Mục lục
Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501

Trái tim Tô Lương Mặc co thắt dữ dội, cơn đau quặn thắt lan khắp cơ thể. Đứa con của anh, kết tinh tình yêu giữa anh và Tiểu Ý, là máu mủ ruột thịt của anh, hóa ra lại hận anh nhiều đến vậy!

“Ba chưa từng bỏ rơi ba mẹ con, cũng chưa từng thờ ơ hay lạnh nhạt với mẹ con, với hai anh em con cả.” Tô Lương Mặc quả quyết: “Cho dù con có tin hay không, ba chưa từng một lần làm vậy!”

Những gì Tô Lương Mặc nói đều là thật lòng!

Nhưng tiếc thay … Tô Lương Mặc lại chẳng hề quan tâm đến điều đó!

Có lẽ là vì bệnh tật, cũng có thể là do tính cách mà cậu đã trưởng thành từ rất sớm so với người em trai cũng tuổi của mình. Thậm chí cậu có thể hiểu nhiều chuyện của người lớn…

Thực ra đây là do bẩm sinh, hoặc cũng có thể là do căn bệnh từ khi mới sinh ra gặp phải!

Cậu không hề quan tâm những lời phù phiếm mà Tô Lương Mặc nói lúc nãy, vì đơn giản những lời nói đó đều không phải là trọng tâm. Vấn đề chính là người đàn ông này đã gây ra cho mẹ quá nhiều tổn thương đến nỗi sinh ra tâm bệnh, và cho đến tận bây giờ mẹ vẫn chưa hoàn toàn bình phục!

Mẹ im lặng, mẹ làm ngơ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu biết trong tim mẹ vẫn luôn rất đau!

Mẹ không muốn gặp người đàn ông này, mẹ coi người đàn ông này như một cơn ác mộng! Một cơn ác mộng đã đeo đuổi mẹ năm năm trời!

Năm năm rồi! Năm năm rồi mà mẹ vẫn không thể nào buông bỏ.

Nếu đã vậy thì chi bằng … Dứt khoát cho mẹ gặp một lần để làm rõ mọi chuyện, để cho mẹ hiểu được rốt cuộc trái tim mẹ đang muốn điều gì.

Cậu biết rằng khi gặp người đàn ông này, mẹ nhất định sẽ đau khổ, nhưng người ta vẫn nói rằng đau ngắn còn hơn đau dài!

Một khi nỗi đau qua đi, mẹ mới có thể yên lòng, thoải mái sống tiếp cuộc sống của mình, không còn phải sống mãi trong cơn ác mộng mang tên “Tô Lương Mặc”.

Vì vậy năm đó người đàn ông này đã đối xử với mẹ cậu như thế nào, thì bây giờ cậu cũng sẽ đối xử với ông ta như thế, để ông ta phải trả giá cho những gì mình đã làm, phải chịu đau khổ đến tột cùng, để cho ông ta thấy được mẹ hạnh phúc như thế nào khi ở bên chú Savvy!

Đây là mục đích chính của cậu!

Tuy nhiên, Lương Chi Hoành đã tính sai một chuyện vô cùng quan trọng…

“Vậy nên chú Tô à, đã đến lúc để chú trả món nợ này rồi đấy”

“Không thể nào!” Khuôn mặt Tô Lương Mặc trở nên tái nhợt: “Lương Tiểu Ý vẫn là vợ của ba! Ba mẹ vẫn là vợ chồng về mặt pháp lý! Đừng nói đến việc thành tâm chúc phúc cho cô ấy, Tiểu Ý vốn dĩ cũng không đủ điều kiện để có thể kết hôn với người đàn ông khác. Cô ấy đã kết hôn rồi, nếu như tái hôn sẽ bị coi là trùng hôn! “

“…” Lương Chi Hoành sững sờ … “Chú nói dối! Chú với mẹ tôi đã ly hôn rồi! Chú còn cố ý nhờ Ôn Tình Noãn gửi đơn ly hôn đến cho mẹ tôi.”

Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho dù có trưởng thành đến đâu thì vẫn sẽ có những thiếu sót. Lúc này, Lương Chi Hoành trở nên lo lắng … Nếu như sự thật đúng như những gì người đàn ông trước mặt kia đã nói, họ thật sự chưa có ly hôn… Vậy thì… Là cậu chuốc lấy tai họa cho mẹ rồi!

Tô Lương Mặc trầm tư nhìn chàng trai nhỏ trên giường bệnh như thể đã nhận được câu trả lời chính xác, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như con đang muốn nhắc đến tờ giấy ly hôn màu xanh mà mẹ con để ở nhà, thì ba có thể khẳng định với con một điều rằng, đó là giả. Chắc chắn là do Ôn Tình Noãn đã làm giả nhằm gây tổn thương đến mẹ con. Chuyện này mãi về sau, sau khi mẹ con xảy ra chuyện ba mới biết được”

Toang!

Khuôn mặt Lương Chi Hoành cắt không còn một giọt máu, đôi mắt ngày càng hoảng loạn … Cậu biết rằng điều mà Tô Lương Mặc nói đều là thật. Nếu thật là như thế, vậy thì cậu đã gây rắc rối cho mẹ mất rồi!

Lương Chi Hoành, mau bình tĩnh lại! Mày còn phải bảo vệ mẹ khỏi kẻ xấu xa kia nữa đó! Chi Hoành ơi là Chi Hoành, mau bình tĩnh, bình tĩnh lại.

Tô Lương Mặc thấy cậu bé ngày càng trở nên bối rối, nhưng vài giây sau, cậu bé nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Chương 502

Trong nháy mắt, anh có chút ngạc nhiên. Có thể điều chỉnh cảm xúc một cách nhanh chóng không phải là điều mà người bình thường có thể làm. Ngay cả những “con cáo già” lăn lộn trên thương trường không phải lúc nào cũng có thể làm được điều đó. Mà cậu bé trước mặt anh mới chỉ có năm tuổi.

Tô Lương Mặc bỗng cảm thấy thật tự hào vì có một người con trai thông minh như vậy. Sau này, thằng bé nhất định sẽ thành công hơn anh. Đây chính là suy nghĩ của anh về đứa con trai của mình. Cuối cùng, sự thật sau này chứng minh: Hậu sinh khả úy. Cậu bé đã vượt xa người cha của mình.

Đột nhiên, đôi mắt của Lương Chi Hoành sáng bừng lên, cậu nhớ ra rồi!

“Chú Tô, nếu tôi nhớ không nhầm thì có một điều khoản trong Luật Hôn nhân của nước Z: Nếu hai vợ chồng sống ly thân từ hai năm trở nên, bên không có lỗi có thể đơn phương nộp đơn ly hôn lên tòa án” Khuôn mặt nhỏ của Lương Chi Hoành có chút tự mãn … Bị cậu tìm ra lỗ hổng rồi này! “Mẹ tôi và chú đã ly thân được hơn năm năm rồi, vì vậy có thể nói rằng mẹ tôi có thể tự động ly hôn với chú”

Nghe xong giọng nói nghiêm túc mà non nớt của đứa trẻ, Tô Lương Mặc mỉm cười: “Trong hiến pháp hình như không có luật nào cho phép tự động ly hôn cả. Đúng là nếu như hai vợ chồng sống ly thân từ hai năm trở nên, bên không có lỗi có thể đơn phương nộp đơn ly hôn lên tòa án. Thế nhưng đây là nước Z ai có thể dám nhúng tay vào chuyện gia đình của Tô Lương Mặc cơ chứ” Hàm ý răng chỉ cần anh muốn, cuộc hôn nhân này kể cả không hợp lệ đi chăng nữa thì cũng sẽ biến thành hợp lệ. Đừng nói là ly thân đã hơn năm năm, thậm chí là năm mươi năm, nếu như muốn kiện cũng không bao giờ có thể thắng nổi.

“Khụ khụ khu…”

Rơi vào trạng thái bồn chồn lo lắng, bạn nhỏ Lương Chỉ Hoành không ngừng ho dữ dội, đến nỗi người bên ngoài phòng bệnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Lương Chi Hoành à, mày không được lo lắng như vậy chứ!

Tô Lương Mặc đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Sau khi nhận ra Lương Chi Hoành đang không ngừng ho dữ dội liền hoảng loạn không biết phải làm gì.

Lương Tiểu Ý đang lo lắng ngồi ở ngoài phòng bệnh thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho của Lương Chi Hoành bên trong, cô lập tức vội vã chạy vào.

Ngay khi bước vào, Lương Tiểu Ý liền nhìn thấy răng người đàn ông đang giơ đôi tay tội lỗi của mình lên, anh ta muốn “làm hại” con trai cô!

“Tô Lương Mặc! Anh muốn làm gì!” Trong đầu cô lúc ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải bảo vệ Đại Bảo của cô, Lương Tiểu Ý vừa hét lên, vừa vội vàng lao đến, đẩy mạnh Tô Lương Mặc. Cô cũng không hiểu lúc đó bản thân lấy ở đâu ra một sức mạnh “phi thường” đến thế, khiến cho Tô Lương Mặc không chút phòng bị loạng choạng, ngã nhoài về phía sau. Sau đó, cô nhanh chóng ôm lấy Đại Bảo, rồi nhìn chăm chăm vào.

Tô Lương Mặc với ánh mắt đầy hận thù: “Tô Lương Măc! Anh có còn là con người nữa không! Đại Bảo chỉ là một đứa trẻ!

Một người đàn ông trưởng thành lại đi bắt nạt một đứa trẻ, anh không biết xấu hổ à! “

“Tiểu Ý, em hiểu lầm rồi, anh không có …”

“Nực cười! Chính tôi tận mắt thấy được, anh nói xem tôi có hiểu lầm anh hay không!” Lương Tiểu Ý không cho Tô Lương Mặc bất kỳ cơ hội nào để giải thích, chỉ tay về phía cánh cửa rồi quát: “Anh cút đi! Biến ngay đi! Anh không được chào đón ở đây! Mau cút ra ngoài cho tôi!”

Đây là lần thứ n cô muốn anh cút đi rồi.

Hơn nữa … cô còn muốn kết hôn với tên ngốc Savvy đó?

Nghĩ đến đây thôi, trong lòng Tô Lương Mặc lại cảm thấy thật khó chịu!

“Tiểu Ý, em bình tĩnh một chút, anh thực sự không có ý muốn làm tổn thương Đại Bảo. Đại Bảo ho nhiều như vậy, anh…” Lo lắng cho thằng bé …

Lời còn chưa dứt…

“Anh thôi ngụy biện đi! Trong này còn có ai khác ngoài anh và Đại Bảo hay không? Còn không phải là do anh đã làm gì đó mới khiến Đại Bảo kích động như vậy ư? Tôi nói cho anh một lần nữa, cảm xúc của Đại Bảo phải được giữ ổn định, không thể lên xuống thất thường! Anh còn nói đó không phải là do anh ư? Không phải anh, vậy là do ai? Là do Đại Bảo từ làm mình kích động ư?”
Chương 503

Khi có người đụng đến con trai của mình, Lương Tiểu Ý như thể biến thành một binh sĩ luôn trong trạng thái phòng bị, có thể cầm súng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Lúc ấy, Lương Chi Hoành đã bình tĩnh trở lại, cậu lén nhìn vẻ mặt hoang mang của Tô Lương Mặc, cảm thấy có chút đồng cảm với anh, thực sự có chút giống như … giống như người câm ăn phải khổ qua vậy.

Lương Tiểu Ý thấy Đại Bảo không còn ho nữa, cô cũng có chút yên lòng, không còn lo lắng như lúc nấy, rồi nhìn quay sang nhìn Tô Lương Mặc, nhịn không nổi cơn giận đang giữ trong lòng mà bùng phát: “Mỗi khi anh xuất hiện là y như rằng gia đình chúng tôi lại gặp phải xui xẻo! Coi như tôi xin anh đấy, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình chúng tôi nữa được không! “

Tô Lương Mặc có thể nhìn thấy rõ sự căm thù sâu thẳm trong mắt Lương Tiểu Ý. Trong một khoảnh khắc, trái tim anh cảm thấy đau đớn. Anh nhìn cô, thật muốn nói rằng mọi chuyện hoàn toàn không phải thế … Nhưng, sau khi gây ra nhiều tổn thương cho ba mẹ con như vậy, anh thật khó mà có thể mở lời. Mặc dù những tổn thương ấy phần lớn đều là do người ngoài tác động đến.

Nhưng… cô nói “gia đình cô”?

Gia đình cô? …. Là cô cùng bọn trẻ, và cả tên Savvy kia nữa sao?

Không! Chỉ là suy nghĩ thôi cũng đừng hòng nghĩ đến!

Trong cơn hoảng loạn, anh không thể nào tìm ra cách để níu kéo cô, vì vậy anh đã chọn một bước đi đầy sai lầm.

“Lương Tiểu Ý, đứa trẻ không chỉ là con của em, mà Đại Bảo cũng là con của anh nữa!”

Lương Tiểu Ý vừa nghe … ngay lập tức biến thành một con nhím xù lông! Cô nhìn Tô Lương Mặc giống như một tên trộm!

“Tô Lương Mặc, tôi biết điều đó! Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi!” Anh thực sự cướp Đại Bảo cùng Tiểu Bảo khỏi tay cô!

Không! Anh đừng hòng!

“Nhưng xin lỗi, Đại Bảo, Tiểu Bảo là của tôi!”

“Nhưng hai đứa đều mang dòng máu của anh!” Người đàn ông lạnh lùng nói: “Bất luận có chuyện gì xảy ra, máu mủ của gia đình họ Tô tuyệt đối không bao giờ phải ở bên ngoài! Đến khi Đại Bảo khỏi bệnh, anh sẽ đưa hai đứa trẻ đi” Lúc ấy, bất kể là em có ghét tôi, có căm hận tôi đến nhường nào, nhưng vì đứa trẻ, em không muốn đi cũng phải đi theo tôi! … Mục đích của Tô Lương Mặc đó là có thể khiến Lương Tiểu Ý một lần nữa quay trở về bên anh, cùng anh bắt đầu lại một cuộc sống hạnh phúc mới.

Tuy nhiên, lời nói của anh như khơi dậy lòng hận thù đã chôn sâu trong lòng Lương Tiểu Ý. Anh có thể ức hiếp cô, làm tổn thương cô thế nào cũng được, nhưng muốn cướp con trai khỏi tay cô ư? Đừng hòng!

Giống như lời của Lương Chi Hoành đã nói, trong tim của Lương Tiếu Ý luôn có một “khối u ác tính”, “khối u” đó theo thời gian đã trở thành một vấn đề khá nan giải.

Mà sau câu nói tỏ thái độ của Tô Lương Mặc lúc nấy, mọi tình yêu trước kia mà Lương Tiểu Ý dành cho anh đã không còn dù chỉ một chút, và bây giờ chỉ còn lại sự thù hận trong lòng cô.

Vốn dĩ ban đầu cô định để lại cho Tô Lương Mặc chút mặt mũi cuối cùng … Nhưng bây giờ thì khỏi cần … Cô không thể chịu đựng được nữa rồi!

Trong khoảnh khắc ấy, cô dường như biến thành một người hoàn toàn khác.

Cô bỗng trở nên bình tĩnh, hờ hững nhìn người đàn ông đối diện: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện” Cô nhìn Lương Chi Hoành với ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Mẹ cùng với chú đi bàn chút chuyện. Con nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Cô phớt lờ người đàn ông phía sau, lạnh lùng bước ra khỏi phòng bệnh.

Lục Trầm cùng Lương Chỉ Duy đang ngồi ở ngoài cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lương Tiểu Ý đi ra liền ngay lập tức đứng lên.

Lương Tiểu Ý đi đến chỗ họ rồi nói với Lục Trầm: “Lục Trầm, phiền anh trông Tiểu Bảo giúp tôi một chút. Tôi và anh….và Tô Lương Mặc có chuyện muốn nói riêng với nhau”

Lục Trầm cảm thấy Lương Tiểu Ý thực sự đã thay đổi, cô không còn là Lương Tiểu Ý trước kia nữa.

“Được” Sau khi đồng ý, Lục Trầm liền ôm lấy quả bóng nhỏ Lương Chỉ Duy rời đi.

Hành lang thực sự là một nơi tốt để có thể nói chuyện.

Chương 504
Lương Tiểu Ý nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau vang vọng đến. Cô cũng không có ý định quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Đã năm năm rồi nhỉ?” Cô nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Đã năm năm kể từ lần gặp cuối cùng”.
Lương Tiểu Ý có chút uể oải. Sau đó, Tô Lương Mặc nhìn thấy cô gái trước mặt quay lưng về phía với anh đang rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra. Động tác vô cùng thuần thục như thể cô đã quá quen thuộc với điều này. Khẽ ngậm lấy điếu thuốc trên miệng, Lương Tiểu Ý rút trong túi ra chiếc bật lửa. “Click”… Làn khói mờ ảo nghi ngút lan tỏa khắp không gian.
“Anh có muốn hút không?” Lương Tiểu Ý duyên dáng xoay người lại, dùng hai đầu ngón tay cầm điếu thuốc đưa cho anh, động tác quyến rũ không thể kể xiết.
Từ đầu đến cuối, Tô Lương Mặc nhìn cô với đôi mắt mở to không thể tin nổi. Anh sốc đến nỗi cứng đờ người, một lúc lâu cũng không thể phản ứng. Cho đến khi tầm mắt rời đến điếu thuốc lá trên tay cô, anh ngay lập tức tỉnh táo trở lại! Rồi lại bàng hoàng!
“Tại sao em có thể hút thuốc?” Anh quá đỗi lo lắng đến mức không nhận ra sự quan tâm, săn sóc trong giọng nói của mình.
Nhưng mà…
Lương Tiểu Ý bật cười: “Tổng giám đốc Tô đạo mạo đây đang trách móc tôi sao?” Lương Tiểu Ý cố tình khiêu khích anh. Đôi tay cô cầm lấy điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhả khói: “Cho tôi hỏi một chút là anh lấy tư cách gì để có thể trách móc tôi?” Nói xong, cô liền đưa điếu thuốc lên môi…
“Phắt!” Một giây sau, Tô Lương Mặc tức giận, giật lấy điếu thuốc mà cô chuẩn bị đặt lên miệng: “Đủ rồi!” Anh khế thở dài: “Đừng tự hành hạ bản thân như vậy!”
Hành hạ, hahaha … Anh lại có thể nói rằng cô hút thuốc là đang tự hành hạ bản thân!
Đôi mắt lạnh lếo nhìn xa xăm, Lương Tiểu Ý cũng chẳng buồn cãi nhau với anh, đôi môi khẽ mở, cô chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy bản thân mình thật sai lầm. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần cắt đứt mọi liên lạc thì sẽ không sao nữa. Nhưng mà sự thật thì lại không hề giống như vậy”
Cô nói: “Tôi đã cố gắng để có thể làm cho cuộc gặp gỡ sau năm năm bất ngờ này của chúng ta trở nên thoải mái, hài hòa hơn một chút, tôi không muốn chúng ta phải đối diện với nhau trong trạng thái gượng gạo, ngượng ngùng. Vì vậy tôi đã cố gắng kìm nén mọi cảm xúc của mình. Thế nhưng tôi đã nhầm. Tôi đã muốn để lại chút thể diện cho người đó, nhưng anh ta vẫn như xưa không hề thay đổi, được đà lấn tới hết chuyện này đến chuyện nọ”
Nói đến đây, cô liền liếc nhìn anh. Cô nhắc đến ai, thì trong lòng người ấy ắt hẳn phải tự biết.
“Em thay đổi rồi” Tận sâu đôi mắt của Tô Lương Mặc chất chứa đầy nỗi bưồn, nỗi đau đớn không thể kể xiết. Đã từng là một Lương Tiểu Ý ghét bỏ điếu thuốc, đã từng là một Lương Tiếu Ý không bao giờ biết đe dọa người khác là gì, đã từng là một Lương Tiểu Ý dịu dàng và lương thiện. Vậy mà giờ đây …
Cô ấy đã thay đổi rồi, nhưng anh vẫn chỉ dành tình cảm sâu đậm của mình cho Tiểu Ý mà thôi. Trong tim anh không ngừng gào thét điều ấy.
“Ồi” Lương Tiểu Ý làm ra vẻ ngạc nhiên như phát hiện ra một điều gì đó mới. Đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: “Ai rồi cũng sẽ phải thay đổi. Năm năm là đủ để tôi thay đổi tất cả, bao gồm cả sự ngây thơ ngu xuẩn trước kia của mình”
“Không” Anh nói: “Tiểu Ý, là em lương thiện, tuyệt đối không phải là ngu xuẩn như em nói.” Anh đau lòng trước những thay đổi của cô, càng căm hận bản thân mình, là do anh đã khiến biến cô từ một người phụ nữ đơn giản, thiện lương trở thành một người phụ nữ không còn tin vào “lòng tốt”, luôn đề phòng tất cả mọi thứ xung quanh.
“Tiểu Ý, anh biết trước kia, anh đã từng gây ra rất nhiều tổn thương cho em. Thực ra, anh đã đọc qua cuốn sổ nhật ký của em, anh đã tìm hiểu mọi chuyện năm \ Ôn Tình Noãn đã hãm hại em như thế nào, kể cả việc anh đã hiểu lầm em ra sao … Tiểu Ý … Anh đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi.” Tô Lương Mặc nhìn cô với ánh mắt chân thành: “Chờ cho đến khi Đại Bảo có thể được xuất viện, chúng ta cũng nhau quay trở lại thành phố S được không, cùng nhau … ” tiếp tục một cuộc sống hạnh phúc mà chúng ta từng có.
Đôi mắt đen láy của anh sáng ngời, nhìn cô với ánh mắt đầy mong chờ.
Thế nhưng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK