia cũng ở bên người Đường Nhiễm Mặc không hơn một phút đồng hồ.
Bởi vì bọn họ không có đề tài chung để nói, hoàn toàn là xấu hổ cùng trầm mặc.
Dần dần dường như Đường Nhiễm Mặc không còn người để ý, kỳ thật các nữ sinh đều kêu hắn là "Băng vương tử", luôn có con gái thích chinh phục cậu trai lãnh đạm cao ngạo, không thể đánh thẳng, liền có người đi đường vòng, đầu tiên tiếp xúc với bạn nam sinh bên cạnh Đường Nhiễm Mặc. Dần dà bạn nam sinh của Đường Nhiễm Mặc cũng không có, bao gồm cả bạn ngồi cùng bàn, bởi vì nữ sinh kết giao với cậu bạn đó cũng là vì Đường Nhiễm Mặc mới kết giao với cậu ta.
Thế là Đường Nhiễm Mặc có kí ức tuổi dậy thì không tốt đẹp chút nào, hắn cho rằng mình bị cô lập, nhìn bên người Phương Dự cùng Minh Lại một tháng đổi bạn gái một lần, hắn đã từng cảm thấy khó có thể lý giải.
Mạt Lị còn vỗ vỗ lưng hắn, thanh âm ôn như là sợ dọa đến hắn, "Tiểu Nhiễm Mặc, Mạt Lị tới thương nha..."
Thái dương hắn tuôn ra gân xanh, "Tiêu, Mạt, Lị!"
"Ừ, Mạt Lị ở đây, sẽ không bỏ Tiểu Nhiễm Mặc một người ở lại đâu."
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cô tiếng cười mềm nhẹ, hai người cực đại tương phản, trong không khí càng gia tăng hương vị bức người.
Bỗng nhiên, Đường Nhiễm Mặc chặn bế ngang cô lên, cô sợ tới mức "A" một tiếng, đôi tay theo bản năng quấn lấy cổ hắn, hắn nguy hiểm híp lại con ngươi đen nhánh, "Nói, cháu muốn kêu tôi như thế nào?"
Tiểu Nhiễm Mặc, Tiểu Nhiễm Mặc...... Xưng hô này làm hắn nhớ lại ký ức không tốt, nhớ năm đó, lúc hắn mới bốn, năm tuổi, Tiêu Viễn cũng kêu hắn "Tiểu Nhiễm Mặc", rồi cầm đĩa bay trong tay hắn ném ra xa, cười nói: "Tiểu Nhiễm Mặc, mau đi nhặt về."
Đoạn ký ức này, Đường Nhiễm Mặc đến nay cũng không muốn hồi tưởng, khi hắn còn chưa hiểu chuyện, Tiêu Viễn khiến hắn làm ít nhiều chuyện ngu xuẩn, hắn trước đây có bao nhiêu ý tưởng đem tro cốt của Tiêu Viễn rải xuống sông cho bớt xúc động, nhưng hiện tại hiển nhiên hắn đã muốn từ bỏ ý tưởng này.
Tiêu Viễn, xem như nhạc phụ hắn đi...... Nhắc tới đây, trong lòng hắn có ít nhiều điểm khó chịu, giống như hắn dụ dỗ khuê nữ của nhân gia, thật không được phúc hậu.
Mạt Lị không biết lịch sử hắc ám của hắn, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy hắn thiếu thốn tình yêu mà thôi, đích xác, biểu hiện của hắn chính là thiếu tình yêu, cô liền muốn trêu đùa tâm tư của hắn. Nhưng hiện tại bị người ta ôm vào trong ngực, cô sợ hãi hắn không cẩn thận sẽ quăng ngã mình xuống mặt đất. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô nở ra nụ cười lấy lòng.
"Hắc hắc hắc, thúc thúc, cháu kêu thúc thúc còn không được sao?"
Hắn không nói gì, thoạt nhìn cũng không vừa lòng.
Cô lại thêm dụ dỗ, "Thân ái ~ A Mặc ~ Đường tiên sinh ~ Đường ca ca ~"
Hừ, kêu Đường ca ca cũng không phản ứng, Mạt Lị cắn môi, cân nhắc một lát, chà xát cánh tay, trước tiên dự phòng mình sẽ nổi da gà, rồi mới dùng thanh âm ngọt lịm kêu lên: "Ông xã ~"
Đường Nhiễm Mặc ngẩn người ra, thiếu chút nữa buông tay làm cô té xuống, thần sắc hơi kì lạ, che dấu một tiếng khụ, "Cháu vừa mới kêu tôi cái gì?"
"Thân ái?"
"......"
"A Mặc?"
"......"
"Đường tiên sinh?"
"Cái cuối cùng."
Mạt Lị nghiêng đầu, "Cái gì?"
Hắn giả vờ lạnh nhạt, "Cháu cuối cùng kêu tôi cái gì?"
Mạt Lị cười hì hì nhìn hắn, không đáp lời.
Đường Nhiễm Mặc ánh mắt lóe lóe, phảng phất tự làm công tác tư tưởng thật lớn, biểu tình hắn nhu hòa xuống, con ngươi màu đen như nước hồ sâu, thâm thúy mê người, câu nhân tâm phách, thanh âm hắn rõ ràng mang theo dụ hoặc, "Ngoan, kêu lại một lần."
"Không kêu." Cô rất có cốt khí phun ra hai chữ, không bị hắn mê hoặc chút nào.
"......" Chưa bao giờ gặp cô có thể chống cự lại bộ dáng của mình như thế, hắn rũ mắt, "Thật sự không gọi?"
"Muốn cháu kêu cũng được." Ngón tay Mạt Lị xẹt qua khóe môi hắn, "Trừ phi... thúc cho cháu sờ."
"Tiêu Mạt Lị."
"A, không được thì thôi."
"Ngực trở lên." Hắn gian nan nói: "Đây là giới hạn cuối cùng."
Hiện tại là buổi tối,bên cạnh là giường của cô, tình huống này thật sự... thực không ổn.
Danh Sách Chương: