Thẩm Nghiệp nghe lời Ứng Thu Lê nói, bỗng nhiên liền hiểu Hoàng Nhất Minh vì cái gì biến thành một kẻ cặn bã. Cha cưng chiều, mẹ không giới hạn che chở, không phải sẽ nuôi ra một tên súc sinh vô pháp vô thiên sao!
Cho nên nói a, cha mẹ tam quan bất chính, dạy ra con trai khẳng định cũng là tên cặn bã.
"Được a, vậy cá chết lưới rách." Thẩm Nghiệp mới không sợ bà ta.
Thấy cậu cường ngạnh như vậy, Hoàng đạo không khỏi nôn nóng.
Có ngồi tù hay không thì đặt sang một bên, hiện tại con của ông còn lăn lộn trên mặt đất, phải cầu tình Thẩm Nghiệp cởi bỏ thuật pháp mới được.
Hoàng đạo lập tức đưa mắt ra hiệu cho vợ: "Thu Lê, bà đừng nói hươu nói vượn, mau xin lỗi Thẩm đại sư!"
Ứng Thu Lê đã nhìn ra Thẩm Nghiệp tuyệt đối sẽ không giúp bọn họ, bởi vậy cũng không muốn cùng Thẩm Nghiệp giao tiếp, có lệ mà xin lỗi, sau đó chuyển hướng Hoàng đạo, nói: "Tôi nhìn Thẩm đại sư không tình nguyện, chúng ta cũng đừng làm khó người khác, thôi bỏ đi."
Bà kiến thức qua thủ đoạn Thẩm Nghiệp, đương nhiên cũng không dám cùng Thẩm Nghiệp đối nghịch, vừa rồi là bởi vì con trai bị Thẩm Nghiệp giáo huấn, bà nhất thời sốt ruột mới nói ra ngôn ngữ ác liệt.
Đương nhiên, bà không quên việc Thẩm Nghiệp nói muốn báo nguy, vì thế lại nhìn về phía Thẩm Nghiệp, nói: "Thẩm đại sư, chuyện này nếu ngài không muốn nhúng tay, vậy phiền toái làm như cái gì cũng không biết."
Ngụ ý, bảo Thẩm Nghiệp giữ bí mật, cũng đừng đi báo nguy.
Thời điểm bà ta nói chuyện, lộ ra một cỗ cao cao tại thượng.
Thẩm Nghiệp không phải lần đầu tiên nhìn thấy loại người ở trước mặt còn dám bức ép chính mình, lần trước Kim Nhứ so với Ứng Thu Lê còn cao điệu hơn, trực tiếp ném chi phiếu. Cậu đạm đạm cười: "Tôi muốn bảo mật thì bảo mật, muốn báo nguy thì báo nguy, bà quản được sao."
Ứng Thu Lê mặt đen lại.
Thẩm Nghiệp: "Nguyên lai vợ Hoàng đạo kiêu ngạo như vậy sao, hôm nay tôi xem như có thêm hiểu biết."
Ứng Thu Lê híp mắt, há mồm muốn nói chuyện.
Người chế tác bên cạnh chạy nhanh ngăn cản bà: "Chị Lê, đừng kích động, em tin tưởng Thẩm đại sư không có ác ý."
"Tôi ác ý lớn mà." Thẩm Nghiệp trên mặt như cũ mang theo ý cười, đảo qua Ứng Thu Lê, "Vốn dĩ tôi còn muốn cởi bỏ thuật pháp trên người con trai bà, bị bà uy hiếp như vậy, tôi đột nhiên không muốn làm người tốt nữa á."
Ứng Thu Lê: "......"
Thẩm Nghiệp hì hì mà cười, cậu còn rất thích xem Ứng Thu Lê loại này xách không rõ người dậm chân.
Ứng Thu Lê quả nhiên sắc mặt thay đổi.
Thẩm Nghiệp tiếp tục kích thích: "Tôi nhìn a, con trai bà biến thành cặn bã, trách nhiệm lớn đều là ở bà. Giống người không đầu óc lại tâm địa đen tối như bà làm mẹ, mới có thể dạy ra loại súc sinh như này."
Lời này thật sự không chút khách khí, không riêng Ứng Thu Lê biểu tình khó coi, biểu tình Hoàng đạo cùng những người khác thoạt nhìn cũng có chút không cao hứng.
Thẩm Nghiệp mới không thèm để ý suy nghĩ những người này, một đạo lá bùa đánh vào trên mặt Ứng Thu Lê: "Bà tâm địa xấu xí, giữ lại gương mặt đẹp này cũng vô dụng, vậy huỷ hoại đi."
Cậu rất chán ghét loại người mẹ thị phi bất phân như Ứng Thu Lê, Hoàng Nhất Minh biến thành như vậy, khẳng định đại bộ phận bà ta đều có trách nhiệm. Thẩm Nghiệp thật sự không muốn nhìn bà ta diễu võ dương oai, liền giáo huấn bà ta một chút, coi như giúp bà ta phát triển trí nhớ đi. Đừng tưởng rằng là vợ đạo diễn lớn là có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, có thể bao che con trai.
Loại minh tinh giống như Ứng Thu Lê, khẳng định coi trọng gương mặt nhất, kia cậu liền phá hủy mặt bà ta là được.
Ứng Thu Lê chỉ cảm thấy trên mặt đau xót. Vách tường có một mặt gương kim sắc, bà ta từ trong gương nhìn mặt chính mình đang nhanh chóng già đi, sau đó che kín nếp nhăn cùng nốt đỏ......Chờ đến khi phản ứng lại, Ứng Thu Lê bụm mặt hét lên.
"Về sau mỗi ngày mỗi đêm, mặt bà đều sẽ đau. Trừ phi bà thật tâm hối cải, bằng không liền mang gương mặt này đi gặp người đi." Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà nói.
Ứng Thu Lê còn ôm đầu thét chói tai, căn bản không nghe rõ cậu nói gì.
Hoàng đạo nhưng thật ra nghe rõ, trong lòng ngực ông là con trai lăn lộn kêu đau đớn, bên kia là mặt vợ chính mình bị phá hủy......Ông rõ ràng vợ con mình đắc tội Thẩm Nghiệp, vội vàng xin lỗi: "Thẩm đại sư, ngài đại lượng, ngàn vạn đừng so đo với loại nữ nhân kém hiểu biết như vợ tôi."
Thẩm Nghiệp hừ lạnh.
Người chế tác bên cạnh nhẹ giọng nói: "Thẩm đại sư, tôi biết ngài rất lợi hại, chúng tôi ở trong mắt ngài cũng không tính là cái gì. Sự thật cũng xác thật là như thế, ngài là thần tiên, chúng tôi là phàm nhân, chúng tôi đương nhiên rất tôn trọng ngài. Bất quá đâu, chúng tôi ở giới giải trí đều có địa vị nhất định, không khoa trương mà nói, Hoàng đạo ra lệnh một tiếng, nửa giới giải trí đều nghe theo. Nhà tôi ở Hải Thành cũng có thế lực nhất định, nhận thức không ít người bên trên. Nếu ngài muốn cá chết lưới rách, kia chúng tôi cũng chỉ sẽ đem hết toàn lực cùng ngài đấu."
Thẩm Nghiệp nhướng mày.
Người này miệng lưỡi còn rất lợi hại, một phương diện đem tư thái phóng đến đặc biệt thấp, tỏ vẻ tôn kính Thẩm Nghiệp, nhưng lời nói lại lộ ra uy hiếp, nếu Thẩm Nghiệp báo nguy, bọn họ cũng không phải người dễ chọc -- nửa giới giải trí đều sẽ cùng Thẩm Nghiệp đối nghịch, lại còn có người bên trên sẽ ngáng chân Thẩm Nghiệp.
Thái độ người chế tác thập phần khiêm tốn, lại nói: "Cho nên Thẩm đại sư, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?"
Thẩm Nghiệp ghét nhất chính là có người uy hiếp cậu, hơi hơi mỉm cười: "Không được."
Cậu trực tiếp móc di động ra báo nguy, bảo cảnh sát tới bên này bắt người.
Tất cả mọi người bị thao tác của cậu kinh sợ.
Thẩm đại sư đây là cố ý cùng bọn họ đối nghịch a.
Lúc này, không riêng Hoàng đạo cùng Ứng Thu Lê, ngay cả người chế tác cũng luống cuống: "Thẩm đại sư, ngài......"
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Nghiệp liền đánh lá bùa giấy vào trên người hắn.
Người chế tác miệng lúc đóng lúc mở, lại không phát ra thanh âm.
"Phía trên anh có người đúng không?" Thẩm Nghiệp đi đến trước mặt người chế tác, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ mặt hắn, "Phía trên tôi cũng có người nha, vị hôn phu là gia chủ Diệp gia Đế Đô. Diệp gia Đế Đô anh tổng nên biết đi?"
Phía trên cậu thật sự có người nha! Cậu cùng Diệp Trạch chính là có hôn ước từ nhỏ, ông Diệp thích cậu, bao gồm Diệp gia Hải Thành bên này cũng đối với cậu rất tốt. Liền tính cậu không dùng thuật pháp, chỉ đua về thế lực, cậu cũng không thua nha!
Người chế tác thầm nghĩ, Thẩm Nghiệp này da trâu thổi cũng quá lớn, gia chủ Diệp gia Đế Đô là có thể dễ dàng giả mạo sao?
Thẩm Nghiệp nhìn thấy sắc mặt của hắn, liền biết hắn suy nghĩ cái gì, trào phúng cười: "Trước đó không lâu Diệp gia Hải Thành đã thả ra tin tức, thông báo ra ngoài chuyện tôi là bạn đời gia chủ Diệp gia Đế Đô, chẳng lẽ anh chưa nghe qua sao?"
Người chế tác sửng sốt.
Thẩm Nghiệp tấm tắc: "Hiện tại tất cả thế gia ở Hải Thành đều biết thân phận tôi, mấy người lại chưa nghe qua......Xem ra nơi mấy người hỗn loạn đến chẳng ra gì."
Lời này đúng là vả mặt.
Cố tình tất cả mọi người trong phòng lại vô pháp phản bác.
Mặc kệ là Hoàng đạo cũng tốt, hay là người chế tác cũng tốt, nhưng xác thật bọn họ còn vô pháp tiến vào vòng thế gia. Bọn họ tuy rằng ở giới giải trí hô mưa gọi gió, cũng có chút quan hệ với bên trên, nhưng nào có thể so sánh với những thế gia a!
Người chế tác bỗng nhiên nhớ tới, trước hai ngày cùng mấy thế gia tử ăn cơm, trong bữa tiệc có bát quái, nói đại thiếu gia Kim gia đắc tội bạn đời gia chủ Diệp gia Đế Đô......Vị bạn đời kia tựa hồ chính là một đại sư......
Xem ra Thẩm Nghiệp cũng không phải nói khoác lác, mà lời Thẩm Nghiệp nói chính là sự thật!
Người chế tác sắc mặt thay đổi.
Ở bữa tiệc đó, Hoàng đạo cùng Ứng Thu Lê cũng có mặt. Hai người cũng nghĩ đến điểm này, tức khắc mở to hai mắt nhìn. Đặc biệt là Ứng Thu Lê, gương mặt che kín nếp nhăn cùng nốt đỏ nháy mắt trở nên càng vặn vẹo, trong mắt cũng tràn ngập sợ hãi.
"Tôi ghét nhất chính là xâm hại trẻ em, loại súc sinh này cần phải ngồi tù! Còn mấy người, cũng đều không phải thứ gì tốt! Bao che một tên cặn bã đã hai mươi tuổi, có nghĩ tới cả đời con gái người ta cũng bị huỷ hoại hay không?! Cô gái kia đào mộ tổ tiên mấy người sao?" Thẩm Nghiệp không chút để ý mà ngồi vào một bên sô pha, nhếch hai chân bắt chéo, "Hôm nay một người cũng đừng nghĩ rời đi, chờ cảnh sát tới bắt người đi! Hoàng Nhất Minh là nghi phạm, khẳng định chạy không thoát. Mấy người cũng không vô tội, bao che tội cũng không trốn thoát."
Hoàng đạo nghe lời Thẩm Nghiệp nói, cả khuôn mặt trở nên đen sì, lại không dám gây phiền phức nữa. Nếu Thẩm Nghiệp tiếp tục tích cực, sự tình chỉ phát triển càng tồi tệ hơn thôi.
Ông chỉ ở trong lòng điên cuồng mà hối hận, vì cái gì phải tìm Thẩm Nghiệp hỗ trợ!
Nếu Thẩm Nghiệp biết ý nghĩ ông, chỉ biết khinh thường mà oán giận: Vì sao có thể dạy ra một thằng con trai cặn bã này?
Không có đứa con trai cặn bã này, trường hợp hôm nay căn bản sẽ không xuất hiện.
Những người khác trong phòng nhìn thấy Hoàng Nhất Minh cùng Ứng Thu Lê thống khổ, còn có kết cục người chế tác, hơn nữa tên tuổi Diệp gia Đế Đô đủ để uy hiếp, nào còn dám hé răng.
Thẩm Nghiệp vỗ vỗ tay: "Vốn dĩ á, tôi muốn phát sóng trực tiếp, để mọi người xem xem người nhà cùng bằng hữu của đạo diễn nổi danh có bao nhiêu ghê tởm! Bất quá tôi không muốn quá nổi bật, cứ như vậy đi, dù sao sự việc con trai ông làm rất nhanh sẽ bị đưa ra ánh sáng, về sau con trai ông chính là tội phạm cưỡng hiếp, mọi người đều muốn đánh."
Hoàng đạo suy sụp mà nhắm mắt lại.
Ứng Thu Lê đáy mắt lộ ra hận ý, nhưng bà ta rốt cuộc không ngu ngốc, biết loại thời điểm này không thể tiếp tục đắc tội Thẩm Nghiệp.
Thực nhanh cảnh sát liền tới, Thẩm Nghiệp đem tình huống nói ra.
Vốn dĩ Ứng Thu Lê còn muốn phủ nhận, đáng tiếc Thẩm Nghiệp căn bản không cho bà ta cơ hội giảo biện, một đạo lá bùa đánh vào trên người Hoàng Nhất Minh, Hoàng Nhất Minh liền cái gì cũng thú nhận.
"Đồng chí cảnh sát, chuyện này ảnh hưởng quá ác liệt, tôi hy vọng mọi người có thể đem chân tướng công bố đến trên mạng." Thẩm Nghiệp nghiêm túc mà nói.
Kỳ thật thời điểm cảnh sát nhìn đến Hoàng đạo, chấn kinh một hồi lâu, rốt cuộc Hoàng đạo quá nổi danh, con của ông ta cư nhiên là tội phạm cưỡng hiếp, còn là xâm hại con gái, thật sự là tội ác tày trời.
Bất quá con trai đạo diễn nổi danh thì thế nào, phạm tội, phải tiếp nhận chừng phạt pháp luật.
Cảnh sát cầm đầu: "Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho dân chúng một lời giải thích."
Loại cặn bã này, liền tính là phía bên trên có người thì sao, bọn họ cũng có thể đứng vững trước áp lực!
Thẩm Nghiệp nhìn tướng mạo cảnh sát, đều là người chính trực thiện lương, cậu cũng nhìn ra cảnh sát băn khoăn, cười cười, nói: "Tôi là Thẩm Nghiệp, nếu mọi người cần hỗ trợ, liền tới tìm tôi."
Cảnh sát cầm đầu nghe thấy tên Thẩm Nghiệp, nháy mắt cất cao thanh âm: "Ngài chính là Thẩm đại sư a!"
Thẩm Nghiệp ở Hải Thành đã đạt tới cảnh giới nổi danh.
Lần trước xử lý vụ án Mạnh Như Yên, Thẩm Nghiệp xuất lực nhiều nhất, đội trưởng sau đấy vẫn luôn thay Thẩm Nghiệp tuyên truyền. Thẩm đại sư chẳng những có thể làm tội phạm cưỡng hiếp ngoan ngoãn nhận tội, hơn nữa chú là phó cục trưởng của tên cặn bã ngày hôm sau liền bị bắt. Mặc kệ là thủ đoạn Thẩm đại sư, hay là bối cảnh Thẩm đại sư, đều phi thường thần bí!
Thẩm đại sư rất lợi hại a!
Cảnh sát phi thường cao hứng.
Có Thẩm đại sư ở đây, mặc kệ danh đạo này tìm tới dạng người gì, bọn họ đều có thể đối phó!
Chờ cảnh sát mang một nhà Hoàng Nhất Minh đi, Thẩm Nghiệp rời khỏi quán trà.
Buổi chiều còn có tiết, cậu không thể về nhà, nhưng cậu nhớ Diệp Trạch mà.
"Chú ơi, hôm nay cháu gặp một sự việc á." Sau khi ngồi lên xe, liền gọi điện thoại cho Diệp Trạch.
Diệp Trạch nghe cậu có chút héo héo, trong lòng hơi hơi khẩn trương, thanh âm lại rất ôn nhu: "Làm sao vậy?"
Thẩm Nghiệp liền đem việc Hoàng Nhất Minh nói ra.
Diệp Trạch biết cậu tâm địa thiện lương, thấp giọng nói: "Trên thế giới nơi nào cũng có bóng tối, chúng ta có thể làm, chính là tận dụng khả năng đi trợ giúp những người cần trợ giúp."
Thẩm Nghiệp nhẹ giọng nói một tiếng, lại vẫn có điểm không vui: "Dựa vào cái gì những người đó không đem cháu để vào mắt, nhưng chỉ cần cháu báo ra danh hào Diệp gia Đế Đô, bọn họ liền sợ hãi?!"
Đây là vấn đề Thẩm Nghiệp vẫn luôn tự hỏi.
Kim Nhứ cũng như thế này, người chế tác cùng Hoàng đạo cũng như thế này, dựa vào cái gì?
"......" Diệp Trạch ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc.
Nguyên lai đứa nhỏ là đang so đo chuyện này?
"Em cũng là người Diệp gia Đế Đô, thân phận này không tốt sao?" Diệp Trạch suy tư đáp lại cậu.
Thẩm Nghiệp: "Kia đảo không có gì không tốt, tên tuổi Diệp gia Đế Đô dùng còn khá tốt."
Nhưng vấn đề là, một mình cậu là có thể đem những người này ấn xuống mặt đất cọ xát a!
Diệp Trạch đành phải nói: "Vậy em về sau trực tiếp động thủ."
"Nhưng như vậy sao có thể biểu hiện ra nam nhân của cháu lợi hại được." Thẩm Nghiệp lại không làm.
Diệp Trạch: "......"
Diệp Trạch tắt notebook, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn ánh sáng chiếu vào trong sân, xoa xoa thái dương, âm thầm cân nhắc, đứa nhỏ nhà mình có phải tới kỳ phản nghịch rồi hay không?
"Ngoan, sự lợi hại của tôi, em biết là đuợc." Diệp Trạch nghĩ nghĩ, lại nói, "Hai tháng sau em càng có thể biết thêm."
Lần này đến phiên Thẩm Nghiệp trầm mặc: "......"
Vị hôn phu nhà cậu, có phải mở một chiếc xe tàn hình hay không?
Danh Sách Chương: