- " Tôi có phách lối đi chăng nữa thì chí ích vẫn tốt hơn rất nhiều so với những kẻ tiểu nhân chỉ biết ám toán sau lưng người khác!"_ Phó Kỳ Anh cô cũng không thể nhượng bộ mãi mà đáp lại
- " Cô...."_ Từ Thiếu Trung nghiến răng nghiến lợi, hắn như thể lại không thể đấu khẩu thắng phụ nữ
- " Phó Kỳ Anh, cô đừng tưởng mình ôm đùi của Tư Đồ thiếu gia rồi thì không xem ai ra gì như thế!"_ Phó Tử Yên lúc này ghen ghét đến ra mặt
Trong lòng của ả ta hiện giờ chỉ có hận mà thôi, chỉ muốn lập tức giết chết cô....
- " Phó Tử Yên, cô chỉ biết nói người khác mà không biết nghĩ lại mình xem coi bản thân của cô đã từng làm ra những chuyện gì!"_ Tô Dung lúc này mới lên tiếng
- " Bà là ai chứ? Dựa vào gì mà có tư cách chen vào việc của tôi chứ?"_ Phó Tử Yên nhìn đánh giá Tô Dung một lượt, ánh mắt dâng lên sự khinh bỉ
- " Dựa vào việc bà ấy là mẹ của tôi!"_ Phó Kỳ Anh lớn tiếng khẳng định
Người khác có thể nói cô thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không được nói mẹ của cô...
Tức khắc, tất cả mọi người đang có mặt ở đây, trừ Phó Kỳ Anh và Phó Kỷ Hàn ra thì tất cả đều như không thể tin vào tai của mình, ai cũng bàng hoàng không thôi, không hiều rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra....
- " Cô nói cái gì chứ? Bà ta là mẹ của cô, vậy chẳng phải thật sự bà ta là..."_ Lý Tuyết Nhan không thể tin được trên đời này lại có chuyện như vậy, vốn dĩ lúc nảy vẫn còn bán tính bán nghi lời Phó Kỷ Hàn nói, nhưng bây giờ ngay cả Phó Kỳ Anh cũng nói như thế...
- " Đúng vậy, tôi chính là người mà các người muốn truy giết 20 năm về trước, Lạc Vĩ Kỳ!"_ Tô Dung cũng không có ý định giấu diếm nữa, đã đến lúc mọi chuyện cần phải được làm sáng tỏ rồi
20 năm trước.....
Trong một đêm thanh tĩnh, tại một ngôi nhà nhỏ nằm trên ngọn đồi ở ngoại ô thành phố....
Lạc Vĩ Kỳ trên tay bế một đứa bé gái đang say giấc nồng, trên gương mặt cô không giấu được niềm hạnh phúc khi nhìn đứa bé đó! Đúng vậy, đứa bé đó chính là con của cô và Phó Kỷ Hàn.....
Ngoài ra, bên cạnh cô còn có một người phụ nữ khoảng tầm gần 30 tuổi gì đó...
Cô bế con gái đi lại trong nhà, thỉnh thoảng nhìn ra cửa chính rồi lại tiếp tục chăm bé con....
-" Đã trễ vậy rồi, sao giờ này anh ấy vẫn chưa về?"_ Cô lo lắng nhìn lên đồng hồ đang điểm 22 giờ 30 phút
-" Em cũng đừng lo lắng quá như thế, Kỷ Hàn sẽ trở về ngay thôi mà!"_ Người phụ nữ bên cạnh an ủi cô
Khoảng một lúc sau, cô lại nhìn ra cửa một lần nữa, lần này cánh cửa bật mở, cô vui vẻ nhìn người bước vào đang nhìn cô với đôi mắt trìu mến chứa chan tình yêu thương...
Phó Kỷ Hàn mỉm cười bước đến bên cạnh cô:" Cho anh bế con một chút!"
Lạc Vĩ Kỳ nhẹ nhàng từ tốn chuyển bé con cho Phó Kỷ Hàn, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp vô cùng...
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.....
Khi nhìn thấy người đến là ai thì tất cả họ đều ngỡ ngàng không thể tin, Phó Kỷ Hàn ngây người tại chỗ....
-" Mẹ... sao mẹ lại..."_ Phó Kỷ Hàn như chết lặng, đến mức không thể nói trọn hết câu
-" Con muốn hỏi sao ta lại biết chỗ này mà đến có phải không? Việc mà ta muốn biết thì có gì là không thể chứ!"_ Hứa Lệ Hoa bước lên phía trước, ánh mắt lạnh lẽo lướt sang nhìn Lạc Vĩ Kỳ đang đứng bên cạnh Phó Kỷ Hàn
-" Con vì ả tiện nhân này mà không cần đến người vợ mà ta đã chọn cho con hay sao?"_ Hứa Lệ Hoa không mấy thiện cảm chỉ thẳng vào mặt cô mà lớn tiếng
-" Mẹ! Xin mẹ đừng nói như thế, Vĩ Kỳ là người con gái mà con thật lòng yêu thương, còn đối với Tuyết Nhan, cứ coi như là con đã nợ cô ấy đi!_ Phó Kỷ Hàn trong lòng vô cùng khó xử, mặc dù là cảm thấy có lỗi với Lý Tuyết Nhan, nhưng trong trái tim của anh chỉ có một mình Lạc Vĩ Kỳ mà thôi
-" Kể cả khi Tuyết Nhan đã sinh cho con một đứa con gái sao?!"
Cùng lúc này, Lý Tuyết Nhan từ ngoài cửa bước vào cùng với đứa con chưa tròn 1 tuổi....
-" Kỷ Hàn, xin anh hãy trở về cùng với mẹ con em!"_ Lý Tuyết Nhan làm bộ dạng rất chi là ủy khuất, nghẹn ngào nói
-" Đó là, con của tôi sao?"_ Phó Kỷ Hàn nhìn thấy đứa bé trên tay Lý Tuyết Nhan thì hỏi
-" Đúng vậy!"_ Lý Tuyết Nhan nhẹ nhàng gật đầu
Lạc Vĩ Kỳ đứng bên cạnh anh như chết lặng, nhưng rồi rốt cuộc lại thì, cô vẫn phải lên tiếng...
-" Kỷ Hàn, em nghĩ anh hãy nên trở về cùng phu nhân và Phó phu nhân đi! Họ rất cần anh vào lúc này!"_ Cô cố gắng nở nụ cười, đè nén sự đau đớn tột cùng trong lòng
Phó Kỷ Hàn nghe cô nói như thế thì đau lòng nhìn cô, nhất thời cảm thấy trái tim như bị người bóp nghẹt, quặn thắt từng cơn....
-" Vĩ Kỳ, anh không thể bỏ mặt mẹ con em được"_ Phó Kỷ Hàn ôn nhu nhìn cô
-" Em và con sẽ không sao đâu! Anh cứ trở về đi, đừng lo cho em!"_ Lạc Vĩ Kỳ cố gắng trấn an anh, không thể để anh trở thành nghịch tử khi cãi lời mẹ mà ở cạnh cô....
-" Vĩ Kỳ!"_ Trong lòng Phó Kỷ Hàn hiện tại rất mâu thuẫn, chữ hiếu, chữ tình anh thật sự không biết phải làm thế nào!
-" Thôi, hãy bỏ ngay cái sự giả ngây giả ngô của cô đi, cô đây là đang cố tình nói như thế để con trai tôi mềm lòng mà cãi lời tôi ở lại với cô có phải không chứ!
Tôi nói cho cô biết, cô đừng có ở đó mà mơ mộng, đứa con dâu mà tôi thừa nhận chỉ có thể là Tuyết Nhan mà thôi, kể cả huyết mạch của Phó gia mà muốn tôi thừa nhận cũng chỉ có thể là do con dâu đường đường chính chính được gả cho Kỷ Hàn sinh ra mà thôi!"
Hứa Lệ Hoa nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ và chán ghét mà buông lời cay độc...