Sau khi làm xong phần thứ hai, Tô Thiếu Bạch hơi do dự, trong lòng muốn làm hai phần cho thần tài, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, bèn theo thói quen mà nhìn về phía Nam Cung Hạo, thì chạm phải ánh mắt sắc lẻm của Kiếm tu đại nhân đang quét qua. Ánh mắt sắc như đao cứ như muốn lăng trì* Tô Thiếu Bạch một lần mới thỏa, Nam Cung Hạo trầm mặt quay đầu không thèm nhìn nữa.
*lăng trì: một loại hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu
Đây chính là tuyệt kỹ giết người bằng mắt trong truyền thuyết đó hả? Toàn thân Tô Thiếu Bạch phát lạnh, trong lòng thầm đổ mồ hôi hột, mình mà dám không đem qua, có khi nào sẽ bị gọt xương lột da không thế. Cậu bèn lấy vài quả trứng linh điểu trong nhẫn trữ vật ra, cho vào lò nướng chín. Rồi lại cắt một phần thịt đùi linh thú thành mấy miếng nhỏ, sau lấy trứng chiên lòng đào ra khỏi lò kẹp vào giữa , thêm mấy miếng rau sống và tương vào trong vỏ bánh đã được nướng tốt, căng phồng đến mức gần như muốn rách. Một hơi làm tận bốn cái, đợi đến khi cậu bày biện hết vào trong đĩa, Trương Khai Nguyên mới ăn hết bánh mì kẹp thịt, hắn phủi phủi tay, mong mỏi nhìn đĩa thức ăn Tô Thiếu Bạch mới vừa dọn ra, a, hình như mấy thứ mới làm này còn ngon hơn đây!
"Bốn cái này, ngươi đem cho Nam Cung sư huynh và Tôn sư huynh mỗi người hai phần đi, hôm nay may mà có hai vị đội trưởng hỗ trợ." Tô Thiếu Bạch thành khẩn nói, nhưng vẫn vô cùng căng thẳng liếm môi một cái. Nam Cung Hạo dẫn đội, Tôn Chí hỗ trợ, vừa nhìn là thấy đây là đội phó rồi, thôi cứ xem như là cậu nịnh bợ mấy vị đội trưởng vậy!
"Thật sao?" Hai mắt Trương Khai Nguyên nôn nóng nhìn Tô Thiếu Bạch, giọng nói khó nén được sự hài lòng, chỉ trong chớp mắt khi nãy, hắn cũng có nghĩ đến chuyện nhờ Tô Thiếu Bạch làm thêm mấy cái cho nhóm Kiếm tu nếm thử, nhưng vẫn ngại không dám mở miệng. Thật không ngờ Tô Thiếu Bạch lại chủ động làm thêm mấy phần, lập tức vui vẻ bưng đĩa qua cho Nam Cung Hạo và Tôn Chí.
"Cảm tạ!" Nam Cung Hạo căng môi nói, nét mặt bình tĩnh không chút lay động cầm lấy hai phần bánh căng phồng đầy phong phú kia. Mà mấy trong mấy cái đĩa đặt bên chân y hiện có mấy thứ như linh quả, món ngọt này nọ, toàn là từ mấy thiếu niên đưa sang. Những người quan trọng ăn uống không phải là ít, giờ lại mới bước vào Bà Sa Kính Thiên, nên thức ăn dự trữ của mọi người xem như là khá phong phú, đương nhiên ai nấy đều muốn lấy lòng Nam Cung Hạo. Trong đó có một linh quả màu tím mọng, là do Lý Ức Niên đưa đến.
Trương Khai Nguyên vội vã chỉ ngón tay về phía Tô Thiếu Bạch ở xa đang lo lắng nhìn về phía này, nghiêm cẩn giải thích cho Nam Cung Hạo, "Sư huynh, không phải ta, mà là vị đệ tử Bác Sơn phái cùng đội với ta làm."
Khóe miệng Nam Cung Hạo khẽ giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, gật đầu xem như là đã trả lời.
Lý Ức Niên ngồi bên cạnh, ngửi được mùi thơm thì khẽ nhíu mày, sau đó giãn mày nói với Trương Khai Nguyên, "Mùi quả thực rất thơm." Nhưng không chắc là ngon!
"Ăn còn ngon hơn!" Trương Khai Nguyên đáp, tựa hồ cứ như là nhận được vinh quang vậy, rồi chợt nhớ đây không phải người nhà mình, bèn xấu hổ im lặng, sờ mũi rồi bưng đĩa sang phía Tôn Chí.
Tôn Chí lại cầm lên không chút khách khí cắn thử một cái, sau đó vui vẻ ra mặt, miệng vừa nhai bánh vừa gật đầu với Trương Khai Nguyên, tay nghề nấu ăn của vị đệ tử Bác Sơn phái này thật không tồi! Lại ăn thêm vài miếng, hắn mới kinh hãi, liên tục nhìn về phía Tô Thiếu Bạch mấy lần, linh khí? Rau quả là đồ sống, đương nhưng có thể trữ linh khí, nhưng mà trứng chiên lòng đào và thịt thú bên trong rõ ràng cũng có linh khí, Thực tu? Hắn rõ ràng là đệ tử Bác Sơn phái mà? Chẳng lẽ là do cái món linh khí kỳ quái bên cạnh? Tôn Chí thầm đặt dấu chấm hỏi trong lòng, rồi nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Hạo, người nọ đang rũ mắt ung dung ăn bánh, gương mặt như quan như ngọc lại không lộ ra chút kỳ lạ gì.
Tĩnh lặng. Thấy dáng vẻ của Nam Cung Hạo, Tôn Chí lập tức đè nén nỗi kinh hãi xuống. Đúng rồi, nếu chuyện này là thật, thì càng không nên lộ ra ngoài, quả nhiên mình kém xa Nam Cung Hạo mà.
Từ sau khi Thẩm Phi Hồng được ăn món bánh ngọt trong hộp đựng thức ăn của Tô Thiếu Bạch lúc ở trên bậc Thiên Cấp thì vẫn còn nhớ rất rõ, tiếc là sau đó cũng không có cơ hội qua lại. Hiện giờ đột nhiên thấy Trương Khai Nguyên đưa bánh mì cho Tôn Chí, ngửi mùi hương, lại càng cảm thấy thức ăn trong tay mình nhạt nhẽo. Hắn ai oán nhìn Tô Thiếu Bạch ở bên kia, hôm qua chẳng phải mới nói sẽ mời ta ăn sao? Bộ quên rồi hả?
"Thế nào, Kiếm tu đại nhân không thích à?" Đợi Trương Khai Nguyên trở lại, Tô Thiếu Bạch nôn nóng níu tay hắn hỏi thử. Sao sau khi Nam Cung Hạo ăn xong mà sắc mặt vẫn không tốt vậy?
"Nhất định thích. Ta nói ngươi nghe, Nam Cung sư huynh là như vậy đó, có vui cũng không nhìn ra được." Trương Khai Nguyên nỗ lực an ủi Tô Thiếu Bạch.
Tô Thiếu Bạch âu sầu cầm con dao nhỏ trong tay xẻ thịt, không biết có nhận ra được vui hay không, nhưng mà không vui thì nhận ra đó! Hiện tại rõ ràng y không có vui mà!
Cái chân linh thú kia không lớn, lúc Tô Thiếu Bạch làm thêm hai phần bánh cho mình và Trương Khai Nguyên thì xem như đã dùng hết. Đợi hai người ăn xong, chùi chùi mỡ dính trên tay, mới phát hiện có rất nhiều ánh mắt oán niệm liên tục nhìn về phía này. Tô Thiếu Bạch le lưỡi, cậu không có khả năng làm nhiều món cho mọi người, nên chỉ có thể kiên trì vờ như không thấy, mấy thứ trong trong nhẫn trữ vật còn không biết có đủ ăn cho ba tháng hay không nữa này. Rửa sạch sẽ đồ ăn, rồi lại cho vào nhẫn trữ vật.
Bóng đêm càng ngày càng đen, nhiệt độ trong sa mạc giảm mạnh. Mấy thiếu niên sau khi đẩy nhanh tốc độ ăn tối rồi cũng ngừng lại. Tô Thiếu Bạch liên tục đánh hắt hơi hai cái thật to, chà chà tay, định bụng tìm thứ gì đó chống lạnh thì Nam Cung Hạo đã lấy ra một món linh khí màu xanh biếc. Trổng như là Phiên Thiên Ấn*, ném lên trên không, linh khí vừa bay lên thì biến lớn, phình to khoảng mười mấy trượng, một tòa cung điện cỡ nhỏ có lan can chạm trổ, thềm đá hoa, sừng sững đứng trên cát vàng. Mọi người bận rộn thu dọn đồ đạc vào trong đó tránh rét.
*nghe đâu Phiên Thiên Ấn là một pháp bảo của Ân Giao trong truyện Phong Thần diễn nghĩa, cái này quả thực tìm cả buổi mà vẫn không tìm được hình dáng thật nên cũng thôi, dù sao thì thứ này chỉ là trong truyền thuyết, khó tìm lắm, dù có tìm theo gốc tiếng Trung cũng không được vì quá nhiều tạo hình trên phim và game, rất khó để hình dung, nhưng mọi người cứ xem Phiên Thiên Ấn giống như cái ấn ngọc của mấy ông vua cũng được, vì chữ "Ấn" này chính là con dấu, cũng tương tự với ấn ngọc (hoặc thường được nghe là ngọc tỷ)
Bên trong linh khí là một đại điện trống rỗng, ngoại trừ bốn vách tường có ký tự mơ hồ tỏa ánh kim thì chẳng còn gì cả, nhưng vì không có gió và cát nên càng ấm áp dễ chịu. Trên trần nhà có một tượng thần thú nằm phủ phục ngẩng đầu nhìn trời, từ bên trong linh khí nhìn lên trên, lại thấy tượng thần thú quỳ bốn chân và giương cái cằm lên thật cao. Hì, thật đúng là đồ nào chủ nấy mà, Tô Thiếu Bạch thầm so sánh nó với độ cong hất hàm của Nam Cung Hạo. Mà nơi tượng thần thú nằm phủ phục dường như làm bằng thủy tinh, gần như hoàn toàn trong suốt, có thể ngắm rõ sao giăng trên trời. Nam Cung Hạo lấy món này ra, có vẻ giống như mấy thứ như cung điện di động này nọ nhỉ? Này được coi là phòng khí hay là văn khí? Tô Thiếu Bạch tò mò đánh giá, vị Chú Kiếm sư chuyên luyện chế linh khí thầm tán thán trong lòng.
Mấy thiếu niên vật vã cả ngày, vừa mệt vừa buồn ngủ, vội vã tự tìm chỗ nghỉ ngơi, lấy đồ ra trải mà ngủ. Tô Thiếu Bạch thì theo Trương Khai Nguyên chọn một góc tối, không vội ngủ ngay mà khoanh chân ngồi xuống, kiên trì vận chuyển linh khí hai lần chu thiên trong người, đến khi linh khí ấm áp toàn thân thì cũng bớt mệt không ít. Mở mắt ra, không chỉ có mình cậu chăm chỉ tĩnh tọa, Nam Cung Hạo và Lý Ức Niên ngồi gần cửa, Tôn Chí và Thẩm Phi Hồng tựa một góc khác, còn có Tề Nghiêm và Thượng Quan Linh ngồi giữa, rõ ràng cũng đang tu luyện, Trương Khai Nguyên thấy cậu khoanh chân ngồi xuống, cũng lên tinh thần tu luyện theo. Tô Thiếu Bạch nhắm mắt lại, tiến vào ý cảnh Nội Khuy, thân mật trao đổi với Pudding một chút, rồi bắt đầu rèn luyện linh nguyên lực. Đến hôm nay, linh nguyên lực của cậu đã có thể phân thành bốn mươi hai sợi, nhưng vẫn kém xa sư huynh và sư phụ, cậu tự ra mục tiêu cho chính mình, mỗi ngày ít nhất phải phân thành hai sợi. Nam Cung Hạo tu luyện xong lặng lẽ mở mắt ra, quét mắt nhìn bốn phía, nhưng ánh mắt vẫn cứ vô tình hướng về phía Tô Thiếu Bạch, màu hổ phách trong con ngươi lập lờ ánh sáng dìu dịu.
Sáng sớm hôm sau, Tô Thiếu Bạch bị gõ trán đánh thức, vừa mở mắt nhìn, thần tài đen mặt đứng ngay cạnh đỉnh đầu cậu, con ngươi màu hổ phách cứ do dự nhìn tay chân Tô Thiếu Bạch và Trương Khai Nguyên đang quấn lấy nhau. Rõ ràng hai người nay ở gần nhau tối qua nên mới ngủ chung. Cái bóng cao to của Kiếm tu đại nhân chiếu lên người Tô Thiếu Bạch, dường như có chút tối tăm không rõ.
Tô Thiếu Bạch vội vàng rút tay bên kia ra khỏi Trương Khai Nguyên, trở mình ngồi dậy chỉn chu lại áo. Vừa định nói hai câu với Nam Cung Hạo, y lại dùng mũi chân đá Trương Khai Nguyên đang gối đầu lên phi kiếm, đánh thức người ta, sau đó hất cằm xoay người đi. Đầu bếp nhỏ ảo não, sáng sớm cũng tức giận là sao? Vừa ngẩng đầu, tượng thần thú trên đỉnh linh khí vẫn cứ uy phong lẫm liệt ngẩng đầu nhìn trời, cái độ cong khi hất hàm chẳng khác mấy với Kiếm tu đại nhân.
Mọi người dùng qua bữa sáng, Nam Cung Hạo thu hồi linh khí, những người không đào được hoa đá hôm qua có chút không cam lòng, ồn ào đòi dừng lại nửa ngày. Nam Cung Hạo cũng không nói gì. Mục đích bọn họ tiến vào đây vốn là tìm kiếm thiên tài địa bảo dùng để luyện đan luyện khí, ngừng lại ở đó cũng được. Tiếc là, đến tận trưa, mấy thiếu niên gần như lục tung toàn bộ khóm thực vật xung quanh đó, chỉ có một người là đào được một đóa hoa đá. Không biết có phải vì bọn họ giày xéo chỗ này nhiều quá hay là do cơ duyên của bọn họ có hạn.
Nam Cung Hạo đứng phía sau Lý Ức Niên, ngoại trừ Lý Ức Niên, còn phải phân tâm chú ý động tĩnh gần đó. Y đã thử dùng dùng thần thức tìm kiếm thiên tài địa bảo chôn trong cát, nhưng lại chẳng có tác dụng, căn bản không thăm dò được. Bà Sa Kính Thiên thật đúng là một nơi kỳ quái.
Vì vậy sau khi vội vã ăn cơm trưa, mọi người bèn tiếp tục đi dọc theo hướng ban đầu, bởi vì biết lớp cát dưới chân có chôn chí bảo, tốc độ của bọn họ chậm hơn rất nhiều, vừa đi vừa nghỉ, đào rồi lại đi. Mặc dù buổi chiều không đào được hoa đá, nhưng có hai người tìm được hai khối khí thạch cực phẩm màu đen, mấy thiếu niên càng ngày càng kích động, tinh thần sục sôi, quả nhiên là chí bảo trong mảnh sa mạc hoang vu này nằm ở dưới đất!
Đến khi mặt trời buông xuống, ai nấy lục tục bỏ công cụ đào cát trong tay sang một bên, bắt đầu nghỉ ngơi ăn cơm. Đao, muỗng, tấm thẻ, búa, đủ mọi loại công cụ đào cát đều được mọi người tiện tay lấy ra, vì thiên tài địa bảo, không thể không dùng.
Tô Thiếu Bạch lại mang lò nướng ra, nhồi hương liệu vào trong bụng Liệt Điểu, phết đều, lại nhét vào đó không ít nấm và rau cải, định bụng đêm nay làm gà nướng. Đây rõ ràng là chim nhưng mùi vị lại không khác gà là mấy. Cậu đánh giá một chút, mình với Trương Khai Nguyên, còn có Nam Cung Hạo và Tôn Chí, ít nhất phải nướng bốn con. Nhưng mà cái lò nướng này của cậu lại không lớn, tối đa cũng chỉ có thể nướng được bốn con Liệt Điểu. Sau khi cho bốn con Liệt Điểu vào nướng mẻ đầu tiên, để phòng ngừa ngộ nhỡ có chuyện gì, cậu lại chuẩn bị ướp thêm bốn con, nếu dư thì cho vào nhẫn trữ vật làm lương thực dự trữ cũng không sao.
Mùi Liệt Điểu nướng bay đi bốn phía, mấy thiếu niên đều khe khẽ rục rịch.
"Này, đổi với ngươi." Thượng Quan Linh đi đến, trong tay có một vật tựa như hộp đựng son, xanh biêng biếc tựa như ngọn sóng biển. Nàng sợ nói là muốn mua thì sẽ làm nhục người khác, bèn chọn cách đổi vật như thế này.
Thấy Thượng Quan Linh qua đây, Thẩm Phi Hồng rốt cuộc cũng không nhịn được. Theo sát đến trước mặt Tô Thiếu Bạch, phẫn uất nói, "Ta mua một con có được không?" Dù sao hắn vẫn được tính là quen thuộc hơn với Tô Thiếu Bạch một chút.
Tô Thiếu Bạch thấy dáng vẻ của Thẩm Phi Hồng thì không khỏi nở nụ cười, được quá đi chứ, đây chính là muốn đến đập quán ép mua ép bán mà, "Xin lỗi, chỉ tặng không bán, mẻ đầu đã hết, mẻ thứ hai sao....." Cậu cố ý ngừng, thấy vẻ mặt Thẩm Phi Hồng có chút thất vọng, ma mãnh tiếp lời, "Có thể cho hai vị mỗi người một con."
"Nói phải giữ lời!" Thẩm Phi Hồng ngồi xuống xếp bằng bên cạnh cậu, tư thái y như là giám sát, cứ như là sợ mẻ Liệt Điểu nướng thứ hai lại mọc cánh bay mất. Thượng Quan Linh thì không nói một lời đặt cái hộp đựng son vào trong tay cậu, xoay người lại. Nhận vào tay, Tô Thiếu Bạch mới nhận ra, Yên Chi Khấu* màu xanh biếc của Thượng Quan Linh là một trữ khí chuyên dụng để đựng linh đan diệu dược, cộng thêm linh trận và khí ngọc để bảo quản đan dược, hiệu quả đương nhiên tốt hơn hộp ngọc nhiều. Bên trong có bốn viên đan dược bốn màu đỏ, lục, vàng, trắng, màu trắng là tuyết đan, mà ba cái khác cũng có giá trị không nhỏ. Chỉ nhìn bề ngoài Yên Chi Khấu là biết giá trị tuyệt đối cao hơn một con Liệt Điểu nướng nhiều lắm, giờ lại thấy đan dược bên trong, Tô Thiếu Bạch cầm Yên Chi Khấu cười cười, ngoại trừ muốn trả tiền ăn ra, xem chừng Thượng Quan Linh cũng muốn trả lại công lao cậu đã chỉ phương pháp tìm kiếm hoa đá hồi hôm qua. Cô nương này cũng không phải dạng người thích trục lợi người khác.
*Yên Chi Khấu là hộp đựng son, tuy nhiên vì tác giả xem từ này như tên nên Ngạn chuyển thành tên riêng luôn
Thẩm Phi Hồng ngồi tại đây, Tôn Chí đương nhiên cũng theo qua. Hắn tò mò nhìn Tô Thiếu Bạch luôn tay, thành thạo phết hương liệu, đồng thời nhồi nấm và rau cải vào, thi thoảng quan sát rồi điều chỉnh mức lửa cho Liệt Điểu nướng bên trong cái linh khí hình chữ nhật kia, tay nghề rất thành thạo. Có điều chưa từng nghe ai có năng lực vừa làm Thực tu lại còn kiêm luôn Chú Kiếm sư thì phải? Chắc quá nửa là do cái linh khí này? Nhưng hình dạng linh khí này kỳ lạ như vậy, lại có thể chế biến nguyên liệu nấu ăn lưu lại linh khí, nếu như truyền ra ngoài, này cũng có thể xem như là một món chí bảo rồi. Lẽ nào là do cậu ta tự mình luyện chế? Không đúng, cậu ta vẫn là đệ tửmới, chắc chắn còn chưa luyện khí được. Tôn Chí càng nghĩ càng loạn, một bụng nghi vấn nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ có thể hậm hực ở bên cạnh nhìn Tô Thiếu Bạch chộn rộn.
"Thiếu Bạch, mọi người bảo ta đến hỏi ngươi một tí, có thể chia cho chúng ta một con không?" Lâm Bái phía sau, rồi lại nhìn cậu.
Tô Thiếu Bạch nhìn đằng sau hắn, quả thực nhóm mấy người Vương Niên Hứa Tranh đều đứng sau nhìn chằm chằm, xem ra là thấy bọn họ thân thiết nên mới nhờ Lâm Bái qua đây dò hỏi.
"Chúng ta có thể trả một khối linh thạch hạ phẩm." Thấy Tô Thiếu Bạch không lập tức đáp, Lâm Bái vội bổ sung. Bọn họ ở gần đó nên cũng thấy vừa rồi Thượng Quan Linh lấy đồ đổi cho cậu.
"Không cần, con này mời mấy người ăn, nhưng mà chỉ lần này thôi, ta cũng không có nhiều nguyên liệu dự trữ đâu." Tô Thiếu Bạch gật đầu, tặng cho Lâm Bái một con Liệt Điểu nướng cũng không có gì lớn, Lâm Bái vui vẻ quay về, mấy người kia chợt kêu lên tiếng hoan hô khe khẽ. Thèm cả đêm qua, cuối cùng hôm nay cũng có thể nếm thử. Nhóm Kiếm tu bên cạnh hai mặt nhìn nhau, xấu hổ gãi đầu.
Mẻ thứ nhất, Nam Cung Hạo, Tôn Chí, Tô Thiếu Bạch, Trương Khai Nguyên mỗi người một con, mẻ thứ hai, Thẩm Phi Hồng, Thượng Quan Linh, Lâm Bái mỗi người cầm một con, Tô Thiếu Bạch mau mắn cho con to nhất vào trong nhẫn trữ vật, nhưng hai canh giờ sau, trong đêm tối trăng mờ đã bị thần tài mặt không đổi sắc cướp đi.
Cứ thế, bọn họ liên tục đi mấy ngày, mỗi ngày vừa đi vừa nghỉ, mấy thiếu niên cũng đào được không ít thứ, ngoại trừ khí thạch cực phẩm đủ màu ra, còn tìm được hoa đá địa bảo. Tô Thiếu Bạch vừa nhìn, thì thấy thứ đó giống như san hô đỏ sinh sống trong trong biển, không ngờ lại xuất hiện trong biển cát. Mấy người Tô Thiếu Bạch, Lý Ức Niên, Thẩm Phi Hồng, Thượng Quan Linh cùng nhau nghiên cứu nơi được đào lên, không lâu sau thì tìm ra được quy luật. Mấy thiếu niên cứ theo đó mà tìm thử, lại tìm ra được hai cây.
Cuộc hành trình tầm bảo chỉ mới bắt đầu, khó mà nói ai là người có thu hoạch lớn nhất, nhưng nếu nói về phương diện khác, người có thu hoạch lớn nhất chắc chắn là Tô Thiếu Bạch. Ngày đó khi cậu nói nguyên liệu nấu ăn mình theo chỉ có hạn, ai nấy cũng nghe được, đến hôm sau thì có vị Kiếm tu mang nguyên liệu nấu ăn của mình đến nhờ vả cậu nấu giúp. Đồng thời còn đồng ý trả linh thạch hạ đẳng theo như tiền công.
Tình hình này lại có chút ngoài dự liệu của Tô Thiếu Bạch, không ngờ còn có người muốn nhờ cậu giữ nguyên liệu nấu ăn trong nhẫn trữ vật, suy nghĩ một chút rồi cũng không từ chối. Đến ngày thứ ba, người tới tìm cậu biến thành năm. Tô Thiếu Bạch dở khóc dở cười đành bảo không giúp được, mỗi ngày tối đa chỉ có thể nấu giúp hai người. Nhưng sau đó mỗi ngày cậu bắt đầu làm nguyên một nồi canh, khiến mọi người vét sạch sành sanh mới thôi. Hiện tại mỗi ngày mỗi khi đến lúc làm cơm, tất cả mọi người đều tìm chỗ ngồi gần cậu, thuận tiện xin uống canh ké. Độ hot của đầu bếp nhỏ cũng tiện thể tăng lên không ít.
Tối hôm đó, mọi người đang ầm ĩ hò hét cướp canh chỗ Tô Thiếu Bạch, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi. Nhóm Kiếm tu lập tức đứng dậy vây thành một vòng, bảo vệ mấy thiếu niên ở trong.
Nam Cung Hạo liếc mắt với Tôn Chí, rồi xoay người chạy như bay đến nơi phát ra tiếng kêu sợ hãi. Tôn Chí ngầm hiểu, bảo vệ Lý Ức Niên và Thẩm Phi Hồng phía sau mình.
Trong tay Tô Thiếu Bạch còn đang cầm gia vị, đứng phía sau Trương Khai Nguyên nôn nóng nhìn xung quanh nơi phát ra tiếng, giọng mới nãy hình như là của Thượng Quan Linh! Sao nàng lại đi ra xa như vậy? Không lâu sau, Nam Cung Hạo mang Thượng Quan Linh trắng bệch mặt mày về, Kiếm tu Tề Nghiêm cùng tổ lại không thấy đâu. Rõ ràng là đã xảy ra chuyện.
Thần sắc Nam Cung Hạo nghiêm trọng lấy ra món linh khí màu xanh biếc nói với Tôn Chí, "Ta dẫn hai người đi tìm Tề Nghiêm, chỗ này giao cho ngươi!"
Danh Sách Chương: