Hôm nay Diêu Nhiễm mang một đôi giày cao gót, Khương Niệm lo lắng nàng đi không vững nên mới bảo nàng ngồi xuống ghế sofa.
Sau khi Khương Niệm chuyển đi, đồ đạc trong phòng lại trở nên đơn giản và vắng vẻ, khôi phục lại trạng thái tỉ mỉ lúc trước. Phong cách giống hệt chủ nhân của nó.
"Chị không sao chứ?" Khương Niệm hỏi. Tối nay cô muốn đỡ rượu cho nàng, nhưng Diêu Nhiễm lại không cho cô làm vậy. Cô nhìn Diêu Nhiễm đang bơ phờ, hỏi: "Chị uống rượu có thấy khó chịu không?"
Diêu Nhiễm lắc đầu: "Có hơi mệt."
Nghe nàng nói vậy, Khương Niệm do dự mà lại gần, sau đó nghiêng người ấn thái dương giúp nàng thư giãn.
Giữa họ đã từng như thế này.
Khương Niệm xoa xoa đầu ngón tay, ánh mắt rơi vào trên gò má ửng hồng của nàng, đã lâu rồi hai người không thân thiết như vậy.
Diêu Nhiễm khẽ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Khương Niệm.
"Thoải mái không?"
Khương Niệm vừa ấn vừa thấp giọng hỏi.
Diêu Nhiễm im lặng.
Sau khi hỏi xong, suy nghĩ của Khương Niệm thoáng chốc lạc lối, khoảng cách gần đến mức nhìn đâu cũng thấy sự mập mờ trong mắt. Càng tệ hơn khi ánh mắt cô hạ xuống lướt qua môi nàng.
Diêu Nhiễm cảm thấy hơi khát nước, môi khẽ cử động.
Khương Niệm cũng chú ý đến đôi môi đỏ mọng khô khốc của nàng, khó có thể khống chế được xúc động của mình, muốn cúi xuống hôn nàng. Nhưng cô đã kìm lại được.
Bầu không khí khó tả, rất ấm áp và mập mờ, nhưng bây giờ sự mập mờ giữa họ dường như bị ngăn cách bởi một lớp kính trong suốt. Có thể nhìn thấy, nhưng có một khoảng cách khiến họ thực sự không thể chạm vào.
Đêm nay Khương Niệm không hề bốc đồng, cô sợ Diêu Nhiễm vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, sợ sự háo hức và nhiệt tình của mình sẽ khiến Diêu Nhiễm nghĩ rằng bản thân không đủ lý trí và nghiêm túc, cuối cùng cô sẽ bị nàng đẩy ra xa hơn.
Trước mặt Diêu Nhiễm, cô luôn lo lắng rất nhiều và rất rụt rè.
Ấn một lúc. Khương Niệm chủ động buông tay cô ra, nếu tiếp tục mơ hồ, cô sẽ không thể tự chủ được nữa: "Em đi rót chút nước."
Bên cạnh đột nhiên cảm thấy trống trải, Diêu Nhiễm nhẹ nhàng đáp: "Ừ."
Khương Niệm đi vào phòng bếp lấy một ly nước, sau đó lấy mật ong trong tủ lạnh ra, pha với một ly nước mật ong, rồi quay lại ghế sofa đưa cho Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm uống từng ngụm nhỏ, vị ngọt vừa phải, sau khi nằm trên ghế sofa một lúc, tình trạng của nàng đã cải thiện rất nhiều.
Khương Niệm đứng ở bên cạnh sofa, không ngồi xuống nữa mà nấn ná tại chỗ, sau đó nhỏ giọng nói với Diêu Nhiễm: "Vậy em về nha."
Diêu Nhiễm khựng lại, không ngờ Khương Niệm lại nói muốn đi, trời đã khuya, nhiệt độ bên ngoài hạ thấp. Cô ấy ăn mặc phong phanh như thế này và còn uống rượu...
Bởi vì bọn họ đi chung xe suốt chặng đường, nàng biết chiếc áo khoác Khương Niệm mặc cũng không dày, bên trong chỉ là một chiếc váy hai dây mát mẻ.
Sau khi lảng vảng một lúc, Khương Niệm cười nói: "Nếu mệt thì đi ngủ sớm đi."
Lúc Khương Niệm đang muốn quay người đi, Diêu Nhiễm đã ngăn cô lại, nàng nói: "Đã muộn rồi."
Khương Niệm nhìn chằm chằm vào nàng.
Diêu Nhiễm cau mày nói tiếp: "Không an toàn."
Khương Niệm hiểu được ẩn ý của hai câu này, cô lập tức đáp lại không chút khách khí: "Ừ."
Diêu Nhiễm nghe được câu trả lời nhanh chóng, như thể cô đang đợi lời này của nàng.
Cả hai người đều nồng nặc mùi rượu, Diêu Nhiễm đứng dậy nói: "Tôi đi lấy đồ ngủ cho em." Sau đó nàng đi vào phòng ngủ.
Một lúc sau, Diêu Nhiễm mang theo váy ngủ và khăn tắm đi tới. "Áo ngủ này là của em."
Khương Niệm nhìn chiếc váy quen thuộc, chắc chắn lần trước cô quên mang đi, vẫn để ở đây. Cô lơ đãng gật đầu: "Ừ."
Cầm bộ váy ngủ, Khương Niệm đi vào phòng tắm dành cho khách. Diêu Nhiễm không nói gì, quay lại phòng tắm chính tắm rửa.
Hai người tắm rửa xong cùng lúc, lúc Diêu Nhiễm đi ra thì gặp nhau ở phòng khách.
Khương Niệm dừng lại khi nhìn thấy Diêu Nhiễm với mái tóc dài buông xõa và mặc váy ngủ. Cô vừa mới tắm xong, trong phòng rất nóng, mặc dù chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh nhưng da cô lại đỏ bừng và nóng bức.
Diêu Nhiễm cũng im lặng một lúc.
Khương Niệm nhìn nàng hồi lâu mới nói ra hai chữ: "Ngủ ngon." Nói xong, cô quay người mở cửa phòng ngủ thứ hai, như không có chuyện gì.
Diêu Nhiễm đứng đó vài giây rồi nhanh chóng trở lại phòng chính.
Sau khi trở về phòng, một mình nằm trên giường, Diêu Nhiễm trở mình mấy lần, cảm thấy bất an khiến đêm nay khó ngủ hơn bình thường.
Khương Niệm cũng không có ngủ sâu, mê man ôm gối trong lòng, đầu óc bắt đầu hoạt động, suy nghĩ lung tung.
Tuy Diêu Nhiễm không còn phản kháng sự tiếp xúc và tiếp cận, nhưng khoảng cách vô hình khiến cô cảm thấy bất an. Chẳng lẽ sau cuộc cãi vã sẽ nảy sinh nút thắt, tình cảm của nàng dành cho cô không thể trở lại như xưa?
.....
Trời mưa to suốt hai ngày và nhiệt độ giảm xuống dưới 0.
Mặt trời lặn sớm vào mùa đông, khi Khương Niệm tan làm thì trời đã tối, mưa đã tạnh, nhưng trong không khí vẫn còn hơi ẩm, gió bắc thổi vào má cô đặc biệt lạnh.
Sau khi tan làm, Khương Niệm dẫn Tứ Mao đi cùng, băng qua đường, đi về phía con hẻm quen thuộc.
"Này, chúng ta lại gặp nhau."
Khương Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng đang đi về phía cô, cô vừa nhìn đã nhận ra hắn ta chính là tên mập đầu trọc từng có xích mích trước đó ở cửa hàng của cô. Cô phớt lờ hắn.
Tên mập đầu trọc cầm chai rượu trong tay, vừa đi vừa uống rượu, theo bước chân Khương Niệm, không ngừng kêu lên: "Sao lại đi bộ?"
Trời lạnh và có rất ít người đi qua con đường này. Khương Niệm kéo Tứ Mao, muốn đổi hướng.
"Dù sao thì tôi cũng đã bỏ qua nếu cô chịu nhún nhường tôi. Trước đây cô không phải rất kiêu ngạo sao?" Tên đầu trọc mập mạp mỉm cười chặn cô lại, "Cô không phải rất kiêu ngạo khi gọi cảnh sát sao?"
Khương Niệm không kiên nhẫn nói: "Tránh ra."
"Cô bé, tính khí thật thất thường, cô có thể bỏ đi nếu không được sự cho phép của tôi sao?" Nghĩ đến tình huống ngày đó, hắn vẫn không nuốt nổi cục tức này
"Ồ, cô lại dọa kiện tôi nữa à?"
Khương Niệm: "Ông đang quấy rối tôi."
"Hôm nay tâm tình tôi không tốt. Tôi muốn quấy rối cô thì sao nào?!" Tên đầu trọc say rượu thấy cô trông có vẻ giống một cô bé, giọng điệu ngày càng kiêu ngạo.
Khương Niệm kéo Tứ Mao, xoay người muốn nhanh chóng rời đi.
Lão đầu trọc nhìn thấy vậy liền cản người, hành động như một tên vô lại đang tìm phiền phức.
Nhìn thấy đối phương không thân thiện, Tứ Mao lập tức hung hãn sủa lên, gầm gừ lên với vẻ mặt dữ tợn.
"Này, tiểu tử này, dám hung dữ như vậy, có tin tao làm thịt mày rồi nấu lẩu chó hay không." Tên đầu trọc sợ hãi, loạng choạng suýt ngã, liên tục chửi Tứ Mao.
Tứ Mao càng sủa dữ dội hơn.
Khương Niệm kéo Tứ Mao tiếp tục rời đi: "Tứ Mao, chúng ta đi thôi."
Tên đầu trọc không chịu bỏ cuộc, muốn kéo lại: "Mày không biết sợ là gì à? Nếu sợ thì nhận lỗi với tao, tao sẽ để mày đi..."
Tứ Mao tuy nhỏ tuổi nhưng không dễ chọc vào, lao thẳng về phía tên đầu trọc và cắn thật mạnh vào chân hắn.
Cú cắn mạnh đến mức làm rách cả quần jean, khiến máu chảy ra.
"Ui da, tiểu tử này." Tên đầu trọc đau đớn kêu lên, chai rượu trong tay rơi xuống, vỡ tan tành.
Động tác này thu hút một số người qua đường tới xem, nhưng thấy tên đàn ông này hung dữ, lại cao lớn, cường tráng nên không ai dám tiến lên.
Khương Niệm nóng lòng muốn rời đi.
Tên đàn ông đầu trọc tỏ vẻ đau đớn, dùng sức nắm lấy cánh tay cô: "Mày còn muốn rời đi, mau trả tiền cho tao!"
.....
Cảnh sát lại được gọi tới.
Lần này họ còn được đưa thẳng đến đồn cảnh sát.
Tên đàn ông đầu trọc tố cáo sự bất bình của mình với cảnh sát, đang đi nhậu thì bị chó cắn.
Khương Niệm biết hắn không phải người tốt nên đã chuẩn bị trước, cô đã dùng điện thoại ghi âm lại cuộc tranh cãi. Việc Tứ Mao cắn hắn là do tự vệ và không cần phải chịu trách nhiệm.
Nghe xong đoạn ghi âm, tên đầu trọc biết mình không thể phản bác được nữa nên đổi hướng câu chuyện, nói rằng lần trước hai người đã có mâu thuẫn rất lớn, lần này chỉ muốn hù dọa và trút giận, chứ không phải thực sự muốn quấy rối cô.
Điều này thật kinh tởm, nhưng không có cách nào trực tiếp tống hắn vào tù.
Khương Niệm gọi điện cho Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm còn đang họp ở công ty, nhìn thấy Khương Niệm đột nhiên gọi cho mình, trực giác mách bảo có gì đó không đúng. Trước đây khi họ ở cùng nhau, Khương Niệm luôn gửi tin nhắn cho nàng trước, hỏi có tiện nghe điện thoại không.
"Xin chào?"
Khương Niệm nói với nàng: "Chị có thể tới đón em được không?"
Mí mắt Diêu Nhiễm giật giật: "Sao vậy?"
Sau khi nghe tin Khương Niệm đang ở đồn cảnh sát, Diêu Nhiễm kết thúc cuộc họp sớm và vội vàng rời khỏi công ty, vẻ mặt lo lắng.
Khi Diêu Nhiễm chạy đến đồn cảnh sát, Khương Niệm đã ghi xong bản tường trình. Cô đang ngồi một mình ở sảnh tầng một, có Tứ Mao ở bên cạnh.
Nhìn thấy Diêu Nhiễm chạy tới ngay lập tức, Khương Niệm đứng dậy ôm người trước mặt mà không nói gì. Mặc dù hành động của cô luôn bình tĩnh khi đối mặt với chuyện xảy ra vừa rồi vào ban đêm nhưng trong lòng vẫn sợ hãi.
Diêu Nhiễm lập tức ôm lấy cô, xoa đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Trong điện thoại, Khương Niệm chỉ nói Tứ Mao cắn người, cô và Tứ Mao đang ở đồn cảnh sát.
Khương Niệm nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, em bị người hôm trước ở cửa hàng quấy rối, Tứ Mao cắn hắn, hiện tại mọi phiền phức đã kết thúc."
Diêu Nhiễm biết lần trước Khương Niệm gặp rắc rối và cảnh sát đã đến cửa hàng. Nàng ôm chặt Khương Niệm hơn, lại sờ tóc cô, cúi đầu nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao đâu."
"Ừm."
Khương Niệm vùi đầu vào hõm cổ nàng.
Diêu Nhiễm tưởng rằng cô đang sợ hãi, nên nàng thì thầm vào tai cô: "Tôi ở đây."
Âm thanh này khiến Khương Niệm đột nhiên muốn khóc, không phải vì vận xui cô gặp phải tối nay, mà là vì Diêu Nhiễm lại đang dỗ dành cô...
Tuy Khương Niệm không nói cụ thể nhưng Diêu Nhiễm cũng ngầm hiểu. Nàng chở Khương Niệm về nhà mình mà không để cô ở một mình.
Trở lại căn nhà quen thuộc, Tứ Mao vừa tò mò vừa hưng phấn bước vào.
Khương Niệm đứng ở cửa ra vào, liếc nhìn Diêu Nhiễm rồi bước tới ôm nàng. Diêu Nhiễm cũng ôm cô, xoa lưng an ủi.
Hai người ôm nhau rất lâu.
Diêu Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Em sợ à?"
"Không có." Khương Niệm cọ cọ vào một bên mặt nàng, ủy khuất nói: "Em chỉ muốn ôm chị thôi, muốn từ rất lâu rồi..."
Lòng Diêu Nhiễm dịu lại. Nàng siết lấy cánh tay, không còn tỏ ra kiềm chế nữa mà chỉ ôm thật chặt cô vào lòng.
Khương Niệm hai mắt nóng lên, cái ôm này mang lại cho cô cảm giác quen thuộc.
Dường như giữa họ chẳng có gì thay đổi...
Diêu Nhiễm nhìn cô hỏi: "Tối nay em ăn gì chưa?"
"Em không có thời gian." Khương Niệm thẳng thắn nói: "Em muốn ăn bít tết do chị làm."
"Ừ." Diêu Nhiễm cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bó sát. Nàng đi vào bếp.
Diêu Nhiễm nấu một phần bít tết lớn, Tứ Mao ngửi thấy mùi thơm, thèm đến mức chảy nước miếng, quấn quanh chân Diêu Nhiễm. Diêu Nhiễm nhìn cún con và mỉm
cười, nấu thêm một phần thịt cho Tứ Mao.
Căn phòng lại trở nên ấm áp.
Một đĩa thịt bít tết và một tô sa lát rau củ, Khương Niệm vừa lúc đói nên rất hài lòng.
Diêu Nhiễm rót một ly nước và đưa cho cô.
Khương Niệm nhìn nàng, mặc dù bọn họ đã chia tay, nhưng mỗi lần cô gặp chuyện, Diêu Nhiễm sẽ lập tức xuất hiện bên cô. Giống như lần trước khi cô ngất xỉu, làm sao có thể trùng hợp như vậy. Rõ ràng là nàng luôn để ý đến cô.
Khương Niệm ăn xong, Diêu Nhiễm đứng ở bồn rửa chén, nhanh chóng lau sạch đĩa và cốc nước.
Khương Niệm nhịn không được nữa, cô ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng từ phía sau như trước đây, vùi mặt vào cổ nàng, ngửi mùi hương của nàng.
Hơi thở của Diêu Nhiễm rối loạn và nàng quay lại.
Khương Niệm buông nàng ra một lúc, nhìn lông mày nàng, ánh mắt hai người gần gũi và mập mờ, không còn mang theo sự xa cách nữa. Ôm thật lâu, cô nhẹ giọng nói với Diêu Nhiễm: "Chị cũng không chịu nổi khi không có em..."
Diêu Nhiễm nhìn cô, im lặng thừa nhận, đúng là không thể chịu đựng được nữa. Nàng lại rơi vào tay của tiểu lừa gạt này.
"Bây giờ chị có thích em không?" Khương Niệm nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi: "Chị còn thích em như trước không?"
Hai người mâu thuẫn lâu như vậy, cô sợ sau khi Diêu Nhiễm bình tĩnh lại, nàng sẽ không còn thích cô như trước nữa. Cô sợ nếu chia tay một lần thì mối quan hệ sẽ rạn nứt, hai người sẽ không bao giờ quay lại như trước được.
Ánh mắt Khương Niệm rất thành khẩn, ngoan ngoãn chờ đợi đáp án.
Diêu Nhiễm liếc nhìn khuôn mặt cô đang đến gần, không còn muốn đè nén cảm giác rung động trong lòng nữa mà ôm cô vào lòng, nụ hôn trực tiếp rơi xuống.
"Ừm..." Khương Niệm sửng sốt một chút, nụ hôn chủ động của Diêu Nhiễm khiến cô không kịp chuẩn bị, nhưng hơi ấm trên môi lại chân thực đến vậy. Cô nhắm mắt lại, tim đập loạn xạ.
Diêu Nhiễm ôm cổ cô, dọc theo khóe môi, lần lượt mút môi cô, dần dần càng ngày càng sâu.
Khương Niệm mở miệng đón nhận nụ hôn nồng nàn, say mê nhưng vẫn đủ tỉnh táo. Trong lúc hôn, cô có chút ủy khuất hỏi: "Chị không còn giận em nữa à?"
________
Tác giả có điều muốn nói
Chị: Tức giận, vẫn phải lăn giường
Chó Tao Bao: Gật đầu như điên
Editor: Chuẩn bị đại chiến 300 hiệp, mà giờ bận rùi nên mai up nha mấy ní.
À, cái này là cmt của một bạn Malaysia ở chương sau, bà Rau cũng hay rep bạn í, thấy buồn cười nên mình lưu lại
Phòng tắm & Bồn tắm:... tại sao chúng ta luôn bị tổn thương trước tiên.
Giường: Tôi biết sẽ sớm đến mình...
Sofa: Huh... Hôm nay tôi đã thoát khỏi thảm họa.
Phòng thay đồ: Tôi hy vọng sau đó họ sẽ dừng lại...
Bếp: Chẳng có gì phải lo lắng cả, sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ đến lượt mình....
Địa điểm khác: Than ôi...