• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh điên à? Làm gì có."

Vưu Thục Ly như bị nói trúng tim đen, vội vàng phủ nhận. Ghen gì chứ? Cô có tình cảm với hắn đâu mà ghen với tuông. Chỉ là thấy hành động của Trương Chấn Minh và Kim Thư Di chướng mắt mà thôi. Đơn giản vậy thôi.

"Em khẳng định?"

Trương Chấn Minh có vẻ rất vui, rất hài lòng với biểu hiện này của cô. Hắn cất bước tới gần Vưu Thục Ly, nắm lấy tay cô giật ngược về phía mình. Cô không giữ được thăng bằng liền ngã nhào vào lòng của hắn. Cánh tay rắn chắn siết chặt lấy eo cô, áp sát cơ thể cô vào thân hình cao lớn của hắn. Trương Chấn Minh cao hơn Vưu Thục Ly hơn một cái đầu, ở khoảng cách gần như vậy, hắn chỉ cần cúi xuống một chút là có thể chạm vào đôi môi nhỏ của cô rồi.

"Thật sự không ghen? Thật sự không có tình cảm với tôi?"

Trương Chấn Minh hỏi lại lần nữa. Đặc biệt đối với Vưu Thục Ly, hắn cực kì kiên nhẫn. Hắn cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô làm cho đôi má của cô ửng hồng, trong tiết trời rét lạnh có tuyết rơi càng thêm phần kiều diễm, say đắm lòng người.

"Không có."

Vưu Thục Ly vẫn kiên định với câu trả lời của mình.

"Vậy sao?"

Hàm ý trong câu nói của Trương Chấn Minh trở nên sâu xa, lại mang ẩn ý. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, dường như hắn đang dự tính điều gì đó. Trương Chấn Minh cong môi, nhìn thấy gương mặt tỏ vẻ không có gì của cô đáng yêu đến lạ lùng, đôi môi đỏ của cô như muốn quyến rũ hắn, dụ dỗ hắn phạm tội. Trương Chấn Minh nhịn không được, khẽ cúi đầu muốn hôn lên đôi môi ấy. Nhưng hành động này của hắn đã bị Vưu Thục Ly cản lại. Ngón trỏ mảnh khảnh đặt lên đôi môi mỏng, mắt cô to tròn long lanh nhìn hắn.

"Anh Chấn Minh, sao lại làm thế với người ta?", Vưu Thục Ly cố ý nhái lại giọng của Kim Thư Di, vẻ mặt nũng nịu chẳng khác gì cô ta, trong mắt không giấu đi được ý cười nồng đậm. Cô là muốn trêu hắn ta một chút.

Nhìn mỹ nhân đang ôm trong lòng bày bộ dạng nũng nịu như thế, trái tim của Trương Chấn Minh quả thật chịu không nổi nữa rồi, lý trí cũng dường như tan biến trước hành động này của cô. Cùng là một cách gọi, cùng là vẻ mặt ấy nhưng so với cô nàng phiền phức kia, Vưu Thục Ly vẫn đáng yêu gấp bội. Trương Chấn Minh hắn thở hắt ra một hơi, cô gái này thật biết cách khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn. Hắn muốn cô, muốn cô đến phát điên rồi...

Khách sạn...

Sau khi buổi tiệc tối kết thúc, chính Hứa Lập Thành đích thân đưa Ninh Hân Nghiên trở về khách sạn.

"Cảm ơn anh đã đưa em về. Cũng trễ rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi."

Ninh Hân Nghiên dừng chân trước cửa phòng, khách sáo nói làm cảm ơn với Hứa Lập Thành. Cô cũng đã từ chối khéo nhiều lần nhưng anh vẫn nhất quyết muốn đưa cô về, không còn cách nào khác, cô đành chấp thuận.

"Thật ra thì anh chưa về khách sạn ngay đâu. Bây giờ anh sẽ sang chỗ ông Robert Wilson để bàn về công việc ngày mai. À Hân Nghiên, mấy ngày qua em và Thục Ly đã phát thảo được bản vẽ nào chưa? Nếu có rồi thì đưa anh vài bản để anh cho ông ấy xem. Ông ấy nhiều lần muốn xem xem người ông ấy sắp hợp tác có tài năng thế nào. Em cũng biết những người nổi tiếng thường rất khó tính và chu toàn."

"Vậy sao? Vậy thì anh vào trong ngồi đợi em một lát, em lấy bản thảo đưa cho anh."

Ninh Hân Nghiên thấy Hứa Lập Thành nói cũng đúng. Nhà thiết kế nổi tiếng thế giới thì làm sao không khó tính cho được. Mấy ngày qua cô và Vưu Thục Ly phát thảo cũng không ít, nước Nhật đúng là nơi tuyệt vời để cô và Thục Ly có những ý tưởng hay đến như vậy. Vừa nói Ninh Hân Nghiên vừa mở cửa phòng, mời Hứa Lập Thành vào trong. Cô cũng khá ngại ngùng vì là phòng riêng của hai người con gái, đàn ông vào thì không tiện lắm. Nhưng Hứa Lập Thành giúp cô và Vưu Thục Ly cũng không ít, để anh đứng ở ngoài cửa chờ thì cũng không lịch sự cho lắm. Đành thôi vậy, cô sẽ cố gắng giải quyết nhanh chóng ngay thôi.

"Anh uống nước chờ em một chút. Thông cảm nhé, phòng chúng em hơi bừa bộn."

"Không sao, anh không để tâm đâu.", cũng đâu phải lần đầu anh thấy cảnh này, lúc trước khi còn quen với cô, anh thường xuyên ghé nhà. Anh cũng biết Vưu Thục Ly có mâu thuẫn với ba mẹ, lâu lâu lại đến ở cùng với Ninh Hân Nghiên vài hôm. Hai cô gái này...anh hiểu mà. Nhưng chính anh cũng nói là lúc trước, chỉ là lúc trước thôi. Còn bây giờ thì họ chẳng còn là gì của nhau nữa rồi.

"Đây, các bản thảo của em và Thục Ly suốt mấy ngày qua. Anh cứ đưa cho ông Robert Wison đi, ngày mai khi gặp trực tiếp chúng ta sẽ thảo luận kĩ càng hơn."

Ninh Hân Nghiên từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay là tệp bản thảo của cô và Vưu Thục Ly, tận tay đưa cho Hứa Lập Thành.

"Được rồi. Vậy ngày mai chúng ta có hẹn lúc 9h sáng, nhớ nhé.", Hứa Lập Thành cầm lấy, không quên dặn dò cô về cuộc hẹn vào sáng ngày mai.

"Được, em..."

Khi Ninh Hân Nghiên vừa định trả lời Hứa Lập Thành thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Ninh Hân Nghiên thắc mắc, giờ này còn ai đến gặp sao? À phải rồi, có lẽ là Vưu Thục Ly, cậu ấy ra ngoài nãy giờ vẫn chưa về, chắc lại để quên chìa khóa trong phòng.

"Đợi em một lát."

Ninh Hân Nghiên đứng lên đi về phía cửa, cô đưa tay xoay tay nắm cửa. Cửa vừa mở, trước mặt cô là một gương mặt quen thuộc. Ninh Hân Nghiên thật sự rất bất ngờ, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Vào giờ khắc này?

"Âu Trạch Dương?", cô khẽ gọi tên hắn.

Âu Trạch Dương nhìn thấy Ninh Hân Nghiên tâm trạng cũng tốt lên mấy phần. Mấy ngày qua hắn nhớ cô đến phát điên rồi. Cũng là mấy đêm qua hắn thức trắng cố gắng giải quyết cho xong công việc còn tồn đọng trong suốt một tuần tới để có thời gian bay sang đây gặp cô. Bây giờ gặp rồi, hắn thấy vẫn chưa đủ. Hắn muốn ôm cô, hôn cô để bù đắp nỗi nhớ của hắn trong mấy ngày qua.

Nhưng khi Âu Trạch Dương định nói gì đó thì trong phòng lại vọng ra tiếng đàn ông. Tiếng nói ngày càng gần, hình như anh ta chuẩn bị tiến đến chỗ này.

"Hân Nghiên, anh nhớ nhầm rồi. Cuộc hẹn vào lúc 10h chứ không phải 9h..."

Hứa Lập Thành vừa nói vừa đi đến cửa ra vào. Giọng nói của anh ta làm Âu Trạch Dương như chết lặng. Giờ đã gần khuya, trong phòng cô lại xuất hiện một người đàn ông, mà người đàn ông này không phải xa lạ gì, chính là bạn trai cũ của cô. Dù có nghĩ như thế nào thì Âu Trạch Dương hắn vẫn không thể tìm một lý do hợp lý để giải thích cho tình cảnh này.

"Thì ra là thế.", Âu Trạch Dương thấp giọng, gương mặt anh lạnh lẽo đến đáng sợ, ánh mắt đầy sát khí như muốn giết chết người đàn ông đang ở trong phòng cô ngay lập tức.

"Âu Trạch Dương, không phải như anh nghĩ đâu.", Ninh Hân Nghiên ruột gan rối bời, cảnh tượng này khó mà giải thích. Cô biết Âu Trạch Dương đang hiểu lầm cô và Hứa Lập Thành, cô phải giải thích cho hắn hiểu rõ mới được.

"Không phải sao? Vậy những gì tôi thấy tôi nghe được là do tôi tự mình nghĩ ra à? Ninh Hân Nghiên, cô được lắm. Tôi biết mình đã hiểu lầm cô, trực tiếp sang đây để thể hiện thành ý của mình. Nhưng cũng chính cô đã cho tôi thấy, thành ý của mình nên để chó gặm mất thì tốt hơn đấy."

Âu Trạch Dương nói rồi xoay lưng bỏ đi, hắn kiềm lòng lại không để cơn tức giận bùng phát. Ninh Hân Nghiên, em được lắm, em chơi tôi được một vố rồi. Hắn nở nụ cười lạnh tự giễu bản thân, hắn vì cô mà điên cuồng, vì cô mà không suy nghĩ bay thẳng qua Nhật chỉ vì muốn làm hòa với cô. Rốt cuộc lại để hắn nhìn thấy cảnh tượng này. Cô thề với hắn giữa cô và Hứa Lập Thành chẳng có gì ngoài công việc. Thì ra công việc mà cô nói chính là cùng anh ta thảo luận trong phòng, cùng anh ta ân ân ái ái. Cuối cùng người si tình đến ngu ngốc chỉ mãi là hắn. Không kiềm lòng được nữa, ngay khúc rẽ trên lối đi, hắn dừng lại, đôi mắt đầy căm phẫn và đau đớn nhìn về bức tường phía trước, bàn tay hắn co thành nắm đấm đấm mạnh vào tường. Tay hắn đã chảy máu, nhưng nỗi đau thể xác này chẳng là gì so với vết thương trong lòng của hắn hiện giờ. Người có thể làm hắn thành ra nông nỗi này mãi mãi chỉ có thể là Ninh Hân Nghiên cô...

"Ninh Hân Nghiên, em định đi đâu?"

Hứa Lập Thành nhìn thấy Ninh Hân Nghiên định chạy theo Âu Trạch Dương mà vội vàng nắm lấy tay cô ngăn lại. Anh ta đã thấy hắn xuất hiện ở cửa phòng rồi, hơn nữa còn đang hiểu lầm hai người.

"Em phải giải thích với Âu Trạch Dương, anh ấy đã hiểu lầm mất rồi."

Nhìn vẻ cuống cuồng, rối bời của Ninh Hân Nghiên khi bị Âu Trạch Dương hiểu lầm, trái tim Hứa Lập Thành thắt lại, đau đớn vô cùng. Anh ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cô, không, phải nói là anh ta vốn dĩ không bao giờ là người khiến Ninh Hân Nghiên sợ phải mất đi như thế.

"Em ở lại đây đi, anh sẽ đi tìm anh ta giải thích cho rõ ràng. Trời khuya rồi, em ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.", vì cô, Hứa Lập Thành bằng lòng vứt đi lòng tự trọng của mình. Chỉ cần cô hạnh phúc và an toàn, vậy là được rồi.

"Không, em sẽ tự mình nói với anh ấy."

Nói rồi Ninh Hân Nghiên giật tay mình ra khỏi tay Hứa Lập Thành, vội vàng chạy theo hướng mà Âu Trạch Dương vừa rời khỏi. Cô đã làm gì thế này, hắn trực tiếp sang đây gặp cô thế mà cô lại. Không, Ninh Hân Nghiên cố kiềm lại nước mắt cố gắng hết sức lao về phía trước.

Hứa Lập Thành đứng như chôn chân ở đấy. Đó không phải là Âu Trạch Dương- người đàn ông trong tấm hình mà Ninh Hân Nghiên lúc nào cũng cẩn thận lưu giữ sao? Nhìn bộ dạng gấp gáp, sợ hãi cùng đau lòng khi Âu Trạch Dương hiểu lầm và bỏ đi của Ninh Hân Nghiên, lúc này anh mới biết bản thân mình thật sự là ai. Trái tim Ninh Hân Nghiên trước giờ chưa bao giờ thay đổi, mãi mãi chỉ có một mình người con trai đồng hành cùng cô trong thời thanh xuân ấy. Hứa Lập Thành anh mãi mãi là người đến sau, chỉ là người tạm thời thay thế cùng cô chờ đợi Âu Trạch Dương quay trở lại. Đến cuối cùng mọi sự cố gắng của anh trong nhiều năm qua đều trở nên vô nghĩa, dù anh có làm gì thì Ninh Hân Nghiên cũng không bao giờ để mắt đến anh. Người cô thật sự yêu và cần là Âu Trạch Dương, mãi mãi là như vậy. Anh thua rồi, anh thua trước Âu Trạch Dương cũng là thua trước bản thân mình...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK