• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bóng tối bao phủ tất cả nhưng trên bầu trời đêm kia lại sáng lạ thường.
Bầu trời trong vắt, ánh sao thi nhau tỏa sáng, thỉnh thoảng có cơn gió nhè nhẹ xua tan đi cái nóng ban ngày.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi ra từ chỗ Thinh Kiến Tường, cả hai im lặng không nói với nhau câu nào, đôi chân khẽ bước trên con đường nhỏ.

Lam Linh Úc biết tâm Tô Tuệ Dung đang rất loạn, rất phức tạp, dù sao hai người họ vẫn luôn coi mình là trẻ mồ côi, đột nhiên lại có người nhận là người thân của mình thì cô khẳng định bản thân sẽ rất bối rối, giống như thời điểm An Tu Vũ nói mình là anh trai cô, tâm tình lúc ấy của cô loạn hết lên.

—— Là cô nhi, tại sao phải có người thân?
—— Nếu biết cô còn sống, tại sao không đi tìm cô?
—— Thật sự do không tìm được, hay là trong thâm tâm chưa có ý định đi tìm?
Không phải là không hận.

Không có cuộc sống bên cạnh người thân, chỉ có thể cùng người bên cạnh sống nương tựa lẫn nhau, họ khát vọng một ngày tìm được người thân, khát vọng ấy to lớn đến dường nào nhưng ngày qua ngày, họ lớn lên bên nhau, trải qua những chuyện từ bé đến to bên nhau khiến hai người trở thành "người thân" của nhau, người thân không thể nào thay thế được.

Tô Tuệ Dung dừng lại, nắm chặt tay Lam Linh Úc, nhìn thẳng vào cô: "Linh Úc, mình chưa từng nghĩ tới, mình có người thân?" Họ nhà ba đã ruồng bỏ cô từ bé, nếu như họ tốt bụng nghĩ tới quan hệ thân tình đấy, họ đã không vất cô vào trại mồ cô cũng không lấy tiền bồi thường cho cái chết của cha mẹ cô.

Lam Linh Úc an ủi cô: "Có người thân là chuyện tốt, dưới tình huống này bọn họ còn nhận cậu, liền cho thấy họ có thành ý rồi."
Tô Tuệ Dung bĩu môi: "Cậu thì sao? Linh Úc, đừng nói chuyện của mình, cậu nữa? An Tu Vũ không phải đã nhận cậu à?"
Lam Linh Úc ngẩn người, sau đó cười khẽ: "Mình không phải không tha thứ cho hắn, chẳng qua mình không thích hắn nhúng tay vào chuyện của chúng ta."
Nụ cười cô tươi sáng không gì sánh bằng, khẽ cụng trán Tô Tuệ Dung, "Rõ ràng chẳng giúp chúng ta chuyện gì lại muốn can thiệp chuyện của chúng ta, bọn họ dựa vào cái gì.

Mặc dù nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng không có tình cảm, một hai câu nói người thân thì làm sao có thể nhận là máu mủ.


Tuệ Dung, chúng ta bên nhau đã hơn hai mươi năm, đời người liệu có mấy lần hai mươi năm?"
Tô Tuệ Dung ôm lấy hông Lam Linh Úc, "Đúng vậy, có người thân khiến mình cảm thấy rất vui vẻ nhưng mình không thích bọn họ quản chuyện của chúng ta.

Hai mươi năm qua họ chưa một lần xuất hiện, bây giờ lại muốn áp đặt ngăn cấm hai ta, thật sự đáng ghét nha."
Lam Linh Úc hôn Tô Tuệ Dung: "Đừng tức giận, chúng ta ở bên nhau là được." Người thân thì đã sao? Có thể mãi bên nhau chỉ có hai người.

Hai người từ khi tới Thanh Bắc chưa từng đi thăm kí túc xá, bên trong khá sạch sẽ nhưng vẫn có chút bụi bao trùm căn phòng.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng không để ý, dọn dẹp qua nghỉ ngơi một chút, ngày mai họ sẽ rời đi, trước khi đi cũng phải nói qua cho anh em nhà họ Tường một câu.

Tựa như ý muốn của Tô Tuệ Dung, dù sao cũng là người thân, có thể nói cho họ biết nhưng đừng nghĩ họ có thể thay đổi lựa chọn của hai người, hiện giờ bọn họ không có tư cách.

Đóng cửa kí túc xá lại, hai người quyết định vào không gian nghỉ ngơi, Tô Tuệ Dung đem Thủy Thảo để bên ngoài kết hợp với tinh thần lực của Lam Linh Úc, nếu như có người đột nhiên xông vào cũng chỉ bắt gặp hình ảnh hai người đang ngủ.

Vào không gian, Tô Tuệ Dung mới có thời giam xem lại biến dị thực vật mới thu phục, lúc trước có quá nhiều khiến cô chưa kịp xem qua.

Đằng Mạn từ lòng bàn tay cô hiện lên, giống hệt bản thể cô gặp lúc trước, một cây con có dây leo chung quanh, nhẹ nhàng lay chuyển, nhìn nó trông đáng yêu gấp mười lần lúc trước.

Tô Tuệ Dung khẽ cười sờ Đằng Mạn, nó đã lên cấp ba, mạnh hơn Thủy Thảo rất nhiều, chẳng qua Thủy Thảo vẫn đang ở cấp hai nhưng nó hấp thu hai tang thi cấp ba, vội vội vàng vàng lên cấp nhưng cơ thể Tô Tuệ Dung chưa chịu được áp lực khi nó lên cấp nên nó chỉ có thể chịu ủy khuất ở lại cấp hai, vì thế nó có thể đánh bại được Đằng Mạn thật ra không thể nói là đánh bại, Thủy Thảo giỏi nhất là kí sinh và hấp thu, nếu như không tới được gần, Thủy Thảo cũng không có tác dụng gì.

Bởi vì Đằng Mạn trước khi bị thu phục đã lên tới cấp ba bậc cao, nên nó không bị hạn chế, chẳng qua nó không thể lên cấp bốn, trừ khi Tô Tuệ Dung lên được cấp bốn.


Lam Linh Úc thò tay sờ thử Đằng Mạn một chút rồi bảo Tô Tuệ Dung chuẩn bị nghỉ ngơi,
Tô Tuệ Dung nhíu mày.

"Sao vậy?" Lam Linh Úc đưa tay chọc chọc mi tâm của Tô Tuệ Dung: "Sao cậu đột nhiên không vui?"
Tô Tuệ Dung kéo tay Lam Linh Úc xuống: "Vừa rồi Đằng Mạn nói cho mình biết một chuyện." Thực vật cao cấp đều có ý thức riêng, giống như tang thi cấp ba có trí khôn.

"Chuyện gì?" Lam Linh Úc tò mò.

"Cậu còn nhỡ chỗ chúng ta gặp Đằng Mạn lần đầu tiên sao?" Tô Tuệ Dung cười nói tiếp: "Đằng Mạn vừa mói nói cho mình biết, chỗ đó có một thứ có thể kích thích biến dị động vật cùng biến dị thực vật lên cấp, nó cùng con báo biến dị kia lên cấp ba được vì nguyên nhân đó.

Vì lực lượng kia, bọn chúng mới miễn cưỡng ở chung một chỗ, hợp lực đối phó biến dị động vật vì đồ kia hấp dẫn tới, nó có thể di chuyển cũng nhờ đồ vật kì lạ kia."
"Đó là gì?" Lam Linh Úc bị hấp dẫn, nếu lấy được nó, vấn đề tăng cấp của Tuệ Dung chắc được giải quyết?
"Mai chúng ta đi xem một chút, trước hết cứ ở lại căn cứu mấy ngày." Tô Tuệ Dung nói, hiểu rõ ý nghĩ của Linh Úc, "Lên cấp ba cái đó cũng không dùng tới."
"Lên được cấp ba là chuyện tốt nha." Lam Linh Úc thở dài, Tô Tuệ Dung không thể thăng cấp đã trở thành vướng mắt trong tâm trí cô.

Hai người đi nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau từ không gian ra ngoài, đem Thủy Thảo thu lại, chuẩn bị một chuyến lên Tẫn Sơn một chút rồi về nói chuyện với Thinh Kiến Vũ,
Balo của Tô Tuệ Dung vào thời điểm bị tang thi bắt đi đã mất, Lam Linh Úc cũng không có cầm theo, tự nhiên nó bị bỏ lại, sau đó Thinh Kiến Vũ cứu người, balo còn lại cũng để trong xe Thinh Kiến Vũ, hôm qua hai người quên mang về, đồ đạc của họ đều trong balo hết.

Mở cửa, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc sợ hết hồn.

Trước cửa là một người phụ nữ.


Người phụ nữ co người, chau mày, nhìn qua trông khá đáng thương.

Ra là Hà Hiểu Dung.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhìn nhau, họ cùng Hà Hiểu Dung không thuộc một thế lực, Hà Hiểu Dung sao lại xuất hiện ở đây? Còn ngủ trước cửa kí túc xá?
Tựa hồ nghe tiếng mở cửa, Hà Hiểu Dung lập tức mở mắt, thấy Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đang đứng ở cửa, vội vàng đứng lên, đỏ mặt nói: "Tuệ Dung, Linh Úc."
Tô Tuệ Dung nhíu mày một chút: "Cậu sao lại ở đây? Cậu không phải là người Nam Thiên sao? Sao lại ở đây được?"
"Mình tới tìm hai cậu nhiều lần nhưng hai cậu toàn đi làm nhiệm vụ, mình muốn mời hai cậu cùng mình ra Tẫn Sơn làm nhiệm vụ." Hà Hiểu Dung khẽ cười nhưng không trả lời hai vấn đề phía sau.

Tô Tuệ Dung suy nghĩ một chút rồi đáp ứng.

Dù sao cô cũng muốn đi Tẫn Sơn, vừa đúng lúc xem Hà Hiểu Dung muốn làm gì.

Về phòng làm bộ cầm vũ khí, đó là một thanh đao cỡ nhỏ, cuối cùng ba người rời đi.

Hà Hiểu Dung vui ra mặt: "Thật tốt, như vậy mình có thể trả nợ cho hai người."
"Không cần." Tô Tuệ Dung cười nói: "Cậu đã giúp hai bọn rất nhiều rồi."
Hà Hiểu Dung đi phía trước đột nhiên cúi đầu, chợt kéo lấy tay Tô Tuệ Dung: "Tuệ Dung, nếu như mình làm gì có lỗi mình xin lỗi, hai người có thể tha thứ cho mình không?"
Tô Tuệ Dung liếc Lam Linh Úc, nhẹ giọng nói: "Vậy phải xem cậu làm chuyện gì đã, có chuyện xảy ra thì không thể tha thứ được."
Như kiếp trước cô phản bội tôi cùng Linh Úc, cầm số lương thực ít ỏi của chúng tôi, không để ý sự sống chết của chúng tôi.

Kiếp trước chúng tôi chết, kiếp này chúng tôi vẫn sống nhưng lại thấy cô đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những việc cô đã làm.

Hà Hiểu Dung không nói, chẳng qua cắn môi như muốn nói điều gì đó, ánh mắt như còn điều muốn nói.


Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc giả bộ không nhìn thấy.

Ba người im lặng đi ra khỏi Thanh Bắc, hai người đàn ông mà Hà Hiểu Dung gọi là anh Tiền cùng anh Tôn giờ đã đứng bên ngoài, trong tay cầm mấy cái bánh bao, nhìn thấy ba người đi ra liền đưa bánh: "Bây giờ vẫn còn sớm, ba người ăn chút rồi đi."
Tô Tuệ Dung nói cảm ơn, nhận thức ăn nhưng không ăn.

"Hai người cứ như vậy mà đi, không mang theo đồ sao?" Anh tiền hỏi Hà Hiểu Dung, trên lưng anh Tiền là một balo cũ, còn anh Tôn thì cầm lấy một túi ni lông khá chắc.

Tô Tuệ Dung gật đầu, "Tôi cùng Lam Linh Úc thương lượng, lần này đi Tẫn Sơn, con mồi săn được đều thuộc về Hiểu Dung, dù sao Hiểu Dũng cũng là một người bình thường, đi Tẫn Sơn quá nguy hiểm, lần này coi như chúng tôi thay Hiểu Dung làm nhiệm vụ."
Một nhóm năm người đi lên Tẫn Sơn, trên đường cũng đánh mấy động vật nhỏ, nhưng không có gặp biến dị động vật, ba người khác cũng không bắt bẻ, có thể mang họ đi theo là tốt rồi.

Tô Tuệ Dung dắt tay Lam Linh Úc, đi một hồi, Tô Tuệ Dung nói: "Linh Úc, cậu có phát hiện không, bọn họ hình như có một nơi muốn đi."
Mấy người đi Tẫn Sơn đều tùy tiện mà đi bởi vì họ không biết chắc nơi nào có con mồi nhưng ba người kia lại giống như có mục tiêu, gặp ngã ba không chút do dự mà quẹo.

Lam Linh Úc gật đầu một cái, tìm được một cây gỗ coi như phù hợp làm vũ khí, đưa cho Tô Tuệ Dung: "Cho dù bọn họ có muốn gì, chúng ta đều tiếp được.

Chẳng qua Hà Hiểu Dung..."
"Linh Úc, chúng ta không thể mềm lòng, Hà Hiểu Dung phản bội chúng ta trước." Tô Tuệ Dung nhận lấy côn gỗ, oán hận nói: "Thật phiền toái, sau khi về mình phải giả dạng làm dị năng giả hệ mộc mới được, tiết kiệm thời gian làm vũ khí, mình cũng hay quên, không chừng sẽ có người nghi ngờ."
"Ừm." Lam Linh Úc gật đầu một cái: "Nghi ngờ cũng không sao, dù sao trong mạt thế này có lá bài ẩn là không chỉ có mỗi mình cậu, hệ mộc thì hệ mộc đi."
Đang nói chuyện, ba người phía trước đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn hai người.

Tô Tuệ Dung nhíu mày: "Sao không đi nữa?"
"Tuệ Dung, Linh Úc, thật xin lỗi, do mình bị ép." Hà Hiểu Dung nước mắt tuôn rơi: "Thật xin lỗi."
Đang nói chuyện, từ trong rừng cây có bốn người đàn ông đi ra, dẫn đầu chính là vị hôn thê của Ngụy Nam Vũ, Triệu Vi.

"Lam Linh Úc, con tiện nhân này, quả nhiên mày không chết!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK