Thấy Phỉ Ngạo thản nhiên đứng trước cửa khoanh tay nhìn mình, cô xấu hổ huơ lấy khăn tắm bên cạnh che đi vị trí trọng yếu trên người, sao cô lại quên khóa cửa được chứ! Đây không phải lần đầu tiên anh ta dùng ánh mắt thưởng thức và tràn ngập dục vọng nhìn chằm chằm vào cô, nhưng mỗi lần như vậy, cô đều không nhịn được, rất ngượng.
"Anh đứng đó làm gì? Tôi phải thay đồ..."
Hứa Nhan bực mình hỏi, bởi vì khăn tắm không đủ lớn nên chỉ che được phần ngực, quần lót màu trắng đáng yêu hoàn toàn lộ ra. Mà ánh mắt người kia cũng thuận theo nhìn xuống khiến cô luống cuống, vươn tay cầm lấy váy dạ hội muốn mặc vào.
May mắn là Phỉ Ngạo chỉ quét mắt qua vết thương trên người cô sau đó xoay người đi ra ngoài, không có hành động gì khác thường. Hứa Nhan cũng thầm thở phào một hơi, cẩn thận tẩy rửa thân mình rồi xuống lầu tìm Chu quản gia lấy thuốc bôi vết thương.
Người đàn ông bá đạo kia rất bận rộn, bình thường đều là nửa đêm mới bò lên giường tìm cô thỏa mãn dục vọng, thời gian còn lại chẳng mấy khi thấy anh ở nhà, hiện tại vừa về tới liền đóng cửa phòng làm việc không cho ai vào.
Lúc Chu quản gia thấy cô bị thương, đau lòng không thôi.
"Bôi cái này mỗi ngày hai lần thì sẽ không lo để lại sẹo, con gái vẫn nên chú ý mặt mũi một chút."
"Vâng, cháu biết rồi ạ. Chú Chu, cháu có thể tự mình nấu ăn không?" Hứa Nhan cầm lấy lọ thuốc trên tay Chu quản gia, chớp mắt hỏi.
"Những món ăn do đầu bếp làm không hợp khẩu vị của Hứa tiểu thư sao?" Chu quản gia nghi hoặc.
Đầu bếp trong biệt thự này đều là đầu bếp năm sao được tuyển chọn kĩ lưỡng, ngay cả chiên trứng lòng đào cũng bỏ ra rất nhiều công phu trang trí cho đẹp mắt. Mấy ngày đầu Hứa Nhan còn cảm thấy hứng thú, nhưng nếu mỗi ngày đều ăn những món sang trọng này thì dần dà sẽ phát ngán. Cô bắt đầu thèm những món ăn dân dã, dù sao ở nhà mãi cũng không có việc gì làm, chi bằng nhân cơ hội này hâm nóng tay nghề.
Cô lắc đầu nhìn Chu quản gia: "Mấy món kia rất ngon, chỉ là cháu ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm nên muốn nấu ăn để giết thời gian thôi. À, chú đừng gọi cháu là Hứa tiểu thư nữa, nghe xa cách lắm ạ."
Nghe vậy, Chu quản gia cũng cười, nếp nhăn hai bên mắt càng thêm rõ ràng. Ông đã chừng này tuổi còn chưa có vợ con, hiện tại thấy Hứa Nhan xinh xắn lễ phép thì không khỏi yêu thích.
"Cháu là nữ chủ nhân của nơi này, cứ sử dụng nhà bếp nếu muốn, cần gì thì nói với chú là được."
"Tốt quá, cảm ơn chú!"
Hứa Nhan nghịch ngợm nháy nháy mắt, sau đó vẫy tay chào ông rồi lon ton chạy trở về phòng.
Chu quản gia thấy cô đi rồi mới tìm đến trước phòng làm việc của Phỉ Ngạo, nhìn đồng hồ điểm đúng mười một giờ đêm, nhanh chân đi vào trong báo cáo.
Phỉ Ngạo đang ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn soi rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh, da thịt trơn mịn không chút tì vết, sóng mũi cao thẳng đẹp mắt. Khi Phỉ Ngạo chú tâm làm việc, cả người toát ra cảm giác vừa ôn hòa vừa dễ chịu, hoàn toàn khác hẳn so với lúc anh nổi giận. Áo sơ mi trắng trên người anh tuy có chút rộng nhưng vẫn hoàn hảo hiển lộ ra thân hình cường tráng khỏe mạnh, chỉ sợ trong giới giải trí muốn tìm được một người quyến rũ như thế này cũng khó.
Chu quản gia nhìn bao nhiêu lần vẫn phải cảm thán vì thấn thái xuất sắc của cậu chủ nhà mình, nhỏ giọng nói:
"Thuốc đã đưa đến tận tay Hứa thiểu thư, cô ấy nói ngày mai muốn tự mình nấu ăn."
"Ừm."
Phỉ Ngạo cũng không ngẩng đầu nhìn Chu quản gia, tay phải cầm bút lơ đãng xoay mấy vòng, giống như đang suy nghĩ cái gì.
"Cậu chủ, về phía báo chí phải làm thế nào?"
Ông cũng biết hôm nay cậu chủ đã làm gì, chỉ sợ không giải quyết sớm thì ngày mai Hứa Nhan sẽ bị đưa lên trang đầu của các bài báo.
Nổi tiếng cũng không đáng sợ, giống như Hứa Nhan trở thành người phụ nữ của Phỉ Ngạo mới là nguy hiểm. Trong giới thượng lưu có biết bao nhiêu cô gái muốn ngã vào vòng tay của anh để được trèo lên đầu cành làm phượng hoàng? Hình như cũng không ít! Hứa Nhan đột nhiên xuất hiện rồi kết hôn với anh, chắc chắn sẽ biến thành một cái đích cho những người phụ nữ kia nhắm đến.
Phỉ Ngạo nghe xong cũng không lập tức trả lời, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn phát ra âm thanh cộc cộc đều đặn.
Thật lâu sau, anh mới buông ra một câu:
"Để bọn họ đăng tin, những bài báo lộ mặt của Hứa Nhan thì cho người chặn lại."
Nhìn bàn làm việc chất đống hợp đồng cùng tài liệu cần phải xử lý, Phỉ Ngạo mệt mỏi tựa lưng vào ghế dựa, thở ra một hơi dài.
Lúc trước đem cô gái nhỏ kia về đây là vì muốn tìm cho mình một công cụ phát tiết vừa ngoan ngoãn lại dễ khống chế, không ngờ được bố của anh đột nhiên phát điên muốn anh kết hôn với Triệu Thanh Liên! Phỉ Ngạo cong môi cười, nghĩ đến một cái Triệu gia nho nhỏ cũng mơ tưởng đến gia sản Phỉ gia thì không khỏi khinh thường. Mỗi lần nhìn ánh mắt dù thích thú nhưng lại giả vờ thanh cao của Triệu Thanh Liên, anh liền tuột hết cảm xúc. Cho dù là ảnh hậu đương nhiệm cũng không dám ở trước mặt anh múa rìu qua mắt thợ.
Chu quản gia thấy Phỉ Ngạo dừng làm việc liền biết điều đi nhanh ra mở cửa giúp anh. Đợi cho bóng lưng cao lớn hoàn toàn biến mất sau phòng ngủ của Hứa Nhan, ông mới chậm rãi thu gom bàn làm việc bừa bộn.
Về phần Hứa Nhan, sau khi trải qua một phen thần kinh căng thẳng gần chết, thả mình lên giường liền ngủ mất. Nhưng mà hôm nay cô ngủ rất ngon, nửa đêm cũng không bị người đàn ông kia quấy phá nữa.
Phỉ Ngạo nằm trên giường lớn, nhìn khuôn mặt an tĩnh của cô khi ngủ, trái tim không khỏi co thắt mạnh. Rất giống, thật sự vô cùng giống. Đặc biệt là khi đôi mắt trong vắt của cô khép lại, tìm không ra một điểm khác biệt nào.
Anh cưới Hứa Nhan, không chỉ vì bố của cô gái này thiếu nợ anh, mà một phần cũng vì khuôn mặt của cô trông rất giống "người ấy".
Cánh tay to lớn vòng qua eo Hứa Nhan, kéo cô áp sát vào người mình, động tác cẩn thận như sợ làm cô thức giấc. Chỉ là, Hứa Nhan vẫn cảm nhận được, cô nhăn mày rồi dụi đầu vào lồng ngực anh để tìm một ví trí thoải mái hơn, cánh tay trắng mềm vô thức ôm lấy cổ anh.
Phỉ Ngạo cúi đầu nhìn người đang ôm chặt lấy mình không buông, trong mắt nhiều thêm một tia tình cảm phức tạp. Cả ngày hôm nay phải vất vả nghĩ cách đối phó với người khác lại còn bị mùi nước hoa nồng nặc của mấy cô gái xung quanh ám ảnh, thật sự rất mệt mỏi. Hiện tại bên mũi thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ, anh thật vừa lòng, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô.
Gò má, môi, cùng với gót chân. Những nơi này đều là vì anh ép buộc mà bị thương, tuy nói hiện tại Phỉ Ngạo không hề yêu cô, nhưng cũng có chút thương tiếc. Anh không đành lòng phá hỏng bầu không khí yên tĩnh hài hòa hiếm có giữa hai người, cho nên chỉ im lặng ôm Hứa Nhan ngủ.
Thẳng đến bảy giờ sáng hôm sau, vốn dĩ đã quen với việc dậy sớm, Hứa Nhan mơ màng mở mắt ra, rồi phát hiện mình đang nằm trong lòng người đàn ông kia.
Anh ta vào phòng khi nào nhỉ? Hứa Nhan dụi dụi mắt, nhìn dưới lớp lông mi thật dày của Phỉ Ngạo xuất hiện quầng thâm nhạt màu liền biết những ngày qua anh ta ngủ không ngon giấc. Cô cũng không thương tiếc gì, ngược lại có chút hả hê. Nhìn xem, cuối cùng cũng bị quả báo rồi! Đã hiểu cảm giác đau khổ của cô khi muốn ngủ mà ngủ không được chưa?