Sở Chiêu Chiêu quay người đối diện với Mục Tế Vân, gương mặt anh trắng bệnh, trước trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Thật sự không cần đi bệnh viện à?” Sở Chiêu Chiêu đỡ lấy anh, “Anh hình như không ổn đâu.”
“Không đi.” Mục Tế Vân đứng thẳng dậy, nắm lấy tay cô, dẫn cô đi ra ngoài, “Anh muốn về ngủ.”
Sở Chiêu Chiêu không nói gì, đi theo anh ra ngoài.
Gió đêm thực lạnh, Mục Tế Vân đứng bên đường đón xe, quần áo đều đã bị từng trận mồ hôi thấm ướt, dính vào người, gió vừa thổi qua, thân nhiệt lại hạ xuống một chút.
Anh dang tay ôm Sở Chiêu Chiêu vào lòng, đứng một lúc thì xe cũng đến.
Đến dưới lầu nhà Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân ngẩng đầu nhìn một lượt, “Em một mình chuyển nhà?”
“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu lấy chìa khóa mở cửa, “Có gọi công ty chuyển nhà.”
Mục Tế Vân: “Thế thì cũng tiện hơn một chút.”
Cô mím môi không nói gì.
Bước vào nhà của Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân đảo mắt nhìn một vòng, bố cục không khác với căn trước đây là bao, đều là nhà một phòng đơn, một chiếc giường, một bàn sách, một bộ sofa, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác.
Sở Chiêu Chiêu rót cho Mục Tế Vân một ly nước ấm, rồi mở tủ quần áo lôi một chiếc chăn ra.
“Em làm gì vậy?” Mục Tế Vân hỏi.
Sở Chiêu Chiêu ôm chăn đi đến bên sofa, ngơ ngác nhìn Mục Tế Vân: “Em… em ngủ sofa.”
Mục Tế Vân nhìn cô, cứ nghĩ là ánh mắt đã thể hiện rõ ý tứ, ai ngờ, Sở Chiêu Chiêu lại bắt đầu trải “giường”.
Mục Tế Vân lật chăn nằm xuống giường, rồi vỗ vào khoảng trống bên cạnh, “Lên đây nằm với anh một lát.”
Động tác của Sở Chiêu Chiêu khựng lại, rồi cô tiếp tục cắm đầu vào “trải giường.”
“Thầy Mục, anh vỗ giường cứ như đang dỗ cún con vậy.”
Bàn tay đang vỗ giường của anh cứng đờ, bàn tay khác thì chầm chậm đưa lên xoa mũi.
“Còn ngại ngùng gì nữa.”
Sở Chiêu Chiêu mặc kệ anh, ôm quần áo đi tắm.
Mục Tế Vân một mình ngồi thất thần trên giường.
Một lúc sau, Sở Chiêu Chiêu tắm xong bước ra ngoài, cô mặc đồ ngủ, búi tóc trên đầu lệch về một bên, đứng trước sofa nói: “Thầy Mục, em ngủ đây.”
Mục Tế Vân không đáp, cô chần chừ một lát rồi tắt điện đi.
Căn nhà lập tức bị bóng tối bao phủ, vô cùng yên tĩnh, Sở Chiêu Chiêu nằm xuống, âm thanh từ chiếc sofa vang vọng trong không gian.
Cô đành chậm lại, cố gắng để không phát ra thêm bất kỳ tiếng động nào.
Mà bên Mục Tế Vân cũng không có động tĩnh gì, Sở Chiêu Chiêu nghĩ là anh đã ngủ, nên mới an tâm nhắm mắt.
Tăng ca đến nửa đêm, Sở Chiêu Chiêu thật sự rất buồn ngủ, vừa ngả đầu xuống gối đã nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Sở Chiêu Chiêu mơ mơ hồ hồ tỉnh giấc, phát hiện sau lưng mình hình như mềm hơn ấm áp hơn rất nhiều, trong vô thức cô lui người dựa gần hơn vào nơi ấm áp mềm mại kia.
Vài giây trôi qua, cô mới giật mình nhận ra — cái nơi ấm áp kia, rõ ràng là một con người!!
Sở Chiêu Chiêu lập tức với tay bật công tắc điện liền bị Mục Tế Vân chặn lại.
Anh bắt lấy tay cô, nhét vào trong ổ chăn, “Em nằm trên sofa suýt nữa thì ngã xuống đất đấy có biết không?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Không tin.
Mục Tế Vân thấy cô không nói gì, liền hỏi: “Sao đây? Em hoài nghi nhân phẩm của anh?”
Sở Chiêu Chiêu: “…..”
Mục Tế Vân thở dài, “Chiêu Chiêu, trong mắt em anh lại là một tên cơ hội vậy à?”
Sở Chiêu Chiêu chôn nửa đầu trong chăn, lí nhí: “Thế sao lần trước ở Vân Yên Phủ Đệ anh lại ôm em lúc em ngủ?”
“Là vì cái này?” Mục Tế Vân nói, “Chứ không thì anh để em gật gù như chim gõ kiến à?”
Sở Chiêu Chiêu nghẹn ngang, không biết nên đáp lại kiểu gì, một lúc sau cô mới tiếp tục chất vấn: “Anh biết đó là em, tại sao lại không nói?”
Vấn đề này, Mục Tế Vân phải suy nghĩ thật lâu mới trả lời: “Nếu anh nói rồi, nhân phẩm của anh trong mắt em có khi lại càng bại hoại.”
Sở Chiêu Chiêu: “Ý anh là sao?”
Mục Tế Vân: “Một thầy giáo cảm thấy có hứng thú với chính học sinh của mình, có phải là nhân phẩm bại hoại không?”
Sở Chiêu Chiêu không đáp, cô xoay người, đưa lưng về phía anh.
Mục Tế Vân cũng xoay người, ôm cô vào lòng: “Trò chuyện với anh một lúc đi.”
Sở Chiêu Chiêu khẽ ừ.
“Mẹ anh đến nhà em rồi?” Mục Tế Vân lên tiếng.
Giữa đêm đen, Sở Chiêu Chiêu mở mắt, nhìn ánh trăng treo bên ngoài cửa sổ.
Hóa ra anh biết.
“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Đến rồi.”
“Xin lỗi em.” Mục Tế Vân nhỏ giọng, “Thay mẹ anh xin lỗi vì hành động tùy tiện của bà.”
Những ủy khuất cô nén chặt trong lòng lại chỉ vì một lời nói của anh mà tuôn ra như suối chảy.
Bất giác, vành mắt đã đỏ lên.
“Thầy Mục, bố mẹ của em rất tốt, họ tuy chẳng có trình độ học vấn gì nhưng đều là người lương thiện, cũng rất hiếu thuận, bố mẹ em đều không hề thấp kém hơn bất kỳ ai.”
Ngừng lại một chút, Sở Chiêu Chiêu nói tiếp: “Bố mẹ em cũng chưa từng làm ra việc gì có lỗi với người khác, vậy nên không ai được phép xem thường họ.”
Ý tứ của Sở Chiêu Chiêu, chính là có là mẹ của anh thì bà cũng không được phép xem thường bố mẹ cô.
Mục Tế Vân đương nhiên hiểu, tâm trạng ngược lại còn được dễ chịu hơn.
Những rắc rối phiền nhiễu ngoài kia anh đều không quan tâm, anh chỉ sợ nội tâm Sở Chiêu Chiêu tự ti mặc cảm, vì như vậy anh sẽ không biết phải làm sao.
“Anh biết.” Mục Tế Vân nói, “Em không phải lo nghĩ, anh sẽ giải quyết được.”
Sở Chiêu Chiêu quay người hỏi anh, “Giải quyết như thế nào?”
Giọng điệu của anh nghe như chuyện này là một chuyện vô cùng đơn giản.
Mục Tế Vân không trả lời, mà chống nửa người dậy.
Mặc dù trong phòng không bật đèn, nhưng vẫn còn có ánh trăng, Sở Chiêu Chiêu vẫn có thể nhìn thấy rõ từng động tác của anh.
Anh từ trên nhìn xuống Sở Chiêu Chiêu, tay bắt đầu mở từng cúc áo.
Mở xong cúc áo, anh cởi luôn ra, đặt qua một bên, lại bắt đầu cởi thắt lưng.
Hơi thở của Sở Chiêu Chiêu đột nhiên căng thẳng, cả người cứng đờ. “Lách cách” một tiếng, thắt lưng được mở ra, Sở Chiêu Chiêu cũng run theo.
Không biết vì sao, cô lại cảm thấy, động tác mở cúc áo và thắt lưng của anh là đang cố tình dụ dỗ.
“Mặc vậy không thoải mái.” Mục Tế Vân vừa nói vừa cởi thắt lưng ra, định đặt lên tủ đầu giường ở phía của Sở Chiêu Chiêu. Nhưng vì trong bóng tối, anh không nhìn rõ, chiếc thắt lưng liền trượt xuống dưới sàn,
Mục Tế Vân lại nâng người dậy, cong eo nhặt.
Cái tư thế này vừa hay là anh chống tay bên người Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu không dám động đậy, cả người cứng lại như một bức tượng điêu khắc.
“Anh làm gì đấy?” Tiếng cô nhỏ như tiếng muỗi vo ve, nhưng vẫn là do cô mở miệng nói ra.
Mục Tế Vân nhặt được thắt lưng rồi thì nằm xuống lại, anh chọn một tư thế thoải mái, “Mặc đồ ngủ rất khó chịu.”
Sở Chiêu Chiêu lúc này mới thả lỏng người, đang định quay qua hướng kia, thì bị người nằm bên cạnh ôm lại.
Anh thì thầm bên tai cô: “Ý của anh là, em chỉ cần làm những gì em muốn, thái độ của người khác không thể cản bước được em, mà em cũng không cần phải để ý đến.”
Anh lại vuốt tóc Sở Chiêu Chiêu, “Hôm nay thầy giáo sẽ lên lớp, dạy cho em một bộ môn bản lĩnh.”
Cả người Sở Chiêu Chiêu lúc này vẫn đang cứng đờ, thấp thỏm hỏi: “Bản… bản lĩnh gì?”
Mục Tế Vân nói: “Nếu như có người xem thường em, xem thường người nhà em, việc em cần làm đó là — không biết xấu hổ.”
Sở Chiêu Chiêu: “Hả?”
Mục Tế Vân bật cười, “Đùa em đấy, ý anh là, một người xem thường em, thì thứ họ muốn thấy nhất là dáng vẻ chịu thua yếu đuối của em, vậy nên việc em cần làm là không để họ được như ý, dù có không được ưu việt bằng họ hay họ có vô lý như thế nào, em cứ tự tin mà làm tiếp.”
Anh nghĩ một hồi, rồi lại bổ sung thêm: “Những lời anh vừa nói không nhằm vào bất kỳ một cá nhân nào.”
Sở Chiêu Chiêu chỗ mù chỗ tỏ mà hỏi lại: “Làm như vậy sẽ triệt tiêu được cảm giác ưu việt của họ à?”
Mục Tế Vân nhéo tai cô, “Ai bảo em đi triệt tiêu cảm giác ưu việt của người ta vậy hả? Mấy thứ anh vừa dạy cho em, mục đích chỉ để chọc giận người ta thôi.”
Sở Chiêu Chiêu: “…. Thầy Mục, làm thế có ổn không vậy?”
Thật ra Sở Chiêu Chiêu muốn hỏi, anh làm thế với mẹ của anh, có phải là không hay không, làm như vậy chỉ khiến mâu thuẫn giữa cô và bà thêm sâu hơn.
Mục Tế Vân nhìn cô, trầm mặc mất một lúc, “Anh và mẹ anh là một mối quan hệ gần ba mươi năm rồi, hơn ai hết anh là người hiểu rõ cách đối phó với bà nhất, em nghe lời anh chắc chắn không sai.”
Nói rồi, anh lại trầm ngâm cân nhắc, “Mặc dù cách này có hơi ngang ngược, nhưng cứ có hiệu quả là được.”
Nghe hiểu rồi cũng được, không hiểu cũng chẳng sao, tóm lại Sở Chiêu Chiêu cảm thấy có thể nói hết ra những chuyện này, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.
“Em biết rồi.”
Mục Tế Vân lại hỏi: “Mấy ngày nay em chỉ vì chuyện này mà tức giận với anh phải không?”
Sở Chiêu Chiêu nói: “Rõ ràng là tại anh, điện thoại gọi không được, người cũng chẳng thấy đâu.”
Suýt chút nữa cô đã muốn kể hết cho anh nghe, kể anh nghe hôm đó cô tự chuyển nhà bị nhân viên công ty dịch vụ ức hϊếp, lại không thể tìm được anh đến giúp cô. Nhưng rồi cô cũng không nói ra, trước giờ cô không phải người thích kể khổ.
Mục Tế Vân không nói gì mà muốn nâng người lên, đột nhiên dạ dày quặn thắt, trong một khắc ấy sức lực cơ thể chợt biến mất.
Anh nằm xuống lại, thả lỏng cái ôm, “Chiêu Chiêu, em chủ động hôn anh một lần, được không?”
Anh ở dưới lầu nhà em đợi cả một đêm, lại chỉ đợi được căn phòng đã được dọn đi sạch sẽ. Chủ động hôn anh một lần được không, đừng để anh cảm thấy anh đang đơn độc diễn vở kịch này.
Nhưng những lời này, Mục Tế Vân không hề nói ra.
Sở Chiêu Chiêu quay lưng về phía anh, thật lâu vẫn không lên tiếng, cũng không cử động.
Mục Tế Vân yên tĩnh nằm trên giường, hô hấp lên xuống đều đều.
Qua một lúc sau, Sở Chiêu Chiêu xoay người, chớp nhoáng thơm lên má anh một cái, rồi lại xoay trở lại.
Mục Tế Vân sờ má, vẻ mặt nghiêm túc, “Em biết anh không bảo em hôn ở chỗ này mà.”
Sở Chiêu Chiêu nhắm tịt mắt, âm thầm cắn chặt răng, hít thở sâu mấy cái, sau đó chầm chầm xoay người về phía anh.
May mà không bật đèn, sẽ không nhìn rõ biểu cảm lúc này của người trước mặt, cô mới chầm chậm nâng người, chống tay xuống bên cạnh anh.
Tim cô đang gióng trống ầm ầm trong l*иg ngực, Sở Chiêu Chiêu dần hạ thấp người, cánh môi nhẹ đáp lên môi anh, lướt qua như chuồn chuồn đạp nước.
“Chiêu Chiêu….” Mục Tế Vân bất ngờ lên tiếng, “Em xem thường ai vậy?”
Sở Chiêu Chiêu: “Hả?”
Mục Tế Vân: “Em cứ như vậy thì ra đường đừng nhận là học trò của anh.”
Sở Chiêu Chiêu: “Em thì làm sao?”
Sau nửa phút trầm mặc, Mục Tế Vân nói: “Em trước giờ vẫn thế, luôn bắt anh phải nói thẳng.”
Anh nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Nếu anh nói anh muốn hôn môi lưỡi thì nghe có ngại quá không?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm anh, không động đậy.
Không ngờ anh cũng biết ngại.
Mục Tế Vân bật cười, “Anh nhớ là ở Hương Sơn anh đã dạy em rồi, sao thế này, trả hết chữ nghĩa lại cho thầy rồi?”
Sở Chiêu Chiêu: “….!!”
Xin anh đấy ngậm miệng lại đi!!
Mặt Sở Chiêu Chiêu đỏ bừng bừng, giống như chú chim nhỏ xếp cánh, đang cắm đầu lao xuống, hôn lung tung.
Sở Chiêu Chiêu – một người với tài hôn non nớt của mình, cứ hôn như chim mổ, trong lòng còn thầm nghĩ chắc Mục Tế Vân sắp không chịu nổi mà phải bảo cô dừng lại thôi.
Ngay lúc cô còn đang ảo tưởng như vậy, Mục Tế Vân bỗng nhiên đưa tay lên, từ bên tai cô vuốt xuôi xuống, nhẹ nhàng kéo dây cột tóc ra, những sợi tóc đen rơi xuống, rủ lên cổ anh.
Sau đó, ngón tay luồn vào nghịch tóc Sở Chiêu Chiêu.
Một lần, hai lần, ba lần,….. đột nhiên, anh ôm chặt eo Sở Chiêu Chiêu lật người xuống, đè cô dưới thân.
Sở Chiêu Chiêu không có cơ hội phản ứng lại, người trước mặt cô không nói không rằng hôn xuống, môi lưỡi triền miên, chầm chậm thâm nhập.
Vải vóc ma sát với nhau tạo ra những âm thanh sột soạt, tay Mục Tế Vân từ từ đỡ lấy eo cô.
Ngay lúc cô cứng đơ cả người vì nghĩ anh sẽ có những hành động khác, tay anh lại chỉ nằm ở đó, không dịch chuyển đi đâu.
Nụ hôn này rất dài, dài đến nỗi Sở Chiêu Chiêu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Trong đêm tối, hai người dây dưa môi lưỡi, phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng, nghe thì có chút xấu hổ, lại có chút sắc dục, nhưng người nghe thấy lại cứ không muốn ngừng.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Chiêu Chiêu cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có trong lúc hôn.
Mục Tế Vân biết điều đó, vậy nên anh cũng rất đắm chìm vào nụ hôn này, hôn đến tiêu hao sức lực, giấc ngủ cũng sâu hơn.
Chỉ không ngờ, sáng hôm sau thức giấc, phía bên cạnh lại trống không.
Danh Sách Chương: