Trạm 7
Sáng hôm sau Sở Chiêu Chiêu lại chuyển vào thẻ của bố Sở hơn một vạn rồi mới quay về ngủ bù.
Lúc Sở Quốc Hoa nhận được tiền ông lập tức gọi điện thoại đến: “Chiêu Chiêu à con lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
Sở Chiêu Chiêu đang cơn ngái ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Con với bạn học cùng nhau thiết kế trang web kiếm được.”
“Sinh viên thiết kế trang web kiếm được nhiều tiền vậy à? Lần trước chẳng phải con mới nhận được mấy nghìn tệ đó sao?”
“Vâng ạ, giờ là thời đại internet mà bố, bọn con có thể kiếm được rất nhiều tiền từ mấy việc này.”
Sở Quốc Hoa còn đang muốn hỏi thêm vài câu mà Sở Minh Minh cứ quấn lấy muốn nói chuyện với chị, Sở Quốc Hoa đành đưa điện thoại cho cô bé để cô nói với Sở Chiêu Chiêu.
“Chị, chị biết gì chưa? Weibo của em có hơn một nghìn người theo dõi rồi đó!!”
“Giỏi quá ta!”
“À còn có người nhắn tin riêng cho em, nói là họ muốn quyên góp tiền cho em. Chị ơi, chị nói xem…em có nên nhận không?”
Sở Chiêu Chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi đừng, mấy thứ trên mạng không ai biết thực chất đằng sau đó là cái gì. Em đừng nhận, chị có tiền mà, có thể chữa hết bệnh cho em.”
“Nhưng mà…” Sở Minh Minh lại nói, “Chị, chị kiếm tiền rất mệt đúng không? Chị cũng rất ít khi về nhà, cũng gầy đi nhiều rồi.”
“Minh Minh ngốc, chị chuẩn bị tốt nghiệp rồi đương nhiên là rất bận, hơn nữa sắp chính thức đi làm, chị còn phải giảm béo đó.”
“Chị cũng đâu có mập, giảm gì mà giảm chứ.”
“Em không biết đó thôi, bây giờ nữ nhân viên văn phòng ai cũng xinh đẹp như hoa, chị của em không thể thua họ được.”
“Thật sao? Bọn họ có phải giống trên TV không chị? Mỗi ngày đều uống cafe, ăn mặc xinh đẹp thời trang.”
“Đúng rồi, bọn họ còn làm việc trong văn phòng của các tòa nhà cao cấp nữa chỉ cần mở cửa sổ ra, cả thành phố sẽ thu vào trong tầm mắt.”
……
Hai chị em nói chuyện phiếm một lúc lâu sau Sở Chiêu Chiêu cũng đi thay quần áo chuẩn bị đến lễ khai trương cửa hàng trang sức Hợp Thịnh ở trung tâm thành phố.
Đây là công việc cô tìm thấy trong diễn đàn việc làm bán thời gian trên Wechat, chỉ cần tiếp đón khách một ngày có thể nhận được bốn trăm tệ*.
*Bốn trăm tệ (四百块) = 400 NDT ≈ 1.362.420 VNĐ
Mấy ngày nay trời đã trở lạnh, Sở Chiêu Chiêu lại sợ lạnh, cô mang một cái quần tất, lại mặc thêm quần giữ nhiệt, sau cùng mới định chồng quần jean vào.
Nhưng mà chắc ních vào không được, hay là cởi bớt quần giữ nhiệt hoặc quần tất? Cởi bớt rồi lỡ lạnh thì sao?
Đầu thì nghĩ tay cô vẫn lôi lôi kéo kéo chui chân vào chiếc quần jean. Bất giác cô đã mặc xong.
Sở Chiêu Chiêu ngơ ngác một hồi, hóa ra con bé nói đúng, mình gầy đi thật. Lâu nay không để ý bản thân mình cô cũng không biết bây giờ mình còn được bao nhiêu cân.
Bố mẹ Sở vẫn thường hay hỏi cô đi làm rất mệt đúng không? Học hành rất vất vả đúng không? Sở Chiêu Chiêu mỗi lần đều trả lời qua quýt cho xong chuyện. Giờ nghĩ lại, bản thân cô có thể không biết mình gầy đi bao nhiêu nhưng chắc chắn bố mẹ biết. Những lúc cô qua loa lấy lệ không biết trong lòng họ buồn đến mức nào.
Nhưng dù có như thế nào cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Chỉ cần nghĩ đến Minh Minh, có khó khăn đến mấy cô cũng phải cắn răng mà kiên trì đến cùng. Gầy đi một chút thì nhằm nhò gì, Minh Minh so với cô còn gầy hơn nhiều.
Bất chấp gió bấc đang nổi lên từng đợt, Sở Chiêu Chiêu đi bộ đến trạm xe buýt, chưa tới mười giờ cô đã có mặt ở cửa hàng Hợp Thịnh. Cô trang điểm nhẹ rồi thay bộ sườn xám màu đỏ mà họ chuẩn bị cho.
Vì thẩm mỹ, cửa hàng có chuẩn bị thêm mấy chiếc áo lông cộc tay màu trắng. Nhưng mấy loại đồ này ngoài đẹp ra còn “được” cái rất mỏng, chưa kể đến phần cánh tay và đôi chân lộ ra ngoài.
“Bọn họ còn làm việc trong văn phòng của các tòa nhà cao cấp nữa, ở đó chỉ cần mở cửa sổ ra, cả thành phố sẽ thu vào trong tầm mắt.”
Hai loại cuộc đời, khác biệt cũng lớn quá rồi.
Đứng trước cửa lớn của cửa hàng tiếp đón khách hàng Sở Chiêu Chiêu lại không nói câu nào, vì cô đang bận cắn chặt răng để bản thân không phát run lên.
Nữ tiếp viên mà đứng ở cửa lớn run như cầy sấy thì còn ra cái dạng gì.
Một tiếng trôi qua Sở Chiêu Chiêu cũng không cần phải cắn chặt răng nữa, vì cô đã lạnh đến đông cứng cả người rồi.
Ở ngay lối ra vào đấy, Sở Chiêu Chiêu bắt gặp một gương mặt khá quen, là một người đàn ông trung niên tướng tá có chút mập mạp. Cô lục lọi trí nhớ một hồi cuối cùng cũng nhớ ra, đây chẳng phải là ông khách tối hôm trước đã ôm eo Cindy nghênh ngang rời đi sao.
Mà lúc này người khoác tay ông lại là một người phụ nữ trung niên. Bà ta mặc chiếc áo lông chồn lớn, hai chiếc hoa tai lục bảo thạch sáng chói dao động theo từng bước chân.
Nhìn là biết đây mới là vị phu nhân của ông ta.
Sở Chiêu Chiêu nghĩ đến Cindy lúc tối qua mà thở dài.
Thời đại bây giờ kiếm tiền lại khó khăn đến vậy!
Lại thêm một giờ nữa, Sở Chiêu Chiêu như đang đếm từng giây trôi qua vậy, cô chỉ mong ngóng đến lúc kết thúc, lấy được tiền cô sẽ lập tức phi về nhà rồi chui vào ổ chăn ấm áp của mình.
Thời gian đứng trong gió lạnh lâu đến không chịu nổi Sở Chiêu Chiêu sắp không cảm nhận được đôi chân của mình nữa rồi. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua bàn chân đã đỏ tím vì lạnh.
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn lại thấy một gương mặt còn quen thuộc hơn người đàn ông vừa nãy.
Mục Tế Vân bị một người phụ nữ trung niên giữ chặt tay, họ vừa bước xuống xe, chầm chậm đi đến cửa lớn.
Người phụ nữ nọ chỉ khoảng ngoài năm mươi, mái tóc đen dày được vấn cao sau đầu. Bà là một người phụ nữ có khí chất, đến cả búi tóc cũng toát lên dáng vẻ thanh tao nhã nhặn của bà.
Còn Mục Tế Vân vẫn giống lúc ở trường, cả người đều không tìm thấy được khuyết điểm nào, chỉ có ánh mắt là như thể đường đông phố chật ai ai cũng là học trò của mình.
Khi bốn mắt chạm nhau lông mày của Mục Tế Vân khẽ giật.
Sở Chiêu Chiêu từ đầu tới cuối vẫn giữ dáng vẻ chuyên nghiệp của một nữ tiếp viên, cô nở nụ cười tươi tắn chào đón khách hàng. Nhưng ánh mắt của Mục Tế Vân lại nhìn vào chân cô.
Sở Chiêu Chiêu có một đôi chân đẹp và cô biết đây là một ưu thế của cô.
Những lúc đi làm ở Vân Yên Phủ Đệ, đôi chân của cô cũng là thứ hấp dẫn người ta nhất. Hoặc là tất da màu đen hoặc là tất lưới cá, cả hai đều khiến mấy tên khách nhìn muốn rơi tròng mắt.
Mà ánh mắt của Mục Tế Vân nhìn chân cô lúc này lại nói cho cô biết rằng, anh chỉ đơn thuần là thấy “một đôi chân”, một đôi chân ngày đông lạnh chỉ mang mỗi tất mỏng. Vậy thôi.
Sở Chiêu Chiêu từ ánh mắt của Mục Tế Vân biết anh đang nghĩ gì, giữa tiết trời mùa đông này lại ăn mặc phong phanh như thế. Cô mất tự nhiên, vô thức lùi về phía sau một bước.
Mục Tế Vân cũng biết ý liền thu lại ánh mắt, cùng người phụ nữ bên cạnh đi vào trong.
Cả quá trình bất quá cũng chỉ có vài ba giây nhưng Sở Chiêu Chiêu lại cảm nhận được tới vài loại cảm xúc thay đổi.
Ai nói chỉ có phụ nữ là loài động vật sống theo cảm tính, đàn ông không phải sao?
Nửa tiếng sau lễ khai trương vừa kết thúc Sở Chiêu Chiêu liền lập tức thay bộ đồ mỏng dính kia bằng quần áo ấm áp của mình vào.
Cô đeo khẩu trang hai tay xoa xoa vào nhau cho đỡ lạnh đứng bên đường đợi chuyến xe buýt tiếp theo.
Cạnh trạm xe buýt có một tiệm báo nhỏ, bên trong lồng kính giữ nhiệt bày bán mấy loại thức uống nóng. Sở Chiêu Chiêu liếc mắt nhìn mấy cái, lại phải dằn mong muốn được uống gì đó ấm áp đang trồi lên trong lòng, tiếp tục dậm dậm chân đợi xe.
Đợi vài phút vẫn chưa thấy xe buýt tới nhưng lại có chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô.
Mục Tế Vân kéo cửa kính xe xuống: “Sở Chiêu Chiêu, em về trường à?”
Sở Chiêu Chiêu không ngờ thầy Mục lại đặc biệt dừng xe để hỏi cô, cô kéo thấp khẩu trang xuống nói: “Dạ em về kí túc xá ạ.”
Lúc cô nói, cả giọng đều run lên vì lạnh.
Mục Tế Vân không nói lời nào mà mở cửa xe đi xuống lại mở cửa ghế phó lái, đưa lưng về phía cô nói: “Lên xe đi, từ trạm xe buýt trước cổng trường đến kí túc xá còn phải cách một đoạn, tôi đưa em về.”
Sở Chiêu Chiêu kinh ngạc nhìn anh chằm chằm nhưng Mục Tế Vân dường như không có ý định để cô từ chối, anh trực tiếp ngồi vào ghế phó lái.
Mục Tế Vân cũng đã nhường ghế sau cho cô rồi nếu Sở Chiêu Chiêu vẫn còn đứng đấy từ chối thì thật có chút không biết điều.
Nghĩ thế cô mở cửa ghế sau ra liền thấy người phụ nữ ban nãy đi cùng thầy ngồi ở trong. Bà thấy cô thì nhẹ gật đầu: “Lên xe đi.”
Người phụ nữ trung niên này là mẹ của Mục Tế Vân, hai tay bà đan lại đặt trên đầu gối. Dáng vẻ vẫn thanh tao như vậy.
Nhìn ở khoảng cách gần Sở Chiêu Chiêu mới nhận ra, bà Mục tuy bảo dưỡng rất tốt nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn khó mà che giấu được. Chỉ là, một quý bà khí chất như vậy cũng khiến những nếp nhăn cũng trở nên đẹp mắt hơn.
Mắt của bà và Mục Tế Vân rất giống nhau, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi đồng tử nội liễm, ánh nhìn lại nhàn nhạt lạnh lùng.
Đôi mắt này đặt trên người một người đàn ông trẻ tuổi thì nhìn ra có chút đào hoa, còn đặt trên một người phụ nữ luống tuổi lại chỉ cảm thấy có phần xa cách.
Sở Chiêu Chiêu mang theo khí lạnh ngoài trời vào xe, bà Mục nhìn cô một lượt rồi với nói tài xế ngồi phía trước: “Trên xe hình như vẫn còn trà sữa nóng, lấy một ly cho cô bé này đi.”
Rồi bà hỏi Mục Tế Vân: “Con có muốn một ly không?”
Mục Tế Vân lắc đầu: “Mấy thứ đồ con gái uống con không thích.”
Tài xế làm theo lời bà chỉ lấy một ly cho Sở Chiêu Chiêu, cô nhận lấy lễ phép: “Cảm ơn ạ.”
Sở Chiêu Chiêu vừa lạnh vừa đói, cô rất cần chút gì đó nóng nóng bỏ vào bụng thế nên ly trà sữa nóng trong tay cô lúc này không khác gì một vị cứu tinh vừa nhận được cô liền uống một ngụm lớn.
Mục Tế Vân ngồi ở ghế phó lái không nói câu nào, chỉ có mẹ Mục là hàn huyên với cô đôi ba câu: “Cháu là Sở Chiêu Chiêu phải không?”
“Dạ vâng, là cháu.”
“Ta có nghe thầy Mục của cháu nhắc qua vài lần, nói mỗi lần thi cháu đều đứng hạng nhất, tư duy về khoa học cũng rất mạnh.”
Sở Chiêu Chiêu nhìn lên ghế Mục Tế Vân đang ngồi, hạ thấp giọng nói: “Em cảm ơn thầy Mục.”
Bà Mục lại quay ra nói Mục Tế Vân: “Con với mấy người đồng nghiệp bạn bè gì đó của con có công việc làm thêm nào thì giới thiệu cho học trò của mình đi, đỡ con bé phải ngày đông lạnh lẽo phải vất vả như vậy.”
Mục Tế Vân đưa lưng về phía hai người nói: “Vâng.”
Bà Mục nghiêng đầu lại nhìn Sở Chiêu Chiêu, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, càng nhìn càng thấy thanh tú, chiếc quần jean đã giặt đến bạc màu, cả cặp kính đen cũng khiến cô thêm phần xuất chúng.
Bà nói: “Ở tuổi này của cháu những cô gái có thể chịu khó chịu khổ thực không nhiều, có chuyện gì thì cứ tìm thầy Mục xin thầy giúp đỡ. Thân là một thầy giáo, về học tập hay về đời sống, đều phải tận tâm tận lực vì học sinh.”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu nghe lời bà, bà Mục thấy cô kiệm lời, cũng không nói thêm nữa.
Bà lại quay sang hỏi Mục Tế Vân: “Tối nay con có ăn cơm ở nhà không?”
Mục Tế Vân đáp: “Con không ăn, tối nay Đoạn Kiêu mời khách.”
Bà Mục nghe được trên mặt có chút không vui: “Uống rượu ít thôi.”
Sở Chiêu Chiêu vừa nghe đoạn đối thoại này cô lập tức nâng cao cảnh giác, len lén nhìn thử vẻ mặt của anh. Thấy anh không có thay đổi gì cô mới thở nhẹ ra một hơi.
Bốn mươi phút sau tài xế dừng xe dưới tòa nhà ký túc xá. Sở Chiêu Chiêu sau khi xuống xe quay lại cảm ơn bà Mục và Mục Tế Vân rồi mới trở về phòng, vừa đặt đầu xuống gối cô liền ngủ quên trời đất.
Không biết là do trời quá lạnh hay do cô quá mệt mà Sở Chiêu Chiêu gần đây luôn trong tình trạng thèm ngủ. Nếu như không có việc gì bận cô còn có thể ngủ hết cả một ngày.
Danh Sách Chương: