Edit: Hanna
"Nếu ta nói... ta sẽ không đi."
Thanh âm trầm thấp của Bùi Sơ như tiếng chuông lớn vang dội đập vào màng nhĩ Tiết Thanh Linh. Cậu kinh ngạc trợn to hai mắt mình, đôi con ngươi trong suốt phản chiếu ra khuôn mặt tuấn mỹ của người trước mắt, Tiết Thanh Linh lùi về phía sau một bước, lắc lắc đầu: "Bùi đại phu, ngài... không cần làm vậy. Y quán đóng cửa hay không đều không có liên quan gì đến ngài mà."
"Lúc trước ngài hứa với ta, nói chỉ cần ngài còn ở Lâm An thì sẽ làm đại phu tọa chẩn cho y quán nhà ta. Nếu ngài rời khỏi Lâm An, lời hứa này coi như vô dụng. Huống hồ... một bát cháo kia của ta cũng không tính là thứ gì tốt, không đáng để ngài đặt ở trong lòng. Bây giờ y quán phải đóng cửa, ta cũng không cần lời hứa này. Từ ngày hôm nay trở đi, Bùi đại phu có thể dành thêm thời gian mấy ngày dùng để du lịch Lâm An thành. Sau khi đi du ngoạn xong, liền... có thể rời Lâm An rồi."
Bùi Sơ rũ mắt xuống, không lập tức đáp lại lời Tiết Thanh Linh nói, mà ở trước mặt Tiết Thanh Linh với động tác chậm rãi mà trầm ổn cầm tua sáo trong tay đổi lại với cái đang treo trên sáo ngọc. Sau khi đổi xong, hắn cầm chiếc tua sáo bằng dây đỏ đang bị đóng một tầng băng lạnh, dùng nội lực tản đi lớp sương bám bên ngoài, tiếp đến tay trái nắm lấy cổ tay Tiết Thanh Linh, cầm tua sáo với màu đỏ tươi đẹp kia đặt vào trong lòng bàn tay đối phương.
"Đồ đã tặng ta chắc chắn sẽ không thu lại."
"Lời hứa một khi ta đã nói ra cũng sẽ như vậy."
Tiết Thanh Linh ngây ngốc nắm tua sáo trong lòng bàn tay. Cái kết này cậu đã từng siết chặt trong ngực rất nhiều rất nhiều lần, nhưng không có lần nào cảm thấy nóng bỏng tay giống như bây giờ, làm cậu thiếu chút nữa đánh rơi mất. Tầm mắt của cậu dần dần trở nên mông lung, có thứ gì đó trong suốt như pha lê chặn lại tầm mắt cậu, để cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ cây sáo ngọc trên tay đối phương kia, còn có Thịnh an kết đang lẳng lặng treo ở trên đuôi sáo.
Hôm nay cậu đúng là đã khóc rất nhiều lần, song lần này khi dòng lệ nóng bỏng lăn từ khóe mắt cậu xuống, lúc cậu định giơ tay dùng mu bàn tay lau đi, thì bị một bàn tay ấm áp khác nắm lại.
Tiết Thanh Linh ngơ ngác nhìn người trước mặt. Dù cho có ánh nước ngăn chặn, cậu không thấy rõ nổi mặt mũi đối phương, nhưng cậu vẫn có thể phác họa ra đường nét khuôn mặt hắn trong tâm trí như cũ.
Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, cậu cảm nhận được bàn tay đối phương đang chạm lên má mình, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt không nghe lời trên khuôn mặt cậu.
Một hồi lâu sau cậu rốt cục mới nghe được hắn lên tiếng.
"Ngày ấy ta tới Lâm An thành, lúc ở y quán ăn xong chén cháo kia, ta liền biết mình có lẽ sẽ không đi nữa."
"Sáng nay em rời khỏi y quán trước, Tiểu Giao viết một tờ giấy gửi lại cho ta. Nó nói bát cháo mà công tử nhà nó nấu, không phải cháo bát bảo, mà là cháo tương tư."
"Trong lúc lơ đãng ta đã ăn hết bát cháo tương tư en nấu, độc tương tư này dù ta có học y mười năm, y thuật xuất chúng, có thể trị trăm bệnh trong thiên hạ, thì làm thế nào cũng không giải được loại độc này của em."
"Cho nên..." Bùi Sơ nở nụ cười ôn nhu với người trước mắt, trong đôi mắt hoa đào tất cả đều là lưu luyến triền miên, giọng nói của hắn mang đầy ý cười: "Chỉ sợ quãng đời còn lại của ta chỉ có thể nương tựa vào người mang thuốc giải thôi. Em có hiểu ý ta không, Thanh Linh?"
Lần này Tiết Thanh Linh choáng váng thật, cậu đứng tại chỗ, hai mắt mở to, lệ trên mặt cũng dừng luôn không rơi nữa. Cậu ngây ngốc hồi lâu, tiếp theo liền giơ tay bịt tai mình lại.
"Ta...ta nhất định là đang nằm mơ. Vì sao ta lại mơ một giấc mộng như vậy chứ?"
"Ngày suy nghĩ nhiều, đêm chắc chắn sẽ nằm mơ."
"Mặc dù không phải thực tại nhưng ở trong mơ có thể nghe thấy thế, ta cũng thật cao hứng và mãn nguyện."
Bùi Sơ vừa mới tỏ tình, đang chờ đối tượng bày tỏ tình cảm đáp lại, nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng không khỏi bật cười. Hắn trợn mắt nhìn Tiết Thanh Linh tự bịt hai lỗ tai cậu lại, đôi mắt nhắm tịt, co rụt lại như một con đà điểu, dốc lòng tin tưởng mình đang nằm mơ.
Nằm mơ?
Có giấc mơ nào chân thực như thế?
Bùi Sơ nâng sáo trúc trong tay lên, truyền nội lực lên đầu sáo ngọc, tiếp đó đặt đầu sáo như hàn băng ngàn năm lên gò má Tiết Thanh Linh. Nhất thời Tiết Thanh Linh cả người như bị đông cứng, giật mình một cái, hai tay không thèm đoái hoài tới việc che lỗ tai nữa mà vội vàng ôm lấy hai má bị đông lạnh của mình. Cậu ngây ngốc mở to mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt ngậm ý cười đang nhìn cậu của Bùi Sơ.
"Thế nào? Có lạnh không? Thật sự em không phải nằm mơ đúng không?"
Tiết Thanh Linh còn đang ôm hai má mình, mơ hồ còn có thể nhớ lại cảm giác lạnh thấu xương vừa mới nãy "Huynh, huynh nhất định không phải là Bùi đại phu thật."
Khóe miệng Bùi Sơ giật giật, ngữ khí gắt gao, nghiến răng nghiến lợi: "Ta mà không phải đồ thật thì còn có thể là đồ giả sao?"
"Bùi đại phu thật sao có thể nói thích ta được?"
"Tại sao ta lại không có khả năng thích em chứ?" Trong lòng Bùi Sơ không khỏi có chút buồn bực. Ngẫm lại kiếp trước kiếp này đây là lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên bày tỏ với người ta, đối phương thế mà lại không tin, còn phải buộc hắn đi chứng minh, chứng minh hắn thực sự là Bùi Sơ chân chính.
"Ta...ta không có thiên phú học y, vừa ngu xuẩn vừa dốt nát, một vấn đề hỏi đến mấy lần vẫn không nhớ được. Rõ ràng là một đạo lý rất đơn giản ta cũng không thể hiểu nổi, ta ta ta... Ta còn cực kỳ dung tục, thích đếm tiền, thích ra ngoài thả diều, mà đến thả diều cũng chơi không giỏi..." Tiết Thanh Linh kể về khuyết điểm của bản thân một các lộn xộn hết cả lên, nói mãi càng lúc càng cảm thấy khiếp đảm càng sâu, "Y thuật của Bùi đại phu cao minh như thế, thiên tư thông tuệ như thế, nhất định sẽ không thích người ngu dốt như ta."
"Tiết gia tiểu công tử, em đừng có tự ti như vậy được hay không? Trên đời này không phải tất cả mọi người đều có thiên phú học y. Vả lại em rõ ràng cũng có rất nhiều ưu điểm: khả năng chế dược cực kỳ tốt của em, còn am hiểu trà đạo, nấu ra một bàn thức ăn cực ngon. Ngay cả đầu bếp trong những quán rượu kia cũng không thể sánh được với khả năng nấu ăn của em."
Tiết Thanh Linh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình: "...Thật sao?"
Bùi Sơ cảm thấy mình còn thiếu mỗi việc viết cho cậu một tờ giấy cam kết nữa thôi đó. Sao người hắn thích lại không tin hắn thích cậu chứ hả? "Thật mà, ta thích em cũng là sự thật."
Tiết Thanh Linh trầm mặc một lát, mãi một hồi lâu sau mới buột miệng hỏi một câu không dùng não suy nghĩ: "Vậy huynh sẽ tới nhà ta cầu thân sao?"
Sau khi hỏi xong, nhất thời thần sắc Tiết Thanh Linh cũng tràn đầy vẻ ngượng ngùng. Cậu, cậu, cậu, cậu sao có thể hỏi ra miệng một chuyện như vậy...
Bùi Sơ: "..."
Tiết Thanh Linh thấy đối phương trầm mặc không trả lời, thần sắc lập tức trở nên u ám hơn, "Ta biết ngay mà, Bùi đại phu nhất định là đang đùa giỡn với Thanh Linh —"
"Không phải." Bùi Sơ cắt lời cậu, "Em vừa nãy còn chưa có đáp lại tình cảm của ta, sao đột nhiên đã muốn ta tới nhà em hỏi cưới rồi?"
"Đáp lại? Đáp lại như thế nào?"
Bùi Sơ nhịn không được vươn tay, muốn nhéo nhéo hai cái má vừa bị đông lạnh của cậu để trừng phạt, khắc sâu vào ấn tượng của người nào đó: "Ta vừa mới nói ta yêu em đó, còn em thì sao?"
Tiết Thanh Linh bị nhéo mặt trứng, lời nói ra mơ hồ không nghe rõ: "Ta...ta vẫn luôn thích Bùi đại phu mà."
Bùi Sơ béo hai má đôi phương không buông tay, tiếp tục hỏi: "Là kiểu thích muốn ta đến nhà em cầu thân phải không?"
"Vâng... đúng ạ..."
Tốt. Sau khi Bùi Sơ nghe được đáp án của đối phương, cuối cùng mới buôn tay đang béo hai má cậu ra, đồng thời nhẹ nhàng xoa xoa hai má cho cậu.
Tiết Thanh Linh giơ tay ôm khư khư hai cái má trên khuôn mặt đã chịu đủ tra tấn chà đạp của mình lại, đâm lao thì phải theo lao, chấp nhất truy vấn: "Vậy huynh sẽ tới nhà ta cầu thân đúng không?"
"Sao em vẫn luôn cố chấp với cái vấn đề này thế?"
Tiết Thanh Linh cắn môi, kiên trì nói: "Bùi đại phu, xin huynh trả lời vấn đề ta hỏi trước đã."
Tay phải Bùi Sơ cầm sáo trúc, gõ lên lòng bàn tay trái của mình mấy cái, nở nụ cười xán lạn với Tiết Thanh Linh: "Câu trả lời cho vấn đề này á hử, ta không nói đâu, em tự nghĩ đi."
Bùi Sơ cảm thấy bản thân lúc trước đã nói nhiều như thế, đáp án cho chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
"Vậy ta hiểu rồi, Bùi đại phu nhất định sẽ không tới nhà ta cầu hôn. Sao có khả năng huynh thực sự thích ta chứ? Hôm qua huynh còn đối xử lạnh lùng với ta, ghét bỏ ta ngu dốt, buổi chiều bỏ ta lại đi du lịch khắp Lâm An thành một mình. Sau khi trở về thì đầu tiên là vào thẳng phòng chế dược, không thèm để ý ta chút nào, ngay cả Tiểu Thương cũng không cho ta chăm nó ăn... Sáng sớm nay còn oanh oanh yến yến nói chuyện với Liễu y nữ, nàng ta mời huynh đến Thiên Kim đường, chắc chắn huynh đã đồng ý rồi đi... Phải rồi, Liễu y nữ nhà người ta rất tốt, y thuật cũng giỏi, nói chút là hiểu, so với loại người ngu dốt như ta thì càng được Bùi đại phu yêu thích hơn đi..."
Bùi Sơ nghe được lời nói âm dương quái khí mang theo ghen tị vô tận của cậu, bản thân cũng không có ít hờn dỗi muốn phun trào, "Ta đối xử lạnh lùng với em lúc nào? Ta chê cười em ngu dốt lúc nào? Rõ ràng sáng hôm qua em là người bảo ta là một kẻ ngoài cuộc trước, không được xía vào chuyện nhà của em, sau đó phất ống tay áo không nói câu nào mà trở về nhà. Tối hôm qua cũng thế, để ta lại một thân một mình ăn cơm trong y quán. Chưa kể đến chuyện sáng hôm nay em đến y quán trễ hơn hẳn một canh giờ so với thường ngày, hại ta bánh bao cũng không có mà ăn..."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả? Đi sang bên kia ngồi." Ngữ khí của Bùi Sơ rất hung hăng, đuổi Tiết Thanh Linh trước mắt như đuổi thỏ đến băng ghế bên kia ngồi, sau đó vén ống quần cậu lên, lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong tay áo, nhẹ nhàng bôi lên vết sẹo dọc theo khắp bắp chân cậu.
Vừa bôi trét vừa nghiến răng nói: "Hôm qua ta tự mình đi du lịch trong thành bao giờ? Rõ ràng ta ra khỏi thành là vì hái thuốc, trở về làm thuốc mỡ mất hơn nửa ngày, em cho rằng ta làm những chuyện này là vì ai hả?
Tiết Thanh Linh rón ra rón rén dò hỏi: "Là vì ta sao?"
Bùi Sơ tức giận nói: "Ngoại trừ tiểu ngu xuẩn là em ra thì còn có thể vì ai?"
Tiết Thanh Linh cảm thấy bỗng nhiên từ trên chân truyền đến cảm giác mát lạnh như băng rất dễ chịu, lại nghe Bùi Sơ nói như thế, trên mặt hiện ra vẻ đần độn rồi liền nở nụ cười ngọt ngào gấp hai lần bình thường.
"Vậy...vậy huynh có tới nhà ta cầu thân không?"
Bùi Sơ đình chỉ động tác trên tay, song hắn còn chưa kịp nói lời nào, trong y quán yên tĩnh đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng động kỳ lạ.
Rột rột rột...
Tiết Thanh Linh: "?"
Tiết Thanh Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vị đại phu tuấn mỹ trước mắt. Tiếng động này hình như là truyền tới từ trên người đối phương thì phải.
Bùi Sơ đen mặt, trừng mắt nhìn Tiết Thanh Linh một cái: "Em nhìn cái gì mà nhìn? Từ sáng tới giờ ta chưa có thứ gì bỏ vào bụng, bụng kêu chẳng phải rất bình thường sao?
"Sao huynh lại chưa ăn gì a?" Tiết Thanh Linh nhớ mình tuy rằng quăng cái xẻng cơm xong liền rời đi, song vẫn nhớ bảo người Tiết phủ mang đồ ăn từ nhà bếp Tiết gia sang y quán.
"Không muốn ăn chứ sao! Nói tóm lại, ta mà đói chết rồi thì em đừng có mơ có người tới nhà em cầu thân."
10 Sep 2021
Danh Sách Chương: