Lam Linh Úc đứng một bên, nhìn Tô Tuệ Dung và Tiêu Dạ nháo đi nháo lại, nhìn rất vui vẻ.
Trong bất chợt, Tiêu Dạ tựa như cảm thấy cái gì đó rất kinh khủng, lông mao trên người dựng đứng, trực tiếp nhảy vào lòng Tô Tuệ Dung, meo meo hai tiếng, thân thể run rẩy.
Bản năng của nó cho biết, nơi nào có chủ nhân thì nơi đó an toàn.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ngược lại bị dọa sợ hết hồn, đang chơi đùa vui vẻ, Tiêu Dạ tại sao lại như thế này.
Chẳng những Tiêu Dạ, ngay cả Đại Thụ cũng rung lên, ánh sáng xanh trên từng phiến lá hiện lên.
Tô Tuệ Dung cau mày lại gần, cùng Đại Thụ liên lạc.
Thu Đại Thụ lại, Tô Tuệ Dung cũng để Tiêu Dạ vào không gian, cau mày nói: "Đại Thụ truyền tới tin tức nó rất sợ, hình như có cái gì đang tới."
Lam Linh Úc nghe thế nhíu mày, đem tinh thần lực thả ra, mấy phút sau, sắc mặt của cô đầy khó coi: "Tuệ Dung, mau, lên tầng, là bầy gián biến dị."
"Cái gì?" Tô Tuệ Dung kinh hãi, kéo Lam Linh Úc lên tầng hai.
Lam Linh Úc không thu tinh thần lực lại, vừa quan sát vừa nói với Tô Tuệ Dung: "Là gián biến dị, đang đuổi theo mấy người trong căn cứ bên kia, hơn nữa có tận ba con gián vương." Cô hít một hơi thật sâu: "Căn cứ hình như bị hủy diệt, bây giờ có mười mấy người đang chạy hướng này, theo tốc độ hiện tại ước chừng nửa tiếng nữa tới được đây."
"Tại sao như vậy? Gián biến dị sao lại xuất hiện?" Tô Tuệ Dung không hiểu.
"Mình không biết." Lam Linh Úc tiếp tục quan sát, chỉ thấy bọn họ ngày càng gần, nhưng không ít người không theo kịp, nhanh chóng rơi vào bầy gián, ánh sáng dị năng lóe sáng không ngừng nhưng rất nhanh bị đàn gián che lấp, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới, trong đêm tối khiến người ta cảm thấy nổi da gà.
Chạy đầu tiên chính là mấy người hệ phong cùng hệ tốc độ, Lam Linh Úc còn thấy Vương Phi Quân cùng Dương An Ninh ở vị trí trung gian.
Tại thời điểm sinh mạng bị uy hiếp, coi như là quản lý căn cứ cũng không quản được người khác.
Bầy gián nhanh chóng nuốt sống dị năng giả, tiếng kêu thảm thiết khiến mấy người phía trước cắn răng chạy nhanh hơn.
Lam Linh Úc cau mày nhìn tất cả, cô không giống lần đầu cảm thấy ghê tởm, chẳng qua nhìn lần này vẫn cảm thấy không chịu được.
Bầy gián ngày càng gần, Lam Linh Úc thấy Vương Phi Quân lấy cái túi ra, cô nhìn thấy rất rõ, chính là cái túi mà Vương Phi Hùng cầm lần trước.
Lam Linh Úc không biết nó là vật gì, chẳng qua trong lòng nghi ngờ vật đó có quan hệ với bầy gián.
Cái túi vừa rơi xuống, ba con gián vương liền tranh nhau đoạt, bầy gián nhất thời hỗn loạn, đội ngũ cũng chậm lại, rất nhiều con tản ra xung quanh.
Đoàn người có thể thở phào nhẹ nhõm một chút, đang chạy không ngừng thấy đàn gián không đuổi theo nữa, rối rít ngồi xuống hít thở từng ngụm.
Lần này thật sự tổn thất nghiêm trọng.
Ba con gián vương đột nhiên tập kích căn cứ, lại đúng vào ban đêm, rất nhiều người bị đàn gián ăn hết, đàn gián nhỏ nhưng rất nhiều, khó lòng phòng bị.
Thời điểm trốn chạy mọi người theo bản năng đi theo Vương Phi Quân, bọn họ không biết rằng, Vương Phi Quân chính là người hấp dẫn đàn gián này, chính là Vương Phi Quân không bỏ được đồ vật kia, nên người trong căn cứ mới tổn thất nghiêm trọng như thế.
Lam Linh Úc nói cho Tô Tuệ Dung thấy những hình ảnh kia, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đứng ở tầng hai, mặc dù không chứng kiến cận cảnh nhưng suy nghĩ một chút cũng có thể thấy cảnh tượng đấy thảm thiết đến độ nào.
"Cậu nói, Vương Phi Quân ném đồ gì đó kia, có phải giống linh khí kết tinh mà Đằng Mạn chỉ cho chúng ta không?" Tô Tuệ Dung không xác định nói.
"Linh khí kết tinh?" Lam Linh Úc lặp lại một lần: "Có lẽ vậy, chỉ là chúng ta không tiếp xúc, không thể đoán được chính xác ra sao."
Tô Tuệ Dung không nói lại, hỏi: "Bầy gián sao rồi?"
Lam Linh Úc tiếp tục quan sát: "Ba cón gián vương đang cướp đồ, bầy gián giải tán không ít, nhưng vẫn vây xung quanh không ít."
"Cậu thử xem có thể giết một hai con gián vương không, giữ lại sẽ gây họa nhiều hơn." Tô Tuệ Dung cau mày: "Không làm cũng được."
"Mình thử một chút." Lam Linh Úc nhẹ giọng lên tiếng, việc này, không cần Tuệ Dung nói cô cũng sẽ làm.
Lần này có ba con gián vương, cô không dám dùng nhiều tinh thần lực, thêm kinh nghiệm lần trước, cô chậm rãi rút ra một phần tư tinh thần lực, công kích một con gián vương.
Chẳng qua lần này không thuận lợi như lần đầu tiên.
Tinh thần của con gián vương này mạnh hơn con gián lần trước, hơn nữa giống như có thể sử dụng tinh thần, mặc dù vẫn chết dưới tay Lam Linh Úc nhưng tình huống của Lam Linh Úc cũng không tốt cho lắm.
Tô Tuệ Dung đau lòng vịn Lam Linh Úc, thấp giọng hỏi: "Sao rồi, khó đối phó lắm sao?"
Lam Linh Úc tựa vào trong ngực Tô Tuệ Dung, nhẹ giọng nói: "Có chút phiền toái.
Con gián vương kia tiến hóa, khó đối phó hơn trước rất nhiều."
Con gián vương kia chết khiến hai con còn lại đề phòng, còn có mấy con gián con bò qua, nhanh chóng che lấp cơ thể to lớn kia.
Nhưng hai con gián vương kia không để chuyện này phát sinh, cũng không biết do sao, đoàn gián con lui xuống, để hai con gián vương hưởng thụ.
Lam Linh Úc nhìn thấy muốn nôn, sắc mặt ngày càng trắng.
"Đừng xem nữa, chúng ta vào không gian." Tô Tuệ Dung nhìn gương mặt nhợt nhạt của Lam Linh Úc, trong lòng đau xót không thôi.
Lam Linh Úc lắc đầu, "Đợi chút, để mình xem lại." Cô rút tinh thần lực ra lần nữa, cô có dự cảm không tốt, nếu để hai con gián ăn hết thi thể kia, chắc chắn có chuyện xảy ra.
Chẳng qua lần này tốc độ nhanh hơn, thi thể nhanh chóng bị ăn hết, hai con gián vương màu đỏ đã thành màu đen.
Lam Linh Úc cơ hồ dùng hết tinh thần lực còn lại mới có thể giết một con, lần này cô phát hiện, con gián vương đã tiến hóa, tinh thần lực của nó càng mạnh hơn.
Lam Linh Úc té xỉu trong ngực Tô Tuệ Dung.
Sắc mặt cô tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc bết chặt, nhìn qua rất yêu ớt.
Tô Tuệ Dung kinh hãi, ôm Lam Linh Úc vào không gian.
Hai người không biết rằng, thời điểm tiến vào không gian, con gián vương còn lại hướng mắt nhìn căn hộ hai người dừng chân.
Hai con gián vương bị tiêu diệt, con còn lại đã lớn hơn ban đầu khá nhiều, toàn thân màu đen tuyền, bày gián xung quanh tản ra, không có gián vương khống chế, những con gián còn lại sẽ không tấn công căn cứ.
Râu con gián vương giật nhẹ, vô số con gián nhỏ bò tới vây xung quanh, nếu có người bệnh tim nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn bị hù chết.
Bày gián lại hành động, mục đích là nóc nhà căn hộ, cũng cùng đường hướng tới căn cứ.
"Chạy nhanh lên, đàn gián lại tới!" Một dị năng giả hệ thính giác hoảng sợ kêu lên: "Đàn gián tới!" Nói xong hắn vắt cổ lên mà chạy.
Những người khác nghe vậy cũng nhanh chóng đứng dậy, bọn họ thật sự bị bày gián dọa vỡ mật.
Bầy gián nhanh chóng đuổi tới, con gián vương kì lạ kia nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, chẳng qua bọn họ không có cơ hội để nghiên cứu, lúc này chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước để tồn tại.
Dương An Ninh chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể sống lâu như vậy đều là công lao của Vương Phi Quân, trải qua một đường như vậy, Dương An Ninh càng cảm thấy hắn chính là tình yêu đích thực của đời mình.
Hành trình chạy trốn lần này càng khó khăn nặng nề, lần trước chạy trốn, thể lực lẫn dị năng còn chưa kịp khôi phục, tốc độ lần này thật sự chậm hơn rất nhiều, sơ ý một chút đã có ba năm người bị bầy gián cắn nuốt.
Trời đã hửng sáng.
Lần chạy trốn này đã kéo dài năm giờ.
Tốc độ của bầy gián càng ngày càng tăng.
"A! Cứu mạng!!" Dương An Ninh cùng Vương Phi Quân chạy cuối cùng, nhất là Dương An Ninh, thể lực không chống đỡ được nữa, lúc này bị đàn gián đuổi kịp.
Vương Phi Quân nhìn cô ta một lúc, trực tiếp đẩy cô ta về phía sau, ác ý nói: "Tao ghét nhất người phản bội tao.
Bây giờ chịu trừng phạt đi."
Bởi vì ba phản bội mình mẹ, mẹ hắn mới buồn bực mà chết đi, mới có nghiệt chủng Vương Phi Hùng, hắn còn phải giả bộ anh em thân thiết với nó, a, mạt thế tới, cái nhà kia tình nguyện cho hắn chết để cứu Vương Phi Hùng, kết quả bị hắn đẩy vào bầy tang thi.
Vương Phi Quân ghét nhất chính là người phản bội.
Dương An Ninh không dám tin tưởng vào mắt mình.
"Anh Vương, cứu em...." Cô thất thanh kêu, dị năng của cô không có tác dụng với bầy gián này.
Hình ảnh cuối cùng Dương An Ninh nhìn thấy chính là bóng lưng ngày càng rời xa của Vương Phi Quân.
Cuối cùng, căn cứ chỉ còn sót lại mười mấy người, hơn mấy trăm người đều chết dưới đàn gián kia.
Nếu như không phải thời điểm trời sáng, đàn gián quỷ dị tản ra, con gián vương biến mất, nhóm người còn lại chắc chắn sẽ chết, bao gồm Vương Phi Quân.
Chỉ cần hắn còn sống, mặc dù dị năng hao hết, nhưng cuối cùng vẫn giữ được cái mạng.
Chẳng qua vận khí của bọn hắn không tốt, thật vất vả chạy trốn bầy gián, cuối cùng gặp phải biến dị động vật, cuối cùng bảy tám người chết dưới miệng nó.
Hiện tại, chỉ còn năm người.
Bọn họ dọc theo cao tốc mà chạy, vừa mệt vừa đói, cuối cùng vất vả tìm được một căn hộ, cả nhóm mệt nhọc thiếp đi.
Thời điểm nằm xuống Vương Phi Quân suy nghĩ, nếu như không phải do Dương An Ninh không kín miệng, hiện tại hắn đã lấy được kết tinh của Lam Linh Úc, thăng cấp lên dị năng giả cấp năm, làm sao có thể nhận được kết quả ngày hôm nay?
Không biết Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đã bị bày gián ăn chưa?
Vương Phi Quân ác ý nghĩ.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đương nhiên không bị đàn gián động tới, cả hai đợi căn hộ bị đàn gián hủy diệt hoàn toàn chỉ còn lại một mảnh phế tích, may mắn hai người trong không gian, lúc này mới tránh được một kiếp.
Dị năng của Lam Linh Úc hao hết, Tô Tuệ Dung mang người vào không gian mấy ngày rồi mới rời khỏi.
Chẳng qua lúc đi ra, tình cảnh bên ngoài khiến cho hai người kinh ngạc..
Danh Sách Chương: