Nữ sinh chợt nhíu mi, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tôi là Vương Hân, người tặng cậu nước trái cây, lớp 14 khoa Đào tạo Hán ngữ quốc tế."
Nữ sinh mới nói nửa câu đầu, chân mày Chu Viễn Quang đã cau lại: "Nước trái cây? Xin lỗi, tôi nghĩ cậu nhận nhầm người rồi."
Nói xong, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Cam, vòng tay sau lưng cô, nửa ôm lấy đem Lâm Cam đi.
Lâm Cam vừa rồi nín một hơi, lúc đi vào chỗ rẽ mới mở miệng: "Ai da, học trưởng Chu ở đây thoải mái quá nhỉ, còn có học tỷ tặng nước trái cây cho nữa chứ."
Chu Viễn Quang liếc xéo cô một cái, xách va li hành lý dừng lại: "Anh thực sự không biết nữ sinh đó."
Lâm Cam xịu miệng: "Người ta cũng bảo tặng nước trái cây cho anh rồi còn gì."
Chu Viễn Quang thở dài, nghĩ đến điều gì, thấp giọng mắng một câu: "Nhất định là lão Tứ làm."
Thấy Lâm Cam không hiểu, Chu Viễn Quang khẽ thở dài một hơi, đưa tay xoa loạn tóc cô: "Anh thực sự không biết nữ sinh đó. Nước trái cây nhất định là khi anh không ở đây, bạn ở kí túc xá đã nhận."
Nhìn dáng vẻ chân thành của Chu Viễn Quang, Lâm Cam không hỏi nữa. Thật ra nếu để nói thì, cô cũng không tin Chu Viễn Quang sẽ tùy tiện nhận đồ của cô gái khác.
Nếu không thì đúng là trò cười, dù sao lúc đầu cô cũng phải hạ giá để hái hoa Cao Lãnh, tiêu tốn thời gian đâu phải một hai ngày.
_____
Lúc đến kí túc xá, đã có hai cô gái đến. Hai cô ấy đang thu dọn đồ đạc, thấy có người đi vào, cả hai đều tập trung tầm mắt về phía cửa.
Chu Viễn Quang đi vào, gật đầu nhẹ với các cô ấy, giúp Lâm Cam thu dọn giường chiếu. Lâm Cam cười cười với hai cô ấy, cũng bắt đầu dọn dẹp tủ.
"Sao anh cảm thấy đệm của em không đủ êm?" Chu Viễn Quang trải tấm đệm ra, tay thử ấn lên trên một chút, chân mày nhíu lại.
Lâm Cam nhìn lướt qua: "Em thấy cũng tạm được mà?"
Chu Viễn Quang lắc đầu: "Em ngủ tạm trước đi, mai anh ra ngoài mua đệm dày hơn cho."
Lâm Cam gật đầu.
"Đúng rồi, giày tập quân sự cộm chân lắm, đã mang theo miếng lót giày chưa?" Chu Viễn Quang bày gối ra xong, thu dọn những thứ khác rồi nghiêng đầu hỏi cô.
Lâm Cam nhíu đôi mày thanh tú, có chút ngượng ngùng. Trong lúc nhất thời, đối mặt với Chu Viễn Quang "lải nhải" như vậy, cô vẫn không quen cho lắm.
Môi Chu Viễn Quang mím thành một đường: "Có phải chưa mua không?"
Lâm Cam cắn môi, cười một chút, sau đó lắc đầu.
Chu Viễn Quang bật cười, lắc đầu: "Anh biết mà."
Anh nhìn xung quanh giường Lâm Cam một chút, sau đó nói: "Vậy em tự sắp xếp đi, anh về kí túc xá tắm. Lát nữa đưa em đi ăn cơm, tiện đường mua mấy đồ dùng cần thiết. Dù sao ngày mai cũng phải tập quân sự luôn rồi."
Lâm Cam nghe Chu Viễn Quang nói như thế, mau chóng đẩy anh ra cửa.
"Được rồi, em biết rồi, anh mau về đi."
"Vậy lát nữa gặp."
"Ừ."
____
Chu Viễn Quang vừa đi, Lâm Cam thở ra một hơi. Ngẩng đầu lên thấy hai cô gái kia đang nhìn mình.
Cô nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chào các cậu, tôi là Lâm Cam."
Cô gái ở giường số 1 cười rộ lên có má lúm đồng tiền: "Chào cậu, tôi là Vu Hàm."
Sau đó cô ấy đưa tay chỉ cô gái ở giường số hai: "Cậu ấy là Cao Manh, bọn tôi đều là người ở đây."
Lâm Cam cười với hai người bọn họ.
Cao Manh vỗ đầu mình, như đột nhiên nghĩ đến điều gì nên mở miệng: "Ở giường số 4 là Dương Tử Câm, cậu ấy ra ngoài ăn cơm rồi."
Về cơ bản ba người đã thu xếp xong, Lâm Cam tắm xong thì nhận được tin nhắn của Chu Viễn Quang.
Anh ở dưới lầu chờ cô.
"Lát nữa ăn cơm chung nhé, có bạn cùng phòng anh nữa."
Chu Viễn Quang vừa thấy cô xịu miệng thì cười lên: "Sao thế, đại tỷ Lâm Cam của Nhất Trung ở Ngu thành còn biết sợ hả?"
Lâm Cam thấy người này gạt mình, uất hận liếc anh: "Học trưởng, đây không phải Ngu thành, đây là thành phố X."
Chu Viễn Quang thấp giọng cười ra tiếng: "Đừng sợ, con dâu xấu xí thế nào cũng phải gặp bố mẹ chồng."
Hai người đi trên con đường nhỏ tương đối vắng vẻ, không có mấy người. Lâm Cam quét một vòng, tay mới từ eo Chu Viễn Quang hướng lên trên, tay cô nhẹ nhàng, mang theo ái muội như có như không.
Giọng cũng có chút nũng nịu, cố ý hạ thấp: "Học trưởng Chu, em nghe nói nhiều đôi tình nhân làm chuyện xấu ở con đường nhỏ của đại học lắm."
Nói đến đoạn sau, thanh âm của cô như gãi ngứa, khiến toàn thân Chu Viễn Quang tê dại.
Lâm Cam thấy ánh mắt anh trở nên thâm thúy, quả táo ở cổ khẽ lăn, cô chạy về phía trước che miệng cười: "Còn dám nói em là "con dâu xấu" nữa không?"
Cô ở bên cạnh anh, anh bị cô dụ dỗ.
Loại cảm giác này vừa mới lạ vừa khó chịu đựng, nhưng phần nhiều là nghiện.
Chu Viễn Quang thấy mình miệng khô lưỡi đắng: "Chỉ biết giày vò người."
Nghĩ ăn cơm xong phải đưa cô đi mua đồ, ngày mai Lâm Cam phải tập quân sự, cuối cùng anh cũng nhịn xuống ý nghĩ "muốn chế trụ để hôn cô".
Dù Chu Viễn Quang đã rào trước với Lâm Cam, nhưng khi cô ngồi ở nơi này vẫn bứt rứt không chịu được.
Cả bàn cứ mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngược lại người phá vỡ bế tắc là nam sinh bên cạnh.
"Sớm biết lão Tam giấu bạn gái nhỏ ở nhà, hôm nay mới có thể gặp người thật."
Chu Viễn Quang trừng mắt một cái: "Lão Tứ."
Lâm Cam nhíu mày.
Tống Ninh nhận đươc ánh mắt của Chu Viễn Quang thì bừng tỉnh hiểu ra: "Ai da, suýt chút nữa quên chính sự. Chị dâu nhỏ, nói với chị điều này nhé ——"
Lâm Cam bị xưng hô này làm đỏ mặt.
"Gọi tôi là Lâm Cam được rồi."
Tống Minh nhìn quanh một vòng, tầm mắt rơi trên người Chu Viễn Quang, tỉ mỉ quan sát sắc mặt anh, âm thầm mắng một tiếng "bực thật".
Nghĩ đến ghi chép ôn tập cuối năm người này nhắc tới, Tống Ninh hít sâu một hơi, giả vờ không nghe thấy lời Lâm Cam, lại tự nhiên gọi tiếp.
Dù sao lấy lòng chị dâu nhỏ mới là quan trọng, mục đích cuối cùng không phải là lấy lòng lão Tam sao.
"Chị dâu nhỏ à ——"
Lâm Cam sao có thể không biết xưng hô này là do Chu Viễn Quang bày mưu tính kế, cô mò tay xuống chân Chu Viễn Quang cấu một cái.
Chu Viễn Quang đầu tiên mắng một tiếng, sau đó hít vào một hơi, tuy mặt không thể hiện nhưng đã tóm được tay Lâm Cam, nhất định không buông ra.
Ba người ở kí túc xá đều hiểu thấu, cũng biết địa vị của Lâm Cam trong lòng Chu Viễn Quang. Khó trách anh trở về đã bắt đầu cuống cuồng giục giã mọi người, lần này còn nóng nảy, cáu kỉnh kinh người.
Ở cùng kí túc xá một năm, có ai từng thấy Chu Viễn Quang luống cuống trước người khác đâu? Tuy nói bề ngoài thoạt nhìn quạnh quẽ nhưng từ trước tới nay anh không hay thể hiện cảm xúc trước mặt người khác.
Nhờ vả thế này đúng là lần đầu tiên.
Tống Ninh rót nước cho Lâm Cam, mở miệng: "Chị dâu nhỏ, đúng là có lỗi quá, lần đầu đã khiến chị hiểu lầm."
Trương Vĩ và Trịnh Đông bên cạnh cũng tiếp lời: "Còn không phải sao, đều do bọn tôi."
Lâm Cam mơ hồ nhìn về phía Chu Viễn Quang. Anh nhéo bàn tay cô một cái, ý bảo cô nghe bọn họ nói.
"Tống Ninh xoa gáy, hơi ngượng ngùng: "Trước đó Vương Hân khoa Hán ngữ nhờ em đưa nước trái cây cho lão Tam, lão Tam không có ở đó nên em để trên bàn mình."
Trương Vĩ và Trịnh Đông nhìn nhau một cái, đồng thời mở miệng: "Mấy người bọn tôi quen dùng chung đồ của nhau rồi. Bọn tôi cố ý trêu chọc Tống Ninh nên uống mất nước trái cây. Sau đó lại bận rộn, lúc cậu ấy trở lại cũng không phát hiện chai nước trái cây đã biến mất, sau cả lũ cũng quên luôn. Nếu không phải hôm nay lão Tam về hỏi việc này, mọi người đều không nhớ gì."
Tống Ninh ở bên cạnh liều mạng gật đầu: "Đúng vậy, chị dâu nhỏ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, do em tự tiện nhận đồ giúp lão Tam đó. Chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, nếu không trở về anh ấy sẽ ăn tươi nuốt sống bọn em đó."
Lâm Cam thấy Tống Ninh nói chuyện kỳ lạ thì bật cười, hài hước nhìn về phía Chu Viễn Quang, nhướn mày với anh.
Trương Vĩ thoạt nhìn khá ổn trọng cũng mở miệng: "Lão Tam vốn định giấu em đi không cho bọn tôi gặp, nhưng hôm nay cậu ấy nói thế nào cũng phải giải thích rõ với em, vì thế mới có bữa cơm trước hạn này."
Trịnh Đông cũng theo phụ họa: "Còn không phải sao, lão Tam trong phòng chúng tôi nổi danh "không gần nữ sắc"."
Bị bóc hết gốc gác như vậy, mặt Chu Viễn Quang có chút mất tự nhiên, che giấu biểu cảm, ho nhẹ một tiếng. Hành động giấu đầu lòi đuôi này khiến mi mắt Lâm Cam cong cong.
Bữa cơm này ăn rất hòa hợp.
Vừa kết thúc, ba người bọn họ đi trước, hai người Lâm Cam cùng nhau tới cửa hàng mua đồ dùng hàng ngày.
Lâm Cam vừa ra khỏi cửa đã cười tới đau bụng: "Anh dẫn em đi gặp bọn họ chỉ vì giải thích chuyện nước trái cây hả?"
Chu Viễn Quang mất tự nhiên đánh mắt đi nơi khác, như không thừa nhận sự thật rằng mình "rất kiêu ngạo".
Lâm Cam bật cười, xoay mặt anh hướng về phía mình: "Ai da, bạn học Chu, sao anh đáng yêu thế chứ."
Một giây.
Hai giây.
Còn chưa tới giây thứ ba, Chu Viễn Quang rốt cuộc không nhịn được nữa. Trong tiếng cười của Lâm Cam, miệng anh dần cong lên.
"Vì anh ăn đáng yêu lớn lên."
Lâm Cam bị những lời này của anh chọc tới cười ra nước mắt. Tay Chu Viễn Quang để sau lưng Lâm Cam hơi níu lại, sợ cô cười tới nghiêng ngả. Thấy cô cười, nụ cười trên mặt anh càng thêm sâu.
"Anh muốn hỏi tổ chức một chút, có hài lòng với kết quả kiểm tra một năm nay của anh không?"
Lâm Cam cố nín cười, gật đầu: "Tổ chức nói rất hài lòng."
Chu Viễn Quang chuyển tầm mắt tới hai cánh môi căng mọng của cô, giọng hơi thấp: "Có thể giúp anh chuyển lời cho tổ chức không?"
"Anh nói đi." Lâm Cam hồn nhiên không cảm giác được nguy hiểm đang đến gần.
"Chuyển lời cho tổ chức, đợi một năm nay, anh không nhịn được nữa rồi."
Lâm Cam nhướn mày, không hiểu người này đang nói gì.
Tới khi ngón tay Chu Viễn Quang vuốt ve môi cô sau đó nụ hôn nhanh chóng rơi xuống, cô mới hiểu ra.
Tốt nhất không nên cố ý dụ dỗ người đã nín nhịn quá lâu. Nếu không để rơi vào tay anh rồi, chính là dê rơi vào miệng sói, có lẽ sẽ bị ăn tới không còn mẩu xương.
Hết chương 51.
Lời của tác giả: ORZ Tính toán nhầm, hình như tuyên bố chủ quyền là ở chương sau.
Gần đây nhiệt độ rất cao, các vị tiểu tiên nữ ra ngoài nhớ bôi kem chống nắng.