Mẹ A Minh: "À, là cô bé lúc họp báo công bố phim Khúc mắc mà mặt lạnh như tiền ấy hả?"
Quý Đông Dương khẽ cười: "Dạ, là cô ấy ạ."
A Minh vò đầu, mẹ anh ta xem phim nhập tâm lắm, thường ghét lây luôn diễn viên đóng vai ác, nghĩ tới vai Ninh phi độc ác trong Triều đại thái bình của Chu Nghi Ninh, anh ta đột nhiên thấy lo lo, nếu sau này Đông ca dẫn cô ấy tới nhà anh ta thì không biết mẹ có ghét cô không nữa...
Mẹ A Minh cũng đoán ra chuyện là thế nào, bà nhìn A Minh, thằng nhóc này theo đuổi được diễn viên mới lạ, bà quay qua nhìn Quý Đông Dương, cười nheo cả mắt, "Bữa nào đưa cô bé đến đây chơi nhé."
Quý Đông Dương cười: "Dạ."
Điện thoại rung lên, Quý Đông Dương cúi đầu, mở wechat.
"Mọi người ăn gì thế? Chụp hình cho em xem đi, có cá chiên xù và khô bò không? Em thèm quá."
Quý Đông Dương giơ điện thoại chụp hình rồi gửi qua cho cô, "Có."
Chu Nghi Ninh mở hình ra, nhoẻn miệng cười, đột nhiên nghe tiếng mợ la cô: "Nghi Ninh lại nghịch điện thoại đấy à? Mau tới ăn cơm nào."
Năm nay cô đến nhà họ Tần đón năm mới, một bàn ngồi không đủ nên chia thành hai bàn, ông ngoại cô quở trách Tần Uyển vì đã ba năm bà không về nước: "Bao lâu rồi cô mới về nhà?"
Tần Uyển cười: "Thì bây giờ về rồi nè bố, sau này con sẽ về thường xuyên mà."
Cậu của Chu Nghi Ninh giải vây: "Khó khăn lắm cô nó mới về một chuyến, bố đừng rầy cô nó nữa, chúng ta mau ăn cơm thôi, lát nữa cả nhà cùng xem chương trình cuối năm."
Mợ gắp đùi gà cho cô, "Ăn nhiều vào, cháu nhìn cháu đi, mới hai tháng mà gầy đi rồi."
Chu Nghi Ninh cười ngọt ngào: "Cháu đâu có sút cân, cũng vậy mà."
"Vậy cũng phải ăn nhiều vào, trước giờ lúc nào cháu chả gầy."
Chu Nghi Ninh ngoan ngoãn gặm đùi gà. Năm xưa, sau khi Tần Uyển ra nước ngoài, vì chuyện của Tần Uyển và Chu Lợi Huy mà hai nhà Tần – Chu cãi nhau rất to, hai nhà còn thề rằng cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa. Khi đó nhà họ Tần không ai nghĩ tới việc đưa cô về nuôi, cũng có thể là có nhưng nhà họ Chu và Chu Lợi Huy không đồng ý. Sau khi Tần Uyển về nước để nhận con, bà đưa cô đến nhà họ Tần, có lẽ vì cảm thấy có lỗi với cô nên mọi người trong nhà họ Tần đối xử với cô rất tốt.
Ăn xong bữa cơm tất niên, Chu Nghi Ninh trốn lên ban công lầu ba gọi điện thoại cho Quý Đông Dương, "Anh ăn cơm xong chưa?"
Quý Đông Dương cũng đang đứng ngoài ban công, giọng rất trầm: "Rồi, anh ở chơi thêm lát nữa rồi về."
Chu Nghi Ninh cười: "Vâng."
Anh nói: "Có cá chiên xù và khô bò nữa."
Nói xong, anh bật cười, có cảm giác như mình vội về nhà để cho mèo ăn vậy.
Chu Nghi Ninh sửng sốt: "Sao anh biết em về rồi?"
Quý Đông Dương rũ mắt nhìn đứa bé đang nghịch tuyết ở bên dưới, cười thành tiếng: "Đoán, tối qua anh không về chỗ đó."
Hơn nửa đêm cô gọi cho anh chẳng vì chuyện gì cả nên anh đoán chắc là cô về rồi, cũng đã qua gõ cửa nhà anh mà không có ai. Quý Đông Dương không thích quá kiểm soát người khác, anh cho Chu Nghi Ninh có đầy đủ không gian riêng, cô muốn làm gì, thích cái gì, chỉ cần không vượt quá giới hạn chấp nhận của anh thì anh sẽ dung túng cho cô, dung túng một cách cam tâm tình nguyện.
Dù sao anh cũng đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, chẳng phải là mấy thằng nhóc choai choai nữa nên anh biết cách kiểm soát bản thân, những chuyện có thể làm anh kích động vô cùng ít.
Chu Nghi Ninh hỏi: "Vậy tối nay anh về đây không?"
Quý Đông Dương: "Về."
Cô cười: "Vậy em ở nhà chờ anh."
Tối giao thừa, Quý Đông Dương không thể về đó được, vì sau khi ra khỏi nhà A Minh, anh luôn bị phóng viên bám sát, đường xá kẹt cứng nên anh không cắt đuôi được.
Mồng một tết, Chu Nghi Ninh bị ông ngoại gọi về nhà, ở đó có rất nhiều anh chàng trẻ tuổi, đây có thể được coi là biến tướng của xem mắt, ông cụ nói với cô: "Thích thì làm quen, không thì thôi, ông ngoại không ép cháu đâu, chỉ cần cháu vui là được. À, đồng đội cũ của ông có thằng cháu cũng được lắm đó."
Cuộc hôn nhân gượng ép của hai nhà Tần – Chu năm xưa đã gây nên vết thương lòng rất lớn cho Tần Uyển và Chu Nghi Ninh nên từ đó về sau, ở nhà họ Tần, mặc kệ là nam hay nữ đều không bị ép hôn, thích thì yêu không thích thì chia tay, chỉ cần vui vẻ là được. Điều này được đổi lấy bằng bi kịch nửa đời người của Tần Uyển.
Chu Nghi Ninh nói: "Cháu không thích."
Chớp mắt mà đã qua nửa kỳ nghỉ rồi, lúc đầu cô định sẽ ăn tết cùng Quý Đông Dương, nào ngờ đến bây giờ hai người vẫn chưa gặp nhau. Sáng mồng ba, Chu Nghi Ninh đeo khẩu trang và đội mũ xuất hiện trước cửa nhà anh, cô giật khẩu trang xuống cười với anh: "Hây da, hẹn hò với ảnh đế vất vả quá, muốn gặp anh thôi mà cũng khó nữa."
Quý Đông Dương vẫn chưa tỉnh ngủ, miếng bịt mắt được đẩy lên đầu, mặt hầm hầm, đến lúc nhìn thấy cô thì gương mặt mới bớt khó chịu đi một chút.
Chu Nghi Ninh nhanh chóng chen vào nhà, giơ chân đóng cửa lại, ôm thắt lưng anh, bàn tay chạy dọc lưng anh, kiễng chân hôn lên môi anh, "Được rồi, còn hai ngày nữa, chúng ta cùng nhau tận hưởng nào."
Quý Đông Dương mím chặt môi xoa đầu cô, anh không nói gì, cũng không hôn lại cô.
Chu Nghi Ninh biết anh còn khó chịu vì mới ngủ dậy, cô cọ đầu vào ngực anh để dần xua tan nỗi bực dọc của anh. Mà đáng sợ thật chứ.
Quý Đông Dương tháo bịt mắt xuống, cúi đầu nhìn cô, "Tới sớm thế, đã ăn gì chưa?"
Cô lắc đầu, Quý Đông Dương gỡ tay cô ra, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Chu Nghi Ninh đánh giá căn hộ nho nhỏ này, chỉ có hai phòng, dụng cụ hơi cũ, được cái khá sạch sẽ.
Quý Đông Dương ra khỏi phòng tắm, nhìn cô, "Ăn sủi cảo không?"
Chu Nghi Ninh gật đầu, "Ăn."
Cô đi theo anh vào phòng bếp, lúc anh nấu sủi cảo, cô ôm anh từ phía sau, còn thỉnh thoảng cọ ngực vào lưng anh.
Quý Đông Dương cứng đờ người, bàn tay đang cầm hộp sủi cảo khẽ dừng lại, qua một lúc, anh đổ toàn bộ sủi cảo vào nồi rồi xoay mạnh người lại, cúi đầu chăm chú nhìn cô. Chu Nghi Ninh ngẩng đầu, đưa tay ôm lấy cổ anh, sau đó kiễng chân hôn lên môi anh. Anh nhanh chóng đỡ lấy gáy cô, làm nụ hôn càng thêm sâu.
Trpng bếp, sủi cảo nổi lềnh phềnh trong nồi, giữa hơi nước nghi ngút, có hai người hôn nhau.
Yên tĩnh, mãnh liệt, kích thích, thỏa mãn.
Sau một thời gian bị Quý Đông Dương ép buộc, Chu Nghi Ninh đã có thói quen nhắm mắt lại khi hôn, đợi đến khi anh buông cô ra, cô cũng quên mất việc phải mở mắt nhìn anh.
Quý Đông Dương quay người lại tắt bếp, múc sủi cảo ra bát, còn Chu Nghi Ninh thở hổn hển, mặt ửng đỏ, gục lên lưng anh nghỉ ngơi. Một lúc lâu sau, Quý Đông Dương gỡ tay cô ra, sai: "Lấy bát đũa đi."
Anh bưng sủi cảo đi ra bàn, đầy một bát to, Chu Nghi Ninh nghĩ hai người sẽ ăn không hết nổi.
Chu Nghi Ninh cầm chén đũa đi ra để lên bàn rồi quay vào bếp mở tủ lạnh. Tủ lạnh có rất nhiều thức ăn, cô lấy hũ tương ớt, vừa mở nắp là biết ngay do mẹ A Minh làm, còn có cả cá chiên xù nữa, nhưng không thích hợp ăn vào buổi sáng nên cô chỉ bưng ra xem một chút rồi lại cất vào.
"Anh nấu cơm ngon không?"
"Bình thường."
"Ồ, vậy tối nay anh nấu cơm nhé?"
Quý Đông Dương ngẩng đầu nhìn cô, Chu Nghi Ninh ngồi ở đối diện anh cười tươi rói, "Em muốn ăn, em sẽ giúp anh mà, không ngồi không đâu."
Cuối cùng anh cũng gật đầu, "Ừ."
Chu Nghi Ninh nhớ ra một chuyện: "Tối nay Triều đại thái bình phát sóng, suýt thì quên mất."