“Tôi không đi tìm cô Trác, không ngờ cô Trác lại tự mình tìm tới cửa.” Từ đầu tới cuối Bạch Bình đểu mỉm cười nói chuyện, nhưng Trác Lí nhìn ra được, giọng của Bạch Bình căn bản không tính là cười. Cô đem Bạch Oanh —— con chị hắn tức giận thành như vậy, trong lòng cô biết mình dữ nhiều lành ít, cô chỉ không biết, bất hạnh lại tới nhanh như vậy.
Có hai người đàn ông vạm vỡ đi tới kéo Trác Lí lên, không nói hai lời đã lôi cô đi về phía nhà ấm trồng hoa, trước lúc vào nhà ấm trồng hoa, Trác Lí chưa từng tưởng tượng qua nơi này sẽ là nơi như thế nào, vậy mà lúc cô chân chính bị lôi vào, sau khi thấy tình huống trước mắt, tóc gáy của cô nhất thời dựng đứng lên, chỉ kém chưa thét ra tiếng chói tai thôi. Bởi vì, nơi này là một căn phòng nhỏ có đầy đủ các dụng cụ tra tấn.
Phòng, tra, tấn!!!
Trác Lí cảm giác mình cách cái chết không xa nữa. Hai hàng nước mắt trong suốt còn chưa kịp chảy xuống, cô đã bị họ lôi vào ngồi ở giữa phòng trưng bày đồ tra tấn, sau đó, hai người đàn ông vạm vỡ lôi cô vào chia nhau đứng hai bên cô như hai tượng đá. Cô run rẩy nhìn Bạch Bình ngồi xuống trước mặt, nhìn hắn bày ra khuôn mặt cười đến là buồn nôn, nhìn đôi môi mở ra của hắn như Ma cà rồng, sâu kín nói, “Cô Trác, tôi đã nói từ trước. Sự lựa chọn của cô chỉ có một……..Vậy mà, cô không nghe lời như vậy, làm cho tôi không nhịn được nghĩ………Người phụ nữ không nghe lời sẽ không có kết quả gì tốt. Tôi Bạch Bình lúc giết người chơi, thì cô vẫn còn ở trong bụng mẹ đấy……..Nhưng, hôm nay cô một người một ngựa………A, không, cô tìm tiểu tử nhà họ Ngũ kia. Tiểu tử kia trừ ăn nói có chút đầu óc ra, thì ở phương diện này không phải là một tay tốt đẹp gì, nếu như cô tìm bạn trai Viên Khởi Lương của cô, có lẽ chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng, nhưng……….Hôm nay cô lại mắc phải lỗi lớn.”
Trác Lí chỉ cảm thấy hàm răng của mình đều đánh vào nhau, cho dù có bất cứ hình cụ nào rơi trên người cô đều có hiệu quả, hai người đàn ông vạm vỡ vinh quang đứng hai bên cũng đủ tạo thành áp lực vừa nặng vừa dầy trong lòng cô rồi. Vẻ mặt cô đưa đám hỏi, “Tôi phạm……….Phạm lỗi gì?”
(Hình cụ: Dụng cụ tra tấn)
“Cô coi thường việc tôi và ông chủ nhà tôi tự mình đến cửa cho cô lời khuyên, đây là lỗi thứ nhất; Viên Khởi Lương lừa gạt làm buôn bán họ nhà họ Bạch lâm vào cảnh bất lợi, đây là lỗi thứ hai; hôm nay cô một mình tới cửa tìm cô chủ, làm cô ấy rất vất vả mới chữa khỏi trầm cảm lại bị cô phá tan, đây là tội thứ ba. Cô có biết hay không, trong quá khứ, bất kỳ một cái lỗi nào của cô cũng đủ để cô chết ngàn lần vạn lần. Nhà họ Bạch không đắc tội với người khác, nhưng người khác đắc tội với nhà họ Bạch…………” Bạch Bình chợt không cười nữa, Trác Lí phát hiện, lúc hắn không cười càng giống quỷ hơn, vậy mà hắn còn lớn tiếng quát một câu, “………..Đều chết không được tử tế!!”
Trác Lí ngượng ngùng, vẻ mặt bướng bỉnh một chút cũng không dám lộ ra, nghĩ tới cái lỗi thứ hai Bạch Bình nói, căn bản không hề có chút quan hệ nào với cô, người âm dương bát quái này còn có thể đem chuyện tình ở gần bên kéo tới trên người cô, điều này còn chứng minh một việc: Cô, chạy lên trời cũng không thoát khỏi nắng. Vậy mà loại cảm giác sợ hãi này, còn giống như một dây leo, cuốn thật chặt lấy toàn thân cô, làm cô không thở nổi. Lúc này cô mới phát hiện, thì ra là cô rất sợ chết, không ngừng sợ chết, còn sợ bị thương nữa. Những thứ dũng khí và tất cả suy nghĩ vì tình yêu mà buông tha mạng sống lúc trước giờ cũng đều không không còn nữa, vào giờ phút này cô hối hận vô cùng, cô hối hận chính mình kích động mới tới tìm Bạch Oanh, cô hối hận mình nghĩ sự tình quá đơn giản, cô hối hận mình một ngày trước mới cùng Viên Khởi Lương nói muốn thẳng thắn thừa nhận nội tâm vậy mà giờ phút này lại chịu trách nhiệm thay anh tới nơi này nhận lấy cái chết, cô hối hận mình quá đần độn quá ngu ngốc………
“Nếu sợ như vậy, tại sao ban đầu cô lại lựa chọn ở chung một chỗ đây? Người trẻ tuổi làm việc luôn không phân rõ thiệt hơn và nặng nhẹ. Không là chuyện quan trọng ở trước mắt thì không hối hận……..Tôi nói thật cho cô biết, trên cái thế giới này cô có thể cùng bất kể kẻ nào ở chung một chỗ, chỉ duy có Viên Khởi Lương………… Anh ta là người đàn ông cô chủ nhà tôi coi trọng, bất luận kẻ nào, bất luận kẻ nào! Đều mở tưởng muốn nhúng chàm………..” Bạch Bình biến sắc, ánh mắt ý bảo một người đàn ông vạn vỡ trong đó.
Sau khi người đàn ông vạm vỡ này nhận chỉ thị, chắp tay sau lưng đi về phía bóng tối không biết chơi đùa cái gì nữa.
“Ông………Ông………..Ông muốn làm gì? Ông như vậy…………..Ông như vậy là phạm pháp phạm tội.” Trác Lí cảm giác mình sắp khóc, cô không bao giờ biết những tình huống lúc nguy hiểm đến với mình lại khó dự liệu như vậy, vậy mà, cô lại không thể phản kháng.
“Chờ một chút, cô sẽ biết.” Trong mắt Bạch Bình có khát máu có hưng phấn, hắn ngồi ngay ngắn ở đối diện Trác Lí, sâu kín giải thích, “Nếu không thể chia rẽ hai người, vậy thành tàn phế để báo thù cho cô chủ nhà tôi mấy ngày liên tiếp này phải chịu khổ, cũng không quá đáng.” Dứt lời, Bạch Bình lại dùng ánh mắt ý bảo một người đàn ông vạm vỡ, người đàn ông vạm vỡ kia không nói hai lời, khiêng Trác Lí từ trên chỗ ngồi đi về phía ghế dài, đặt mạnh Trác Lí lên ghế không chút dịu dàng.
Cô vẫn khóc, khóc trong im lặng, khóc vì sợ. Cô ở trong lòng lẩm nhẩm: Núi băng, núi băng, mau tới cứu em.
“Cô Trác vẫn nên an tâm chờ hành hình đi, rất nhanh. Rất nhanh, cô sẽ thiếu một cái chân, yên tâm, chúng tôi sẽ tạo ra hiện trường giả để cho mọi người tin tưởng cô bị tàn tật do tai nạn xe cộ, sẽ không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy……Cô là bị người khác cắt chân…….Ha ha ha.” Bạch Bình đứng ở trước ghế dài, dùng một nụ cười ghê tởm hướng về phía Trác Lí cười không dứt.
Đang lúc Trác Lí cảm thấy chân của mình sẽ bị chém đứt, một vật ở trên cổ cô có chút sức nặng làm cho tinh thần cô thoáng chốc hồi phục. Cổ của cô vẫn còn, tính mạng của cô vẫn còn, đến cuối cùng cô có thể thở, cô không thể cứ như vậy bị người ta chém đứt chân. Cô cúi đầu nhìn viện ngọc màu đỏ mang chút sức nặng ở trên cổ, chợt cảm thấy………Cô phải thật tốt, khoẻ mạnh cường tráng……Để trở lại trước mặt Viên Khởi Lương.
Có lẽ trước cái chết đem lại cho cô dũng khí lớn, mặc dù nước mắt của ở khoé mắt vẫn tràn ra như cũ, nhưng cô không sợ chết hô to một tiếng, “Tất cả các người dừng tay lại cho tôi!!”
Tiếng cười của Bạch Bình dừng lại, tiếp tục dùng giọng nói âm dương quỷ quái, “Thế nào, trong một khắc sắp mất đi một chân lại cảm nhận được hai chân có chút tồn tại sao?”
“Tôi là người của bà cụ Bạch nhà ông!” Trác Lí kiên định nói, dùng một giọng nói không công kích.
“Không cần dùng mồm mép để lừa bịp người, Chương Bàn Tử, mau……..Trễ chút nữa, ông chủ sắp trở về rồi.” Bạch Bình lo lắng phân phó, giống như không kịp đợi nhìn thấy chân Trác Lí bị chặt đứt.
“Ông nhìn viên ngọc này xem!! Đây là bà cụ Bạch tự mình đưa cho tôi!!” Trác Lí nghe Lâm Thạc nói qua, cả đời Bạch Hách Sơn này, chỉ có hai người phụ nữ hắn hiểu rõ và quan tâm nhất, một là mẹ của hắn bà cụ Bạch, một là con gái của hắn Bạch Oanh. Mặc dù cơ hội Trác Lí gặp bà cụ trên đường kia không tính có khả năng là bà cụ Bạch, nhưng, chỉ cần cô có thể kéo dài chút xíu thời gian, dù là một canh giờ, cô nghĩ, có lẽ cô sẽ an toàn một chút, có lẽ, Ngũ Khâu Thực có thể nhanh chóng tới cứu cô, có lẽ, cô cũng không bị đứt chân.
Viên ngọc bị Bạch Bình cứng ngắc đoạt lấy trên cổ Trác Lí, có thời gian không ngắn, Trác Lí không có nghe rõ giọng nói của Bạch Bình, cô cho là hắn và hai người đàn ông vạm vỡ trao đổi ánh mắt gì đó, trên thực tế, Bạch Bình là nhìn viên ngọc ngẩn người, sắc mặt nặng nề trắng bệnh đến dạo người.
N phút sau, lúc trái tim sợ hãi của Trác Lí còn chưa từ ngọn núi cao rớt xuống, cô bị người ta cứng rắn khiêng đi, sau đó, cô nghe thấy giọng nói Bạch Bình vang lên bên tai, “Tôi sẽ dẫn cô đến gặp bà chủ, nếu như viên ngọc này không rõ, thì nhất định kết quả cho cô sẽ không chỉ là mất một đoạn chân đâu, đi!”
Xuyên qua đường mòn đi thông quá nhà ấm trồng hoa, đi vào một con đường nhỏ quanh co kỳ quái, Trác Lí bị người đàn ông vạm vỡ vác trên vai, trong dạ dày cô một trận dời sông lấp biển, cũng bởi vì như thế, nước mắt của cô cũng bị nén trở về, vào giờ phút này ở trong lòng cô lẩm nhẩm các loại cầu nguyện mà nói: Amen, a di đà phật, Maria…..Cô không cầu chủ nhân của viên ngọc này là bà cụ thần bí đó, cô nhớ cái ngày cùng bà ấy ở nghĩa trang công cộng có thấy trên bia mộ ông cụ là họ Phương, căn bản không phải họ Bạch……Cô chỉ cầu xin, trong đoạn thời gian xui xẻo đau đớn này sẽ nhận thức, Ngũ Khâu Thực cái tên đế vương chết tiệt kia có thể nhanh lên một chút phát hiện ra cô không bình thường, sau đó, tuỳ tiện nghĩ biện pháp gì, chỉ cần có thể tới cứu cô. Cô thật sự là sợ đến cực hạn loại hình phạt cắt chân này………….
Ở trước một tiểu lâu tràn đầy mùi hương không rõ, người đàn ông ngừng lại, mắt nhìn theo phương hướng, Trác Lí nhìn thấy Bạch Bình mặc áo bào trắng đi đến trước cửa tiểu lâu rất cung kính gõ cửa, mười mấy giây sau, cửa mở ra, một đôi chân to đi giày vải màu nâu xám xuất hiện tại cửa, cô nghe thấy Bạch Bình nói, “Đại ca, người phụ nữ này không biết từ nơi nào lấy được viên ngọc mà bà chủ mất nhiều năm trước, tôi sợ cô ta và bà chủ…………”
Hô hấp của Trác Lí đều ngưng lại, miệng cũng không giám mở lớn thở gấp. Cô………… Cô cô cô căn bản không biết cái bà cụ kia……..
“Mang cô ta vào đi.” Đôi giày vải màu tro xám chuyển hướng, sau đó, người đàn ông vạm vỡ theo Bạch Bình bước vào tiểu lâu này. Mỗi bước đi của người đàn ông vạm vỡ, cổ họng Trác Lí liền nhấc lên một lần, nhịp tim chợt tăng nhanh một phen, vậy mà, đợi đến khi người đàn ông vạm vỡ theo Bạch Bình dừng lại thì cô cảm thấy mình cách cái chết không còn xa nữa…….Tại sao nhà ấm trồng hoa lại cách tiểu lâu này gần như vậy a a a a a ………..Tại sao tên tiểu tử Ngũ Khâu Thực kia còn chưa có phát hiện cô mất tích a a a a …….Tại sao sáng sớm cô rời bệnh viện biến mất mà Viên Khởi Lương không có phát hiện ra a a a a ………..
“Mẹ, có người, muốn gặp mẹ.” Giọng nói Bạch Hách Sơn rất đôn hậu rất có lực, hơi thở kia giống như là từ đan điền phát ra, nhưng lúc hắn nói những lời này, trong giọng nói lại tràn đầy dịu dàng và tôn kính, chỉ từ điểm này, Trác Lí biết, Bạch Hách Sơn đối với mẹ hắn dĩ nhiên là rất tốt, nhưng cô lại dám đắc tội với con gái của hắn lại trên cơ sở đó đắc tội tiếp mẹ hắn, tại điểm này, Trác Lí có cảm giác mình…………..Không còn sống được lâu nữa.
“Người nào? Để xuống cho ta nhìn một chút.” Một tiếng nói già nua ngay sau đó truyền đến, trong giọng nói này không có bất kỳ tình cảm dịu dàng và cưng chiều nào. Giọng nói này, căn bản Trác Lí chưa từng nghe qua.
Người đàn ông vạm vỡ đặt cô xuống, chân của cô vừa mới chạm đất liền bị người đàn ông bất chợt xoay người lại, một cảm giác mãnh liệt muốn ngất xỉu và khó chịu đánh úp trong đầu của cô, sau đó, giọi vào trước mặt cô……….Là một bà lão căn bản là cô chưa từng thấy, dáng dấp lông mày của bà và Bạch Hách Sơn có cùng một dạng đằng đằng sắt khí…………Bà cụ.