• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nhan hít sâu một hơi, chậm rãi bình ổn tâm tình rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, trong giọng nói không nghe ra chút dao động nào, trực tiếp hỏi:

"Phỉ Ngạo, anh yêu tôi sao?"

Tính cách của cô tuy mạnh mẽ nhưng cũng không phải cứng rắn như sắc đá, có những lúc cô yếu lòng sẽ muốn dựa vào anh, tìm cảm giác an toàn ở anh. Nhưng người đàn ông này chưa một lần nói yêu cô! Anh luôn thích dùng hành động để thể hiện tình cảm, cô biết điều đó, thâm tâm lại vẫn luôn mong có thể một lần nghe chính miệng anh nói ra. Như vậy rất khó khăn sao? Bởi vì anh không thừa nhận nên cô luôn phải nhắc nhở bản thân đừng tự đa tình, lúc nào cũng thấp thỏm lo được lo mất.

Phỉ Ngạo không nghĩ tới cô sẽ hỏi câu này, hơi khựng lại một chút, sau đó chậm rãi đến gần cô. Anh đưa tay đặt lên gò má cô, đầu ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nhẵn mịn.

Trái tim Hứa Nhan đập càng lúc càng nhanh, giống như sắp phá vỡ lồng ngực mà bay ra ngoài. Thời gian tựa hồ ngưng đọng lại vào khoảnh khắc anh nhìn sâu vào mắt cô, bàn tay to mang theo hơi ấm nắm lấy những ngón tay trắng nõn của cô đưa lên môi, cẩn thận đặt một nụ hôn lên đó rồi nói:

"Anh yêu em."

Lời vừa dứt, nước mắt của Hứa Nhan không khống chế được mà rơi xuống. Những gì cô muốn chỉ có như vậy, oán hận trong lòng phút chốc hóa thành hư vô. Anh không dùng bất kì từ ngữ hoa mỹ nào để thể hiện tình cảm của mình, dường như tất cả sự tôn trọng và chân thành đã gói gọn vào ba chữ "anh yêu em" kia, cùng với nụ hôn trên mu bàn tay cô.

"Gả cho anh một lần nữa được không?" Phỉ Ngạo vươn tay ra giúp cô lau nước mắt, thật không nghĩ đến cô lại chỉ cần một lời nói này của anh đã xúc động như vậy.

Hứa Nhan đem đầu vùi vào trong ngực anh, chẳng khác gì một đứa trẻ mà nấc lên. Anh bất đắc dĩ đưa tay vỗ lên lưng cô, vừa nghe tiếng nức nở của cô đã không chịu được:

"Đừng khóc, anh sẽ đau lòng."

Thân thể cô khẽ run, cố gắng khống chế tâm tình phức tạp của mình, mùi hương nam tính của anh tràn ngập trong hô hấp khiến cô có cảm giác vô cùng an tâm. Hai người cứ giữ tư thế ôm nhau một lúc lâu như vậy, nước mắt cô nóng hổi thấm qua lớp áo mỏng chạm vào da thịt anh, tưởng chừng sắp xuyên thấu cơ ngực chạm đến trái tim đang co thắt bên trong.

Hứa Nhan đem ủy khuất những năm qua đều trút hết ra ngoài, cảm nhận được bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về lưng mình thì càng tủi thân. Đợi đến khi khóc đủ, cô mới chậm chạp chùi nước mắt nước mũi vào áo anh rồi xấu hổ nói:

"Xin lỗi, làm bẩn áo anh rồi..."

Hiện tại cô còn quan tâm vấn đề này được sao? Phỉ Ngạo dở khóc dở cười xoa mặt cô:

"Vừa rồi anh cầu hôn nhưng em còn chưa trả lời anh."

"Không đồng ý. Tôi già rồi, không muốn cưới thêm lần nữa." Cô lại trở về dáng vẻ ưu mỹ của người phụ nữ thành đạt, vừa liếc anh vừa nói.

Phỉ Ngạo cười vẻ mặt nghiêm túc của cô:

"Được, không cưới cũng không sao, dù gì em cũng đã là vợ anh."

Anh cũng không sợ Hứa Nhan chạy một lần nữa, dù là chân trời góc bể, lần này anh nhất định sẽ đuổi theo cô đến cùng.

"Anh sẽ không lăng nhăng đó chứ? Có một ông chồng đẹp trai như anh, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn."

Cô nói vậy khiến anh không biết là đang được khen hay bị châm biếm, bất quá coi như cô khen anh đi. Anh gật đầu đảm bảo:

"Tất nhiên anh sẽ không lăng nhăng, một mình em đã đủ khiến anh đau đầu rồi."

Hứa Nhan đánh nhẹ lên cánh tay anh, khuôn mặt còn ửng hồng vì vừa khóc xong, lấm lem như một chú mèo nhỏ mắc mưa. Cô bực mình nói:

"Lần trước anh cũng hứa, cuối cùng..."

"Làm sao?" Phỉ Ngạo thấy Hứa Nhan đang nói chợt im bặt, sắc mặt cũng trở nên u oán thì lười biếng hỏi, tiện thể kéo ghế ngồi xuống rồi ôm eo cô, để cô ngồi lên đùi mình rồi dùng khăn giấy giúp cô lau mặt.

"Anh chưa từng phản bội tôi sao?"

Lúc này Hứa Nhan vừa hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của anh vừa nghĩ đến chuyện bốn năm trước, giống như đã nắm bắt được một chi tiết quan trọng về sự kiện kia nhưng vẫn để nó vuột mất.

"Chưa từng."

Anh không phải là người tùy tiện, sống cũng có nguyên tắc, nếu anh nói chưa từng làm ra chuyện có lỗi với cô thì hẳn là vậy, chẳng lẽ cô bị Phỉ Hoài lừa sao? Nhưng nếu muốn tìm một người có khuôn mặt và khí chất giống anh như đúc thì quá bất khả thi! Cô xoay người lại đối mặt với anh, hai tay đặt lên bờ vai rộng, khẽ nói:

"Bốn năm trước, Phỉ Hoài gọi tôi đến biệt thự của Phỉ gia, anh biết tôi nhìn thấy cái gì không?"

Phỉ Ngạo nghe cô hỏi đã cảm thấy không ổn lắm, nhưng anh cũng muốn biết lí do vì sao cô rời bỏ anh, vừa sờ ngón tay cô vừa chậm rãi hỏi:

"Nhìn thấy cái gì?"

"Ừm, đại khái là anh ở trên giường ôm một người phụ nữ không mặc quần áo?"

Giọng cô tuy có vẻ bình tĩnh, nhưng anh vẫn nghe ra sự ghen tị và chế giễu nồng nặc. Anh nhăn mày, cố gắng nhớ lại một chút chuyện lúc đó, nhưng ký ức của anh rất mơ hồ, chỉ còn sót lại hình ảnh anh đến gặp Phỉ Hoài, sau đó tỉnh dậy thì thấy giấy ly hôn mà thôi.

"Em xác định không nhìn nhầm?"

Xem vẻ mặt nhăn nhó của anh, Hứa Nhan nghe tiếng tim mình đập thình thịch cực kì rõ ràng.

"Tôi tận mắt nhìn thấy, không thể nhầm được!"

"Anh có thể thề với trời, chuyện đó tuyệt đối là hiểu lầm!"

Giọng Phỉ Ngạo phát lạnh, không nghĩ tới lí do khiến cô và anh đau khổ nhiều năm như vậy cũng là vì người bố kia. Hôm nay anh sẽ đi gặp Phỉ Hoài một chuyến, mau chóng thu dọn sạch sẽ mọi chuyện.

Hứa Nhan vừa giải thích, anh liền nhận ra việc cô nhận tiền của Phỉ Hoài cũng là một cái bẫy rập. Anh cũng đã trách oan cô.

Anh rõ ràng có thể trực tiếp hỏi cô lí do vì sao rời đi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Bạch Hạo Trì như một con ruồi đeo bám cô thì lại nhịn xuống, để đến bây giờ mới hiểu ra. Chính anh cũng cảm thấy thời gian qua mình quá ngu ngốc...

Hứa Nhan rũ mi mắt, tiếp tục nói:

"Nếu anh thật sự có người phụ nữ khác, tôi không nhất định sẽ rời đi, có lẽ chỉ cần cãi nhau một trận ra trò là được. Bất quá trước đó đến bệnh viện vô tình phát hiện mình không thể có con, không thể sinh người nối dõi cho anh, nên tôi mới quyết định ly hôn."

"Cho dù em không sinh được cũng không sao, anh không để ý." Phỉ Ngạo nhăn mày, bàn tay vô thức sờ lên vùng bụng bằng phẳng của cô.

Hứa Nhan có chút cảm động trước lời nói của anh:

"Tôi từng ở bên Mỹ kiểm tra sức khỏe rồi, kỳ thực thân thể này vốn không có bệnh gì cả, là người khác cố tình làm giả hồ sơ bệnh án."

Phỉ Ngạo nghe vậy ánh mắt chợt cong lên, bàn tay đang đặt trước bụng Hứa Nhan cũng vòng qua chiếc eo nhỏ kéo thân thể mềm mại của cô về phía mình thêm một chút:

"Nói vậy, em không phải vì tiền mà bỏ anh? Hơn nữa cũng không có bệnh?"

"Ừm, có thể xem là vậy."

Hứa Nhan ngồi trên đùi anh đã có chút không tự nhiên, lúc này hai người còn áp sát vào nhau khiến cô cảm thấy mặt hơi nóng lên.

Chuyện của bọn họ vốn dĩ rất đơn giản, chẳng qua hai người đều không chịu nói ra, trong lòng luôn có rào cản riêng nên mới dẫn đến sự tình không mấy vui vẻ kia. Phỉ Ngạo cảm thấy may mắn vì trước đây cố chấp không ký giấy ly hôn, cũng thấy may mắn vì đã dùng thủ đoạn ép buộc cô trở lại bên mình.

Anh nhìn lỗ tai đang ửng hồng của cô, bất ngờ vươn người tới trước cắn lên vành tai xinh đẹp, đầu lưỡi ấm nóng nhẹ lướt qua da thịt mẫn cảm, Hứa Nhan lập tức rụt người trừng mắt nhìn anh:

"Đang nói chuyện đứng đắn, anh giở trò gì vậy?"

Phỉ Ngạo ôm cô trong lòng, cúi đầu liền hôn lên gò má của cô một cái:

"Nếu em không có vấn đề về việc sinh nở thì chúng ta tranh thủ thời gian một chút. Bây giờ còn trẻ, còn dẻo dai, mau chóng sinh thêm vài đứa đi?"

Lời vừa dứt, đôi môi mỏng của anh liền tiến tới dán lên môi Hứa Nhan, nhẹ nhàng tách mở hàm răng cô ra mà đưa lưỡi vào trong thăm dò. Bị anh đánh chiếm bất ngờ, cô không kịp phản ứng, đôi mắt mở to chớp chớp liên tục.

Phỉ Ngạo rất nhớ hương vị của cô, anh không ngừng dùng lưỡi trêu chọc khiến khuôn mặt cô phút chốc trở nên ửng hồng, ánh mắt mơ màng. Dáng vẻ kiều mị này ngay tức khắc câu lên lửa dục của anh.

Ngay lúc Hứa Nhan vừa vòng tay lên cổ anh chuẩn bị hôn trả thì khóe mắt liếc thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chạy ào vào, cô hoảng hốt đẩy mạnh Phỉ Ngạo ra, nhảy khỏi người anh.

Anh cũng phát hiện ra Tiểu Vũ đang đi vào, khuôn mặt nháy mắt trầm xuống. Tiểu quỷ này chọn đúng lúc như vậy!

Thấy môi Hứa Nhan có chút đỏ lên, Tiểu Vũ ngây thơ ôm đùi cô, lo lắng hỏi:

"Mama, mama làm sao vậy ạ?"

Cô làm chuyện xấu suýt bị con trai bắt quả tang, ho khẽ một tiếng rồi ôm thằng bé lên:

"Khụ... Mama là bị kẻ xấu bắt nạt."

Kẻ xấu bị nêu tên liền không vui dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác bắn về phía cô. Cô xấu hổ dời đi tầm mắt, giả vờ hỏi Tiểu Vũ:

"Cục cưng tìm mama có việc gì không?"

"Tiểu Vũ muốn đi học, mama đã nói khi nào về nhà mới sẽ đưa con đi!"

Cục cưng chu môi phồng má nói, mới ba bốn tuổi đầu đã có "sở thích" nghiêm túc như vậy thật không biết nên mừng hay lo lắng đây? Mấy ngày liền cứ chạy theo Phỉ Ngạo nói muốn học chữ!

"Bảo bối, con không thích ở nhà chơi sao?"

Hứa Nhan đưa tay bóp gò má phấn nộn của con trai, mà Phỉ Ngạo ngồi bên cạnh thấy vậy, cảm giác muốn có con càng thêm mãnh liệt. Nếu bây giờ không phải là ban ngày ban mặt, lại còn việc phải làm thì anh đã trực tiếp ăn mặn một hôm rồi! Bốn năm! Anh cấm dục đã bốn năm!

Tiểu Vũ lắc lắc đầu, ôm cổ cô nói:

"Con không muốn chơi, con muốn học giỏi, sau này sẽ có nhiều tiền tặng mama."

Phỉ Ngạo rất hài lòng với thái độ học tập của đứa nhỏ này, mặc dù mấy năm qua người nuôi dạy thằng bé không phải là anh nhưng anh vẫn cảm thấy tự hào thay. Anh đột nhiên tiến tới gần, cũng ngồi xổm xuống để nhìn Thiên Vũ.

"Tiểu Vũ, con có muốn nhận chú làm papa hay không? Sau này chú sẽ dạy con cách kiếm tiền."

"Có ạ." Tiểu Vũ không thèm suy nghĩ đã gật đầu cái rụp.

Hứa Nhan không còn gì để nói, từ Bạch Hạo Trì đến Phỉ Ngạo, những kẻ này sao đều thích dụ dỗ con trai cô như vậy?

"Tiểu Vũ ngoan!" Anh đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Thiên Vũ, tự nhủ ngày mai sẽ đi làm lại giấy khai sinh cho thằng bé.

Hứa Nhan lúc này mới nhàn nhạt quăng ra một quả bom:

"Thằng bé vốn là con trai của anh, cần gì nhận hay không nhận làm papa chứ?"

Phỉ Ngạo không kịp phản ứng, sững sờ nhìn cô, cánh tay đang đặt trên đầu Tiểu Vũ cũng run lên. Anh mất một lúc lâu mới tiêu hóa được những gì cô vừa nói, giọng trở nên khản đặc:

"Em nói cái gì? Em nói Tiểu Vũ là con anh?"

Anh cứng đờ ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào cô như thể không tin nổi.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Nhan hiện lên nụ cười khổ:

"Là thật, chẳng qua vẫn chưa có cơ hội nói với anh. Nếu không tin thì anh có thể xét nghiệm ADN."

"Không cần!"

Phỉ Ngạo nói nhanh, vừa mừng vừa sợ, cánh tay duỗi ra liền ôm cả cô và Tiểu Vũ vào trong lòng. Anh siết chặt đến nỗi thằng bé phát ra tiếng kêu đau, mà Hứa Nhan cũng phải lên tiếng:

"Anh làm đau con."

Anh giật mình buông tay ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ lên mà hôn liên tiếp mấy cái liền, thậm chí cuối cùng còn sung sướng đến mức cười ra tiếng. Hứa Nhan nhìn anh vì vui vẻ mà liên tục thay đổi sắc mặt, không nhịn được co rút khóe miệng.

Phỉ Ngạo nâng khuôn mặt của Tiểu Vũ lên, xoa tới xoa lui một hồi vẫn chưa đã tay. A, thằng bé là con trai anh, thảo nào lớn lên xuất sắc như vậy. Nếu suy nghĩ này để Hứa Nhan nghe được, cô chắc chắn sẽ phỉ nhổ anh một phen...

Anh cưng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn xong lại ôm thằng bé lên không muốn buông tay, mặc cho thằng bé ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đứa nhỏ này là kết tinh tình yêu của anh và cô. Cô vất vả mấy năm nuôi con trai anh khôn lớn đến chừng này, vậy mà anh không hề hay biết, còn nghĩ cô đã yêu người đàn ông khác. Thật quá thất trách.

Phỉ Ngạo một tay ôm Tiểu Vũ, một tay nắm eo Hứa Nhan kéo tới bên người mình, hôn nhẹ lên gò má cô:

"Bảo bối, cảm ơn em đã mang Tiểu Vũ về đây."

Cô dở khóc dở cười nhìn bộ dạng thất thố của anh, trên khuôn mặt tuấn mỹ vốn lạnh lùng nay lại tràn ngập nhu tình mật ý, khóe môi cong lên cao, thật sự khiến cô có chút không quen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK