Mục lục
Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 579


Các lãnh đạo của bệnh viện đều vô cùng căng thẳng, Tập đoàn Tài chính Tô Thị đặt ở thành phố S, nhưng Tô Lương Mặc nhà họ Tô lại là nhân vật nổi tiếng, tiếng tăm lẫy lừng toàn quốc. Bên ngoài phòng cấp cứu, Lương Tiểu Ý ngồi yên lặng, nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh.


Đôi mắt trong veo không một gợn sóng, chỉ có đôi tay toàn máu của Tô Lương Mặc, hoàn toàn tương phản với cả người cô lúc này.


Lục Trầm mấy lần định mở miệng muốn hỏi suy nghĩ của Lương Tiểu Ý, nhưng anh ta đều nhịn lại.


Lục Trầm liếc nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật, đột nhiên anh ta nói: “Nếu cậu ấy chết, cô có khóc không? Cho dù chỉ là một giọt nước mắt thôi”


Lương Tiểu Ý ngây ngốc ngồi trên hàng ghế dài trên hành lang, dường như cô không nghe thấy câu hỏi của Lục Trầm.


Lục Trầm chau mày… Cô thực sự không quan tâm gì đến anh nữa sao? Nếu như thực sự không quan tâm nữa, vậy thì những chuyện xảy ra trên ô tô phải giải thích như thế nào.


Lục Trầm lại nói: “Lần này cậu ấy bị thương rất nặng, có lẽ cậu ấy không đủ may mắn, sẽ chết”


Dường như Lương Tiểu Ý bị kích động: “Anh nói… anh, anh ấy sẽ chết?”


Dường như đang có cả ngàn mũi kim đâm vào trái tim cô.


“Đúng thế”


Lương Tiểu Ý mấp máy môi… “Không đâu” Cô vô thức nói.


Lục Trầm nghe thấy, anh ta tức giận: “Sao lại không chứ?


Cậu ấy có mạnh mẽ hơn nữa, thì khi bị thương cũng sẽ đau đớn”


Dựa vào đâu mà Lương Tiểu Ý có thể dõng dạc nói không chứ, dựa vào cái gì chứ, Lục Trầm không hiểu.


“Đúng vậy, anh, anh ấy mạnh mẽ như vậy, lại cứng cỏi, anh, anh ấy sao có thể chết được? Không đâu” Hai mắt Lương Tiểu Ý thất thần, nhưng giọng nói của cô lại vô cùng kiên định: “Anh ấy sẽ không chết đâu” Lương Tiểu Ý vừa ngẩng đầu lên, liền chạm vào đôi mắt dữ của Lục Trầm.


Cơn giận đột nhiên nổ rat Vì Tô Lương Mặc mạnh mẽ, vì Tô Lương Mặc cứng cỏi, nên anh sẽ không chết? Đây là loại lý luận gì chứ?


“Lương Tiểu Ý!” Lục Trầm hét lớn về phía Lương Tiểu Ý đang ngây ngốc! Giờ phút này, ngoài việc giận dữ hét lớn, anh †a thực sự không biết nói gì!


Nhưng Lương Tiểu Ý bỗng nhiên đứng bật dậy, khuôn mặt đờ đãn liếc nhìn Lục Trầm, bình thản nói: “Tôi đi đây” Lục Trầm không dám tin nhìn Lương Tiểu Ý đi về phía thang máy.


Lục Trầm cứ đứng im như thế, không dám tin nhìn theo bóng lưng Lương Tiểu Ý bước cùng chân cùng tay đi về phía thang máy.


“Lương Tiểu Ý!” Trái tim anh ta chợt nổi giận đùng đùng, Lục Trầm không thể nhịn nổi nữa, anh ta tức giận hét lớn: “Lương Tiểu Ý! Lương tâm của cô bị chó ăn mất rồi à?”


Nhưng Lương Tiểu Ý không hề để ý đến, cô bước từng bước về phía trước, cô đi không nhanh, bước cùng tay cùng chân, thậm chí nhìn vô cùng hài hước.


Lục Trầm nhìn bóng lưng cô rời đi không chút do dự, anh †a không thể nhịn được nữa, anh ta bước nhanh đuổi theo Lương Tiểu Ý, tốc độ của anh ta có thế so sánh với tốc độ Lưu Tường chạy vượt rào, vượt qua mọi rào cản, Lục Trầm phải ngăn Lương Tiểu Ý lại, anh ta nhất định phải hỏi xem, cô gái này có trái tim hay không!


*Lưu Tường: vận động viên chạy vượt rào nổi tiếng ở Trung Quốc.


Tô Lương Mặc sắp chết rồi! Chỉ vì một câu nói của cô, Tô Lương Mặc tự đâm mình hai nhát dao, vì thế, anh sắp chết rồi!


Nhưng cô gái này, vào lúc Tô Lương Mặc đang năm trên bàn cấp cứu, chưa rõ sống chết thế nào, cô ấy nói rời đi?


DÌH “Lương Tiểu Ý! Cô đợi đã!” Lương Tiểu Ý bước đi không nhanh, chỉ một lát Lục Trầm đã đuổi kịp cô, một cánh tay từ phía sau không hề khách sáo nắm chặt lấy vai cô: “Trái tim của cô thật sự bị chó..” ăn rồi sao?





Chương 580


Xoet!


Tay Lục Trâm mạnh mẽ kéo vai Lương Tiểu Ý lại. Lúc anh ta dùng lực xoay người cô lại, câu nói giận dữ trong miệng anh †a bỗng nhiên khựng lại.


Khoảnh khắc cô quay người lại, dường như Lục Trầm đã hiểu ra điều gì đó.


Lương Tiểu Ý bị Lục Trầm kéo vai bắt quay người lại, mặt cô chỉ toàn là nước mắt.


Bạn có thể tưởng tượng được không?


Bóng lưng của cô nhìn rất buồn cười, cùng tay cùng chân bước đi, cô bước đi cũng rất tự nhiên.


Nhưng khi cô bị anh ta kéo lại, khuôn mặt cô, đãm nước mắt, đôi mắt to tròn toàn là nước mắt, khi cô quay người lại, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, giống như hai dòng suối nguồn, nước không ngừng chảy ra.


“Lương Tiểu Ý, cô…” Trái tim Lục Trâm có chút kinh động.


Cô cắt ngang lời anh ta: “Tôi phải về nhà rồi”


Một câu nói rất bình thường, lúc trước Lục Trầm sẽ tức giận, nhưng giờ phút này, anh ta lại không thể thốt ra được bất kỳ câu gì với cô gái này.


Khóe môi toàn vị chua xót, còn tình huống nào khiến người ta cay đắng hơn lúc này không, cô gái đang ở trước mặt, lẽ ra nên bị trách mắng, nhưng Lục Trầm lại không thể nói ra được một câu trách mắng nào.


“Lương Mặc cậu ấy vẫn còn đang ở trên bàn cấp cứu” Lục Trầm nín nhịn một hồi lâu, chỉ có thể nói ra được câu này.


Nước mắt của Lương Tiểu Ý vẫn đang trào ra không hề dừng lại, vẻ mặt cô cứng ngắc, đờ đãn: “Tôi phải về nhà nấu cơm, Đại Bảo Tiểu Bảo đều đang chờ tôi về nhà nấu cơm”


Lục Trầm nhìn ánh mắt đờ đẫn của cô, còn cả câu nói không rõ ý nghĩa câu cô, nhất thời anh ta không biết nên nói cái gì.


Cánh tay trên vai Lương Tiểu Ý buông lơi, Lương Tiểu Ý lại quay người đi, từ từ bước về phía trước, cô đi không nhanh, tốc độ giống như một con ốc sên, vẫn cùng chân cùng tay bước đi.


Nhìn theo bóng lưng của cô, trong đầu Lục Trầm chỉ toàn hình ảnh khuôn mặt đờ đẫn toàn nước mắt của Lương Tiểu Ý, anh ta lại quay đầu nhìn về phía ánh đèn bên ngoài phòng cấp cứu. Lục Trầm nghiến răng, hai tay anh cuộn tròn lại đặt bên cạnh miệng, hét lớn về phía bóng lưng của Lương Tiểu Ý: “Cô thực sự không ở lại sao? Có thể cậu ấy sẽ chết thật đấy! Cô thực sự không muốn nhìn mặt cậu ấy lần cuối à?”


Lương Tiểu Ý đờ đẫn, Lương Tiểu Ý hốt hoảng, cả người cô lạnh run: “Anh ấy sẽ chết?”


Anh sẽ chết… là cảm giác như thế nào?


Trước giờ Lương Tiểu Ý chưa từng nghĩ về chuyện này.


Anh sẽ chết… Có phải hô hấp của cô sẽ bị cắt đứt không?


Nếu không tại sao đến không khí cũng ngưng đọng lại như thế này?


Không đúng, không đúng, chắc chắn là do bầu không khí trong dãy hành lang phòng cấp cứu quá khó chịu.


“Lương Tiểu Ý, nếu cô vẫn còn có trái tim, thì đừng tuyệt tình như vậy. Những năm nay, cậu ấy sống không hề vui vẻ”


Lục Trầm nói.


Vẻ mặt anh ta vô cùng nặng nề. Những điều này, Lục Trầm muốn nói với Lương Tiểu Ý, nhưng có một tên ngốc nào đó, từ lúc vừa đến Hạ Môn đã cảnh cáo anh ta, không được nói cho Lương Tiểu Ý biết.


Tên ngốc đó nói: “Tớ hy vọng trong tim cô ấy, hình tượng của tớ mãi mãi mạnh mẽ, chỉ có người đàn ông mạnh mẽ mới có thể mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn” Đến bây giờ Lục Trầm vẫn còn nhớ rõ lời Tô Lương Mặc từng nói.


Lương Tiểu Ý từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Trâm, ánh mắt cô vô cùng khó hiểu. Khoảnh khắc Lục Trâm nhìn thấy ánh mắt không tin của Lương Tiểu Ý, anh ta thực sự muốn phá bỏ lời hứa với Tô Lương Mặc.


Cuối cùng, Lục Trầm thở dài một hơi… Anh ta không nói gì hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK