Chương 51: Tin tưởng.
“Đúng vậy, Tuyết nhi, nhất định là cô, tại sao cô có thể làm như vậy?”. Tất cả mọi người xung quanh bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Tuyết nhi, có nhiều người ngấm ngầm hại người, có người thì chắc chắn định tội cho Tuyết nhi rồi, thậm chí còn miêu tả lại sinh động như thật. Lời đồn đãi là một chuyện rất đáng sợ, Tuyết nhi là người mới, rất nhiều người vì Tuyết nhi một đường thăng chức mà bất mãn, nếu như Tuyết nhi xinh đẹp hơn một chút thì có lẽ chỉ là đố kỵ. Nhưng Tuyết nhi bây giờ là làm cho người ta vừa ghét bỏ vừa khinh thường, một khi có cơ hội phát tiết oán hận trong lòng, tất cả mọi người đều vui mừng làm.
“Không phải Tuyết nhi, mọi người sao có thể nói như vậy? Nhất định không phải là Tuyết nhi, tôi có thể đảm bảo”. San San lo lắng nói, cô cũng là lần đầu gặp phải chuyện như vậy, Tuyết nhi bị nhiều người như vậy bao vây, chỉ trích, châm chọc,…”Tuyết nhi, cậu nói đi, nói không phải cậu làm”.
Tuyết nhi nhìn San San, trong mắt lộ ra kiên định, dưới tình huống thế này mà San San vẫn tin tưởng mình trước sau như một, Đây mới là bạn bè, bạn bè chân chính. Nếu lúc trước nói San San là bạn bè Tuyết nhi đã nhận định thì bây giờ đã trở thanh bạn bè tốt nhất, một người Tuyết nhi nguyện ý trả giá tất cả để bảo vệ.
San San thật lo lắng, Tuyết nhi không có nói gì, có phải Tuyết nhi bị doạ rồi không, nhất định là như vậy, San San vừa định mở miệng nói chuyện vì Tuyết nhi thì Tuyết nhi đã nói ra.
“Phó Tổng giám đốc, không phải tôi, chị yên tâm, ngày mai tôi sẽ cho khách hàng câu trả lời thuyết phục, sẽ không để công ty chịu tổn thất”. Tuyết nhi kiên định nói.
“Hừ, cô cho mình là ai, cô nói không chịu tổn thất thì sẽ không sao?”.
“Đúng vậy, cô có biện pháp gì? Ngày mai phải giao bản thảo rồi, cô có biện pháp trong một buổi tối vẽ lại tất cả bản thiết kễ sao? Đây cũng không phải là bản vẽ tuỳ tiện có thể được”.
“Đúng vậy, hơn nữa đối phương yêu cầu cao như vậy”.
Mọi người lại tiếp tục công kích Tuyết nhi. Huyên Huyên nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tuyết nhi cũng không tiện nói gì thêm, cô(Huyên Huyên) muốn tin tưởng cô ấy(Tuyết nhi), nhưng chuyện này là chuyện không thể nào. Một buổi tối, hơn mười bản vẽ. Huyên Huyên nghĩ vẫn nên nhanh chóng báo cáo với Tổng Giám đốc, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.
“Phó Tổng giám đốc, tôi muốn xin nghỉ hôm nay” Tuyết nhi vẫn không để ý mọi người chất vấn và chửi rủa.
“Được rồi, cô về trước đi”. Huyên Huyên cũng không tiện nói thêm gì, dù sao Tuyết nhi cũng là người Tổng giám đốc chọn, Huyên Huyên không hề nghi ngờ mắt nhìn của Tổng giám đốc Huyên Huyên không hề nghi ngờ. Hơn nữa, trong hoàn cảnh hiện tại Tuyết nhi cũng không thể làm việc được, cứ để cô ấy về đi, cho dù là cô hay không phải cô tiết lộ, khi sự việc còn chưa có kết luận đồng thờiối cùng thì cô vẫn là nhân viên của Thần Phàm.
“Tuyết nhi, cậu muốn đi đâu?”. San San theo Tuyết nhi ra ngoài.
“San San, cậu tin mình chứ?”. Tuyết nhi rất nghiêm túc hỏi, cô biết tất cả mọi người sẽ không tin tưởng cô, cho dù là chuyện thiết kế bị lộ hay chuyện trong một đêm bổ sung đủ số lượng bản thiết kế, thậm chí ngay cả chính cô cũng không biết liệu mình có thể thành công không. Nhưng Tuyết nhi tin tưởng cô có thể, người đứng trước tuyệt cảnh mới có thể đột phá.
“Tuyết nhi, tớ tin cậu, dù cậu không thành công thì tớ tin cậu cũng sẽ dốc hết toàn bộ sức lực”. San San nghiêm túc nói, cô biết rõ chuyện này rất khó khăn, cũng biết rằng không có khả năng hoàn thành, nhưng cô tin Tuyết nhi sẽ cố gắng hết sức để làm chuyện này, thế là đủ rồi.
“Ừ, San San, cám ơn cậu, mình về trước đây”. Tuyết nhi ôm San San sau đó nhanh chóng chạy xuống dưới tầng, hiện tại quan trọng nhất là thời gian, trận đấu này đối thủ của mình là thời gian, hiện tại Tuyết nhi nhất định phải hoàn thành trong thời gian chỉ định, cô tin mình có thể làm được.
“Tổng giám đốc, sự việc là như vậy, vì Tổng thanh tra không có ở đây nên mới tới quấy rầy anh”. Huyên Huyên đi vào văn phòng Tổng giám đốc, đối với người đàn ông 28 tuổi này, anh giống như một Đế vương, cô vẫn luôn có cảm giác sợ hãi cùng áp lực nói không nên lời.
“Là Lăng Phỉ Tuyết phụ trách”. Hơn một phút sau, Âu Dương Thần mới chậm rì rì nhả ra mấy chữ.
“Đúng vậy, Tổng giám đốc”. Huyên Huyên cảm thấy đợi như nửa thế kỉ rồi Âu Dương Thần mới mở miệng nói chuyện.
“Cô ấy nói thế nào?”.
“Cô ấy…cô ấy nói ngày mai sẽ cho chúng ta câu trả lời khiến chúng ta hài lòng, sẽ không để công ty chịu tổn thất”. Huyên Huyên có chút lo lắng nói, chờ đợi lửa giận của Âu Dương Thần.
“À,…vậy thì chờ xem ngày mai cô ấy xử lí chuyện này như thế nào”. Thiết kế của Tuyết nhi Âu Dương Thần đã từng xem qua, chỉ bằng bộ lễ phục kia của Diệp Phi là có thể nhìn ra thiên phú kinh người cùng tâm tư tinh tế, tỉ mỉ của Tuyết nhi. Hơn nữa Lưu Phàm cũng đã nói Tuyết nhi là một nhà thiết kế hết sức xuất sắc, anh muốn tin tưởng Tuyết nhi, dù cho chuyện này cuối cùng sẽ không có kết quả tốt như trong tưởng tượng nhưng anh cũng sẽ có phương pháp xử lí.
“Nhưng,… Nhưng Tổng giám đốc, cần hơn mười bản thiết kế nhưng lại chỉ có thời gian một ngày”. Huyên Huyên hoài nghĩ lỗ tai mình có vấn đề, Tổng giám đốc sao có thể nói ra những lời này chứ.
“Được rồi, tôi tự có cách, cô đi đi”. Âu Dương Thần không muốn nói thêm, anh tin Tuyết nhi. Huống hồ một chút tiền đó coi như là mua quà cho Tuyết nhi, không có đau lòng, Âu Tổng giám đốc hiển nhiên không hề để ý mấy nghìn vạn tệ tiền bồi thường làm trái hợp đồng kia.
Chương 52: Đi suốt đêm.
Tuyết nhi rất nhanh đã trở về nhà, cô không chút do dự liền cầm lấy bút bắt đầu vẽ. Thế nhưng, làm thế nào cũng không vẽ được, ngòi bút soàn soạt trên giấy vẽ bản thảo, sau đó lại bị ném vào thùng rác. Nói thật, trong lòng Tuyết nhi lúc này có chút lo lắng, nhiệm vụ gian khổ như thế này Tuyết nhi chưa từng làm qua. Hơn nữa, không phải cứ cố gắng là được, chuyện này cần có cảm hứng, nếu nhà thiết kế không có cảm hứng thì cái gì cũng không thể vẽ ra cũng như một tác giả nếu không có cảm hứng cũng sẽ không thể viết ra tác phẩm vây. Tuyết nhi cố gắng làm mình tĩnh tâm, ngẫm nghĩ lại chủ đề lần này, “tự nhiên, tươi mát”. Đột nhiên cô nghĩ tới nhà nhỏ trên núi, đó là ngôi nhà Thần xây vì mình, giờ phút này Tuyết nhi rất muốn trở lại nhà nhỏ, đí cảm nhận cái phần thiên nhiên tươi mát kia. Tưởng tượng đến lúc trước ở đó vẽ thiết kế, cảm nhận được mọi thứ xung quanh cô liền có một loại cảm giác mãnh liệt muốn trở về đó.
“Vậy trở về thôi”. Tuyết nhi nhỏ giọng nói một câu sau đó thu dọn đồ dùng đi xuống tầng, bắt một chiếc xe ở ven đường, nói với tài xế hướng của ngôi nhà. Nếu bị những đồng nghiệp kia biết được nhất định sẽ nói là Tuyết nhi muốn trốn tránh. Thật ra Tuyết nhi không cho rằng chuyện này có gì đáng trách, ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi(theo mình thì câu này ý là trong lúc làm việc nếu dừng lại một chút với mục đích hoàn thành công việc tốt hơn thì cũng ko ảnh hưởng nhiều tới công việc đang làm)
Tuyết nhi cho rằng, một bước quan trọng trong thiết kế là hoàn cảnh tốt cùng tâm trạng thoải mái. Xe chạy lên núi, Tuyết nhi nhìn cậy cối xung quanh, trong lúc bất chợt cô cảm thấy lòng tin của mình tăng lên, cảm thấy tin tưởng bản thân mình, trong đầu giống như đã hiện ra vài bản vẽ rồi.
Tuyết nhi vừa tới nhà nhỏ liền toàn tâm toàn ý vùi đầu vào thiết kế, cô không ngừng chuyển động bút trong tay, cứ như vậy một bức lại một bức, trong đầu không ngừng có hình ảnh các bức vẽ hiện lên. Đến tận lúc Âu Dương Thần tới Tuyết nhi cũng không phát hiện ra.
Âu Dương Thần trở về không thấy Tuyết nhi, không biết vì sao anh lại có cảm giác là Tuyết nhi đã trở lại nhà nhỏ trên núi rồi. Thời gian ở nhà nhỏ trước kia, Tuyết nhi luôn luôn yên tĩnh vẽ bản thảo, có khi là bản thiết kế quần áo, có khi lại là một món trang sức nhỏ, có khi lại chỉ là hoa cỏ trên núi. Trước kia Âu Dương Thần không biết hoá ra Tuyết nhi lại yêu thích vẽ tranh tới vậy. Còn nhớ thời điểm ở bệnh viện, anh chỉ nghe cô nói là hồi bé cô học được rất nhiều thứ, cầm kỳ thư hoạ mỗi thứ đều biết một chút nhưng không nói là Tuyết nhi yêu thích nhất là vẽ tranh. Có lẽ chính mình đã không thể hiểu Tuyết nhi, dù sao hai người ở chung chỉ một năm ngắn ngủi thì Tuyết nhi đã ra đi. Cho nên những ký ức vụn vặt đó cứ theo Âu Dương Thần nhiều năm như vậy.
Qủa nhiên Âu Dương Thần vừa đến nhà nhỏ liền thấy Tuyết nhi đang chuyên tâm vẽ ở trong sân. Lúc này Tuyết nhi cứ yên lặng ngồi đó, trời chiều có chút ửng đỏ, ngọn núi nhuộm màu cam của nắng chiều, Tuyết nhi vẫn mặc bộ đồ nhà quê nhưng ở trong mắt Âu Dương Thần vẫn rất xinh đẹp. Tuyết nhi như vậy có chút giống với Tuyết nhi ngồi ngắm nhìn bầu trời của ba năm trước, là cô gái kiên cương như vậy, mà Tuyết nhi bây giờ, chăm chú như vậy. Có người nói đàn ông lúc nghiêm túc rất quyến rũ, nhưng sự quyến rũ của phụ nữ lúc nghiêm túc cũng không hề kém chút nào. Âu Dương Thần cũng không muốn quấy rầy Tuyết nhi lúc này, anh yên lặng đỗ xe, cầm thức ăn vừa rồi đã mua trong siêu thị, anh không có thiên phú thiết kế cũng chưa từng học qua về thiết kế thời trang. Bây giờ việc anh có thể làm chỉ là tin tưởng Tuyết nhi, ủng hộ Tuyết nhi, vì Tuyết nhi đi chuẩn bị một bữa tối ngon miệng để Tuyết nhi có sức lực đánh trận, Âu Dương Thần cũng chỉ có thể làm những điều này cho Tuyết nhi trong lúc khó khăn này. Lúc Âu Dương Thần chuẩn bị bữa tối xong thì mặt trời đã xuống núi, ánh sáng bên ngoài mờ nhạt nhưng Tuyết nhi vẫn còn tiếp tục vẽ. Lúc này trong núi bắt đầu hơi se lạnh, Âu Dương Thần không khỏi đau lòng, trong lòng đối với kẻ đầu sỏ làm ra chuyện này càng thêm tức giận. Ngoài ra anh còn có chút phân vân, nên yên lặng không quấy rầy Tuyết nhi hay là nên gọi cô ăn cơm đây.
“Mặt trời cũng đã xuống núi, em có mệt không?”. Âu Dương Thần lại gần ôm lấy Tuyết nhi.
“Thần, sao anh lại tới đây?”. Tuyết nhi kinh ngạc hỏi, nhìn thấy mặt trời đã lặn mới ý thức được mình đã ở đây một ngày rồi. Lúc đến đây cũng không có nói với Thânf, có phải anh đã tìm cô rất lâu rồi ko?
“Anh tới cung cấp lương thực cho em làm cách mạng này. Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi, cơm đã nấu xong, ăn trước rồi lát nữa lại vẽ”. Âu Dương Thần hôn lên tóc Tuyết nhi một cái, dịu dàng nói.
“Được”. Tuyết nhi nhẹ nhàng đáp. Hẳn là Thần cũng biết chuyện kia rồi, ngoài San San còn có Thần tin tưởng mình, như vậy là đủ. Cô biết là Âu Dương Thần đang dùng cách của mình để ủng hộ cô, tin tưởng cô, như vậy thật tốt. Nếu Âu Dương Thần dùng thế lực của mình giải quyết việc này thì Tuyết nhi sẽ oán giận anh, chuyện Tuyết nhi không muốn nhất chính là dùng quyền lực đi làm việc. Âu Dương Thần làm vậy khiến Tuyết nhi rất cảm động, có người đàn ông cẩn thận săn sóc cùng với bạn bè tin tưởng vô điều kiện là đủ rồi.
Ăn cơm xong Tuyết nhi lại tiếp tục trở lại phòng vẽ, bây giờ Tuyết nhi đã vẽ được tám bức, mặc dù như thế đã rất tốt nhưng vẫn cách mục tiêu còn rất xa. Tuyết nhi không dám thư giãn, cho dù tay đã vô cùng đau nhức nhưng Tuyết nhi vẫn không dám thả lỏng tay cầm bút, cô chỉ biết là trong đầu vẫn còn nhiều bản thảo, cô muốn vẽ cho tới khi hoàn thành mới thôi, Âu Dương Thần cứ lẳng lặng đứng nhìn Tuyết nhi vẽ. Lúc này đã hai giờ sáng, Tuyết nhi ngồi vẽ, Âu Dương Thần yên lặng nhìn, Tuyết nhi nghiêm túc như vậy trong mắt Âu Dương Thần là một bức tranh vô cùng đẹp, nhìn thế nào cũng không đủ.
Thẳng đến năm giờ sáng Tuyết nhi mới chống đỡ không nổi mà gục xuống bàn ngủ. Âu Dương Thần nhìn thấy Tuyết nhi gục xuống, ngực cứ như bị cái gì đó nện cho một quyền, rất đau, rất khó chịu. Cẩn thận từng chút một ôm Tuyết nhi lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, tay cô đã sưng đỏ hết rồi. Âu Dương Thần lại đi lấy hộp thuốc, cẩn thận bôi cho Tuyết nhi. Làm xong mọi việc, Âu Dương Thần giúp Tuyết nhi xếp bản thiết kế lại, nhìn bản thảo những bộ quần áo cùng trang sức tinh xảo. Âu Dương Thần sớm biết Tuyết nhi của anh là giỏi nhất, Âu Dương Thần chăm chú nhìn mỗi một bức tranh, mỗi một bức đều mang lại cho anh sự kinh ngạc rất lớn, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã tin tưởng Tuyết nhi mà không giải quyết bằng biện pháp kia. Tuyết nhi đáng giá được tin tưởng, càng thêm chứng minh khả năng của Tuyết nhi.