• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: LTLT

Thiệu Trạm không hiểu lắm về thông tin của các bạn học, nhưng hắn thường xuyên giúp giáo viên bộ môn chấm bài tập, thống kê điểm, tên từng gặp hầu như không quên được, nếu như hắn không nhớ lầm thì cả khối 11 khóa này không có ai tên Khang Khải.

Với lại nếu như là học sinh trong trường thì sẽ không nói “anh* đến đây một chuyến”. (*xưng hô bản gốc vẫn là 你/我 nhưng bản dịch vẫn dịch theo xưng hô trước đây)

Vậy là chỉ còn lại một tình huống, người mà Hứa Thịnh ghi chú là Khang Khải trong danh bạ là người ở ngoài trường.

Chắc là bạn bè.

Trong khung trò chuyện, dòng chữ “đang nhập” ở bên phía người liên hệ nhấp nháy liên tục.

Khang Khải: Anh mà không đến nữa là em chết thật đó.

Khang Khải: Dù sao ngày mai cũng là thứ Bảy, anh đến một chuyến cũng không sao cả, người anh em,  em cầm cự hơi thở cuối cùng chờ anh!

Khang Khải: Cho anh một tiếng, trước 6 giờ còn chưa đến thì anh dọn xác em luôn đi.

Thiệu Trạm: “…”



Cùng lúc đó, trong văn phòng giáo viên.

“Thiệu Trạm.” Chu Viễn sắp xếp xong mấy đề toàn, lại vươn tay bới đến ly nước, “Em chép 10 bài toán này trước đi.”

“Dạ.” Hứa Thịnh cúi đầu đứng ở bên cạnh, phản ứng hai giây mới ngẩng đầu lên, “… Chép ạ?”

Bây giờ Hứa Thịnh là Thiệu Trạm, dù Thiệu Trạm có nói gì thì giáo viên cũng sẽ chủ động tìm lối thoát cho hắn, Chu Viễn nói: “Chẳng lẽ em có thể học thuộc à? Trí nhớ của em tốt, nếu như có thể học thuộc vậy thì cũng được.”

Xin lỗi ạ.

Không thuộc nổi đâu ạ.

Hứa Thịnh đành phải bất chấp cầm cây bút bên cạnh lên, bị Chu Viễn nhìn chằm chằm, tay cậu bất giác có hơi run lên.

Mấy bảng chữ mẫu Thiệu Trạm mua cho cậu trước đây đã một khoảng thời gian cậu không luyện rồi.

Kiên trì rất khó, nhưng từ bỏ lại rất dễ, sau khi từ bỏ, chữ của Hứa Thịnh đã sớm xiêu vẹo lại.

Có lẽ khoảng thời gian này chịu rất nhiều sự ràng buộc nên chữ của cậu…

Thậm chí còn tháo, còn cuồng hơn lúc trước.

Dưới ánh mắt sáng rực của Chu Viễn, Hứa Thịnh tiện tay kéo tờ giấy A4 lên trên, đầu ngón tay đè lên trên mặt giấy, cố hết sức viết xuống ba chữ “đề thứ nhất” một cách ngay ngắn.

May mà Chu Viễn chỉ nhìn một chút, điện thoại bên cạnh reo lên, Chu Viễn vươn tay nghe điện thoại: “Alo, chủ nhiệm Cố, ừ, thầy nói đi.”

Hứa Thịnh thở phào một hơi, tốc độ của tay tăng lên, muốn tranh thủ trước khi Chu Viễn cúp điện thoại chép xong hết tất cả các bài toán, sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Còn ở trong văn phòng nữa, cậu sợ mình không còn mạng để trở về.

Tuy phần lớn thời gian Hứa Thịnh không nộp bài tập hoặc là chỉ viết một chữ “giải” rồi nộp lên, nhưng trong cuộc sống đời học sinh lớp 10 luôn có giáo viên bộ môn tính tình nóng nảy, không chịu nổi mấy giáo viên ấy tìm mình nói chuyện bài tập nên cậu cũng sẽ tìm bạn cùng lớp để chép bài.

Chữ của cậu vốn dĩ viết liền nhau đến mức không nhìn ra dáng chữ, vì thế tốc độ chép bài cực nhanh.

Không ngờ rằng bây giờ kỹ năng này lại có thể dùng vào việc chép đề.

Hứa Thịnh nhanh chóng chép đến đề cuối cùng.

Chu Viên cũng sắp nói xong, cúp điện thoại rồi: “Hôm nay bắt đầu thực hiện đúng không? Được, tôi biết rồi.”

Hứa Thịnh tăng tốc, viết liền mấy chữ cuối cùng để chép cho xong, đầu bút máy rơi đến cuối câu, ở cuối câu chấm một dấu chấm.

“Cộp”.

Chu Viễn cúp điện thoại bàn, ngồi xuống, ông vuốt mũi, nói với Hứa Thịnh: “Là như này, chủ nhiệm Cố vừa mới nói với thầy…” Lúc ông nói chuyện, đúng lúc nhìn thấy dấu chấm cực kỳ tiêu sái kia, thế là nói được một nửa lại dừng.

Dù tốc độ tay của Hứa Thịnh có nhanh đến đâu thì vẫn chậm một bước.

Hứa Thịnh thầm nói, Thiệu Trạm, tôi đã cố hết sức rồi.

Chu Viễn há hốc mồm: “Chữ… chữ của em…”

“Thưa thầy.” Hứa Thịnh đặt bút xuống, trong đầu điên cuồng tìm kiếm thông tin có quan trọng để mong sống sót, “… Thực ra, gần đây em vẫn còn đang luyện kiểu cuồng thảo ạ.”

Chu Viễn: “?”

Hứa Thịnh đứng thẳng dậy, cầm đề bài đã chép xong lùi về sau một bước: “Lần trước ở văn phòng, chẳng phải thầy Mạnh đã hỏi rồi sao ạ? Hỏi chữ của em bị sao thế?”

Chu Viễn nhớ ra, quả thật có chuyện này, lúc đó Thiệu Trạm kiểm tra không trên trung bình, chữ trên bài thì còn viết rất tháo: “Em còn luyện à?”

Hứa Thịnh nói: “Em nghĩ rồi ạ, em không thể vì kiểu chữ này không hợp với mình mà lựa chọn bỏ cuộc, bỏ cuộc rất dễ nhưng em chọn kiên trì.”

Chu Viễn: “…”

Hứa Thịnh: “Em sẽ tiếp tục luyện.”

Chuyện này không cần đâu.

Vốn dĩ chữ viết đang đẹp, khi không lại luyện cuồng thảo gì chứ?

Nhưng Chu Viễn không biết nên nói thế nào, ông im lặng mấy giây, quyết định bỏ qua vấn đề này: “Là thế này, vừa rồi chủ nhiệm Cố gọi điện thoại đến, nói rằng tất cả học sinh dự thi phải đến phòng học số 3 sau giờ học hôm nay để họp, đúng lúc em có ở đây, thầy không cần phải đi thông báo nữa, giờ em đi luôn đi.”

Chu Viễn nói xong lại uống một ngụm trà, ngẩng đầu phát hiện “Thiệu Trạm” vẫn còn đứng trước mặt mình, không nhúc nhích: “Em ngẩn người ở đó làm gì, chủ nhiệm Cố đã đến phòng họp rồi.”

Hứa Thịnh cảm thấy không khí xung quanh trở nên mỏng manh kỳ lạ, mỏng đến mức dường như khiến cậu thở không ra hơi.

Học sinh dự thi cái gì?

Thi giải?

Hứa Thịnh bình tĩnh lại mới nhớ ra Thiệu Trạm còn có một thân phận này nữa.

Chuyện trước đây Thiệu Trạm tham gia không ít cuộc thi cậu cũng có biết, trên tường vinh danh của trường treo đầy tên của hắn, giấy khen dán rất nhiều, được xưng là sự vẻ vang của Lục trung Lâm Giang.

Thực ra Hứa Thịnh đã đi qua bức tường vinh danh đó vô số lần. Trước đây cậu không chỉ trèo cổng sau mà có một khoảng thời gian camera ở gần cổng trước bị hư, hồi lớp 10 cậu còn trèo cổng trước ngay trước mắt Cố Diêm Vương.

Từ trên tường rào cao cao nhảy xuống, bức tường vinh dự nằm ngay phía đối diện.

Cậu không có nhìn kỹ tên, nhưng cũng từng nhìn thấy một hàng huy chương dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào, và cũng lướt qua người có tên trên huy chương ấy vô số lần.

Hứa Thịnh hít sâu một hơi: “Em biết rồi ạ.”

Đến khi Hứa Thịnh bước ra khỏi văn phòng mới nhìn thấy tin nhắn của “mình” gửi đến.

10 phút trước.

S: Tôi chờ cậu ở phòng học.



Thứ sáu, học sinh sau khi tan học giải tán nhanh vô cùng, mọi người đều mạnh mẽ vọt ra bên ngoài, cũng có không ít người dừng lại ở gần trường học, tụ tập đi dạo loanh quanh ở con phố thương mại bên ngoài trường, đám đông ồn ào trước cổng trường khiến cho khuôn viên trường trở nên vô cùng vắng vẻ.

Lúc Hứa Thịnh về lớp, Thiệu Trạm đang ngồi trên bàn đưa lưng về phía bục giảng, đôi chân dài co lại, đạp trên mặt đất, cửa sau mở to một cơn gió xông vào, áo thun trên người hắn hơi bay lên.

Thiệu Trạm không hổ là anh đại của Nam Bình trước đây, tùy tiền ngồi ở đó thôi mà tư thế bày ra còn dữ dội hơn Hứa Thịnh lúc bình thường.

Có bạn học ở lớp bên cạnh thu dọn đồ đạc xong xuôi đi ra, đi ngang qua cửa lớp 11-7 cũng bất giác liếc nhìn “Hứa Thịnh” bên trong mấy lần.

Sau khi Hứa Thịnh đến, lúc này Thiệu Trạm mới ngước mắt lên.

Hai người lên tiếng cùng lúc.

“Bạn cậu tìm cậu.”

“Học sinh dự thi phải đến phòng họp họp.”

Nói xong.

Hai người đều im lặng.

Trong lúc nhất thời, không biết là ai gặp chuyện thảm hơn.

Hứa Thịnh gãi đầu: “Bạn nào của tôi? Bảo cậu ta chơi một mình đi, không rảnh để ý cậu ta đâu.”

Thiệu Trạm mở khóa màn hình điện thoại, quay điện thoại lại để gia diện chat trước mặt cậu: “Người họ Khang, cậu ta nói cậu không để ý cậu ta thì chỉ có nước dọn xác giùm cậu ta.”

Trên màn hình điện thoại.

Khang Khải: Xin anh đấy, cứu em đi.

Khang Khải: Chẳng phải anh đồng ý sẽ giúp em sao?



“…” Hứa Thịnh nhìn lướt qua, nhớ ra chuyện tối hôm đó thuận miệng đồng ý làm người hướng dẫn của Khang Khải, “… Đệt.”

Hứa Thịnh nghĩ đến cái thói một khi điên lên sẽ một khóc hai quậy ba thắt cổ của Khang Khải, đau đầu nói: “Cậu phải đi một chuyến.”

Thiệu Trạm: “Địa chỉ.”

Hứa Thịnh: “Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu.”

Tình hình bây giờ, điện thoại và tài khoản wechat càng không thể đổi lại được, nếu không thì dễ bị dì Khang và Khang Khải phát hiện, thế là Hứa Thịnh lại nói: “Chuyện đổi điện thoại chờ về rồi tính.”

“Cậu nói thi giải gì đó lại là chuyện gì nữa?”

Chuyện thi giải Mạnh Quốc Vĩ đã bắt đầu tìm Thiệu Trạm nói từ khi ở căn cứ Lục Châu rồi.

Khi đó cũng chủ hỏi thăm ý kiến của Thiệu Trạm, không có thông báo thời gian chính xác và nội dung cuộc thi.

Thiệu Trạm: “Chắc chỉ họp bình thường thôi, trước mắt vẫn chưa nhận được bất cứ thông báo của cuộc thi, học sinh dự thi đều không cùng một lớp, có đôi khi sẽ tổ chức bồi dưỡng.”

Nếu chỉ là họp bình thường thì cũng đỡ.

Hứa Thịnh yên tâm.

Tình huống khẩn cấp hiện tại chính là Thiệu Trạm đi gặp Khang Khải, Thiệu Trạm là học sinh ban tự nhiên, có thể hướng dẫn gì cho Khang Khải đây?

Hứa Thịnh còn chưa nhắc, Thiệu Trạm đã chủ động hỏi, hắn rời khỏi bàn, chân chạm đất đứng thẳng lên, lại đưa giao diện chat đến trước mặt Hứa Thịnh: “Giải thích một chút, cậu ta, ai.”

Về chuyện phòng vẽ, Hứa Thịnh không tiện nói nhiều, cũng không biết nên nói thế nào, chủ yếu là tình huống bây giờ cậu lập tức phải làm “Thiệu Trạm” đi tham dự buổi họp của học sinh dự thi, thời gian cấp bách.

Cuối cùng Hứa Thịnh chỉ nói: “Khang Khải… tôi quen ở phòng vẽ, bạn bè, hồi nhỏ tôi có từng học lớp năng khiếu… Mỹ thuật.”

Tình hình cũng gần đúng như thế.

Thiệu Trạm nhướng mày, hỏi tiếp: “Còn nữa không?”

Hứa Thịnh không biết trọng điểm của câu hỏi này ở đâu: “Còn gì cơ?”

Khi Thiệu Trạm nói chuyện, sự lạnh lùng trong ánh mắt và giọng điệu đều cùng trầm xuống, lúc đến gần cậu, Hứa Thịnh chỉ cảm thấy hơi thở của đối phương rấn gần mình, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy cảnh tượng phản chiếu trong con ngươi của hắn, hòa lẫn với ánh sáng nhỏ bé: “Không còn mối quan hệ nào khác?”

Trong phòng học, sau khi học sinh trực nhật làm xong việc thì quạt đã ngừng rồi, chỉ còn lại cơn gió từ hành lang thổi qua lớp học.

Hứa Thịnh hỏi thử: “Thỉnh thoảng cậu ta quỳ xuống gọi tôi là bố, tính không?”

Thiệu Trạm: “….” Tính.

Cuối cùng, hai người đã bàn bạc xong. Thiệu Trạm đi đến đó trước, có thế kéo Khang Khải thì cố gắng kéo, bên Hứa Thịnh cũng cố hết sức tìm cơ hội chuồn khỏi phòng họp dự thi này.

Buổi họp quả nhiên không khác gì mấy với lời Thiệu Trạm nói, theo thông lệ tổ chức cho mọi người ngồi với nhau cùng giảng đề.

Chủ nhiệm Cố ở trên sân khấu dõng dạc: “Lại đến thời gian bồi dưỡng ôn thi vui vẻ của chúng ta rồi…”

Toàn bộ quá trình, Hứa Thịnh đều cúi đầu, ở dưới khán đài hí hoáy điện thoại.

– Xuống xe chưa?

Còn bên kia.

Thiệu Trạm theo địa chỉ mà Hứa Thịnh gửi, đi vào tiểu khu, xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy tranh dán trên tường, còn có giá vẽ đặt lung tung.

– Đến rồi.

Cậu vừa trả lời tin nhắn cho Hứa Thịnh xong, trong cửa đúng lúc có một người bước ra, dáng người không cao, trong tay cầm một xô nước màu xanh, cúi đầu nhìn thấy có người đứng chặn trước mặt cậu ta, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Nước trong xô cũng lắc lư theo Khang Khải: “Anh Thịnh?”

Thiệu Trạm hoàn toàn chẳng biết cậu ta, càng không thể nói chuyện thân thiết hơn, hắn lùi lại một bước, sau khi kéo giãn khoảng cách miễn cưỡng “ừ” một tiếng.

Trong tay Khang Khải còn cầm một cây bút lông đầu nhọn, cậu ta kích động nói: “Anh chờ một lát, em đi thay nước, anh vào trong chờ em trước đi.”

Ánh mắt Thiệu Trạm lướt sơ qua mấy hàng giá vẽ ở trong phòng, đều không có dấu vết vừa mới vẽ tranh, ngoại trừ hàng sau, chỉ còn lại căn phòng sát vách bên tay phải, đèn trong phòng cũng đang mở, vị trí đầu tiên khi bước vào, khay pha màu còn chưa khô đang đặt trên bàn, cũng không nhìn thấy xô nước, cọ nằm rải rác trên khay pha màu có màu giống như màu trong tay người vừa mới ra ngoài.

Thiệu Trạm ở bên cạnh vị trí này, kéo một cái ghế trống ngồi xuống.

Quả nhiên, không bao lâu, Khang Khải xách một xô nước về, cậu ta chỉ giá vẽ ở trước mặt, bước đến, câu đầu tiên nói là: “Anh xem giùm em bức tranh này đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK