Viêm thạch Cam phẩm còn lại trên vách đá cũng không nhiều lắm, lúc Tô Thiếu Bạch đào được một khối viêm thạch Tử phẩm cực nhỏ thì cũng vừa lúc Pudding đã ăn gần nửa viêm thạch Cam phẩm thừa trên vách động.
Lại tính thời gian, sắc trời bên ngoài cũng gần đến giờ Tuất rồi. Thần hỏa ăn uống no nê xong thì bay vòng hình số "8" trên không, vô cùng thỏa mãn. Nhưng mà hai người một thú thì lại rỗng bụng như muốn nổi trống.
Sữa Bò thấy chủ nhân cuối cùng cũng dừng lại, bèn ngửa đầu nhìn chăm chú, tủi thân khẽ cào đầu ngón tay chủ nhân vài cái, ý nói mình đói bụng rồi. Tô Thiếu Bạch nhét viêm thạch Tử phẩm vào trong nhẫn trữ vật, rồi đổ nửa bát sữa thú để dưới đất cho Sữa Bò. Bản thân cũng lấy chút gì đó ra làm đồ ăn cho mình và Nam Cung Hạo. Thật là cảm ơn cái chức năng thời gian ngừng trôi vô cùng thần kỳ của nhẫn trữ vật, mấy hôm trước cậu chuẩn bị khá nhiều thức ăn, hiện tại lấy ra vẫn còn nóng, thật là tiện lợi không gì sánh được. Tô Thiếu Bạch thậm chí còn nghĩ, nếu món đồ chơi này có thể giữ trên người phục vụ trong quán cơm, nhất định sẽ là một món trang bị cực kỳ tuyệt vời. Mà đầu bếp cũng có thể thuận tiện có thời gian chuẩn bị tốt đồ ăn rồi cho vào trong nhẫn trữ vật trên người phục vụ, còn khách hàng, sau khi chọn thức ăn sẽ không cần phải đợi mỹ thực ra lò, hiệu suất cực cao, chuyện làm ăn của tiệm ăn nhất định cũng phát triển vùn vụt.
Tô Thiếu Bạch bưng nồi lẩu thập cẩm ra, còn có sò vàng hầm trứng, sườn xào chua ngọt đỏ đỏ, thịt kho tàu vàng ươm, xà lách trộn tươi xanh, đủ tiêu chuẩn bốn mặn một canh. Sau khi Nam Cung Hạo thấy Tô Thiếu Bạch thích thú cầm hai hộp gia vị màu vàng lục và bộ chén ngọc lưu ly hoa văn anh đào đến nỗi không buông tay, đã đưa luôn cho đầu bếp nhỏ giữ. Hiện tại bộ chén ngọc lưu ly đựng cơm đặt giữa bốn món ăn trông vô cùng bắt mắt, khiến người nhìn thật thèm ăn.
Nam Cung Hạo là một người tuyệt đối theo chủ nghĩa ăn thịt, mặc dù Tô Thiếu Bạch có chú ý làm rau trộn thế nào, y cũng không thèm nhìn lấy một cái. Làm cho Tô Thiếu Bạch luôn cố ý tìm thời gian để làm sủi cảo hoặc hoành thánh cho y, hòng muốn nhìn y làm cách nào để tách ra. Mấy hôm trước còn tràn đầy nhiệt huyết, lúc làm món thịt kho tàu, đầu bếp nhỏ cố ý chia làm hai loại thịt không và thịt trộn với rau. Kết quả, Kiếm tu đại nhân chuẩn xác chọn trúng hai miếng thịt thú nguyên vẹn giữa bốn miếng thịt lẫn lộn, khiến cho Tô Thiếu Bạch quả thực muốn đập bàn cảm thán thật là kỳ lạ. Đương nhiên hiện tại cũng không ngoại lệ, Kiếm tu đại nhân vẫn chỉ chung thủy với thịt mà thôi.
"Nguyên liệu nấu ăn của ngươi còn lại bao nhiêu?" Kiếm tu đại nhân đột nhiên ngừng, hỏi.
Tô Thiếu Bạch ngầm hiểu, tự động bổ sung thêm hai chữ "món thịt" sau từ nguyên liệu nấu ăn, "Hẳn là đủ đến lúc chúng ta rời khỏi Bà Sa Kính Thiên."
Kiếm tu đại nhân lặng lẽ nhìn cậu một cái, hơi bất mãn tiếp tục tấn công đĩa sườn xào chua ngọt. Tô Thiếu Bạch dở khóc dở cười, cậu chỉ mong kim chủ đại nhân ăn thêm chút rau cải để bổ sung dinh dưỡng thôi mà, sao giờ lại biến thành không chịu cho ai kia ăn thịt thế này?
Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện vào động nhánh bên kia. Hai người chỉ tính mượn thời gian sau khi ăn xong rồi đi tiêu thực thì trở về cửa động, bèn đi đến chỗ ông lão chào một tiếng, ý nói hôm sau sẽ đến nữa. Lão ta đang lưu loát viết, nghe thế thì dừng bút.
"Nhóc con, nếu như lão phu đã đúng hẹn đưa thể ngộ lên cấp của ra bản thân, ngươi cần gì phải đợi như vậy!" Hắn sâu xa nói với Nam Cung Hạo.
Nam Cung Hạo thản nhiên khom người nói, "Tiền bối yên tâm, vãn bối đương nhiên sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, còn nếu tiền bối muốn hối thúc, tại hạ không ngại hiểm nguy, dù chết cũng không chối từ."
Lão ta tựa vào vách động phía sau, vươn cánh tay khô héo như vỏ cây chỉ vào Tô Thiếu Bạch, "Hừ, nói hay lắm, nếu lão phu muốn ngươi giết nó thì sao?"
Bầu không khí bên trong động khẽ ngưng trọng trong chớp mắt, sát khí mãnh liệt tỏa ra, "Tiền bối...." Đầu bếp nhỏ nằm không cũng trúng đạn vội vã chớp chớp đôi mắt hoa đào, cậu đâu có thấy bao nhiêu đâu, đâu có trêu ai đâu chứ?
Thân thể như ngọc của Kiếm tu đại nhân khe khẽ động, lát sau lại ung dung nói, "Nếu vậy, vãn bối đành trả lại nguyên vật. Thứ khó có thể làm theo."
Đôi mắt lão ta sáng như đuốc, ngửa đầu cười to, "Ha ha ha, nhóc con, tính cách ngươi xem ra vẫn được coi là quang minh lỗi lạc. Ta quả thật muốn ngươi giết một người, Thanh Lam môn Ngụy Nhược Phong. Ngươi có đồng ý hay không?"
"Được. Chỉ cần hắn còn sống." Cho dù là Thanh Lam môn hay Bác Sơn phái, hiện tại căn bản không có Chú Kiếm sư nào có tuổi thọ vượt qua hai trăm năm tuổi, chắc chắn đã sớm qua đời rồi.
"Nếu hắn đã chết, ta muốn ngươi thay ta trảm một kiếm trên bia mộ của hắn." Bàn tay cầm bút của lão ta run rẩy dữ dội, nghiến răng nghiến lợi nói, vành mắt run run, dù đã qua hơn hai trăm năm nhưng thù hận này vẫn khó tiêu tan.
"Vãn bối tuân mệnh."
"Được rồi, các ngươi mau rời khỏi đây đi, lão phu muốn mau chóng tu luyện!" Ông lão muốn đuổi người, cánh tay áo màu lam rũ rượi phất phất.
Thấy ông lão tóc bạc quá mức tả tơi, lại sợ thẳng thừng nhắc nhở người ta tắm rửa thay y phục thì có vẻ vô lễ quá, nên lúc rời đi, Tô Thiếu Bạch lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một vài món đồ linh tinh như thủy khí*, linh quả, quần áo và đồ dùng hàng ngày, những món mà cậu cảm thấy hữu dụng cho lão ta, rồi lặng lẽ đặt lại cửa động nơi ông lão chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy được.
*khí (器) trong khí cụ, vũ khí, thủy khí ở đây là nói món đồ để đựng nước
Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch men theo hang đá trở lại cửa động. Pudding dùng phối thạch luyện tập điều khiển thế lửa, Tô Thiếu Bạch rèn luyện linh nguyên lực, Nam Cung Hạo thì cầm Tử Điện Thanh Sương đứng trước cửa động luyện kiếm chiêu. Chỉ có Sữa Bò không có việc làm bèn quấn lấy cái đuôi của mình chơi đùa.
Sau khi giúp Nam Cung Hạo luyện chế Tử Điện Thanh Sương, linh nguyên lực của Tô Thiếu Bạch vì đã sử dụng đến cực hạn nên không ngờ lại tăng lên nhiều, hiện tại đã thành công đột phá luyện thành tám mươi sợi. Lúc chuyên tâm luyện chế linh khí, đầu bếp nhỏ hoàn toàn không nhận ra, bây giờ thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ. Rèn luyện xong rồi, Tô Thiếu Bạch vui vẻ mở mắt ra thì chứng kiến được một cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Sức lực của Nam Cung Hạo chưa hoàn toàn khôi phục, tốc độ vung kiếm cũng không nhanh, từng chiêu từng chiêu đều ổn định vững vàng, vừa vặn hòa mình với kiếm ý của Tử Điện Thanh Sương. Giữa những đường kiếm tuôn rơi, thi thoảng sẽ có vài tia chớp màu tím phóng ra từ mũi kiếm, đánh lên trên vách động. "Roẹt roẹt" vài tiếng, để lại dấu vết. Sữa Bò ngồi xổm trước Tô Thiếu Bạch không xa, đôi mắt như ngọc bích mở to vô cùng chăm chú nhìn Kiếm tu đại nhân, thỉnh thoảng hạnh phúc lắc đuôi, há mồm "ngoao" nuốt vài tia chớp bắn về phía mình, sau khi nuốt, lông trắng toàn thân đều bị tia chớp ánh lên một màu tím nhạt.
Tô Thiếu Bạch giật giật khóe miệng, cái cục lông này, tự xem mình là cột thu lôi à?
Đến hôm sau, Tô Thiếu Bạch tìm Sữa Bò khắp nơi không thấy, rồi lại nhìn về phía Nam Cung Hạo, quả nhiên cục lông đó lại cuộn thành một đống trong lòng Kiếm tu đại nhân. Đầu bếp nhỏ vô cùng giận dữ với cái cục lông hằng đêm cứ chạy đi mất này, quyết định muốn cắt phân nửa khẩu phần ăn sáng của nó, muốn dùng chính sách nghiêm để trị để cho nó biết ai mới là chủ nhân. Kết quả lúc lấy bát ra thì thấy cục lông nào đó giơ bốn chân vô cùng hoạt bát chạy tới, tay lại run rẩy đổ nhiều thêm một chút.
Đợi đến một ngày hai người đến gặp ông lão trong động rẽ kia, thì không khỏi ngây ngẩn cả người. Nơi đó đã là động không trống rỗng, huỳnh thạch, giường đá còn có vị tiền bối kia nữa, toàn bộ đều biến mất không thấy đâu. Ông lão đi không từ biệt, ngay cả đồ trong túi trữ vật tối hôm đó Tô Thiếu Bạch để lại cũng bị mang đi.
Nơi vốn đặt giường đá, sau lưng chỗ ông lão ngồi có một tảng lớn có dấu vết màu tím đen, Nam Cung Hạo ngồi xổm kiểm tra một lát, rõ ràng nơi đó đã từng đặt thứ gì đó vô cùng độc hại. Tô Thiếu Bạch thở phào một hơi, may mà lúc đó bọn họ không kiên trì đến gần. Xem ra, sát chiêu giữ mạng của lão ta là một thứ độc nào đó. Về phần người ta có từng nghĩ đến việc ra tay với cả hai người họ hay không, e rằng mãi mãi là bí mật rồi.
Giữa hang động có đặt một xấp giấy dính mực rõ ràng, có một ngọc bài màu đen hình bát quái được đè ở phía trên.
Trên tờ giấy đầu tiên có ghi những chữ rồng bay phượng múa, "Cái gì Bạch đó, cái này tặng ngươi làm kỷ niệm. Ngày sau có duyên gặp lại!" Bên cưới còn có bảy tám tờ giấy, viết những điều tâm đắc trong lúc tu luyện. Vị "cái gì Bạch đó" nhìn ngọc bài hình bát quái trong tay, lại thấy chính giữa đồ án âm dương cực có khắc một chữ "Lam", xem ra đây là yêu bài chứng minh thân phận năm đó của lão ta. Mỗi đệ tử của các phái đều có yêu bài, nếu lấy tấm yêu bài này đi tìm hiểu sẽ biết được mọi tư liệu của chủ nhân yêu bài, đây cũng xem như là cách mà ông lão chính thức giới thiệu cho bọn họ, tự mình nói ra thân phận. Đường lớn lên trời, mỗi người một bên. Hắn không muốn để lộ bí mật của mình trước mặt hai người nên mới rời đi, nhưng lại để lại ngọc bài chứng minh thân phận trước kia, xem như là cho thấy thái độ chịu ơn rồi.
"Tạ tiền bối." Tô Thiếu Bạch cung kính hướng về bầu trời thi lễ một cái, rồi mới cất ngọc bài và thể ngộ lên cấp vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Hai ngày sau, Pudding cũng đã ăn sạch viêm thạch Cam phẩm bên trong động. Nguyện vọng mong đợi nó lên cấp của Tô Thiếu Bạch cũng không thành, bụng của thần hỏa thật đúng là cái động không đáy. Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo bèn trở lại cửa động vài ngày, thân thể Nam Cung Hạo đã khỏe hơn phân nửa, hiện tại đã hơn một tháng từ lúc bọn họ rơi xuống đáy, phi khí cũng không dùng được, vật phẩm còn lại trên tay hai người cũng chẳng có cái nào tiện dùng để leo lên cả, thoạt nhìn xem chừng không còn cách nào trở lại bên trên khe núi, tấm bảng gỗ của Nam Cung Hạo cũng cho thấy hai mươi mấy vị Kiếm tu còn lại vẫn an toàn như cũ. Sau khi cả hai thương lượng, bèn thu dọn đồ đạc định bụng xuống dưới đáy vực xem thử. Điều duy nhất đầu bếp nhỏ tiếc nuối chính là viêm thạch bên trong động, nhưng nghĩ lại sau này đợi đến khi bọn họ rời khỏi Bà Sa Kính Thiên, vị tiền bối kia rất có thể sẽ trở lại cái động đó, bèn phải cắt đứt tâm tư muốn đào hết toàn bộ, chỉ đem đi vài khối viêm thạch Tử phẩm đào được trong lúc đợi Pudding ăn uống mà thôi.
Sau khi dỡ giáp của quái trùng kia ra, đầu bếp nhỏ đầy tham vọng phát hiện chỗ tốt của Bà Sa Kính Thiên, chim nhạn bay qua cũng có thể nhổ lông xuống*, thấy cái gì cũng muốn cho hết vào trong nhẫn trữ vật. Hai người quanh quẩn nơi đáy vực, ngoại trừ khí thạch và dược thảo cũng tìm được không ký thứ ly kỳ cổ quái, những vật kỳ lạ dưới đáy vực còn nhiều hơn trong sa mạc. Nếu trong tay cậu không phải nhẫn trữ vật mà là nhẫn nạp vật, e là cả nửa khe núi cũng bị cậu nhét vào trong. Hai người đương nhiên cũng gặp phải vô số trùng và dị thú, nhưng cũng không thể so sánh với Thiên Túc Thổ Long trước đó, nhưng cũng vô cùng kì quặc, sát chiêu lạ kỳ. Giữa lúc không ngừng đối chiến với những dị thú ấy, Nam Cung Hạo ngộ ra kiếm ý mới, thu hoạch đương nhiên không kém gì so với tại nơi thí luyện.
*nguyên văn là nhạn quá bạt mao, ý nói một người có võ nghệ cao siêu, nhưng sau này lại dùng để chỉ trích những người thích chiếm tiện nghi, gặp việc có lợi sẽ thừ cơ hội kiếm chác một phen
Sữa Bò cũng lớn không ít, nướu cũng đã sắp mọc đầy hàm răng. Cục lông lớn miễn cưỡng có thể nằm trọn trên tay Tô Thiếu Bạch, hơn nữa, chẳng biết có phải do thường xuyên nuốt tia chớp lúc ở cạnh Nam Cung Hạo luyện kiếm hay không, trên đuôi và trán cục lông, mơ hồ xuất hiện đốm lông hình tia chớp màu tím nhạt. Lúc chơi đùa với Pudding, độ lớn ước chừng cũng gấp đôi Pudding, dế dàng áp đảo thần hỏa dưới cái bụng mềm mại của mình. Điều này khiến cho Pudding có hơi sầu não, mỗi lần sau khi chui ra khỏi bên dưới thân thể Sữa Bò, đều hung hăng phủi phủi cái thân hình vẫn chưa có chút dấu hiệu lên cấp nào, đợi thăng cấp rồi, nó chắc chắn sẽ phản công lại áp đảo cái cục lông trắng bóc kia cho coi!
Hơn nửa tháng sau đó, Nam Cung Hạo ngồi dưới một tàng cây màu đỏ, nhắm mắt dưỡng thần, Sữa Bò thì nằm bên bờ suối học theo y, nhắm mắt ngủ.
Đầu bếp nhỏ đang bận rộn chuẩn bị cơm cho cả hai. Đối với hành vi bỏ chủ trước sau như một của Sữa Bò, đầu bếp nhỏ nhìn nhiều cũng quen. Xét thấy cục lông nào đó đã từng "dũng mãnh" thay cậu dùng móng vuốt đập chết mấy độc trùng lặng lẽ xuất hiện, rồi lại nhớ đến cảnh tượng trước kia cục lông cũng thay cậu cản tia chớp, mới lý giải được một chút mạch suy nghĩ của nó, mình thuộc phạm vi "phải bảo vệ", còn Nam Cung Hạo thì thuộc về phạm vi "phải học tập". Có lẽ trời sinh tự trong xương đã có cảm giác sùng bái người mạnh hơn mình.
Một tiếng xé gió vang lên, Nam Cung Hạo và Sữa Bò đồng thời mở mắt, bóng người màu lam nhanh chóng kéo Tô Thiếu Bạch lại bên mình, vọt khỏi vị trí nồi niêu mà đầu bếp nhỏ đang bận rộn ra mấy trượng phía xa. Mấy dòng dịch nhờn màu trắng đục vương trên nồi niêu, bữa cơm Tô Thiếu Bạch vừa mới chuẩn bị xong đã bị hủy không còn một mảnh.
"Thứ gì vậy?" Tô Thiếu Bạch thấy thảm trạng của nồi niêu thì lại càng hoảng sợ, nếu như cậu vẫn đứng tại chỗ thì đã sớm bị dịch nhờn đó bao lấy rồi.
Nam Cung Hạo vung tay lên, mấy luồng kiếm khí bắn về phía rừng cây đằng sau, "Phập phập!", phía sau cành cây truyền đến hai tiếng kiếm khí xuyên ngập xương thịt, một con nhện lớn có bụng năm màu rực rỡ to bằng một người trưởng thành giương nanh múa vuốt vọt ra từ phía sau cây.
Thanh Sương kiếm của Kiếm tu đại nhân còn chưa xuất ra, đã hời hợt vung mấy luồng kiếm khí, bắn thẳng đến móng vuốt trên đầu và bụng của nó. "Phập!", bốn cái chân nhện bị gãy, đầu cũng bị kiếm khí màu trắng bạc đục một lỗ, uỵch một cái ngã xuống đất.
Cùng lúc khi con nhện to đó ngã xuống đất, Sữa Bò sốt ruột vươn cái chân ngắn cũn cỡn khó khăn chạy đến bên chân Tô Thiếu Bạch, đôi mắt to màu lam oán hận chớp chớp, muốn nó đuổi thế nào với cái tốc độ này đây?
"Sư huynh!" "Sư huynh!" Có mấy giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên, mấy bóng người màu lam rơi xuống bên cạnh. Là mấy vị Kiếm tu Thiên Kỳ môn. Vừa thấy Nam Cung Hạo, ai nấy đều vô cùng kích động.
Nam Cung Hạo hơi nhíu mày. Đợi mấy người họ nói mới biết. Sau khi hai người rơi xuống vách núi, những người còn lại đều ở trên khe núi mấy ngày, nôn nóng muốn xuống dưới cứu người nhưng lại không tìm được đường xuống. Sau có người lấy hai món linh khí trong túi trữ vật ra, là dây xích và đoạn vải. Tôn Chí bèn dựa vào hai món đồ này mà phái người xuống đó, nhưng không ngờ là tìm khắp nơi vẫn không thấy được tung tích cả hai, có điều lại phát hiện thiên tài địa bảo dưới đáy vực còn nhiều hơn trong sa mạc. Sau khi mọi người bàn bạc, tất cả bèn dùng hai món đồ này cùng xuống đáy vực, một nhóm tiếp tục tìm hai người, một nhóm cùng đệ tử Bác Sơn phái thu thập mấy khí thạch này nọ.
"Sư huynh, giờ về được rồi! Đúng rồi, huynh không biết đâu, sau khi huynh rơi xuống, cái vị đệ tử Bác Sơn phái tổ đội với huynh vô cùng lo lắng, suýt tí nữa cũng nhảy xuống theo đó. May mà Tôn sư huynh kịp thời ngăn cản." Một vị Kiếm tu chớp chớp mắt, nhiều chuyện với sư huynh nhà mình.
Tô Thiếu Bạch chớp mắt, Lý Ức Niên? Đây là muốn nhảy núi tự tử vì tình?
Sắc mặt Nam Cung Hạo không đổi, hoàn toàn không có tí nào xấu hổ như bọn họ mong đợi, ngược lại còn lạnh giọng hỏi, "Vì sao các ngươi ở chỗ này?"
"Có vị đệ tử của Bác Sơn phái vừa xuống dưới đáy vực thì tìm được một bảo bối có hình dạng kỳ lạ, trông như một cành cây khô nhưng lại có bảy lỗ thổi, âm thanh thổi ra chúng ta không nghe thấy nhưng lại có thể điều khiển trùng độc, nhện độc này là do hắn điều khiển mỗi ngày giúp chúng ta mở đường...."
Mấy người bọn họ theo sau nhện để tra xét tình hình đường đi phía trước, thấy tình trạng chết thê thảm của mấy con nhện, sao lại không biết là ai ra tay chứ!
Điều khiển trùng độc? Nam Cung Hạo khe khẽ nhíu mày, lặng lẽ liếc nhìn Tô Thiếu Bạch ở phía sau.
Danh Sách Chương: