• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vãn Phong cuối cùng bị anh thao đến hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Cảnh Duệ ôm nàng đi tắm rửa xong mới phát hiện, tiểu huyệt phía dưới đều bị anh thao sưng lên.

Anh gọi bác sĩ lại đây nhìn xem, bác sĩ kê dược, lại giúp Vãn Phong tiêm một mũi thuốc.

Thời điểm Tiêu Cảnh Duệ cho Vãn Phong uống thuốc, Vãn Phong cau mày, hoảng hốt còn tưởng rằng chính mình bị nam nhân thao làm, lắc đầu bất lực mà khóc lóc, “Không cần…”

Tiêu Cảnh Duệ ngăn chặn chân nàng, “Hảo, từ bỏ, trách anh…”

Anh cẩn thận đem thuốc cho nàng uống xong, lại giúp Vãn Phong thổi thổi chổ vừa mới tiêm, lúc này mới đem người ôm vào trong lòng ngực hôn hôn mặt nàng.

Thời gian đã là hai giờ sáng.

Anh lại không hề buồn ngủ.

Việc anh sợ nhất cũng đã xảy ra.

Người Vãn Phong thích chính là cái người ngốc kia, mà không phải là anh, Tiêu Cảnh Duệ.

Buồn cười nhất chính là, anh cùng với người ngốc kia lại là cùng một người.

Tiêu Cảnh Duệ chưa từng nghĩ tới, có một ngày, chính mình sẽ ghen ghét với chính mình như vậy.

Cùng đại ca chu toàn mấy ngày này, mỗi ban đêm anh đều dựa vào những cái hồi ức ở trong núi cùng Vãn Phong để vượt qua, anh càng ngày càng muốn nàng, càng ngày càng thích nàng, thậm chí hận không thể bỏ xuống tất cả chuyện của nơi này hết thảy chạy đến trong núi đi tìm nàng.

Nhưng anh biết là không thể, Tiêu gia không có đại ca, chỉ còn mình anh cố gắng chống đỡ.

Lão gia tử thân thể không tốt, càng là gặp không được những đả kích lớn, những việc này hết thảy đều yêu cầu anh tới chống đỡ.

Tiêu Cảnh Duệ rũ mắt nhìn Vãn Phong ngủ yên ở trong lòng ngực, lại lần nữa cúi đầu hôn hôn mặt nàng, gần như thở dài thanh âm hỏi.

“Hãy chậm rãi thích anh, được không?”

Vãn Phong đã ngủ rồi, không có đáp lại bất luận cái gì cả.

Tiêu Cảnh Duệ 5 giờ liền rời giường đi rồi, tay chân nhẹ nhàng mà sợ đánh thức nàng, tới dưới lầu, phân phó quản gia chăm sóc tốt Vãn Phong cùng Trình Vũ, lúc này mới ngồi xe đến công ty.

Mấy ngày này cơ hồ anh đều ngủ ở công ty, rất ít trở về nhà, tối hôm qua cũng là vội đến đã khuya mới trở về, cứ tưởng rằng, cùng Vãn Phong gặp mặt sẽ thực ấm áp, nhưng kết quả…

Anh quay đầu lại nhìn lên lầu hai, trong lòng nghĩ chờ đêm nay trở về hảo hảo đền bù.

Trước kia anh cũng không có theo đuổi nữ nhân, chỉ cần vừa đứng ở quán bar hay chổ này kia nữ nhân liền sẽ tự động dính lại anh.

Lần này, anh hao hết tâm tư muốn lấy lòng Vãn Phong, buổi tối từ công ty ra tới liền tự mình đi cửa hàng bán hoa mua hoa hồng đỏ, tự mình viết thiệp chúc mừng, khi về đến nhà, lại nghe thấy quản gia báo một cái tin tức xấu.


“ Tiểu thư Vãn Phong giữa trưa tỉnh dậy liền đi rồi.” Quản gia thanh âm có chút sợ, “… Nói là đi dạo, chúng tôi đã phái người đi theo, kết quả liền… không thấy đâu nữa.”

“Trình Vũ đâu?” Tiêu Cảnh Duệ đem hoa vứt ở trên mặt đất, vào phòng khách, quản gia đi theo phía sau báo cáo, “Thiếu gia Trình Vũ cũng đi theo tiểu thư đã cùng nhau đi rồi.”

“Được, đã biết.” Tiêu Cảnh Duệ nới lỏng cà vạt, giải thoát nút thắt ở cổ áo, rũ mắt nhìn sàn nhà ngồi yên một hồi, sau đó đứng dậy hướng trên lầu đi.

Người hầu được anh phân phó, không dám tự tiện tới quét tước phòng anh, bởi vậy, phòng ngủ vẫn là một mảnh hỗn loạn, trên sàn nhà là quần áo hỗn độn cùng với khăn tắm, dưới giường có khăn nhỏ thay thế khăn trải giường, mà trên khăn trải giường đều là dấu vết của dâʍ ŧɦủy̠ cùng với tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã khô cạn.
Trong không khí mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ còn chưa tan hết.

Anh lại tại mép giường ngồi, cho Doãn Mạnh đi điều tra theo dõi.

Doãn Mạnh không đến một hồi cầm điện thoại cứng nhắc đưa cho anh, máy theo dõi đã theo dõi Vãn Phong từ trong phòng ra tới kia một màn.

Tư thế đi đường của nàng thực kỳ quái, sắc mặt thì đã tái nhợt, tóc dài khoác trên vai, làm cho toàn bộ thân hình đều dị thường nhỏ gầy, nàng đỡ tường đi tới vài bước, nỗ lực nở một nụ cười tươi.

Nguyên lai là người hầu đi ngang qua hướng nàng cười, cho nên nàng cũng đáp lại.

Tiêu Cảnh Duệ nhìn Vãn Phong một đường đều ở cùng người lễ phép mà mỉm cười, sau đó… Mang theo Trình Vũ cũng không quay đầu lại mà rời đi nơi này.

Tiêu Cảnh Duệ một lần lại một lần mà xem, liền sợ bỏ sót cái gì đó.

Thẳng đến nhìn đến lần thứ năm, anh mới xác định, Vãn Phong cái gì cũng chưa lưu lại, liền như vậy rời đi.
Anh đem điện thoại cứng nhắc ném cho trợ lý, đứng dậy đi ra ngoài.

Doãn Mạnh hỏi, “Nhị thiếu, đi lên trên núi sao?”

Tiêu Cảnh Duệ đi xuống lầu, ngồi vào ghế phía sau, mặt vô biểu tình mà nói, “Đi công ty.”

Doãn Mạnh không dám lại lắm miệng, khởi động xe một mạch chạy thẳng đến công ty.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK