Xe đưa Thẩm Nghiệp đến cổng trường, Thẩm Nghiệp kết thúc trò chuyện với Diệp Trạch, chậm rì rì xuống xe mà đi về trường học.
Thời gian giữa trưa đều lãng phí cho một nhà Hoàng đạo, Thẩm Nghiệp cơm cũng chưa ăn, liền nhắn WeChat kêu Thái Chi Vĩ giúp cậu mua cơm.
Thái Chi Vĩ làm fanboy số một, đương nhiên đạo nghĩa không thể chối từ.
Hai người chạm mặt ở ven hồ phía trước khu dạy học, Thái Chi Vĩ mua chính là đồ ăn ở bếp riêng lầu hai ở căn tin số 3, hương vị rất được, chỉ là giá cả có điểm đắt.
Thẩm Nghiệp đương nhiên không thiếu chút tiền ấy, sau khi chuyển khoản lại cho Thái Chi Vĩ, liền to mồm ăn cơm.
Thái Chi Vĩ rất kinh ngạc: "Cậu sao như người bị bỏ đói vậy??"
Thẩm Nghiệp nuốt vào một ngụm canh, bĩu môi: "Đừng nói nữa, gặp được một nhà ngốc bức, lãng phí thời gian!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thái Chi Vĩ rất tò mò.
Thẩm Nghiệp: "Cậu biết Hoàng đạo không?"
Thái Chi Vĩ ngẩn người, nói: "À, biết rồi, cậu có phải được Hoàng đạo mời tới giải quyết việc con ông ta đúng không?"
Liền tới phiên Thẩm Nghiệp tò mò: "Cậu như thế nào đoán được?"
Thái Chi Vĩ nói: "Vừa rồi có học sinh trường chúng ta ở phụ cận thấy con trai Hoàng đạo bị cảnh sát mang đi, quay video đăng lên mạng, hiện tại trên mạng đều đang nghị luận chuyện này."
Nguyên lai đã truyền lên mạng?
Như vậy cũng tốt, miễn cho Hoàng đạo thay Hoàng Nhất Minh nhận tội, để Hoàng Nhất Minh ung dung ngoài vòng pháp luật.
Thẩm Nghiệp liền nói ra việc phát sinh ở quán trà.
Thái Chi Vĩ nghe được trợn mắt há hốc mồm: "Này cũng quá cưng chiều con trai rồi......Không nghĩ tới Hoàng đạo cùng vợ ông ta là loại người này."
"Hoàng đạo còn biết chuộc tội, vợ ông ta lại đầu óc không rõ ràng, tôi cảm thấy hẳn nên cũng đưa bà ta đi vào nhà tù cải tạo một phen." Thẩm Nghiệp nghĩ đến Ứng Thu Lê nói cậu mê tín, cậu liền cười lạnh không thôi.
Thái Chi Vĩ: "Cậu nói rất đúng, con trai không đuợc giáo dục tốt, nguy hại cho xã hội, cha mẹ cũng có trách nhiệm."
Thẩm Nghiệp ừm một tiếng, ngay sau đó lại cười: "Bất quá tôi ra tay giáo huấn đôi mẹ con này, bọn họ hiện tại hẳn là không tốt lắm đi."
Thời điểm Hoàng Nhất Minh bị mang đi, Thẩm Nghiệp cũng không giải trừ thuật pháp cho gã. Về sau Hoàng Nhất Minh mỗi ngày đều sẽ đau chỗ đó, giống như tên tội phạm cưỡng hiếp lần trước.
Đến nỗi Ứng Thu Lê, Thẩm Nghiệp đồng dạng không phản ứng bà ta. Mặt bà ta sẽ vẫn luôn xấu xí như vậy, trừ phi bà ta thật tâm ăn năn, bằng không nửa đời sau cũng chỉ có thể mang gương mặt kia đi gặp người.
Nghe xong Thẩm Nghiệp miêu tả, Thái Chi Vĩ vỗ tay: "Làm tốt lắm! Chính là muốn cho bọn họ biết, trên thế giới này vẫn có chính nghĩa!"
Thẩm Nghiệp gặm xong một khối xương sườn, nói: "Kỳ thật tôi có chuyện muốn nhờ hỗ trợ."
Thái Chi Vĩ lập tức ngồi thẳng lưng: "Cậu nói."
Thần tượng phân phó, hắn nhất định làm được!
"Cậu hẳn là nhận thức rất nhiều minh tinh trong giới giải trí đi?" Thẩm Nghiệp hỏi.
Thái Chi Vĩ gật đầu.
Bởi vì gia thế không tồi, cha mẹ Thái Chi Vĩ lại nhận thức một ít người chế tác cùng đạo diễn, hắn lại quay mấy bộ phim truyền hình, xác thật tích lũy một ít nhân mạch.
Thẩm Nghiệp nói: "Phiền toái giúp tôi thả ra tin tức, có thể tìm tôi đoán mệnh, có thể tìm tôi hỗ trợ, nhưng mà tôi không nhận loại hỗ trợ che giấu hành vi phạm tội."
Tựa như một nhà Hoàng đạo, cư nhiên bảo cậu hỗ trợ che giấu hành vi phạm tội của Hoàng Nhất Minh, này quả thực là vũ nhục cậu. Càng buồn cười chính là, cậu không đáp ứng hỗ trợ, còn bị Ứng Thu Lê ghi hận, uy hiếp muốn cùng cậu cá chết lưới rách.
Về sau nếu gặp phải loại người này nữa, Thẩm Nghiệp cậu sẽ phiền chết mất.
Thái Chi Vĩ lập tức đã hiểu ý cậu, vỗ ngực nói: "Cậu yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành."
Được Thẩm Nghiệp giao trọng trách người phát ngôn, Thái Chi Vĩ còn rất hưng phấn, lập tức lấy ra di động.
Hắn đầu tiên là đăng trong vòng bằng hữu, uyển chuyển biểu đạt ý Thẩm Nghiệp, lại ở các đoàn phim tuyên bố tin tức.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, hắn đã đăng một bài Weibo: 【 Thẩm đại sư tâm địa thiện lương, mọi người tìm cậu ấy hỗ trợ giải quyết vấn đề, cậu ấy khẳng định nguyện ý. Nhưng có một điều, vi phạm pháp luật thì đừng tới phiền Thẩm đại sư. Thẩm đại sư của chúng tôi ghét cái ác như kẻ thù, mặc kệ ai phạm vào tội gì, cũng nên đi nhận trừng phạt pháp luật đi, há há há. 】
Chờ Thẩm Nghiệp ăn xong, đóng hộp lại ném vào thùng rác, Thái Chi Vĩ liền cười nói: "Tôi vừa mới đăng Weibo, rất nhiều dân mạng đều share, ngay cả Thạch tổng cùng ảnh đế Bạch Miêu cũng share á! Người trong vòng khẳng định đều biết ý tứ cậu."
Thẩm Nghiệp ậm ừ một tiếng.
Cậu lấy di động ra, cũng thuận tay share Weibo Thái Chi Vĩ.
Hai người đi về khu dạy học, Thái Chi Vĩ nhớ tới cái gì đấy, nói: "Việc trong nhà Lâm Chi, cũng là cậu giúp?"
Thẩm Nghiệp trước nay không nói qua chuyện này với bên ngoài, Thái Chi Vĩ là thời điểm Lâm Chi xin nghỉ, mới biết được cuối tuần Thẩm Nghiệp cùng Lâm Chi cùng đi tỉnh Nam.
Chuyện này ở trước mặt Thái Chi Vĩ không có gì cần giấu giếm, Thẩm Nghiệp chỉ là muốn điệu thấp, không nghĩ bị chú ý, cậu trực tiếp gật đầu thừa nhận.
Thái Chi Vĩ sùng bái mà nhìn cậu: "Tôi liền biết cậu giúp cô ấy! Cậu là người tốt, may mắn Lâm Chi gặp cậu!"
Thẩm Nghiệp cười rộ lên.
Fanboy này quá chân thật, giống như cho cầu vồng cũng không cần tiền.
Buổi chiều là tiết lý luận, Thẩm Nghiệp chán đến chết mà nghe, một bên cảm ứng hành tung Cao Nghĩa Long cùng đạo sĩ trung niên, cậu chuẩn bị tan học liền đi tìm bọn họ. Lần trước cậu ở trên người bọn họ dán bùa theo dõi, mặc kệ hai người đi chỗ nào, cậu đều tìm được.
Thái Chi Vĩ đột nhiên dùng khuỷu tay chạm chạm cậu, nói: "Mau xem Weibo, mọi người giống như đoán được Hoàng đạo tới tìm cậu hỗ trợ."
Thẩm Nghiệp đã cảm ứng được địa chỉ Cao Nghĩa Long cùng đạo sĩ trung niên, chậm rì rì mà mở ra Weibo, liền phát hiện tên Hoàng Nhất Minh đang treo trên hot search.
Cậu click mở bình luận, cơ bản đều đang mắng Hoàng Nhất Minh.
Trong đó có account marketing đã phát một bài: 【 Mọi người mau đi xem Weibo Thẩm đại sư, có phải ám chỉ Hoàng đạo muốn áp xuống trận gièm pha này, bị Thẩm đại sư cự tuyệt a? 】
Vì thế lực chú ý của mọi người đều chuyển tới vấn đề này.
Vừa lúc Hoàng Nhất Minh lại ở phụ cận trường học bị Thẩm Nghiệp bắt, suy nghĩ một chút thì đích xác có khả năng.
Các dâng mạng sôi nổi tán dương Thẩm Nghiệp --
【 Thẩm đại sư chẳng những bản lĩnh lớn, nhân phẩm cũng quá tốt, từ nay tôi chính là fan ngài! 】
【 Đây mới là đại sư, bất đồng lưu hợp ô, cũng không giúp kẻ ác tẩy trắng. Không giống ông đạo diễn kia, con trai phạm tội, còn muốn áp tin tức xuống. 】
*Giữ mình trong sạch, giữ nhân phẩm, thà chết chứ không nhân nhượng, bao che với tội ác, kẻ ác.
【 Tôi muốn hỏi một chút, Thẩm đại sư có thiếu em gái nhỏ bưng trà đổ nước không, chính là 985 đại học. 】
Thẩm Nghiệp nhìn dân mạng cầu vồng thí, có chút buồn cười.
*Người hâm mộ chào hỏi thần tượng.
Chuyện này đối với hình tượng Thẩm Nghiệp có chỗ lợi, chứng minh cậu rất chính trực, đáng giá tin cậy. Nhưng kỳ thật Thẩm Nghiệp cũng không phải muốn nổi bật, cậu chỉ muốn đoán mệnh kiếm tiền nuôi gia đình mà thôi. Loại đồ như thanh danh, cậu thật đúng là không hiếm lạ.
Cậu xoát Weibo, lại nhìn đến thông cáo cảnh sát Hải Thành tuyên bố, xác nhận hành vi phạm tội của Hoàng Nhất Minh.
Chỉ cần Hoàng đạo cùng Ứng Thu Lê chưa lật bản án cho Hoàng Nhất Minh, vậy không có gì cần chú ý, Thẩm Nghiệp trực tiếp đóng Weibo.
Vừa lúc chuông tan học vang lên, Thẩm Nghiệp cùng Thái Chi Vĩ nói tạm biệt, xách theo cặp liền chạy ra bên ngoài.
Giữa trưa cùng Diệp Trạch trò chuyện, Thẩm Nghiệp liền nói muốn đi tìm hai đạo sĩ kia hỏi rõ ràng, Diệp Trạch cũng không ngăn cản cậu, nghiêm túc bảo cậu chú ý an toàn.
Chủ yếu là, Diệp Trạch biết nếu ngăn cản, thì cậu cũng sẽ đi.
Đối với chuyện giúp Diệp gia báo thù, Thẩm Nghiệp phi thường cứng đầu.
Thực nhanh Thẩm Nghiệp liền đến phòng Cao Nghĩa Long thuê.
Từ lần trước bị Thẩm Nghiệp giáo huấn, thuật pháp Cao Nghĩa Long tu luyện bị phế, không bao giờ có thể đi lừa được nữa, hơn nữa Bạch Miêu bên kia vẫn luôn tìm hắn gây phiền toái, thật sự quá thê thảm.
Thấy Thẩm Nghiệp đi vào, Cao Nghĩa Long sợ tới mức nhảy ra phía sau sô pha trốn: "Mày......Mày vào bằng cách nào?!"
"Cửa không khóa mà." Thẩm Nghiệp cũng rất kỳ quái, cậu còn đang suy nghĩ dùng cái cớ gì để Cao Nghĩa Long mở cửa, kết quả nhẹ nhàng đẩy ra, cửa tự động mở.
Cao Nghĩa Long: "......"
Hắn đi vứt rác quên đóng cửa.
Ông trời đây là muốn giết hắn mà!
Thẩm Nghiệp đi qua chỗ hắn, trực tiếp click mở ảnh chụp trong di động: "Ba người này, gặp qua chưa?"
Cao Nghĩa Long bị Thẩm Nghiệp chỉnh đến sợ, thân thể run rẩy nhìn nhìn màn hình, lắc đầu: "Không......Chưa thấy qua......"
Thẩm Nghiệp nheo lại đôi mắt, nhìn chằm chằm tướng mạo hắn.
"Tôi thật sự chưa thấy qua!" Cao Nghĩa Long nhấc tay thề, chỉ kém gọi thiên lôi đánh xuống.
Thẩm Nghiệp biết hắn không nói dối, đem điện thoại cất vào, quay đầu đi ra ngoài.
Cao Nghĩa Long thân thể căng chặt nháy mắt buông lỏng.
Chỉ là không đợi hắn thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Nghiệp lại quay đầu lại nhìn.
"......" Cao Nghĩa Long sợ tới mức ngã trên mặt đất, hồn xém chút nữa bay đi.
Thẩm Nghiệp khóe môi gợi lên một mạt ý cười, chậm rì rì mà mở miệng: "Đừng để cho tao biết mày làm chuyện xấu."
"Tôi bảo đảm sẽ làm người tốt!" Cao Nghĩa Long gào khóc.
Thẩm Nghiệp hừ một tiếng, lúc này mới rời đi.
Cao Nghĩa Long cả người còn đang run run.
Một cái liếc mắt vừa rồi của Thẩm Nghiệp sát khí quá mạnh, thật giống như tùy thời có thể lấy mạng hắn.
Vốn dĩ Cao Nghĩa Long còn muốn chơi nghề cũ, đi lừa nữ sinh viên đơn thuần, lúc này không thể không bỏ đi ý niệm này......Vẫn là mạng quan trọng!
Thẩm Nghiệp rời khỏi phòng cho thuê, lại đi đến nhà đạo sĩ trung niên.
Đạo sĩ trung niên bản lĩnh còn tính không tồi, đoán mệnh thi pháp cho thế gia Hải Thành, thù lao không thấp, bởi vậy rất khá, thậm chí còn ở vùng ngoại thành mua biệt thự.
Thời điểm Thẩm Nghiệp tới, đạo sĩ trung niên vừa lúc ở nhà.
Phản ứng giống như Cao Nghĩa Long, nhìn thấy Thẩm Nghiệp, lông tơ đạo sĩ trung niên đều dựng lên.
Người tu đạo, đối mặt với đạo sĩ mạnh hơn chính mình, hoàn toàn tự nhiên chính là sợ hãi.
Thẩm Nghiệp cũng không vô nghĩa, mở ảnh chụp trong điện thoại ra, hỏi: "Gặp qua ba người này không?"
Đạo sĩ trung niên do dự.
"Xem ra là có gặp qua." Thẩm Nghiệp nhìn phản ứng trên mặt gã, liền biết tình huống như thế nào.
Đạo sĩ trung niên không dám nói dối: "Tôi đích xác gặp qua, bất quá đó là mười năm trước......"
Mười năm trước, đạo sĩ trung niên còn hoạt động ở Đế Đô, ba đạo sĩ kia ở Đế Đô rất có danh, thời điểm làm việc gã có gặp phải vài lần. Trong đó lão đạo sĩ phi thường lợi hại, tu vi so với gã cao hơn nhiều, thậm chí nhìn không ra cảnh giới lão đạo sĩ này.
Thẩm Nghiệp nhíu mày.
Cậu đảo không phải sợ lão đạo sĩ kia, chỉ là đạo sĩ trung niên này biết đến tình huống mười năm trước, hiện tại cũng không biết đi nơi nào tìm người. Tin tức này cũng vô dụng.
"Về sau nếu gặp được ba người này, lập tức báo cho tôi. Còn có, đừng trợ giúp việc ngược với chính đạo." Thẩm Nghiệp đồng dạng cảnh cáo đạo sĩ trung niên một phen, lúc này mới rời đi.
Về đến nhà, Thẩm Nghiệp phi thường uể oải nhào vào trong lòng ngực Diệp Trạch.
Kỳ thật ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm đều ở phòng khách, nhưng Thẩm Nghiệp thật sự là muốn phàn nàn với Diệp Trạch, đều đã quên chuyện thẹn thùng.
Diệp Trạch sờ sờ đầu cậu, kéo tay cậu đi vào trong phòng ngủ: "Làm sao vậy?"
"Cháu hôm nay đi tìm người hỏi tình huống ba đạo sĩ kia, không có tiến triển." Vừa vào phòng, Thẩm Nghiệp liền ôm lấy eo Diệp Trạch.
Diệp Trạch ôm lấy cậu: "Không quan trọng, bước từ từ."
"Ừm." Thẩm Nghiệp cọ cọ bả vai anh, "Cháu suy đoán bọn họ khả năng còn hoạt động ở Đế Đô."
Diệp Trạch: "Vậy chờ nghỉ hè về Đế đô tìm bọn họ."
Thẩm Nghiệp nghĩ đến nghỉ hè muốn cùng Diệp Trạch lãnh chứng kết hôn, lúc này mới vui vẻ chút.
Cậu lôi kéo Diệp Trạch ngồi vào mép giường, nói: "Hai việc hôm nay đều làm phiền cháu, chú đến an ủi cháu đi."
Diệp Trạch biết cậu muốn an ủi cái gì, cười hôn hôn cậu: "Được không?"
Thẩm Nghiệp vẫn héo héo.
Diệp Trạch nghĩ nghĩ, nói: "Còn nhớ rõ tam đường đệ kia không, chính là ngày đó muốn đi quán bar. Nó nghe xong đề nghị của em thì không đi, mà mấy bằng hữu nó đi, vào lúc ban đêm liền xảy ra chuyện. Nghe nói hiện tại mấy bằng hữu kia còn đang bị cảnh sát điều tra, muốn tìm em hỗ trợ nhìn xem."
Nói tới đây, anh lại tạm dừng một chút, "Nếu em không muốn, tôi liền từ chối."
Nghe thấy có sinh ý, Thẩm Nghiệp lập tức tinh thần phấn chấn: "Được a, kiếm được tiền, ai sẽ không muốn a."
Con ngươi Diệp Trạch hiện lên ý cười.
Anh biết đứa nhỏ này nghe thấy sinh ý liền sẽ tốt lên.
"Nghe nói là có người hãm hại bằng hữu em họ Hải, ở trên người bọn họ giấu ma túy. Vừa lúc ngày đó camera bị hỏng, không tra được cái gì. Hung thủ cũng là thế gia tử, bình thường không đối phó với mấy bằng hữu của em họ. Hiện tại mấy nhà đang cãi cọ, em họ đại khái nghĩ đến suy tính ngày đó của em, liền tìm tôi nhờ chuyển lời cho em."
Thẩm Nghiệp nheo lại đôi mắt.
Cậu nghĩ tới nguyên chủ, bị tiểu tam hãm hại, lúc ấy trên người cũng bị hãm hại là tàng trữ ma túy, do đó thân bại danh liệt.
"Nếu bằng hữu cậu ta vô tội, cháu bảo đảm trả bọn họ trong sạch." Thẩm Nghiệp nói.
Diệp Trạch sờ sờ mặt cậu: "Tôi tin tưởng em."
Thẩm Nghiệp lại nghĩ tới Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên, đôi tiện nhân kia hiện tại hẳn vẫn còn ở bệnh viện, cũng không biết đã chết hay chưa.
Danh Sách Chương: