Chu Nghi Ninh biến thành nô lệ của mèo, vinh quang trở thành nhân viên dọn phân cho nó, ngày ngày chơi với mèo quên trời quên đất, có cô, hầu như Quý Đông Dương chẳng cần chăm sóc gì nó cả. Nhưng có điều con mèo đó rất thích chọc tức anh, mỗi lần anh và Chu Nghi Ninh ngồi trên sofa làm gì thì nó sẽ tới quấy rầy, buổi tối cũng đòi vào phòng ngủ, nếu anh không cho, nó sẽ kêu suốt cả tiếng.
Chu Nghi Ninh muốn cho Cà Phê vào phòng ngủ nhưng Quý Đông Dương không đồng ý, thế là hai người cãi cọ một hồi, Quý Đông Dương nói: "Cà Phê có ổ của mình, buổi tối nó phải ngủ chỗ của nó chứ không được ngủ cùng chúng ta, tránh quen thành thói."
Quý Đông Dương thích sạch sẽ, anh có thể nuôi mèo, chơi với mèo, nhưng không thể cho mèo nằm trên giường mình, quan trọng nhất là nó sẽ làm phiền hai người.
Cuối cùng, kết quả của cuộc tranh luận là Chu Nghi Ninh được phép chơi với mèo ở trên giường, nhưng không được cho nó ngủ cùng.
Quý Đông Dương không ngờ nuôi mèo lại phiền phức đến thế, Chu Nghi Ninh hỏi anh: "Em có phiền phức không?"
Quý Đông Dương cười, không trả lời.
Chu Nghi Ninh nhét Cà Phê vào lòng anh, cô chăm chú nhìn nó, "Anh xem nè, Cà Phê nặng hơn đấy."
Lúc mới nuôi nó rất nhỏ, chỉ sau một tháng thì nó lớn hơn nhiều, đang có khuynh hướng biến thành con mèo ú.
Cà Phê nằm co người lại trong lòng Quý Đông Dương. Quý Đông Dương gãi bụng nó, nó nhắm mắt lại hưởng thụ, Quý Đông Dương thấy buồn cười.
Một lát sau, Chu Nghi Ninh ôm Cà Phê đặt sang một bên rồi dang chân ngồi lên đùi Quý Đông Dương, ôm cổ anh, "Ngày mai anh phải đi rồi."
Ngày mai Quý Đông Dương sẽ đi Mỹ, hai tuần nữa Chu Nghi Ninh cũng phải về nước để chuẩn bị quay phim mới. Từ lúc quen nhau đến nay, hai người ở cùng một đoàn phim, hầu như chưa xa nhau lâu bao giờ, bây giờ đột nhiên phải xa nhau mấy tháng nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Quan trọng nhất là Quý Đông Dương cũng sẽ đem Cà Phê theo! Cô không có thời gian chăm sóc nó nên đành giao nó cho anh.
Quý Đông Dương như cười như không nhìn cô: "Em không nỡ xa anh hay không nỡ xa Cà Phê?"
Chu Nghi Ninh lập tức trả lời: "Không nỡ xa cả hai."
Quý Đông Dương cười khẽ: "Khi nào rảnh anh sẽ về thăm em."
Chu Nghi Ninh: "Còn Cà Phê thì sao?"
Quý Đông Dương: "Nó không về cùng được."
Mang nó từ Anh sang Mỹ vốn đã rất phiền phức, thế nên chắc chắn anh không thể mang theo nó khi về nước thăm cô, Chu Nghi Ninh cười: "Được rồi, vậy anh phải chăm sóc nó thật tốt đấy."
Quý Đông Dương nhìn cô, ôm cô vào lòng, "Em phải biết tự chăm sóc bản thân đấy."
Chu Nghi Ninh gật đầu, "Vâng, anh cũng vậy."
Ban đêm, hai người ngồi ôm nhau trên sofa xem phim, nhưng vì là buổi tối trước khi xa nhau nên chẳng ai có tâm trạng xem phim. Quý Đông Dương say đắm hôn người trong lòng mình, Chu Nghi Ninh luôn giỏi đốt lửa, tay cô luồn vào trong áo anh, còn Cà Phê liên tục cọ đầu vào chân họ, thỉnh thoảng kêu meo meo, tự chơi một mình rất vui vẻ.
Quý Đông Dương không quan tâm tới nó, nhưng Chu Nghi Ninh hơi mất tập trung. Ngay sau đó, anh mở mắt ra nhìn cô, mút mạnh môi cô. Chu Nghi Ninh bị đau, cô trừng anh, đôi tay đang ôm cổ anh ghì chặt, mãnh liệt hôn trả lại anh, còn cắn anh để trả thù.
Tiếng thở dốc nặng nề.
Cà Phê càng chơi càng vui.
Quý Đông Dương bế cô dậy, đi vào phòng ngủ.
Cà Phê đi vào theo, sau đó nó nhanh chóng bị ném ra ngoài, chỉ đành đứng bên ngoài vừa cào cửa vừa kêu meo meo.
"Cà Phê kêu ở ngoài kìa."
"Chẳng lẽ em muốn cho nó vào để kêu thi với em?"
"..."
***
Sau khi Quý Đông Dương đi Mỹ, Chu Nghi Ninh cũng về nước. Vạn Vi thấy cô về liền sắp xếp công việc cho cô. Chu Nghi Ninh cực kỳ bận rộn, đến mức khi ở trên xe di chuyển đến địa điểm làm việc thì cô hoặc là ngủ bù, hoặc là đọc kịch bản. Ngày 6 tháng 8, bộ phim Kẻ tình nghi được khai máy.
Ngày nào Chu Nghi Ninh cũng bận rộn quay phim, Quý Đông Dương ở Mỹ rảnh rỗi hơn cô rất nhiều, trừ học hành ra, anh không đi cà phê với bạn thì cũng chỉ chơi với mèo. Chu Nghi Ninh hỏi mới biết hóa ra anh cũng quen với mấy ngôi sao Hollywood. Kể ra cũng đúng thôi, mấy năm qua Quý Đông Dương tham gia rất nhiều sự kiện và lễ trao giải phim Hollywood, anh quen bạn ở đó cũng là điều bình thường. Có điều anh chưa bao giờ đăng lên weibo, nên ngay cả fans cũng không biết anh có quan hệ tốt với mấy ngôi sao quốc tế đó.
Chu Nghi Ninh: "Anh chụp cho em xem tấm hình được không?"
Một lát sau, Quý Đông Dương gửi cho cô mấy tấm hình.
Chu Nghi Ninh chăm chú nhìn gương mặt châu Á duy nhất trong hình, anh vẫn đẹp trai ngời ngời, có lẽ vì đang trong kỳ nghỉ, có lẽ vì năm tháng, có lẽ vì cô, có lẽ vì Cà Phê mà đôi mắt anh rất ấm áp, nơi đáy mắt hiện lên nét cười chân thành.
Chu Nghi Ninh cứ ngẩn ngơ nhìn tấm hình, một lát sau mới cười, nhắn tin cho anh: Quý Đông Dương, anh... ờ thì, mập hơn rồi.
Quý Đông Dương: Ừ, gần đây tập thể hình với bạn.
Chu Nghi Ninh lập tức nhắn lại: Anh tuyệt đối không được biến thành người có cơ bắp cuồn cuộn như mấy ông bạn vùng Trung Đông của anh đâu nhé. Em không thích đâu.
Cô thích thân hình cao ráo, cân đối, săn chắc, không quá cơ bắp của anh, chứ kiểu cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay còn to hơn đầu cô nữa, trông xấu lắm.
Quý Đông Dương bật cười, gọi điện thoại cho cô.
Anh cười nhỏ: "Không đâu."
Chu Nghi Ninh hầm hừ: "Tốt nhất là không."
Cô hỏi tiếp: "Cà Phê khỏe không?"
Quý Đông Dương liếc con mèo bên chân mình, nói: "Mập ú."
Chu Nghi Ninh cười to, hai người trò chuyện thêm một lát nữa, Chu Nghi Ninh hỏi: "Cuối tháng này anh về không?"
Quý Đông Dương nhướn mày: "Muốn anh về?"
Chu Nghi Ninh: "Sinh nhật anh."
Quý Đông Dương lại nhìn con mèo quanh quẩn bên chân mình, "Anh sẽ cố gắng."
Anh không quan tâm đến sinh nhật mình, có hay không cũng chẳng sao, nếu sinh nhật rơi trúng dịp quay phim, đoàn phim sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, còn khi ở một mình, anh cũng chẳng nhớ.
Sinh nhật chỉ là cái cớ mà thôi, đã gần hai tháng hai người không gặp nhau rồi.
Ngày 20 tháng 9, Quý Đông Dương về nước, đến trường quay thăm cô.
Sau lễ trao giải, Quý Đông Dương không ở trong nước, lần này vừa về nước liền bị phóng viên bám đuôi.
Hôm đó hai người lên hot search, weibo sôi sùng sục.
"Quý Đông Dương về nước thăm Chu Nghi Ninh, ở trong khách sạn ba ngày hai đêm."
"Quý Đông Dương về nước đón sinh nhật 34 tuổi đầy ngọt ngào cùng bạn gái."
"Lý do Quý Đông Dương biến mất suốt mấy tháng qua."
...
Ngày thứ ba, Chu Nghi Ninh dậy sớm đến trường quay, chiều nay Quý Đông Dương sẽ bay, Chu Nghi Ninh không có thời gian tiễn anh.
Quý Đông Dương ngồi trên giường nhìn cô thay quần áo với tốc độ chóng mặt, sau đó nhìn cô ném một đống đồ vào túi xách.
Cô không đem theo ví tiền. Trước kia, vì đem tới mấy xấp tiền nên không thể bỏ vào ví, sau này, sau khi bị Quý Đông Dương ép bỏ thói quen mang theo tiền mặt, cô cũng vẫn không có thói quen mang theo ví. Lần này về nước, anh mua ví tiền tặng cô. Chu Nghi Ninh nhìn cái ví hiệu LV(1), giá cả chẳng thân thiện chút nào.
(1) LV: viết tắt của Louis Vuitton, là một trong những hãng thời trang nổi tiếng nhất thế giới.
Quý Đông Dương đi tới xếp tiền ngay ngắn rồi nhét vào ví cho cô.
Chu Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn anh, cô nhướn mày cười, cất ví vào bao lô, "Em đi đây."
Quý Đông Dương gật nhẹ đầu: "Ừ."
Anh tựa vào mép bàn nhìn cô đi ra cửa. Lúc cầm nắm tay cửa, Chu Nghi Ninh bỗng xoay người chạy về phía anh. Quý Đông Dương giống như đã sớm đoán trước, anh dang hai tay chờ cô nhảy lên người mình rồi một tay đỡ mông, một tay ôm eo cô. Anh xoay người đặt cô lên bàn, cúi đầu hôn cô.
Mấy phút sau, Chu Nghi Ninh dựa vào ngực anh thở khe khẽ, giọng nói mềm mại: "Khi nào về nữa?"
Hai người kề trán nhìn nhau, anh nói: "Cuối tháng sau."
Chu Nghi Ninh gật đầu: "Vâng."
Cô trượt xuống bàn, đẩy anh ra, "Em phải đến trường quay đây."
Quý Đông Dương vuốt tóc cô, "Ừm."
Ban đêm, khi Chu Nghi Ninh về khách sạn, Quý Đông Dương đã đi rồi.
Phải đợi tới cuối tháng sau.
Cuộc sống bận rộn trôi qua, mỗi ngày là một niềm vui thú.
Đến gần cuối năm, ngày Quý Đông Dương về càng lúc càng gần. Nửa năm qua, anh ở Anh hơn một tháng, về nước hai lần, quay một quảng cáo và chụp ảnh bìa cho hai tạp chí, ngoài những thông tin đó ra, anh cực kỳ bí ẩn, không ai biết anh ra nước ngoài làm gì, càng không biết khi nào anh về nước. Tuy nhiên, phóng viên rất thông minh, họ biết chỉ cần bám theo Chu Nghi Ninh thì sẽ biết tung tích của Quý Đông Dương.
Quả nhiên, tối ngày 31 tháng 12, Chu Nghi Ninh ra sân bay đón người.
Sau nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng Chu Nghi Ninh cũng thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc đi ra, sau anh còn có A Minh và Dương Huân.
Vì thông tin được giữ kín nên không có fans ra sân bay đón anh.
Chu Nghi Ninh mở cửa xe, chạy về phía anh.
Quý Đông Dương bước nhanh hơn, lúc Chu Nghi Ninh nhảy lên người anh, anh vứt hết mấy thứ cầm trong tay xuống đất.
Cà Phê nằm trong lồng bị lộn mấy vòng, chỉ biết ấm ức kêu meo meo.
Chu Nghi Ninh nghe tiếng kêu mới nhớ ra là anh đem Cà Phê về, thế là cô vội vàng tụt xuống khỏi người anh, ngồi xuống để xem con mèo, lúc bế lên mới thấy nó nặng hơn rất nhiều, nó đã trở thành cục lông mềm mại rồi.
Quý Đông Dương cũng ngồi xuống, nếu không phải vì nó thì anh đã về trước một tuần rồi.
Chu Nghi Ninh vuốt bộ lông mềm mại của con mèo, cười với anh: "Cà Phê Mập quá, anh nuôi sao hay thế?"
Quý Đông Dương nhíu mày: "Mập lắm hả?"
Cũng không mập lắm, chỉ trông mũm mĩm thôi, nhưng rất đáng yêu.
Quý Đông Dương cong môi cười, kéo cả cô và mèo đứng dậy, "Về nhà rồi nói sau."
Chu Nghi Ninh gật đầu, ôm Cà Phê ngồi ở ghế sau xe, A Minh bỏ hành lý vào cốp xe xong thì đi lên lái xe.
Dương Huân nhìn Vạn Vi đứng cách đó không xa, anh ta nói với Quý Đông Dương: "Ngày mai tới công ty nhé."
Quý Đông Dương: "Ừ."
Sau đó, anh lên xe.
A Minh biết có phóng viên đang theo dõi, "Đông ca, tối nay ở đâu?"
Chu Nghi Ninh: "Đến nhà tôi."
Như nhau cả thôi, anh cũng có căn hộ ở đối diện nhà cô, gần đây cô luôn ở đó.
Quý Đông Dương: "Nghe theo cô ấy đi."
A Minh cảm thấy như mình đang bị ngược đãi(2), "Dạ."
(2) Ý của A Minh là hai người ngọt ngào trong khi anh ta ế chỏng gọng nên cảm giác như bị ngược đãi.
Về đến nhà đã gần mười giờ, căn hộ của Quý Đông Dương được thường xuyên quét dọn nên có thể ở ngay được, anh đứng trước cửa hỏi: "Ở nhà nào?"
Chu Nghi Ninh ấn mật mã nhà anh, "Ổ của Cà Phê ở bên này."
Nên tối nay ở nhà anh.
Quý Đông Dương sắp xếp hành lý, Chu Nghi Ninh ở ngoài phòng khách chơi với Cà Phê. Cà Phê rất dễ thích nghi hoàn cảnh, Chu Nghi Ninh thấy nó nhìn dáo dác thì bật cười.
Hơn nửa tiếng sau, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Chu Nghi Ninh ôm Cà Phê xuống khỏi đùi mình, cô đi vào phòng ngủ, Cà Phê nghênh ngang đi vào theo.
Cô muốn đón sinh nhật anh, cho nên anh về nước.
Sắp đến sinh nhật cô, cho nên anh về nước.
Không biết có quà hay không.
Lúc trước, khi mới yêu nhau, Quý Đông Dương không tặng quà cho cô, cô cũng không quan tâm. Hai người đều không phải kiểu người coi trọng hình thức, cũng không theo đuổi sự lãng mạn, tất thảy đều để diễn ra theo tự nhiên. Món quà đầu tiên mà anh tặng cô là Cà Phê, món quà thứ hai là ví tiền hồi lúc anh về nước, lần gần đây nhất là túi xách, lần này... không phải cũng là túi xách chứ?
Chu Nghi Ninh mở tủ quần áo, không có, nhìn bàn ghế trong phòng, cũng không có.
Cô không hề thất vọng, tuy cô đã chuẩn bị quà năm mới cho anh. Đây là lần đầu tiên cô tặng quà cho anh.
Nhân lúc anh tắm, Chu Nghi Ninh về nhà mình lấy quà, khi quay lại, Quý Đông Dương đã tắm xong, anh đang cầm khăn lau tóc, lặng lẽ nhìn cô.
Chu Nghi Ninh giấu tay ra sau lưng, cô định nói chuyện thì điện thoại của anh reo chuông.
Quý Đông Dương lấy điện thoại ở trên bàn trong phòng khách, anh nhìn màn hình rồi đi ra ban công nghe máy.
Chu Nghi Ninh nhìn lưng anh, sau đó đi vào phòng ngủ, cô kéo ngăn thứ hai của cái tủ đầu giường ra, lúc định bỏ đồ vào thì tay bỗng dừng lại, mắt nhìn chằm chằm ngăn tủ.
Bên trong có một chiếc hộp vuông nho nhỏ.
Cô cất đồ vào, sau đó cầm lấy cái hộp lên, mở ra.
Cô lấy nó ra, chăm chú nhìn một lát rồi mới từ từ đeo vào ngón vô danh của mình, rất đẹp, rất vừa vặn, cô rất thích.
Cô chợt nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói không vui của anh: "Cà Phê, đi ra ngoài mau."
Chu Nghi Ninh vội vàng đẩy ngăn kéo lại, chiếc nhẫn vẫn nằm trên ngón vô danh, cô nắm chặt bàn tay, đứng lên nhìn anh.
Cà Phê và người đàn ông ấy đang đấu trí đấu dũng với nhau. Một phút sau, Cà Phê bại trận.
Cửa được đóng lại.
Chu Nghi Ninh cười, đòi lại công bằng cho Cà Phê: "Tối nay nó tới nhà mới, anh làm vậy tàn nhẫn với nó quá."
Người đàn ông ấy khẽ nhoẻn miệng cười, anh không nói gì, thân hình cao lớn tiến về phía cô, sẵn tiện anh giơ tay tắt đèn, trong phòng chỉ còn bật đèn bàn..
Chu Nghi Ninh ngẩng mặt lên nhìn anh. Ngay sau đó, cô bị đẩy xuống giường, một cơ thể đè lên cô.
Tay phải của cô vuốt ve bụng, lồng ngực, cánh tay anh, cơ bắp trên người anh săn chắc hơn trước rất nhiều, vì hồi nãy Quý Đông Dương mặc quần áo nên cô không nhìn ra, bây giờ mới phát hiện dáng người anh thay đổi nhiều lắm, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi cô thích.
Cô rất thích cơ bắp săn chắc trên người anh nên tay không ngừng vuốt ve.
Ngay sau đó, hai chân cô bị tách ra.
Ham muốn bủa vây cô, gương mặt trắng nõn mịn màng ửng đỏ, ánh mắt ướt át mềm mại nhìn thẳng vào mắt anh.
Quý Đông Dương cúi đầu nhìn hình xăm trên ngực cô, bên trên con mèo có thêm chữ cái tiếng Anh, là viết tắt tên anh. Anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên đó.
Chu Nghi Ninh: "Xăm vì anh đó."
Anh đáp: "Ừm."
Anh biết.
"Đau không?"
"Không sao, vẫn chịu được."
"Ừ, sau này đừng xăm nữa."
Anh chôn đầu vào ngực cô, giọng nói khàn khàn, bàn tay lướt dọc người cô.
Cô đồng ý với anh.
Lúc ngón tay của anh đâm vào, cô khẽ thở dốc.
Anh đè tay cô lại ở bên gối theo thói quen, lúc mười ngón tay đan vào nhau, Quý Đông Dương đang ở trên người cô bỗng ngừng lại, đôi mắt đen láy nhìn ngón tay nhỏ nhắn của cô, nơi ấy đang đeo một chiếc nhẫn.
Anh nheo mắt lại, chậm rãi nhìn về phía cô.
Chu Nghi Ninh bị anh nửa vào nửa không nên rất khó chịu, cô cọ hai chân vào hông anh, nâng mạnh eo lên nhưng Quý Đông Dương vẫn bất động, chăm chú nhìn cô.
Chu Nghi Ninh không chịu nổi nữa, cô nhìn anh, làm nũng: "Em thích lắm."
Ngay sau đó, anh đẩy mạnh vào.
Chu Nghi Ninh cong lưng lên, "Á... Anh..."
Cô không thốt nổi thành lời.
Cơ thể như bị nhấn chìm bởi những cơn sóng, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác.
Lúc kết thúc đã là hai tiếng sau.
Chu Nghi Ninh mềm oặt bên dưới người anh, hưởng thụ dư âm của cơn khoái cảm.
Quý Đông Dương nằm đè lên cô, anh vẫn còn bên trong cơ thể cơ, anh cầm tay cô đưa lên môi, hôn nhẹ lên chiếc nhẫn, đôi mắt vừa đen láy vừa sâu thẳm, tiếng nói trầm thấp dịu dàng:
"Năm sau kết hôn, nhé?"
"Vâng."
Chu Nghi Ninh đồng ý không chút do dự.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Chu Nghi Ninh hỏi: "Anh định cầu hôn như thế nào?"
Quý Đông Dương: "Vẫn chưa nghĩ ra."
Sau đó, cô nhìn thấy trên tờ giấy lịch trình của anh, tháng 8 được nghỉ phép kèm theo dòng ghi chú do anh viết: Đóng máy phim, đưa em đi du lịch.
***
Trước tết, Quý Đông Dương đưa Chu Nghi Ninh về thành phố H tham dự hôn lễ của Lục Tiêu. Vợ Lục Tiêu là đối tượng xem mắt của anh ta, rất đẹp.
Lục Tiêu trêu: "Khi nào đến lượt hai người?"
Quý Đông Dương trả lời rất thản nhiên: "Sắp rồi."
Sau hôn lễ Lục Tiêu một ngày, Quý Đông Dương đưa Chu Nghi Ninh về nhà bố mẹ anh. Trên đường đi, biểu cảm của anh rất lãnh đạm, Chu Nghi Ninh nắm tay anh, "Anh không muốn em gặp bố mẹ anh ư?"
Quý Đông Dương nhìn cô: "Không phải. Hứa với anh là lát nữa, cho dù họ nói gì thì em cũng đừng để ý, nhé?"
Chu Nghi Ninh đã nghe Lục Tiêu nói tính tình của bố mẹ Quý Đông Dương rất xấu, họ đối xử với Quý Đông Dương cũng rất tệ. Mấy năm qua, vì chuyện nghiện ngập của họ mà Quý Đông Dương cũng trở nên nhẫn tâm với họ, vậy là bọn họ càng tệ hơn, nhưng sau chuyện lần trước, họ đã an phận hơn rất nhiều, không dám đụng vào ma túy nữa.
Chu Nghi Ninh: "Vâng."
Cô chưa bao giờ cột chung bố mẹ anh và anh lại với nhau. Cho dù bố mẹ anh tệ hại ra sao, anh cũng vẫn mãi là người đàn ông tốt nhất.
Đến nhà họ Quý, Quý Đông Dương bấm chuông cửa, đợi một lát thì bà Quý ra mở cửa. Bà nhìn Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh đứng bên cạnh anh.
Chu Nghi Ninh lễ phép chào hỏi: "Cháu chào cô ạ."
Bà Quý cười: "Ừ, vào nhà đi."
Quý Đông Dương nắm tay Chu Nghi Ninh đi vào nhà.
Quý Đông Dương nhìn xung quanh: "Ông ấy đâu?"
Bà Quý: "Đi mua rượu rồi."
Bà Quý nhìn Chu Nghi Ninh: "Cô biết cháu, cháu là diễn viên, cô đã nhìn thấy cháu trên ti vi rồi, bố cháu là chủ tịch của tập đoàn Chu thị, mẹ cháu là nhiếp ảnh gia."
Chu Nghi Ninh gật đầu: "Dạ."
Bà Quý cười: "Tốt quá, cháu và Quý Đông Dương yêu nhau tốt lắm."
Một lát sau, bà Quý xuống bếp nấu cơm tối.
Chu Nghi Ninh nghĩ có lẽ bố mẹ anh cũng không đến nỗi quá tệ hại.
Một lát sau, cửa mở ra, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đi vào, ông khá cao, mắt hơi đục, xét về ngoại hình, Quý Đông Dương không hề giống ông.
Ông nhìn Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương ngồi trên sofa, vừa mở miệng liền nói: "Thằng nhãi khốn kiếp, mày còn biết đường về đây à? Tao cứ tưởng mày quên mất tao là bố mày rồi chứ! Con bé này là con gái của nhà họ Chu ở thành phố S đúng không? Thiên kim tiểu thư cơ đấy. Một mình mày cũng kiếm bộn tiền rồi, vậy mà còn kiếm con bồ giàu có nữa chứ..."
Không đợi ông ta nói xong, Quý Đông Dương đứng lên, lạnh lùng ngắt lời ông: "Ông nói đủ chưa?"
Ông Quý nổi giận: "Mày dám ăn nói với bố mày thế hả?"
Bà Quý vội vàng chạy ra từ phòng bếp, kéo ông ta lại: "Con hiếm khi về nhà một lần, ông cho tôi yên có được không?"
Ông Quý lầm bầm một hồi lâu rồi mới chịu im.
Bữa cơm chẳng mấy vui vẻ.
Lúc về, Chu Nghi Ninh nhìn Quý Đông Dương, cô đau lòng ôm anh: "Em không ngờ bố anh lại như vậy."
Cũng may mẹ anh vẫn còn che chở cho anh.
Nhưng bố anh chẳng giống một người cha chút nào.
Quý Đông Dương im lặng một lát rồi nói: "Ông ấy không phải bố ruột của anh."
Chu Nghi Ninh mở to mắt nhìn anh, Quý Đông Dương mím môi, sau đó nhếch môi cười, nói một cách mỉa mai: "Sáu, bảy năm trước anh mới biết, lúc mẹ anh cưới ông ấy, bà đã mang thai rồi."
Hồi anh còn bé, ông ta đối xử với mẹ con anh rất tốt, nhưng anh càng lớn, tính tình ông ta càng ngày càng nóng nảy, suốt ngày cờ bạc rượu chè, có đôi khi còn đánh anh.
Lúc đó, Quý Đông Dương nghĩ dù sao ông cũng là bố mình nên anh luôn chịu đựng. Lớn lên, anh rất cao làm ông ta cũng khó mà đánh được anh, khi anh đi đóng phim kiếm ra tiền, ông ta lại đối xử tốt với anh.
Cho đến sáu, bảy năm trước, lần đầu tiên Quý Đông Dương phát hiện họ hút thuốc phiện, anh nổi giận, lời qua tiếng lại, hai người họ lỡ miệng, anh mới biết được sự thật.
Chu Nghi Ninh nhìn anh. Anh là người trưởng thành, là đàn ông ba mươi bốn tuổi. Anh không cần cô an ủi. Anh chỉ đang nói sự thật cho cô biết thôi.
Chu Nghi Ninh ôm anh, cọ nhẹ đầu vào lồng ngực anh, giống như một con mèo.
Quý Đông Dương vuốt tóc cô, "Ra sân bay thôi."
Vốn dĩ anh không muốn cho cô biết những chuyện không vui này.
Sau này, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là đủ rồi.
***
Sắp qua năm mới, Chu Nghi Ninh thấy Quý Đông Dương cầm kịch bản, cô ngó qua, tên là Cuộc chiến chống khủng bố.
Quý Đông Dương hươ hươ kịch bản trong tay: "Muốn đọc không?"
Chu Nghi Ninh gật đầu, Quý Đông Dương đưa kịch bản cho cô.
Đây là bộ phim về chủ nghĩa đàn ông, rất nhiệt huyết.
Bỗng nhiên, cô nghe Quý Đông Dương nói: "Anh có đề cử em với đạo diễn, tuy không có nhiều đất diễn lắm nhưng cũng xuất hiện nhiều nhất trong dàn nhân vật nữ."
Chu Nghi Ninh ngẩng đầu, nháy mắt với anh: "Anh có thường để cử nữ diễn viên với đạo diễn không?"
Quý Đông Dương cười: "Lần đầu tiên."
Chu Nghi Ninh cũng cười, "Có cần thử vai không?"
Quý Đông Dương: "Có."
Anh đứng lên, vỗ đầu cô: "Vì thế em phải cố gắng lên."
Chu Nghi Ninh: "..."
Qua vòng thử vai, Chu Nghi Ninh mới biết dàn diễn viên của phim, chính là những người trong bức ảnh mà anh cho cô xem, trong đó có một siêu sao Hollywood, đây là tác phẩm hợp tác giữa hai đạo diễn Trung Quốc và Mỹ.
Sau khi cảm thán, Chu Nghi Ninh lập tức cảm thấy căng thẳng, cô kích động chạy tới trước mặt anh.
"Sao anh không nói cho em biết sớm?"
"Bây giờ biết cũng như nhau mà."
"... Thảo nào nửa năm nay anh cố gắng tập thể hình."
Gần một năm nay anh không nhận kịch bản mới, hại cô cứ lo lắng sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng.
Quý Đông Dương dựa vào lan can ngoài ban công, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính chiếu vào nhà, khung cảnh an nhàn ấm áp, thời gian như ngừng trôi.
Anh cười.
Chu Nghi Ninh nhìn anh. Cô chợt nhớ tới lúc đầu, cô từng nguyền rủa anh cô độc tới già. Còn hôm nay, cô muốn đi theo người đàn ông này, cùng nắm tay nhau đến già.