Biên tập: TBB
Sau khi ăn cơm cùng Chu Viễn Quang xong, Lâm Cam vốn muốn về nhà lại bị Chu Viễn Quang kéo vào trong ngực. Cô cúi đầu nghĩ một chút, sau đó kiễng chân hôn một cái vào cằm Chu Viễn Quang.
"Ngoan, em đi thật đây." Nói xong còn móc ra hai đồng xu ném lên bàn.
Chu Viễn Quang: "..."
Anh cúi đầu cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hôn xong, hơi thở của Lâm Cam dồn dập: "Được rồi được rồi, cho anh thêm tiền được không?"
Lần này Chu Viễn Quang cười: "Không lấy tiền, anh chỉ cần người."
Trong không khí nồng cháy này, Lâm Cam thấy tim mình lại bị bắn trúng.
"Em phải đi thật."
Chu Viễn Quang nắm tay cô không buông.
Lâm Cam bị ánh mắt chăm chú của anh làm tai nóng lên, cô nhìn bàn, không tự chủ quấn lấy bàn tay bên cạnh.
"Em đi thật đây."
Cô nhẹ nhàng kéo kéo, lôi tay mình từ trong tay Chu Viễn Quang ra. Lâm Cam liếc mắt nhìn Chu Viễn Quang, thấy anh không biểu cảm gì mới sải bước ra ngoài. Lúc tay cô sắp phủ lên tay nắm cửa, eo lại bị người ta ôm lấy.
Chu Viễn Quang tì ở bên tai cô, giọng điệu lưu luyến: "Anh đưa em về nhà."
Nhà của cô và anh.
Đi xuống lầu, Lâm Cam mới nhớ ra việc quan trọng phải làm hôm nay: "Chúng ta đi siêu thị đi, mua thêm ít đồ về nhà."
Chu Viễn Quang gật đầu: "Cũng phải, tại anh quá nôn nóng, chưa mua được gì cho nhà."
Lâm Cam dùng đầu gối đá cẳng chân anh. Chu Viễn Quang nhìn về phía cô, trong mắt đều là vẻ chế nhạo: "Thật đấy, anh vốn gấp quá mà. Em đá anh làm gì?"
Lâm Cam bĩu môi trong cái nhìn chăm chú của anh, cố ý làm như lúc nãy không xảy ra việc gì, nhưng vẫn bị Chu Viễn Quang phát hiện.
"Em đỏ mặt cái gì?"
Lâm Cam: "... Anh gấp cái gì?"
Chu Viễn Quang bật cười, đưa tay xoa loạn tóc cô: "Không có gì."
Lâm Cam: "..." Rõ ràng anh nói chuyện rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Tới siêu thị, Chu Viễn Quang đẩy xe hàng. Những người bên cạnh đẩy cả xe mua hàng và đứa nhỏ nhà mình đi qua. Lâm Cam đứng tại chỗ không nhúc nhích, mấy đứa bé đã đi xa rồi nhưng cô vẫn quay đầu nhìn tiếp.
Chu Viễn Quang cụp mắt: "Em cũng muốn ngồi?"
Lâm Cam kinh ngạc nhìn anh, có chút 囧, sau đó lắc đầu: "Trước kia khi đi siêu thị rất hâm mộ những đứa trẻ được ngồi trong xe đẩy hàng."
Chu Viễn Quang khẽ cắn môi dưới, hơi chần chừ đưa ra câu hỏi: "Vậy em thì sao? Chưa từng ngồi?"
Lâm Cam so vai, từ chối cho ý kiến.
"Lúc nhỏ dường như em chưa bao giờ đi dạo siêu thị cùng bố mẹ. Tới lúc lớn thì không ngồi vừa xe đẩy hàng nữa."
Chu Viễn Quang thở dài trong lòng, nhìn cô gái nhỏ nhà mình, con ngươi xen lẫn vẻ hỗn loạn.
"Em lại đây."
"Làm gì?"
"Anh ôm em vào, sau đó đẩy đi."
"Ai da, nặng lắm, em bây giờ sao vừa nữa, chẳng may phá hỏng của công thì sao."
Chu Viễn Quang chỉ một lòng muốn đền bù cho cô, không nghĩ được nhiều như vậy. Muôn vàn suy nghĩ hiện ra một lúc, sau đó anh đã kéo cô gái nhỏ đi.
"Đi đâu?"
"Đây là khu vui chơi của trẻ nhỏ."
"Chu Viễn Quang!" Lâm Cam không biết người này đưa mình tới đây làm gì.
Dù cô mới 18 tuổi nhưng cũng không thể so với trẻ 8 tuổi được. Chu Viễn Quang lôi Lâm Cam tới cạnh nhân viên quản lý để thương lượng: "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, cô ấy có thể ngồi vòng xoay ngựa gỗ này không?"
Nhân viên quản lý nhìn Lâm Cam: "Được, vòng xoay ngựa gỗ của chúng tôi có thể chịu được sức nặng của người trưởng thành và đứa trẻ."
Chu Viễn Quang nhìn lướt qua Lâm Cam, hơi hất hàm về phía vòng quay ngựa gỗ: "Em tới ngồi đi."
Lâm Cam hơi ngượng ngùng, nơi này đa số đều là mấy em nhỏ hoặc phụ huynh ngồi chung với con mình, không có ai thuộc tầm tuổi của cô cả.
"Em không ngồi."
Chu Viễn Quang mím môi: "Em nói xe đẩy hàng không chịu được trọng lượng bây giờ của mình, nhưng cái này chịu được, đi nhanh. Hai ngày nữa anh đưa em tới khu vui chơi."
"Có thể thật à?"
Chu Viễn Quang gật đầu cười.
"Anh ngồi chung với em."
Có cô gái nào chưa từng ảo tưởng ngồi vòng xoay ngựa gỗ với người mình thích chứ?
Dù lúc đầu Lâm Cam ăn to nói lớn, tính tình có chút lỗ mãng, nhưng thỉnh thoảng cũng có tâm tình thiếu nữ, ảo tượng có người chơi trò chơi kiểu này cùng mình.
Vòng xoay ngựa gỗ đứng đầu trong số đó.
Chu Viễn Quang quan sát lũ trẻ bốn phía đang nhìn mình, không tự chủ sờ mũi một cái.
Bỏ đi, cô muốn mà, không thể tới đây còn khiến cô mất hứng được.
"Được."
Mi mắt Lâm Cam cong cong.
"Vậy em ngồi phía trước, giả vờ anh đang đuổi theo em."
Chu Viễn Quang bật cười: "Đều nghe theo em."
Trước kia là em theo đuổi anh, bây giờ là anh đuổi theo em.
Hãy để anh dùng những năm tháng kế tiếp bù lại khoảng thời gian em đã cực khổ vì anh.
_____
Việc sống chung dường như không chút khác biệt nào, vẫn là những ngày đi học tới lui như trước.
Nhưng dường như lại có chút khác biệt.
Mỗi ngày cô sẽ tỉnh lại trong ngực anh, có điều anh cũng nghẹn tới mức không chịu được.
Buổi tối luôn phải tắm lại bằng nước lạnh, hung dữ gọi tên cô, nhưng lại không dám dựa vào quá gần, sợ lại có phản ứng. Chỉ dám cách chăn ôm cô, hung hăng hôn lên hai cái để đỡ ham muốn.
Cũng vì điểm khác biệt này mà cuộc sống như phủ thêm một tầng cầu vồng, khiến nó mang đủ loại màu sắc.
Lâm Cam vẫn tiếp tục việc quay và đăng video trực tiếp của mình.
Video của cô dần được lan truyền rộng hơn, khoảng 2 tháng, Lâm Cam đã có khoảng chục ngàn người hâm mộ. Dù chỉ là vậy, cô cũng rất hài lòng. Mỗi ngày đều có thể chia sẻ video và tương tác với những người bạn thích "ăn" của mình. Sẽ có fan bình luận phía dưới video như:
"Buổi tối lướt qua đây đúng là dụ người ta phạm tội. Đau khổ!"
"Có ai thấy dáng dấp chủ nhà giống đỗ quyên không? Đôi mắt ấy."
"Tôi muốn hỏi có phải bạn học Chu nhà chủ nhà rất đẹp trai không."
"Lầu trên +1, thật muốn nhìn tuýp đàn ông thế nào có thể có được tiểu tiên nữ A Cam xinh đẹp lại biết nấu ăn."
Cũng có người muốn biết cuộc sống bên ngoài của Lâm Cam, nhưng cô tỏ ý không muốn để lộ cuộc sống sinh hoạt lên mạng, sau dần fan cũng không làm vậy nữa. Thỉnh thoảng có một, hai người không đứng đắn, nhưng đều bị những fan lý trí lên án công khai.
Thời gian trôi qua rất nhanh, học kì một của năm nhất kết thúc bằng rất nhiều kì thi.
Đêm trước khi về nhà, Lâm Cam vừa tắm xong ra ngoài đã bị khăn lông trùm lên đầu. Sau đó một đôi tay ấm áp giúp cô lau tóc.
"Có bị che mắt không?"
Lâm Cam ngoan ngoan "có" một tiếng.
"Có điều không sao cả, dù sao anh cũng lau giúp em."
Chu Viễn Quang hừ một tiếng: "Đồ lười." Nhưng động tác trên tay anh không dừng lại, còn thuận tiện kéo dịch khăn lông lên, để mắt cô lộ ra ngoài.
"Em có thể hỏi vì sao mỗi lần anh phải để mắt em lộ ra không? Rõ ràng em thấy không tệ mà." Lâm Cam lè lưỡi, dù sao lần nào cũng là anh lau tóc cho cô.
Chu Viễn Quang nghe hết câu hỏi của Lâm Cam, cười khẽ: "Em đột nhiên hỏi như thế làm anh... xấu hổ."
Lâm Cam cắt ngang: "... Anh thôi đi, thời trung học anh nói lời này em còn tin. Bây giờ... "cáo già" rồi."
Hai chữ phía sau càng nói càng nhỏ.
Chu Viễn Quang liếc cô một cái, giọng lành lạnh: "Nếu anh đúng là "cáo già", em đã sớm bị nuốt vào bụng rồi."
Đâu đến nỗi nghẹn tới sắp bệnh chứ.
Lâm Cam: "..." Cô ít khiêu khích cáo già Chu thì hơn.
Động tác tay của Chu Viễn Quang ngừng lại một chút, anh cúi đầu nhìn Lâm Cam, môi mỏng hé mở: "Vì muốn tranh thủ mỗi phút em nhìn anh."
Lâm Cam xịu miệng, đưa tay ôm eo Chu Viễn Quang, mặt tì ở ngực anh cọ cọ một cái. Người này, sao động một cái lại chọc ghẹo cô.
Còn... ngọt ngào như thế.
Lâm Cam lau tóc xong đã bị Chu Viễn Quang vòng tay qua eo, kẹp cả người cô đi vào phòng ngủ. Chưa kịp phản ứng lại, Lâm Cam đã bị ném lên giường, sau đó Chu Viễn Quang đè ép xuống.
Đèn trong phòng ngủ vẫn chưa bật. Rèm cửa sổ ở ban công chưa kéo vào, ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong.
Chu Viễn Quang cười khẽ: "Ánh sáng trong phòng đặc biệt ——"
Lâm Cam chống tay ở ngực anh, bị lời của người này gợi lên tò mò: "Đặc biệt gì?"
Chu Viễn Quang hạ eo, giọng đê mê khiến người ta chìm đắm: "Đặc biệt thích hợp làm chuyện xấu."
Lâm Cam không tự chủ lại bị dáng vẻ cấm dục gợi cảm của anh quyến rũ. Mà Chu Viễn Quang không để cô có thời gian thở dốc, anh nhanh chóng lấp kín môi Lâm Cam.
Bây giờ chỉ sợ công thành đoạt tấc cũng không thỏa mãn được Chu Viễn Quang.
Anh bắt đầu lần xuống dưới.
Lần theo cổ đi xuống, anh tỉ mỉ liếm, sau đó gặm cắn xương quai xanh của Lâm Cam, khiến cô ý loạn tình mê. Cả người Lâm Cam dần hóa thành nước, không tự chủ "ưm" một tiếng.
Chu Viễn Quang thấy cô càng mềm, anh càng cứng rắn, càng kích động: "Tâm Can Nhi."
Lâm Cam không lên tiếng, cô sợ phát ra tiếng sẽ tiết lộ mình thực sự động tình. Dù chuyện này quá rõ ràng khi cô ở dưới người anh.
"Có thể sờ không?"
Lâm Cam: "..."
Chu Viễn Quang cười khẽ: "Em không nói gì, anh coi như ngầm đồng ý."
Khoảnh khắc tay đặt lên một bên tròn đầy kia, anh cắn răng hít một hơi, cảm thấy gân xanh trên huyệt thái dương đều nổi lên.
Lâm Cam bị anh chạm vào, cả người phát run, thở gấp ra tiếng.
Chu Viễn Quang cười khẽ, giọng khàn khàn: "Thật dễ nghe."
Lâm Cam bị lời này làm đỏ mặt, nhấc chân đá anh. Chu Viễn Quang tách chân cô ra, tư thế này vừa vặn khiến hai chân cô kẹp lấy một chân của anh.
Mặt Lâm Cam đỏ như muốn nổ tung.
Vì tư thế này, nơi cứng rắn của Chu Viễn Quang đang để ở nơi nào đó của cô.
Lý trí như sắp tan rã.
Chỉ cần động một chút, cô cũng nghe được tiếng thở hổn hển khó nhịn của Chu Viễn Quang. Âm thanh thấp mà trầm đục đó đánh thẳng vào màng nhĩ Lâm Cam. Không kịp ngăn cản nữa, Lâm Cam nghĩ mình không còn chút sức đề kháng nào.
Nhưng vào lúc này, Chu Viễn Quang đột nhiên đứng lên.
Sau đó Lâm Cam nghe tiếng cười khổ của anh bị bóng đêm phóng đại.
"Tâm Can Nhi, không biết ngủ chung một giường có phải anh tự đào hố chôn mình không nữa."
Hết chương 59.