• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Cảnh Duệ ở bệnh viện ngây người ước chừng khoảng một tháng mới xuất viện.

Não bộ của anh đã bị độc tố ngấm vào cho nên ở bệnh viện bác sĩ cùng hộ sĩ mỗi ngày đều ở đây làm kiểm tra cho anh, bảo đảm anh sau này không thành vấn đề, sau đó mới cho anh xuất viện.

Tiêu Cảnh Duệ sau khi xuất viện, chuyện thứ nhất làm là liền tìm một người trợ lý.

Tiêu Hoành Thâm căn bản muốn từ công ty điều cho anh một trợ lý đặc biệt, Tiêu Cảnh Duệ ngượng ngùng nói không muốn, chỉ nói là chính mình đã từng chơi với một người anh em rất khá có một người bằng hữu muốn tiến vào làm để có cơm ăn.

Đáy mắt Tiêu Hoành Thâm có vài phần ý vị châm chọc, lại không có nói không tán thành, chỉ nói là anh đi nói với ông nội bên kia một tiếng, sau đó rời đi.

Tiêu Cảnh Duệ chờ anh ta đi rồi, nụ cười treo ở trên mặt liền lạnh xuống, anh đi mướn cái bảo tiêu đương trợ lý, đi công ty, ở dưới mí mắt của Tiêu Hoành Thâm chính là chơi game, rồi tới khi buổi tối trở về, liền tránh ở trong ổ chăn, xem tư liệu xem đến nửa đêm.

Kỳ thật một khắc anh tỉnh lại từ bệnh viện kia, liền có thể nói cho Tiêu lão gia tử tất cả chuyện này đều là do Tiêu Hoành Thâm làm.

Nhưng anh biết, lão gia tử tuổi đã lớn mà cha mẹ Tiêu Cảnh Duệ ba năm trước đây đi du lịch trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại Tiêu gia toàn lực dựa Tiêu Hoành Thâm một mình chống đỡ.

Anh cần thiết phải hoàn toàn tất cả mà có thể thay thế được Tiêu Hoành Thâm, mới có thể đem anh ta hoàn toàn diệt trừ.

Nhưng anh không nghĩ tới, Hàn Gia Phàm lại tặng cho anh một phần kinh hỉ.

“Đông ca của chúng tôi nói, giúp cậu đem máy tính của cậu đi sửa, phát hiện có không ít thứ tốt, cậu nhìn xem, cũng đủ làm anh ta ngồi tù mấy năm, chờ anh ta mãn hạn tù ra đây, sản nghiệp nhà cậu phỏng chừng cũng bị cậu làm cho phá sản cũng không sai biệt lắm…”

Tiêu Cảnh Duệ nhíu mày, “Hàn Gia Phàm cậu có thể hay không câm miệng lại?”

Đầu bên kia điện thoại Hàn Gia Phàm “Sách” một tiếng, “Khó lường nha, cậu cư nhiên đột nhiên muốn khai, tôi còn rất khiếp sợ, cậu không biết, một núi không thể chứa được hai con hổ, huống chi, hai anh em cậu đều không phải anh em ruột thịt, cậu nói cậu đã sớm có phòng bị, hiện tại đều thiếu chút nữa bị người ta gϊếŧ chết, mới biết được anh trai của cậu không phải là thứ tốt lành gì.”

Lạc Hàn Đông hiệu suất làm việc rất nhanh, đã sớm tra ra được video chứng cứ Tiêu Hoành Thâm phái người đem Tiêu Cảnh Duệ ném lêm trên núi, Hàn Gia Phàm tự nhiên cũng hiểu được toàn bộ quá trình, một bên thầm ca ngợi Tiêu Cảnh Duệ mạng lớn, một bên lại nghĩ mà cảm thấy sợ thay.

Tiêu Cảnh Duệ tuy nói là một cái hoa hoa công tử, lại là một cái công tử mười phần nghĩa khí, tính tình cũng sảng khoái.

Lúc trước hai người ở nước ngoài cùng nhau du học, sau đó Hàn Gia Phàm trở về mở một cái công ty, Tiêu Cảnh Duệ về nước lại tiếp tục chơi bời.

Kỳ thật Hàn Gia Phàm đã từng hỏi qua Tiêu Cảnh Duệ, vì cái gì tiền đồ tốt như vậy không đi mở một công ty một phen, một hai phải lang thang cả đời.

Hàn Gia Phàm còn nhớ rõ lúc ấy Tiêu Cảnh Duệ uống lên ngụm rượu, tùy tính mà nói, “Tôi sợ khi tôi vào công ty, anh trai tôi không cao hứng, ông nội của tôi vốn dĩ thương tôi nhiều hơn mà bất công với anh tôi một chút, anh tôi tính tình lảnh đạm, từ nhỏ đến lớn liền so với tôi thiếu thốn hơn rất nhiều, tôi không muốn… đồ vật mà anh ấy thích nhất cũng bị lấy đi.”

Tiêu Cảnh Duệ kỳ thật là người cực kỳ thông minh, nhưng cổ thông minh kia chỉ toàn dùng đến khi ăn chơi , cũng coi như sớm bị lão gia tử buộc đi bộ đội ngây người ở đó khoảng nửa năm, ở bên trong nghe nói tập luyện cũng không tệ lắm, tư chất phi thường tốt, lão thủ trưởng còn đã từng gọi điện thoại hỏi lão gia tử muốn người, muốn Tiêu Cảnh Duệ vì nước cống hiến, lão gia tử sợ tới mức trực tiếp đem Tiêu Cảnh Duệ gọi nhanh trở về.
Cậu chỉ là không nghĩ làm tôn tử ở bên ngoài điên chơi mà thôi, chỉ là không nghĩ tới, Tiêu Cảnh Duệ tư chất cao như vậy, còn bị lão thủ trưởng coi trọng.

Từ bộ đội ra tới, Tiêu Cảnh Duệ có một đoạn thời gian rất dài đều không thể thay đổi được lịch trình của người đi bộ đội, như là dậy sớm để chạy bộ mười km, trở về ăn cơm, buổi chiều đi sân bắn cùng người ta thi đấu, buổi tối lại chạy mười km xung quanh nhà.

Tiêu lão gia tử cảm thấy tiểu tôn tử này có điểm hơn người, này đó lúc sinh nhật anh tặng một phần đại lễ cho anh là 20% cổ phần của công ty.

Còn nói với anh nếu có rảnh liền đi công ty dạo chơi, khi nào muốn đi thì liền đi.

Sau cái buổi tối đó, Tiêu Cảnh Duệ liền bị đánh ba châm đủ để trí mạng làm cho thần kinh không ổn định, sau đó bị người ta ném lên trên núi.
Mắt Tiêu Cảnh Duệ đang xem xét đồ vật mà Hàn Gia Phàm chuyển tới, hướng điện thoại đầu kia nói, “Cảm ơn, huynh đệ.”

Sau khi cắt đứt điện thoại, anh lại gọi điện thoại cho Tiêu Hoành Thâm.

“Đại ca, có tiện ra đây uống một chén không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK