Hơn bảy giờ tối, đều là phái nữ độc thân Vu Thuy Thuỷ gọi điện hẹn cô cùng đi bar uống rượu, nếu là trước kia, có chết Trác Lí cũng sẽ không đi bar. Cũng không phải có ý kiến đối với chỗ đó, thật ra là vì cô không thích âm nhạc ồn ào và ánh đèn xanh đỏ. Vậy mà, cô như quỷ thần xui khiến lại đồng ý lời mời của cô ấy.
Quán bar chính là quán bar, khắp nơi đều tràn ngập mùi rượu. Trác Lí cho là chỉ có đàn ông và phụ nữ độc thân mới có thể đến quán bar uống rượu trong đêm thất tình lãng mạn như vậy, cô không ngờ lại có rất nhiều đôi tình nhân. Những đôi tình nhân này làm cô nhìn đến đau mắt, đau lòng. Nhưng hoàn cảnh ồn ào này, lại làm cô có chút không có trạng thái. Ngược lại Vu mỹ nhân, mặc một bộ váy trễ ngực hở lưng, quả nhiên làm cho đàn ông xa lạ không ngừng đến gần, gặp điều kiện tốt, thỉnh thoảng cô ấy sẽ để ý tới, gặp phải hình tượng thô bỉ, cô ấy không thèm nhìn đến.
Rốt cuộc cũng có thời gian rảnh, Vu Thuy Thuỷ cũng giúp Trác Lí cứu vớt nội tâm đang đau đớn của cô, “Bạn học Trác, cô nhảy hay không nhảy?”
“Không nhảy.” Trác Lí nói thẳng.
“Vậy cô muốn nhảy một lúc hay không?” Vu Thuy Thuỷ vừa nói chuyện vừa lắc lư thân thể theo điệu nhạc cách đó không xa, dáng vẻ mười phần hấp dẫn.
“Nếu như cô nói nhảy là cùng một đám quần ma loạn vũ kia khiêu vũ, vậy thì coi như thôi đi.”
Vu Thu Thuỷ bĩu môi, “Vậy cô có muốn uống rượu không?” mặc dù là câu hỏi, nhưng Vu Thuy Thuỷ đã nhận từ tay người pha rượu một ly rượu màu vàng cam, trực tiếp đưa tới tay Trác Lí, “Đây là ngày lễ xui xẻo, vì phần xui xẻo này, chúng ta uống rượu thôi!”
Trác Lí không lập tức nhận ngay, nhưng cô cũng chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhận lấy. Ngửa đầu, uống một hợp. Mới đầu, cô vẫn cùng cụng ly với Vu Thuy Thuỷ sau đó mới uống…….., Vậy mà, sau khi uống mấy ly, cô ngay cả chạm ly cũng trực tiếp quên, vừa uống chính là không thể ngăn lại, cô không nhớ rõ màu sắc của rượu, chỉ nhớ mùi vị và cảm giác thẫn thờ trong lòng hoà làm một, Vu Thuy Thuỷ thấy cô uống đến vui vẻ, nên cũng không quầy rầy.
Chỉ là Trác Lí càng uống càng lợi hại càng uống càng không đáng tin cậy, Vu Thuy Thuỷ luống cuống tay chân, liều mạng đoạt lấy ly rượu trong tay Trác Lí, sau đó hướng về lỗ tai Trác lí hét lớn, “Đừng uống nữa, cô uống để chết à!” Vậy mà, do Trác Lí uống rượu quá nhiều nên hơi sức cũng rất lớn, Vu Thuy Thuỷ căn bản không lay chuyển được cô.
Vào lúc này, có một người đàn ông xa lạ xuất hiện, bộ mặt đầy hiền hoà cười đến vô hại, “Cô gái, cần giúp một tay không? Người bạn này của cô………….Uống hơi nhiều rồi.” Vu Thuy Thuỷ không phải người ngu, nhìn một cái cũng biết người này đến không có ý tốt.
“Không cần, tự tôi có thể giải quyết.” Nói xong, cô liền nghiêng người để Trác Lí cách xa vị trí người đàn ông kia. Cô cho là mình làm như vậy, cái người đàn ông không giải thích được đó sẽ rời đi, không nghĩ, người đàn ông này cũng nghiêng người theo Vu Thuy Thuỷ, nụ cười lại càng ân cần đến vô hại.
“Cô cũng là một cô gái, nên để tôi đưa hai người trở về đi.” Vu Thuy Thuỷ rất muốn nổi giận, ở nơi quán bar lớn như vậy nổi giận. Vậy mà, cô chưa kịp mở miệng, một cánh tay đã mạnh mẽ trực tiếp nhận lấy Trác Lí từ trên tay của cô. Vu Thuy Thuỷ theo bản năng cảm giác mình bị trúng “Kế điệu hổ ly sơn”, đang muốn quay đầu lại mắng to, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
“Viên………..Viên Khởi Lương.”
Sắc mặt Viên Khởi Lương khó coi đến doạ người, ôm ngang Trác Lí một phen, “Tôi mang cô ấy đi.” Sau đó, xoay người rời đi. Cho dù Trác Lí say, thì giờ khắc này ở trong lồng ngực ấm áp quen thuộc cô cũng thoải mái tìm một phương thức dựa thật tốt, hai tay vòng qua cổ của anh.
Tiếng ồn ào dần nhạt đi, Trác Lí nghe thấy được âm thanh đi lại của xe cộ, đêm cuối tháng tám này có chút nóng, khí nóng đánh úp tới làm Trác Lí trong nháy mắt cảm thấy dạ dày của mình một hồi dời sông lấp biển, một cỗ nồng đậm mùi rượu xem lẫn trong nội tâm đau khổ và ưu sầu, một tia ý thức xông lên cổ họng.
Tiếp theo đó là ói như điên một hồi.
Viên Khởi Lương nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, trong lòng có lời xin lỗi và thương tiếc với cô mà không nói ra được. Gần đây anh bị người khác để mắt tới, không thể không đến quán bar để né tránh người khác phiền phức làm cơ sở ngầm thật tốt để tiến hành kế hoạch phản kích của anh, không ngờ tới sẽ gặp Trác Lí ở quán bar, anh vốn không muốn xuất hiện, nhưng nhìn thấy cô rơi vào cảnh tuyệt vọng, vẫn không nhịn được cùng bạn bè ngưng thương lượng kế hoạch, hiện thân cứu cô. Là anh biết mình trước mặt cô không thể thờ ơ được, là anh biết giờ gặp mặt là một sai lầm, anh sớm nên đổi chỗ khác. Anh rõ ràng nhìn được cô gái đi chung với Trác Lí hoàn toàn có thể giải quyết được người đàn ông khiêu khích kia, nhưng anh vẫn không nhịn được, không nhịn được……..Anh nghĩ, có lẽ chỉ đơn thuần là anh muốn ôm lấy cô.
Trác Lí ói rất nhiều, triệu chứng ói điên cuồng này làm toàn thân của cô run rẩy thật lâu cũng không thể dừng lại được, thời gian trôi qua rất lâu, cuối cùng triệu chứng nôn mửa của cô cũng dịu đi, cô cũng dần dần có cảm giác rõ ràng cái tay vỗ lưng, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt cô đỏ ửng, chứng kiến người màu đen bên cạnh mình thì đôi mắt cô càng đỏ hơn.
Đã bao nhiêu ngày cô không thấy anh? Gần một tháng? Có bao nhiêu ngày không nghe thấy anh nói chuyện rồi? Cô có nhiêu ngày len lén ôm chăn đếm bóng dáng của anh để ngủ? Cô đã bao nhiêu lần ước nguyện cho phép hy vọng lúc mình mở mắt thì sẽ thấy anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt? Cô trước giờ đều không biết, một tháng không gặp, cô lại có thể nhớ nhung một người tới như vậy; cô trước giờ đều không biết, vào giờ phút này đối mặt với anh, cô tràn đầy uất ức mà không phát tiết ra được, cô sợ cô vừa mở miệng lời vừa nói ra sẽ là oán trách, anh sẽ lại biến mất. Cô không biết từ lúc nào mà mình trở nên mềm yếu vô dụng như vậy.
Vậy mà, một giây kế tiếp sau khi Viên Khởi Lương mở miệng nói cô một câu, một phen giành dụm tức giận thật lâu của Trác Lí rốt cuộc cũng bạo phát. Bởi vì anh nói, “Khuya lắm rồi, bắt xe về thôi.”
Viên Khởi Lương có trăm câu muốn nói với Trác Lí. Anh muốn nói, “Về sau không được uống rượu nữa, anh thấy sẽ đau lòng.” Anh muốn nói, “Rất nhớ em, rất muốn ôm em.” Mặc dù buồn nôn, nhưng anh thật sự rất muốn ôm cô. Anh muốn nói, “Thật xin lỗi, thời gian dài như vậy không liên lạc với em, là lỗi của anh.” Anh lại không nói như vậy, đúng giờ phút này, anh rất muốn nói……… Vậy mà, cuối cùng anh lại lựa chọn cái câu thối nát nhưng an toàn nhất nói.
Ánh mắt Trác Lí trong nháy mắt trở nên xa cách và thê lương, cô hất tay Viên Khởi Lương ra, sau mấy cái lắc lư rốt cuộc cô cũng đứng vững, mặt cô lộ ra một nụ cười mơ màng nói, “Viên Khởi Lương, anh khoẻ mạnh bình yên ………Em đánh giá cao nó nhưng em có đủ khả năng chịu đựng sao? Anh có cái gì gạt em vậy, đều không thể nói cho em được sao?”
Minh Viễn vẫn còn đang vùng vẫy sắp chết, anh vốn có thể giải quyết xong phiền hà này ở nước ngoài, nhưng, với tình huống Bạch Hách Sơn tới cửa tìm Trác Lí mang đến phiền toái cho cô, vì vậy, anh trở về nước xử lý chuyện khó giải quyết này. Nhưng mà, một khi Minh Viễn bị dồn đến cực hạn, tuỳ thời đều có thể “Chó cùng rứt dậu”, cho nên, Viên Khởi Lương lúc này thà ở phía sau bảo trì không thấy cô, cũng không muốn mang đến cho cô thêm nguy hiểm, kinh nghiệm ở thành phố A đã làm cho anh sợ. Cho nên, mãi vẫn luôn đắn đo, cuối cùng anh cũng vẫn nói như vậy, “Em uống say rồi, về nhà sớm đi.” Nói xong, trực tiếp đứng ở ven đường bắt xe cho Trác Lí, mặt mày xoắn xít.
Trác Lí giận điên lên, tại sao anh có thể dễ dàng đối mặt với khổ sở của cô không một lời giải thích như vậy, tại sao anh lại có thể để cô đi trấn định như vậy, chẳng lẽ anh không biết cô thành bộ dạng như hiện tại rốt cuộc là do người nào ban tặng sao?
Trác Lí không biết nguyên nhân là mình say rượu nên luống cuống hay là thật sự hận anh, tóm lại, cô hung hăng đánh một quyền vào ngực Viên Khởi Lương, sau đó cuồng loạn chảy nước mắt hô to, “Tại sao cho đến bây giờ anh vẫn gạt em, anh có cái gì không thể nói cho em biết chứ? Tại sao vĩnh viễn muốn cho em đoán anh đang suy nghĩ cái gì chứ? Tại sao nội tâm anh vĩnh viễn không thẳng thắng với em vậy? Là do em không đủ tư cách không đủ trọng lượng, hay anh chính là loại người vĩnh viễn sẽ không thay đổi vì người khác và là một người đàn ông không bao giờ trao đổi cùng với người khác? Tại sao anh để cho em vĩnh viến đuổi theo bước chân của anh đuổi theo suy nghĩ của anh chứ? Em là phạm tội quan trọng gì mà một lần lại một lần bị anh tổn thương bị anh vứt bỏ bị anh lạnh nhạt bị anh bỏ rơi? Có phải anh cảm thấy em không tim không phổi nên anh có thể vĩnh viễn mặc kệ mà tổn thương chà đạp hay không? Anh có phải nghĩ em quá kiên cường rồi hay không? Em cho anh biết! Hôm nay em rất rõ ràng rất nghiêm túc nghiêm chỉnh nói cho anh biết, em, Trác Lí, về sau sẽ không cần đuổi theo phía sau anh chờ anh bố thí sự thương cảm yêu mến cho em nữa, em cũng không cần mệt mỏi gần chết ở chỗ này lo lắng an nguy của anh cũng không cần phải nghe một chút tin tức của anh, em cũng sẽ không cần ở cùng với anh nữa! Em ghét anh, em ghét anh rất nhiều!”
Viên Khởi Lương vẫn còn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Trác Lí thì Trác Lí đã lảo đảo chạy đi. Viên Khởi Lương muốn đuổi theo, nhưng ánh mắt lại liếc đến một một người đàn ông đứng ở góc khuất. Anh phẫn hận siết chặt nắm đấm trong bóng đêm, siết chặt, rồi lại không thể không buông ra. Có thể là một đoạn thời gian rất lâu, anh mới có thể khắc chế được tâm tình của mình, anh để cho mình tỉnh táo lại, vậy mà, anh vẫn không thể chạm đến được nơi mang đến cảm giác đau đớn làm cho tất cả cố gắng của anh chỉ là uống phí.
Hai tay anh run run móc điện thoại ra, Viên Khởi Lương rất nhanh gọi cho Lý Xán, để cho anh ta thông báo với Trác Ý tới vùng phụ cận quán bar tìm cô. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô phát giận. Đó là một loại cảm giác tuyệt vọng. Trác Lí là một cô gái ôn hoà mau quên, có chút nào không vui cũng chỉ cần trong thời gian ngắn sẽ quên sạch, muốn chọc cô phát giận tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Vậy mà, Viên Khởi Lương anh lại thành công chọc giận cô, làm cho cô bỏ lại lời nói kiên quyết như vậy, nhưng, làm cho anh căm tức đến tột cùng chính là, anh muốn đuổi theo cô, lại phải suy tình đến ánh mắt của người khác.
Vốn tối nay gió không có nóng bức, không biết là ông trời ban phát cái từ bi gì, mà bầu trời lại có tới vài cơn gió. Viên Khởi Lương đứng ở chỗ này rất lâu, mới thở thật dài rồi xoay người rời đi, nếu như muốn tai hoạ, thì cứ việc nhanh chóng tới, anh đã không đợi kịp nữa rồi.