Sự h@m muốn kìm nén bấy lâu thật điên rồ, khiến nó càng thêm mãnh liệt, sự đỏ bừng mơ hồ lan từ má đến cổ, cả hai đều như thế.
Khương Niệm tiếp tục thêm một lúc mới bỏ cuộc.
Vòng eo của Diêu Nhiễm mềm ra, tấm lưng mịn màng chìm vào trong chăn, theo sau là một cái ôm nóng bỏng.
Hai người ôm nhau da kề da, nhất thời không buông lỏng, ngực không ngừng phập phồng, áp vào nhau thở hổn hển.
Nghỉ ngơi một lúc.
Khương Niệm vẫn có vẻ không hài lòng, hôn xuống cổ nàng, muốn để lại dấu vết trên khắp cơ thể nàng. Cô khá nhỏ mọn, khi nghĩ đến lời Diêu Nhiễm đã nói với cô trước đó, "chỉ tối nay thôi", cô vẫn cảm thấy tủi thân.
Cô lại trở nên ngang ngược, Diêu Nhiễm nâng cổ lên, nhẹ nhàng nói: "Đừng để lại dấu trên cổ."
"Ừ." Khương Niệm rất nghe lời, tham lam hôn lên xương quai xanh mềm mại.
Sau khi Diêu Nhiễm cụp mắt xuống nhìn thoáng qua, má nàng càng nóng bừng hơn, chỉ cắn môi và nhắm mắt lại. Khương Niệm hôn nàng thật sâu, hết lần này đến lần khác.
Một nụ hôn nhẹ nhàng cũng có thể khơi dậy đam mê. Diêu Nhiễm nheo mắt và vuốt v e ngọn tóc của cô một cách bất cẩn, mở môi để thở.
Khương Niệm vùi đầu trong nụ hôn, ngâm nga: "Ừm."
Nửa đêm yên tĩnh, từng thanh âm đều có thể nghe rõ ràng, trong mắt Diêu Nhiễm tràn ngập sương mù, lòng bàn tay ấn vào sau đầu Khương Niệm, để vào sâu hơn.
Mỗi lần ở bên Khương Niệm, Diêu Nhiễm đều cảm thấy xa lạ với chính mình. Rõ ràng đã nhiều năm không có d*c vọng, tại sao đột nhiên...
Cơn nóng kéo dài suốt đêm.
Khương Niệm nhẹ nhàng ôm người trong vòng ray. Vẻ mặt nàng đỏ bừng, không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Người trong sáng và lạnh lùng khi mất kiểm soát sẽ trở nên dễ xúc động, càng thêm oi bức.
Diêu Nhiễm lờ mờ nhìn cô, không thể chịu đựng được nữa, lấy khăn giấy lau má và môi cho cô.
Khương Niệm nghiêng người để nàng lau, cô nhìn nàng rồi hôn lên đôi môi đang chờ đợi mình. Chiếc lưỡi mềm mại trượt vào quấn lấy nhau, nụ hôn đặc biệt dính và dai dẳng.
Nhịp tim của Diêu Nhiễm đập dữ dội, cô xoa đôi tai cũng đang nóng bừng của Khương Niệm, không quan tâm đ ến điều gì khác, hai người hôn nhau ngày càng sâu hơn.
Khương Niệm không nhịn được buông nụ hôn ra, cô nhìn Diêu Nhiễm, dùng chóp mũi cọ cọ gò má nàng, không nhịn được thấp giọng nói: "Chị có thể chạm vào em lần nữa được không?"
Sau khi cố gắng hết sức để quyến rũ, Diêu Nhiễm hạ mi xuống, khi hôn nhau lần nữa, họ ôm nhau và đổi vị trí.
Khương Niệm lúc nào cũng có sự nhiệt tình vô tận, chỉ cần nàng chủ động cho cô một phần, cô sẽ nhiệt tình đáp lại chín mươi chín phần.
Diêu Nhiễm nhìn thấy cơ bụng tuyệt đẹp trên eo cô, chợt nhớ tới lúc ở trong studio, Khương Niệm nói chỉ cho bạn gái chạm vào...
Khương Niệm hừ nhẹ, đôi mắt mờ mịt: "Chị có thích vòng eo của em không?" Diêu Nhiễm đặc biệt thích ôm eo cô mỗi lần hôn nhau, nàng cũng thích chạm vào nó.
Diêu Nhiễm chỉ im lặng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khương Niệm, d*c vọng chiếm hữu trong nàng càng ngày càng lớn.
Khương Niệm cũng nhìn thẳng vào mặt Diêu Nhiễm, nét mặt lạnh lùng càng trở nên dịu dàng. Một lúc sau, cô không nhịn được, cổ họng bắt đầu hét lớn.
Diêu Nhiễm đã dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, đỏ mặt nói: "Đừng hét to quá."
Khương Niệm ôm lấy nàng, ủy khuất gần chết: "Em chỉ là không nhịn được mà thôi."
...
Họ chỉ hài lòng việc an ủi nhau sau khi vật lộn rất nhiều lần, cả hai đều đổ một lớp mồ hôi mỏng và kiệt sức.
Nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, Khương Niệm ôm Diêu Nhiễm đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hai người không khỏi lại chạm vào nhau khi tắm, mặt vẫn đỏ bừng, tim đập thình thịch nhưng không còn sức lực để tiếp tục.
Lần này không giống lần trước. Sau đêm nay, họ còn nhiều đêm nữa.
Đã gần một giờ sáng, Diêu Nhiễm nhớ đồng hồ sinh học thường ngày của mình rất chuẩn, dù mệt mỏi cũng không thể ngủ được nhiều.
Khương Niệm cảm thấy choáng váng, cô nhẹ nhàng nằm trong lòng Diêu Nhiễm, ôm lấy nàng. Hôm nay cô thực hiện đầy đủ các đặc quyền dành cho bạn gái.
Diêu Nhiễm cúi đầu.
Đêm qua hai người lại ngủ với nhau.
Khương Niệm lười biếng hỏi nàng: "Tối nay có mệt không?"
Diêu Nhiễm nghĩ rằng hai lần trước họ đã buông thả đủ rồi, nhưng đêm nay... họ đã quá mất kiểm soát. Nàng hỏi Khương Niệm: "Em không mệt sao?". Truyện Tổng Tài
Khương Niệm lười biếng cười, nhẹ nhàng nói: "Thể lực của em so với chị tốt hơn."
Diêu Nhiễm: "..."
Đó là sự thật, cô rất khỏe.
Thấy nàng không để ý tới mình, Khương Niệm liền ôm lấy vai, hôn nàng say đắm. Cô thích mùi hương đặc biệt trên cơ thể nàng, có chút dịu dàng.
Bị cách quyến rũ của Khương Niệm cuốn vào, Diêu Nhiễm không còn cách nào khác ngoài bật cười. Thực ra, nàng không thể chịu nổi cách hành xử nũng nịu của Khương Niệm đối với mình, bình thường cô là một người rất trưởng thành và ngổ ngáo, nhưng bên nàng lại như thế này.
Diêu Nhiễm nhẹ nhàng nhéo má Khương Niệm, bảo cô bình tĩnh lại: "Sao em lại giống Tứ Mao thế?"
"Hả?" Khương Niệm chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Vậy chị thấy em dễ thương hay Tứ Mao dễ thương?"
Đây là sự so sánh gì vậy? Diêu Nhiễm đầu tiên cau mày, sau đó mỉm cười.
Khương Niệm cũng nhếch môi cười, ánh mắt sáng ngời. Vừa nhìn thấy Diêu Nhiễm cười, cô không khỏi muốn hôn nàng.
Nhịp tim của Diêu Nhiễm vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, cô hôn nàng lần nữa.
Khương Niệm có chút bối rối, nhưng nụ hôn này rất thỏa mãn, cô đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh tượng tối nay với Diêu Nhiễm, nàng sờ eo, hôn môi cô, rất quen thuộc.
Bất đắc dĩ suốt đêm, Diêu Nhiễm chạm vào má cô, sau khi hôn một lúc, nàng dần dần hôn lại cô một cách nhẹ nhàng và hợp tác.
Vòng tay họ quanh eo nhau, nụ hôn lan rộng. Sau khi nụ hôn đầy tình cảm kết thúc, có một loại dịu dàng và ngọt ngào đặc biệt, bởi vì nó không liên quan gì đến đam mê hay h@m muốn, nó chỉ là vì tình yêu mà thôi.
Họ luôn có sự hiểu ngầm khi hôn nhau. Khi nụ hôn thỏa mãn, Khương Niệm buông môi ra, mỉm cười ôm chặt lấy nàng. Có vẻ như chỉ cần cô hành động bất hảo thì nàng sẽ chiều lòng cô.
Diêu Nhiễm nhìn nụ cười không biết xấu hổ của Khương Niệm, cũng không khỏi cong môi dưới lên. Nàng quả thực đã đối xử với Khương Niệm rất khác biệt. Có lẽ ngay từ đầu nàng đã có cảm giác khác với Khương Niệm. Nếu không, nàng sẽ không để cô can thiệp vào cuộc sống của mình hết lần này đến lần khác.
"Muộn rồi, đã đến lúc nghỉ ngơi."
"Ừ." Khương Niệm lại mím môi, cười vui vẻ.
Diêu Nhiễm ngạc nhiên một lúc. Hai người ôm nhau, thỉnh thoảng hôn nhau và nói chuyện nhẹ nhàng. Không khí ấm áp và hạnh phúc.
Làm cho họ cảm thấy gắn bó.
Sau khi nhắm mắt lại, Khương Niệm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Diêu Nhiễm quay đầu lại nhìn, chìm trong suy tư, cảm thấy Khương Niệm như lửa, lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Nàng không khỏi tự hỏi, sau khi sự mới lạ về thể xác đi qua và niềm đam mê giữa hai người phai nhạt, liệu cô có còn say đắm nàng như vậy không?
...
Sau khi chính thức quen nhau, Khương Niệm và Diêu Nhiễm ôm nhau ngủ cả đêm như tưởng tượng.
Sau một đêm ngon giấc, Diêu Nhiễm phát hiện mỗi lần ở bên Khương niệm nàng đều ngủ rất bình yên. Sau đó nghĩ lại, lần nào họ cũng kiệt sức, sao có thể không ngủ yên được.
Việc xăm hình vốn dĩ rất mệt, Khương Niệm cả ngày hôm qua bận rộn, ban đêm cô ngủ như chết.
Khi Diêu Nhiễm tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cơn đau lưng của nàng thậm chí còn trầm trọng hơn và toàn thân yếu ớt. Tuy nhiên, thủ phạm đang ngủ ngon lành bên cạnh, tay vẫn ôm eo nàng.
Diêu Nhiễm nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người bên cạnh, Khương Niệm trông càng trẻ hơn khi ngủ khi không có lớp trang điểm, với làn da trắng ngần và thanh tú như một cô bé.
Điện thoại di động bên cạnh rung lên, Diêu Nhiễm nhanh chóng cầm lên, bật chế độ im lặng.
Khương Niệm ngủ rất say, không hề tỉnh lại.
Là trợ lý gọi điện, lúc này Diêu Nhiễm mới nhìn rõ thời gian, nàng ngủ đến tận mười giờ.
"Ừm." Khương Niệm thoải mái ngủ, xoa đầu tựa vào vai Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm nhìn dáng vẻ hơi ngốc nghếch, lại nhìn cuộc gọi đến trên điện thoại di động, nàng cúp máy và trả lời bằng tin nhắn, nói rằng nàng có việc phải làm và hãy chuyển cuộc họp buổi sáng sang buổi chiều.
Đêm qua nàng đã làm quá sức, đúng hơn là kiệt sức. Sau khi tắt tiếng điện thoại, nàng lại để Khương Niệm tiếp tục ôm mình trong khi cô đang nheo mắt.
Khương Niệm nằm mơ, khi tỉnh lại, Diêu Nhiễm lại biến mất. Cô bàng hoàng mở mắt ra, trong cánh tay tràn ngập mùi hương quen thuộc, cô nhận ra đây chỉ là một giấc mơ.
Cô nghiêng người ôm chặt lấy Diêu Nhiễm, sau đó lại gần hôn lên khóe miệng nàng, chỉ như vậy mới có thể yên tâm.
Diêu Nhiễm nhắm mắt lại không bao lâu, giấc ngủ còn chưa sâu, đã bị một đòn nhẹ đánh thức.
Khương Niệm thấy nàng đã tỉnh, không hề xấu hổ sau khi bị bắt quả tang, liền mỉm cười hôn nàng lần nữa.
Cảm xúc ập đến không hề chuẩn bị trước, Diêu Nhiễm nửa mơ nửa tỉnh, ôm lấy eo Khương Niệm trong chăn, chủ động kéo hai người lại gần nhau hơn.
Khương Niệm vui mừng, Muộn Tao chắc chắn còn chưa tỉnh táo. Cô hỏi: "Hôm nay chị không đi làm à?"
Diêu Nhiễm nheo mắt, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, nói: "Em còn có gan mà hỏi."
Khương Niệm cười, ôn nhu nói: "Em ôm chị ngủ một lát nữa."
Nhiều năm như vậy, Diêu Nhiễm phát hiện ôm nhau có thể giải trừ mệt mỏi, nghe Khương Niệm nói, nàng vẫn nhắm mắt lại, thoải mái ậm ừ: "Ừ."
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tỷ tỷ mềm quá, hahaha, chú chó lại vui vẻ rồi.
Tỷ tỷ của chúng ta ở bên chú chó cũng thật là vui.
Editor: tui lên lịch đi chơi và gặp Thúy Loan ngay đoạn hai bả lái xe quá tốc độ, nên edit cho xong đoạn này rùi đi. Chắc giữa tuần sau tui mới up tiếp nha 😉
Danh Sách Chương: